Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
-
Chương 180: Thân thích
Editor: Gà
Tiểu biệt thắng tân hôn, tắm rửa xong rồi trở về phòng, trong phòng chỉ còn ánh đèn tường, ánh sáng không quá mạnh, ngược lại mang theo một loại mờ ảo của đêm đen. Lan Lăng Yến đã tắm xong đang nằm trên giường xem tư liệu, nhìn thấy Ninh Vân Hoan chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, anh ném đồ trong tay đi, lập tức ôm người vào lòng.
Trên người cô mang theo hơi nước và hương dầu gội thơm ngát, trái tim như được lấp đầy, trước kia Lan Lăng Yến không tin vào loại cảm giác vô định này, nhưng lúc này sự thật bày ra trước mắt, anh không thể không tin.
"Sau này đừng xuất ngoại nữa, cũng đừng chụp ảnh nữa." Nếu không phải thấy Ninh Vân Hoan muốn tự mình làm gì đó, Lan Lăng Yến sẽ không đồng ý cho cô đi, tính từ lúc cô đi nước ngoài đến khi trở về đã tháng tám rồi, hơn nữa không đến vài ngày nữa thì đại học Đế Đô sắp đến kỳ nhập học, tuy hiện giờ Ninh Vân Hoan đã học năm tư, chương trình học cũng không nặng như trước kia, nhưng với tính cách của cô, nếu không có chuyện gì cô sẽ vẫn đến trường, lúc đó thời gian ở với anh càng ít hơn nữa.
Anh cầm máy sấy giúp cô sấy tóc, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc cô, thoải mái làm Ninh Vân Hoan rầm rì thành tiếng, cô vẫn còn bị chênh lệch múi giờ, hơn nữa trên máy bay lại ngủ không nhiều, lúc này trở về nhà cả người đều thả lỏng, nằm trong lòng Lan Cửu buồn ngủ.
Nhưng tay Lan Lăng Yến vốn đang để ngay cổ cô đã dần dần thay đổi, từ cổ xuống vai, Ninh Vân Hoan sợ run cả người, một bóng đen trùm xuống, môi bị người ngăn chặn, cô ngoan ngoãn hé môi tiếp nhận nụ hôn của anh, Lan Lăng Yến đã nhịn hơn mười ngày không thể nhịn nổi nữa, xoay người muốn đè cô xuống, lúc này trong lòng Ninh Vân Hoan có cảm giác rất khác biệt, nghĩ đến trước kia khi hai người làm loại chuyện thân mật này, cô không trốn thì cũng chịu đựng, lúc này biết được cảm nhận của Lan Cửu, ngược lại cô hơi đau lòng, liều mạng giãy dụa, cuối cùng Lan Lăng Yến sợ dùng sức làm cô bị thương, vẫn lui một bước.
Trong khi hai người giãy dụa, đều thở hổn hển, áo ngủ bị Lan Lăng Yến kéo hỗn loạn sang hai bên, ánh mắt anh nguy hiểm thấy hai luồng tuyết trắng mềm mại của Ninh Vân Hoan nửa lộ ra ngoài, theo hô hấp của cô như ẩn như hiện.
"Đừng cử động..." Ninh Vân Hoan run rẩy, một bên nhẹ giọng thở gấp nói, người dưới thân có cảm giác làm cô biết Lan Cửu đã bộc phát rồi.
Nhớ bản thân từng xem mấy cách thức trong tiểu thuyết và trên tivi, cô còn chưa vươn tay nhẹ nhàng sờ ngực Lan Lăng Yến, chỉ như thế này thôi, cũng đã làm Lan Cửu không nhẫn nại nổi: "Bảo bối, bắt đầu rồi, sẽ không thể lui về phía sau nữa đâu."
Ánh mắt anh nguy hiểm, lúc này biểu cảm đã không còn duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường, lời này như có ngụ ý. Nhưng Ninh Vân Hoan đã nghe không vào rồi, cô chỉ quan tâm muốn gần gũi với Lan Lăng Yến, nên gật đầu: "Sẽ không lui về phía sau đâu mà." Khi nói chuyện mặt cô đã nằm sấp trước ngực Lan Lăng Yến rồi dời xuống, Lan Cửu vuốt tóc cô, hưởng thụ sự dịu ngoan hiếm có của cô và giờ khắc của hai người, cảm giác được cô không trốn tránh mà đang cố gắng muốn lấy lòng anh.
Môi dọc theo ngực đi xuống. Một đường đốt lửa, Ninh Vân Hoan hôn vùng bụng rắn chắc của anh, cuối cùng run rẩy bắt đầu kéo phần được che đậy cuối cùng của Lan Cửu ra, dục vọng đã nhẫn nại lâu ngày của Lan Lăng Yến nhanh chóng phóng ra, còn chưa đụng đến, Lan Cửu đã chịu không nổi, ngồi dậy kéo cô ngồi phía trên xuống. Vừa đè cô xuống, vừa nói: "Lần sau thử lại." Lúc anh nói chuyện đã hơi nghiến răng nghiến lợi, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy từng tấc của bản thân bị mở ra, trong thân thể căng ra làm cô hơi đau, nhưng tên đã lên cung thì không có đường quay về, hai người đã ở cùng nhau mấy năm nay, cô chưa bao giờ nhiệt tình thế này làm Lan Lăng Yến nhất thời quên mất kiềm chế.
Thân thể đau đớn và cảm giác chướng bụng kỳ diệu xen lẫn uất ức muốn bắt được cái gì đó khiến Ninh Vân Hoan nhịn không được khóc lên, tiếng thở khẽ và tiếng khóc của cô càng làm Lan Lăng Yến kích động.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Ninh Vân Hoan không còn áp lực và kháng cự khi hai người thân mật như trước kia, làm Lan Cửu muốn ngừng mà không được.
Vì sản phẩm chụp quảng cáo ở nước ngoài đã nhanh chóng nhập vào Trung Hoa, nên quảng cáo rất nhanh đã truyền khắp Trung Hoa. Trong lúc nhất thời hai người Lâm Mẫn và Ninh Vân Hoan nhanh chóng đánh ngã rất nhiều thần tượng minh tinh, trở thành người hot nhất hiện nay. Ninh Vân Hoan bắt đầu được người nhận ra khi đi trên đường, cũng xin ký tên, phải biết rằng tất cả những điều này trước kia đều là của nữ chủ Cố Doanh Tích!
Thời gian lâu dần Ninh Vân Hoan chợt thấy phiền, xế chiều đi đến công ty vì trời nắng nóng nên cô phải đeo mắt kính và dùng khăn lụa để che mặt, vào trong công ty mới bị người nhận ra.
Đến chỗ của mình Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng thở ra, cô mở công ty giải trí, bên trong không thiếu đại minh tinh, mọi người đã quen với việc gặp nhiều minh tinh rồi, sẽ không giống người bình thường chuyện bé xé to, khi cô vào công ty, bảo vệ gật đầu với cô, trong mắt vẫn lộ ra vẻ kích động: "Ninh tiểu thư."
Ninh Vân Hoan gật đầu, lúc này có một bóng người cũng dùng khăn lụa che đầu giống Ninh Vân Hoan ngồi trên sofa trong góc hành lang, vừa nghe thấy giọng nói này, cái bóng này bỗng lao ra, vốn tay luôn để trong ngực bỗng nhiên duỗi ra, không biết ném cái gì vào Ninh Vân Hoan, mặt nhân viên đứng ở bàn tiếp tần trước sân đều tái xanh, một bóng dáng khác im lặng đi theo phía sau Ninh Vân Hoan hồi lâu, Cố Doanh Nặc thuận tay kéo bóng dáng nhỏ đó chắn trước mặt Ninh Vân Hoan.
"Á..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo mọi người bỗng ngửi thấy một mùi gay mũi, bóng người kỳ lạ này kinh ngạc đến ngây người bị bảo vệ khống chế, Cố Doanh Nặc đưa tay lấy điện thoại di động ra để báo án và gọi bác sĩ.
"Đáng ghét!" Dường như thấy không làm Ninh Vân Hoan bị thương, khăn che mặt của bóng người kia bị kéo xuống, lộ ra một gương mặt đàn ông trẻ không đứng đắn, đôi mắt chứa đầy sự hung ác nham hiểm, dĩ nhiên gương mặt có chút âm trầm, dáng người vô cùng nhỏ gầy: "**, lúc này mày chạy được, lần sau mày chắc chắn sẽ chạy không thoát!"
Ninh Vân Hoan cười lạnh nhìn bóng dáng nhỏ chắn trước người mình đang ôm ngực kêu thảm thiết, đã được mọi người đỡ lên. Lúc này thấy gã đàn ông trẻ bị bắt còn muốn phun nước miếng, Ninh Vân Hoan đứng xa chút:
"Tôi có chạy trốn được không là một chuyện, nhưng hiện giờ anh ác ý đả thương người, đã chạy không thoát rồi, trong lao tù của đám đàn ông thiếu nhân viên miễn phí như anh vậy." Cô vừa dứt lời, trên mặt gã đàn ông trẻ càng lộ ra oán hận, vừa muốn giãy dụa, đã bị bảo vệ cầm thứ gì đó đánh cho hôn mê, bắt chéo hai tay gã sau lưng rồi lôi đi.
Ninh Vân Hoan mới phát hiện cô gái bị thương này là một nghệ sĩ tên Ninh Liên Liên trong công ty nhà mình, không chỉ khéo cùng họ với Ninh Vân Hoan, càng khéo, cô ta chính là người Ninh Vân Hoan bắt gặp đã an ủi Cố Doanh Tích trong công ty cô lúc trước, trông rất thành thật thẳng thắn, cô gái đó có một gương mặt trẻ con.
"Cô còn có ý thức không?" Ninh Vân Hoan hỏi cô gái được người nâng cáng một câu, Cố Doanh Nặc nhìn thoáng qua, không hề áy náy báo cáo: "Phu nhân, đây là Ninh Liên Liên, người phía nam ở Trung Hoa, năm nay mười chín tuổi, vừa học năm nhất ở đại học Đế Đô hệ điện ảnh và truyền hình, trong nhà ngoài cha mẹ ra còn có hai người anh, càng quan trọng hơn." Cố Doanh Nặc nói đến đây, ghé sát vào tai Ninh Vân Hoan nói: "Hình như nhà cô ta có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ của phu nhân."
Sau khi Cố Doanh Nặc giải phẫu xong sau đúng hẹn đi theo Ninh Vân Hoan, nhưng cô ta cũng phải trở thành người có năng lực, phải học này nọ đến khắc khổ, Lan Ninh là công ty của Ninh Vân Hoan, sau này cô ta đi theo bên cạnh Ninh Vân Hoan, Cố Doanh Nặc cũng biết phải giao thiệp với Lan Ninh, bởi vậy có một số người và việc cô ta phải cố gắng đưa tư liệu vào đầu.
Ninh Vân Hoan nghe được câu có thể có quan hệ với nhà mình, ánh mắt không thể không động: "Ai nói?"
"Chủ tử từng đề cập." Đã do Lan Cửu nói, Ninh Vân Hoan biết chuyện này sẽ không phải là giả, trong lòng cô nghi hoặc, sau khi lạnh mặt bảo mọi người đưa Ninh Liên Liên đến bệnh viện, bản thân mới đi thẳng lên lầu. Cô không nói thêm gì với bàn tiếp tân nữa, mọi người đều biết bản thân đã phạm sai, đang có chút không yên bất an, trên lầu đã cho người xuống, trực tiếp kết toán ba tháng tiền lương rồi sa thải những người này.
Ở trong công ty ngây người một lát, Ninh Vân Hoan ngồi không yên nhanh chóng đi đến nơi ba Ninh mẹ Ninh đang ở, lần trước vì nhà họ Ninh xảy ra chuyện, đến nay người của Bruce Green vẫn chưa bị nhà họ Lan nắm giữ, cho nên ba Ninh và mẹ Ninh tạm thời vẫn ở trang viên nhỏ của Lan Lăng Yến trong thành phố, bên này tuy không rộng bằng trên núi, nhưng vì ở trung tâm thành phố, mọi thứ đều vô cùng tiện lợi, hơn nữa phòng của Lan Cửu không có người ở, trong trong trang viên này không có hộ gia đình khác, ngày thường ba Ninh ở đây có thể rèn luyện thân thể, câu cá, cũng thoải mái vui vẻ, thân thể thoạt nhìn có tinh thần hơn trước.
Khi xe lái vào thì người canh giữ ở cửa nhận ra đây là xe của Ninh Vân Hoan, rất dễ dàng để cô đi vào, lúc này đã vào tháng tám, trong thành phố thời tiết khá tốt, tuy còn hơi nóng, nhưng vì trong trang viên không có người, hơn nữa cây xanh vô cùng xum xuê, nên khi Ninh Vân Hoan xuống xe đã không còn cảm giác nóng nực khó chịu.
Ba Ninh mẹ Ninh cũng không ở trong biệt thự, nhóm người hầu trong tiểu khu cách đó không xa chỉ về phía đình hóng mát, cung kính dẫn Ninh Vân Hoan qua, bên đình này có cái hồ nhỏ, ngày thường ở trong hóng mát, bốn phía gió nhẹ thổi qua vô cùng mát mẻ, Ninh Vân Hoan đi qua nhưng khi thấy được một bóng người không nên xuất hiện vào lúc này, sắc mặt cô lập tức trầm xuống:
"Ba mẹ." Gần đây cô xuất ngoại, hôm qua vừa trở về đã là buổi tối, nên không gọi điện cho ba mẹ Ninh, cô biết quy luật sinh hoạt gần đây của ba mẹ Ninh, buổi tối ngủ sớm, sợ tin mình trở về làm họ không ngủ được, nên tính ban ngày đến thăm.
Tiểu biệt thắng tân hôn, tắm rửa xong rồi trở về phòng, trong phòng chỉ còn ánh đèn tường, ánh sáng không quá mạnh, ngược lại mang theo một loại mờ ảo của đêm đen. Lan Lăng Yến đã tắm xong đang nằm trên giường xem tư liệu, nhìn thấy Ninh Vân Hoan chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, anh ném đồ trong tay đi, lập tức ôm người vào lòng.
Trên người cô mang theo hơi nước và hương dầu gội thơm ngát, trái tim như được lấp đầy, trước kia Lan Lăng Yến không tin vào loại cảm giác vô định này, nhưng lúc này sự thật bày ra trước mắt, anh không thể không tin.
"Sau này đừng xuất ngoại nữa, cũng đừng chụp ảnh nữa." Nếu không phải thấy Ninh Vân Hoan muốn tự mình làm gì đó, Lan Lăng Yến sẽ không đồng ý cho cô đi, tính từ lúc cô đi nước ngoài đến khi trở về đã tháng tám rồi, hơn nữa không đến vài ngày nữa thì đại học Đế Đô sắp đến kỳ nhập học, tuy hiện giờ Ninh Vân Hoan đã học năm tư, chương trình học cũng không nặng như trước kia, nhưng với tính cách của cô, nếu không có chuyện gì cô sẽ vẫn đến trường, lúc đó thời gian ở với anh càng ít hơn nữa.
Anh cầm máy sấy giúp cô sấy tóc, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc cô, thoải mái làm Ninh Vân Hoan rầm rì thành tiếng, cô vẫn còn bị chênh lệch múi giờ, hơn nữa trên máy bay lại ngủ không nhiều, lúc này trở về nhà cả người đều thả lỏng, nằm trong lòng Lan Cửu buồn ngủ.
Nhưng tay Lan Lăng Yến vốn đang để ngay cổ cô đã dần dần thay đổi, từ cổ xuống vai, Ninh Vân Hoan sợ run cả người, một bóng đen trùm xuống, môi bị người ngăn chặn, cô ngoan ngoãn hé môi tiếp nhận nụ hôn của anh, Lan Lăng Yến đã nhịn hơn mười ngày không thể nhịn nổi nữa, xoay người muốn đè cô xuống, lúc này trong lòng Ninh Vân Hoan có cảm giác rất khác biệt, nghĩ đến trước kia khi hai người làm loại chuyện thân mật này, cô không trốn thì cũng chịu đựng, lúc này biết được cảm nhận của Lan Cửu, ngược lại cô hơi đau lòng, liều mạng giãy dụa, cuối cùng Lan Lăng Yến sợ dùng sức làm cô bị thương, vẫn lui một bước.
Trong khi hai người giãy dụa, đều thở hổn hển, áo ngủ bị Lan Lăng Yến kéo hỗn loạn sang hai bên, ánh mắt anh nguy hiểm thấy hai luồng tuyết trắng mềm mại của Ninh Vân Hoan nửa lộ ra ngoài, theo hô hấp của cô như ẩn như hiện.
"Đừng cử động..." Ninh Vân Hoan run rẩy, một bên nhẹ giọng thở gấp nói, người dưới thân có cảm giác làm cô biết Lan Cửu đã bộc phát rồi.
Nhớ bản thân từng xem mấy cách thức trong tiểu thuyết và trên tivi, cô còn chưa vươn tay nhẹ nhàng sờ ngực Lan Lăng Yến, chỉ như thế này thôi, cũng đã làm Lan Cửu không nhẫn nại nổi: "Bảo bối, bắt đầu rồi, sẽ không thể lui về phía sau nữa đâu."
Ánh mắt anh nguy hiểm, lúc này biểu cảm đã không còn duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường, lời này như có ngụ ý. Nhưng Ninh Vân Hoan đã nghe không vào rồi, cô chỉ quan tâm muốn gần gũi với Lan Lăng Yến, nên gật đầu: "Sẽ không lui về phía sau đâu mà." Khi nói chuyện mặt cô đã nằm sấp trước ngực Lan Lăng Yến rồi dời xuống, Lan Cửu vuốt tóc cô, hưởng thụ sự dịu ngoan hiếm có của cô và giờ khắc của hai người, cảm giác được cô không trốn tránh mà đang cố gắng muốn lấy lòng anh.
Môi dọc theo ngực đi xuống. Một đường đốt lửa, Ninh Vân Hoan hôn vùng bụng rắn chắc của anh, cuối cùng run rẩy bắt đầu kéo phần được che đậy cuối cùng của Lan Cửu ra, dục vọng đã nhẫn nại lâu ngày của Lan Lăng Yến nhanh chóng phóng ra, còn chưa đụng đến, Lan Cửu đã chịu không nổi, ngồi dậy kéo cô ngồi phía trên xuống. Vừa đè cô xuống, vừa nói: "Lần sau thử lại." Lúc anh nói chuyện đã hơi nghiến răng nghiến lợi, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy từng tấc của bản thân bị mở ra, trong thân thể căng ra làm cô hơi đau, nhưng tên đã lên cung thì không có đường quay về, hai người đã ở cùng nhau mấy năm nay, cô chưa bao giờ nhiệt tình thế này làm Lan Lăng Yến nhất thời quên mất kiềm chế.
Thân thể đau đớn và cảm giác chướng bụng kỳ diệu xen lẫn uất ức muốn bắt được cái gì đó khiến Ninh Vân Hoan nhịn không được khóc lên, tiếng thở khẽ và tiếng khóc của cô càng làm Lan Lăng Yến kích động.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Ninh Vân Hoan không còn áp lực và kháng cự khi hai người thân mật như trước kia, làm Lan Cửu muốn ngừng mà không được.
Vì sản phẩm chụp quảng cáo ở nước ngoài đã nhanh chóng nhập vào Trung Hoa, nên quảng cáo rất nhanh đã truyền khắp Trung Hoa. Trong lúc nhất thời hai người Lâm Mẫn và Ninh Vân Hoan nhanh chóng đánh ngã rất nhiều thần tượng minh tinh, trở thành người hot nhất hiện nay. Ninh Vân Hoan bắt đầu được người nhận ra khi đi trên đường, cũng xin ký tên, phải biết rằng tất cả những điều này trước kia đều là của nữ chủ Cố Doanh Tích!
Thời gian lâu dần Ninh Vân Hoan chợt thấy phiền, xế chiều đi đến công ty vì trời nắng nóng nên cô phải đeo mắt kính và dùng khăn lụa để che mặt, vào trong công ty mới bị người nhận ra.
Đến chỗ của mình Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng thở ra, cô mở công ty giải trí, bên trong không thiếu đại minh tinh, mọi người đã quen với việc gặp nhiều minh tinh rồi, sẽ không giống người bình thường chuyện bé xé to, khi cô vào công ty, bảo vệ gật đầu với cô, trong mắt vẫn lộ ra vẻ kích động: "Ninh tiểu thư."
Ninh Vân Hoan gật đầu, lúc này có một bóng người cũng dùng khăn lụa che đầu giống Ninh Vân Hoan ngồi trên sofa trong góc hành lang, vừa nghe thấy giọng nói này, cái bóng này bỗng lao ra, vốn tay luôn để trong ngực bỗng nhiên duỗi ra, không biết ném cái gì vào Ninh Vân Hoan, mặt nhân viên đứng ở bàn tiếp tần trước sân đều tái xanh, một bóng dáng khác im lặng đi theo phía sau Ninh Vân Hoan hồi lâu, Cố Doanh Nặc thuận tay kéo bóng dáng nhỏ đó chắn trước mặt Ninh Vân Hoan.
"Á..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo mọi người bỗng ngửi thấy một mùi gay mũi, bóng người kỳ lạ này kinh ngạc đến ngây người bị bảo vệ khống chế, Cố Doanh Nặc đưa tay lấy điện thoại di động ra để báo án và gọi bác sĩ.
"Đáng ghét!" Dường như thấy không làm Ninh Vân Hoan bị thương, khăn che mặt của bóng người kia bị kéo xuống, lộ ra một gương mặt đàn ông trẻ không đứng đắn, đôi mắt chứa đầy sự hung ác nham hiểm, dĩ nhiên gương mặt có chút âm trầm, dáng người vô cùng nhỏ gầy: "**, lúc này mày chạy được, lần sau mày chắc chắn sẽ chạy không thoát!"
Ninh Vân Hoan cười lạnh nhìn bóng dáng nhỏ chắn trước người mình đang ôm ngực kêu thảm thiết, đã được mọi người đỡ lên. Lúc này thấy gã đàn ông trẻ bị bắt còn muốn phun nước miếng, Ninh Vân Hoan đứng xa chút:
"Tôi có chạy trốn được không là một chuyện, nhưng hiện giờ anh ác ý đả thương người, đã chạy không thoát rồi, trong lao tù của đám đàn ông thiếu nhân viên miễn phí như anh vậy." Cô vừa dứt lời, trên mặt gã đàn ông trẻ càng lộ ra oán hận, vừa muốn giãy dụa, đã bị bảo vệ cầm thứ gì đó đánh cho hôn mê, bắt chéo hai tay gã sau lưng rồi lôi đi.
Ninh Vân Hoan mới phát hiện cô gái bị thương này là một nghệ sĩ tên Ninh Liên Liên trong công ty nhà mình, không chỉ khéo cùng họ với Ninh Vân Hoan, càng khéo, cô ta chính là người Ninh Vân Hoan bắt gặp đã an ủi Cố Doanh Tích trong công ty cô lúc trước, trông rất thành thật thẳng thắn, cô gái đó có một gương mặt trẻ con.
"Cô còn có ý thức không?" Ninh Vân Hoan hỏi cô gái được người nâng cáng một câu, Cố Doanh Nặc nhìn thoáng qua, không hề áy náy báo cáo: "Phu nhân, đây là Ninh Liên Liên, người phía nam ở Trung Hoa, năm nay mười chín tuổi, vừa học năm nhất ở đại học Đế Đô hệ điện ảnh và truyền hình, trong nhà ngoài cha mẹ ra còn có hai người anh, càng quan trọng hơn." Cố Doanh Nặc nói đến đây, ghé sát vào tai Ninh Vân Hoan nói: "Hình như nhà cô ta có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ của phu nhân."
Sau khi Cố Doanh Nặc giải phẫu xong sau đúng hẹn đi theo Ninh Vân Hoan, nhưng cô ta cũng phải trở thành người có năng lực, phải học này nọ đến khắc khổ, Lan Ninh là công ty của Ninh Vân Hoan, sau này cô ta đi theo bên cạnh Ninh Vân Hoan, Cố Doanh Nặc cũng biết phải giao thiệp với Lan Ninh, bởi vậy có một số người và việc cô ta phải cố gắng đưa tư liệu vào đầu.
Ninh Vân Hoan nghe được câu có thể có quan hệ với nhà mình, ánh mắt không thể không động: "Ai nói?"
"Chủ tử từng đề cập." Đã do Lan Cửu nói, Ninh Vân Hoan biết chuyện này sẽ không phải là giả, trong lòng cô nghi hoặc, sau khi lạnh mặt bảo mọi người đưa Ninh Liên Liên đến bệnh viện, bản thân mới đi thẳng lên lầu. Cô không nói thêm gì với bàn tiếp tân nữa, mọi người đều biết bản thân đã phạm sai, đang có chút không yên bất an, trên lầu đã cho người xuống, trực tiếp kết toán ba tháng tiền lương rồi sa thải những người này.
Ở trong công ty ngây người một lát, Ninh Vân Hoan ngồi không yên nhanh chóng đi đến nơi ba Ninh mẹ Ninh đang ở, lần trước vì nhà họ Ninh xảy ra chuyện, đến nay người của Bruce Green vẫn chưa bị nhà họ Lan nắm giữ, cho nên ba Ninh và mẹ Ninh tạm thời vẫn ở trang viên nhỏ của Lan Lăng Yến trong thành phố, bên này tuy không rộng bằng trên núi, nhưng vì ở trung tâm thành phố, mọi thứ đều vô cùng tiện lợi, hơn nữa phòng của Lan Cửu không có người ở, trong trong trang viên này không có hộ gia đình khác, ngày thường ba Ninh ở đây có thể rèn luyện thân thể, câu cá, cũng thoải mái vui vẻ, thân thể thoạt nhìn có tinh thần hơn trước.
Khi xe lái vào thì người canh giữ ở cửa nhận ra đây là xe của Ninh Vân Hoan, rất dễ dàng để cô đi vào, lúc này đã vào tháng tám, trong thành phố thời tiết khá tốt, tuy còn hơi nóng, nhưng vì trong trang viên không có người, hơn nữa cây xanh vô cùng xum xuê, nên khi Ninh Vân Hoan xuống xe đã không còn cảm giác nóng nực khó chịu.
Ba Ninh mẹ Ninh cũng không ở trong biệt thự, nhóm người hầu trong tiểu khu cách đó không xa chỉ về phía đình hóng mát, cung kính dẫn Ninh Vân Hoan qua, bên đình này có cái hồ nhỏ, ngày thường ở trong hóng mát, bốn phía gió nhẹ thổi qua vô cùng mát mẻ, Ninh Vân Hoan đi qua nhưng khi thấy được một bóng người không nên xuất hiện vào lúc này, sắc mặt cô lập tức trầm xuống:
"Ba mẹ." Gần đây cô xuất ngoại, hôm qua vừa trở về đã là buổi tối, nên không gọi điện cho ba mẹ Ninh, cô biết quy luật sinh hoạt gần đây của ba mẹ Ninh, buổi tối ngủ sớm, sợ tin mình trở về làm họ không ngủ được, nên tính ban ngày đến thăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook