Nữ Phụ Và Phản Diện He
-
Chương 24
Mà cũng đúng, Ngu Mỹ nhân có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, hơn nữa giọng nói còn ngọt tựa mía lùi, nếu đổi lại hắn ta là bệ hạ thì hắn ta cũng…
Vừa nghĩ đến đây, Tuân Ương lập tức cảm thấy có một ánh nhìn chết chóc nhìn chằm chằm vào mình, khiến hắn ta đến cả nghĩ trong lòng cũng không dám nghĩ tiếp.
Thôi được rồi, vẫn nên đi phối dược thôi.
Phối dược giúp hắn ta vui vẻ, phối dược giúp hắn ta thoải mái, chỉ có phối dược mới là thứ mà lão già mẹ góa con côi như hắn theo đuổi suốt đời.
Ngu Kiều cũng không biết trong lòng một ông già độc thân như Tuân Ương lại có những suy nghĩ quanh co lòng vòng như vậy, nàng đứng trên sườn núi nhỏ, nhìn thứ giống như một con thuyền đang để bên dưới, dường như chợt nghĩ đến điều gì đó nên hai mắt Ngu Kiều lập tức sáng lên.
Bên kia, vì lo Ngu Kiều quá lo lắng cho Ngu Bất Lỗ đang dẫn binh đến mức ăn không ngon ngủ không yên, lại cộng thêm việc nghe thấy Tuân Ương xem tinh tượng vào ban đêm nói gần đây chắc hẳn có tuyết rơi, Kỳ Ân đã âm thầm sai người làm chiếc thuyền này từ lâu.
Hắn biết tính tình Ngu Kiều vẫn còn trẻ con, ngồi cái thuyền nhỏ này rồi cứ thế trượt xuống dưới thì Ngu Kiều cũng có thể vui chơi quên mọi sự đời.
Thậm chí một mình nàng chơi còn chê không đủ vui, nàng còn phải lôi kéo Kỳ Ân cùng chơi với mình, Ngu Kiều ngồi đằng trước hắn ngồi đằng sau, hai người chơi suốt hai, ba canh giờ.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích đỏ bừng cả lên của Ngu Kiều, Kỳ Ân luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì đó.
Buổi tối, hắn nằm trên giường, lúc nhìn thấy Ngu Kiều nghẹt mũi, cuối cùng Kỳ Ân mới chợt nhớ ra rốt cuộc mình đã quên mất điều gì.
Sức khỏe của Ngu Kiều.
Cũng là do ngày não Ngu Kiều cũng nhảy nhót tưng bừng trước mặt hắn, giọng nói trong lòng có thể át đi tiếng của bất cứ ai quanh mình, hơn nữa Tuân Ương còn kê đơn thuốc bổ cho nàng, mỗi ngày nàng cũng uống thuốc đều đặn, thế nên khiến cho Kỳ Ân quên mất lúc đầu sức khỏe nàng không tốt cho lắm.
Người bình thường vui chơi dưới trời tuyết hai canh giờ cũng không sao nhưng nàng thì không được như vậy.
Bởi vì sức khỏe không tốt nên kúc này Ngu Kiều đang rúc vào trong lòng Kỳ Ân thút thít.
“Hu hu, bệ hạ, đầu thần thiếp đau lắm, khó chịu lắm, có phải thiếp sắp chết rồi không?”
“Đừng có nói lung tung, lát nữa uống thuốc là khỏe lại thôi.
”
“Nhưng mà thuốc rất đắng, thiếp có thể ăn một viên mứt quả rồi lại uống một ngụm thuốc được không…”
“Không được, Tuân Ương nói như thế sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc.
”
“Hu hu, bệ hạ cũng không thương thần thiếp nữa rồi, thiếp không chịu thiếp không chịu, thiếp phải ăn một viên mứt quả rồi mới uống một ngụm thuốc cơ.
”
“Nghe lời.
”
“Thần thiếp không muốn nghe, thiếp muốn ăn mứt quả.
”
“Được rồi, lát nữa để cô đi hỏi Tuân Ương xem có cách gì để thuốc không đắng như vậy nữa không, được chưa?”
“Dạ, bệ hạ đối xử với thần thiếp tốt nhất.
”
Ngu Kiều mới vừa nãy còn lã chã chực khóc lập tức tươi cười trở lại, ngay cả thời gian để thích ứng cũng không có.
Thấy nàng trở mặt nhanh như trở bàn tay như vậy, Kỳ Ân cam chịu nhếch khóe môi cười.
“Mỹ nhân, sao nàng yếu ớt như vậy chứ?”
Nghe thấy lời nhận xét này của Kỳ Ân, Ngu Kiều vô thức ngây người ra.
Cái từ yếu ớt này, nàng lớn đến từng tuổi đó ở hiện đại nhưng hình như cũng chưa từng nghe thấy người khác nói từ này bao giờ.
Bởi vì quan điểm nuôi dạy con cái của ba mẹ nàng chính là trẻ em nhất định phải tự lập, cho dù có chuyện gì thì nếu có thể tự mình giải quyết, vậy cố gắng đừng làm phiền người khác, ba mẹ cũng không ngoại lệ.
Nàng nhớ rõ lúc vừa mới lên học đại học, vì nàng quá hướng nội nên phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới thân quen với đám bạn cùng phòng, lúc huấn luyện quân sự sắp kết thúc nàng với mấy bạn cùng phòng cũng không nói chuyện với nhau quá hai câu.
Có một buổi tối, nàng đau bụng đến nỗi lăn lộn trên giường nhưng vì không dám làm phiền đến bạn cùng phòng đã đi ngủ nên quả thực nàng đã cố nén đau tự mình leo xuống giường, sau đó kiên cường một mình bắt xe đến bệnh viện khám bệnh.
Cuối cùng chụp X-quang, nàng bị viêm ruột thừa cấp tính.
Bởi vì biết ba mẹ không kịp đến bệnh viện nên sau đó nàng đã run tay tự mình ký tên đồng ý phẫu thuật cho chính bản thân mình, ký xong rồi nàng mới ngất đi, khi tỉnh lại thì cuộc phẫu thuật cũng đã xong.
Có thể nói mặc dù Ngu Kiều nàng trong tên có một chữ Kiều nhưng từ trước đến nay đều không phải là một người quá yếu ớt.
Nhưng bây giờ, đến cả uống thuốc thôi mà cũng phải cần người dỗ.
Điều này khiến Ngu Kiều vô thức nghĩ đến một cụm từ… Cậy được chiều mà sinh kiêu.
Bởi vì trong lòng nàng biết người trước mặt mình sẽ đồng ý với nàng, sẽ nuông chiều nàng, chiều theo ý nàng, vậy nên nàng mới có can đảm làm nũng với hắn.
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều khẽ mím môi, cố gắng kìm nén cảm xúc cay cay nơi đầu mũi, mi mắt cụp xuống, chợt mở miệng gọi Kỳ Ân một tiếng.
“Bệ hạ…”
“Sao vậy?”
“Thần thiếp thật sự rất thích chàng, thích chàng nhất.
”
Ngu Kiều khẽ cười thủ thỉ.
Ông trời để thiếp gặp được chàng, thật sự quá may mắn.
Nghe thấy lời thổ lộ từ tận đáy lòng của Ngu Kiều, tay Kỳ Ân có hơi khựng lại, sau đó hắn cúi đầu ngửi hương tóc nàng.
Không, cô gặp được nàng mới là quá may mắn.
…
Cho dù trong lòng Ngu Kiều thấp thỏm ra sao, từ chối như thế nào thì Ngu Bất Lỗ vẫn đến.
Vừa theo Kỳ Ân vào thành chơi chưa được hai ngày, Ngu Kiều đã nghe thấy tin tức bình lính do Ngu Bất Lỗ dẫn đầu đã đến chân tường thành.
Lúc nghe thấy tin tức này, tay Ngu Kiều hơi run lên, đánh rơi một cây trâm ngọc Kỳ Ân đưa cho nàng xuống đất, trên trâm điêu khắc hình hồ điệp, vừa rơi xuống đất đã gãy một cánh.
Ngu Kiều vừa thấy cánh hồ điệp gãy là đã cảm thấy có điềm không may rồi, ngay lập tức nước mắt liên tục trào ra như nước lũ vỡ đê.
Khiến cho Kỳ Ân vội vàng ôm nàng, dỗ dành nàng nói nếu thích trâm ngọc hình hồ điệp thì sao này hắn tìm cho nàng đầy cả một phòng, bảo đảm hồ điệp kiểu dáng gì, màu gì cũng có, không cần thiết chỉ vì lỡ tay làm rơi một con mà khóc lóc như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể khiến Ngu Kiều dừng khóc, Ngu Bất Lỗ đang ở dưới chân tường thành đã phái người tới bẩm báo.
Thấy Thế Kỳ Ân vừa định đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng Ngu Kiều đã nước mắt rưng rưng nhanh chóng kéo ống tay áo hắn lại: “Thiếp cũng muốn đi! Bệ hạ, chàng cũng dẫn thiếp theo cùng có được không?”
Nghe nàng nói vậy, Kỳ Ân quay đầu nhìn chằm chằm nàng một lúc, hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì thì nàng đã nói.
“Đó là phụ thân của thiếp, thiếp đã nhớ ông ấy lâu lắm rồi, thiếp nhất định phải đi.
Trừ khi bệ hạ sai người trói tay chân của thiếp lại rồi giam thiếp lại, nếu không thiếp nhất định phải đi.
”
Giọng điệu Ngu Kiều vô cùng kiên quyết.
Theo quan điểm của nàng, nàng đi thì giữa Kỳ Ân Ngu Bất Lỗ mới có cơ hội giảng hòa, cho dù hai người có xảy ra xung đột gì đi chăng nữa thì có nàng ở đó hai bên mới dễ nói chuyện, bao giờ cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Nhận thấy rõ sự kiên định trong mắt Ngu Kiều, Kỳ Ân im lặng một lúc lâu, cuối cùng chìa tay về phía Ngu Kiều.
Thấy thế, Ngu Kiều lập tức mừng rỡ tiến lên, nắm tay hắn.
Trên đường đến cổng thành, dường như Ngu Kiều đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nàng lập tức kéo tay Kỳ Ân lại: “Bệ hạ, bệ hạ, chàng mau nhìn thiếp xem, mắt thiếp có đỏ không?”
“Có hơi hơi.
”
“Thế này không được rồi!”
Ngu Kiều lập tức dừng bước, vừa nhìn thấy ven đường vẫn còn một quán bán son phấn mở cửa thì vội vàng nắm tay Kỳ Ân chạy vào, bắt đầu dặm lại lớp trang điểm trước mặt Kỳ Ân.
“Bệ hạ, chàng xem bây giờ còn đỏ nữa không? Cũng đừng để phụ thân thiếp nhìn thấy mắt thiếp đỏ, nếu không chắc chắn ông ấy sẽ cho rằng người bắt nạt thiếp, tính tình ông ấy có chút ngang ngạnh, đến lúc đó thể nào cũng bất chấp tất cả phát binh tiến đánh!”
Ngu Kiều vừa trang điểm vừa nghiêm túc nói.
“Đến cổng thành rồi bệ hạ biết nên nói như thế nào chưa?”
Ngu Kiều bỗng nhiên hỏi.
Kỳ Ân: “?”
“Trời ạ, chuyện này mà bệ hạ cũng không biết sao?”
Kỳ Ân: “! ”
“Được rồi, nhìn dáng vẻ này của bệ hạ là biết người cũng không có kinh nghiệm gì rồi, lát nữa bệ hạ cứ đứng bên cạnh thiếp, nhìn thiếp trìu mến yêu thương là được, còn lại cứ để thiếp tự mình phát huy, biết chưa?”
Ngu Kiều nghiêm túc dặn dò hắn.
Đối với chuyện này, ngoài gật đầu ra thì Kỳ Ân còn có thể làm gì nữa chứ.
Trên đường nắm tay Kỳ Ân từng bước đi đến chỗ cổng thành, Ngu Kiều căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi, nàng chỉ cảm thấy kể cả lúc thi đại học nàng cũng không căng thẳng như thế này.
Gần như mỗi bước leo lên thành lầu, chân Ngu Kiều như nhũn ra từng chút một.
Không có cách nào khác, nàng sợ độ cao.
Từ trước đến nay nàng không biết thành lầu lại cao như vậy, thế thôi cũng coi như xong nhưng lan can ở đây lại xây thấp như vậy, đây là sợ người khác không rơi xuống được à!
Lúc lên đến nơi, lớp trang điểm Ngu Kiều vừa dặm lại đã chuyển sang màu trắng bệch.
Bây giờ Ngu Kiều dám chắc sắc mặt của nàng nhất định trông rất khó coi.
“Kiều Kiều!”
Chính vào lúc này, một giọng nói vang vọng giống như nói qua một cái loa khuếch đại âm thanh vang lên từ dưới cổng thành.
Nghe vậy, Ngu Kiều lập tức cúi đầu nhìn xuống, trùng hợp nhìn thẳng vào ánh mắt lập lòe đầy cảm xúc của một nam nhân trung niên mặc áo giáp.
“Phụ thân!”
Như một cách tự nhiên, Ngu Kiều thốt ra thành lời.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng nàng chưa bao giờ nhìn thấy Ngu Bất Lỗ, thế nhưng Ngu Kiều vẫn không thể kiềm chế nảy sinh cảm giác thân thiết với ông ấy.
Ngay sau đó, ánh nhìn của Ngu Kiều lập tức bị một người thu hút.
Đợi đã, nam nhân áo trắng sau lưng Ngu Bất Lỗ kia.
Khá lắm, nam chính, lại là ngươi cái tên khó ưa này!
Nàng đã nói mà, kịch bản đang êm đẹp sao lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, hóa ra tất cả đều là do sai lầm của nam chính!
Có trời mới biết sao Ngu Kiều lại có thể vừa liếc mắt đã nhìn ra được Văn Nhân Vô Kỵ trong đám quân lính đông như kiến kia, tuy vậy nàng vẫn nhận ra như vậy đó.
Bởi vì ngay chính bản thân Ngu Kiều cũng không thể hiểu nổi tại sao trong mắt nàng, dường như so với những người khác, trên người nam chính Văn Nhân Vô Kỵ được ban thêm một vòng hào quang không thể nói rõ được.
Thế nên cho dù hắn ta dịch dung như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng không bị mù thì sẽ nhận ra hắn ngay trong đám đông hết sức tự nhiên.
“Kiều Kiều, những ngày qua con sống có tốt không?”
Ngu Bất Lỗ đứng phía dưới to giọng hỏi.
Ngu Kiều không có dung tích phổi lớn như ông ấy nhưng để không xảy ra sự kiện đẫm máu không cần thiết, nàng cũng chỉ có thể dùng hết sức bình sinh, đỏ mặt nói với ông ấy.
“Tốt ạ, phụ thân, khoảng thời gian này con sống rất tốt, bệ hạ đối xử với con rất tốt, khụ khụ.
”
Ngu Kiều ho khan hai tiếng, việc kêu gọi đầu hàng này quả thật không phải việc con người làm mà.
“Với cả phụ thân, con và bệ hạ là thật lòng yêu nhau, nữ nhi không có hắn sẽ không sống nổi, thế nên phụ thân à, phụ thân lui binh đi! Chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện mà!”
Vừa nói dứt lời, cổ họng Ngu Kiều đau rát tới nỗi như sắp bị câm.
“Cái gì? Con vì hắn ta mà không sống nổi nữa sao?” Ngu Bất Lỗ đang bình tĩnh lắng nghe nàng nói được một nửa, lúc này tức giận không chịu nổi mà cao giọng quát.
“Không phải khụ khụ khụ khụ…”
“Nữ nhi, có phải cái thằng nhãi ranh Kỳ Ân này đang bắt con uy hiếp ông đây không? Hả, thật sự tưởng rằng ông đây sợ hắn hay sao?”
“Khụ khụ khụ không…”
Ngu Kiều ôm ngực, không ngừng ho khan.
“Chúng tướng sĩ, nghe lệnh, nhanh chóng theo ta xông vào giết hắn không chừa mảnh giáp, cướp nữ nhi về!”
“Rõ!”
Ngu Kiều càng cuống lại càng ho nhiều hơn, quả thực nàng sắp khóc đến nơi rồi, ván cờ đang tốt đẹp lại bị nàng làm cho be bét như vậy, cái tên nam chính thối tha kia còn dám cười toe toét như vậy, lúc này trong lòng nàng bừng bừng lửa giận.
Trông thấy trận đại chiến căng thẳng sắp sửa diễn ra, Ngu Kiều chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của mình, nàng dứt khoát nhắm hai mắt lại, hai tay tạo thành hình cái loa để bên miệng.
“Phụ thân, không được giết, con có rồi!”
Ngu Kiều khàn giọng hô to như dùng hết hết sức bình sinh của mình.
Xung quanh lập tức chìm trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Kỳ Ân: “! ”
Ngu Bất Lỗ: “! ”
Văn Nhân Vô Kỵ: “! ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook