Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
-
Chương 161: Lửa lớn
Editor: Gà
Lúc này anh ta không rảnh để đi dỗ Cố Doanh Tích, anh ta muốn giải quyết Lan Lăng Yến bên kia thật nhanh, vừa nghĩ vừa mặc quần, Bruce Green đang dồn sức chú ý vào chuyện liên quan đến Lan Lăng Yến, đương nhiên lúc này không hề để tâm đến Cố Doanh Tích.
Tuy ngay từ đầu Cố Doanh Tích không đồng ý với Bruce Green, nhưng thấy anh ta vừa làm xong đã lật mặt, trong lòng Cố Doanh Tích đã hơi chua xót, ả thấy Bruce Green xong việc rồi kéo quần đi thẳng, một đôi mắt to ủy khuất nhìn bóng lưng anh ta thật lâu, thấy anh ta không hề quay đầu lại, thì nhỏ giọng khóc lên.
Lúc trước Cố Doanh Tích còn muốn đi, nhưng bây giờ dù ả có muốn cũng không chạy được, Bruce Green làm xong đã muốn đuổi ả về, ả không biết thế nào, nhưng không muốn mọi chuyện thành ra thế này.
Sự thật chứng minh, dục tốc bất đạt, thứ không chiếm được luôn là tốt nhất. Cố Doanh Tích ở lại hay không không còn là vấn đề, ả và Bruce Green đã nhanh chóng thân mật hơn, đối với việc làm tình Cố Doanh Tích đã không còn phản đối nữa, Bruce Green thấy ả đã dễ dãi cam chịu quan hệ của hai người như vậy, khiến trong lòng anh ta hơi thất vọng, đồng thời, tuy vẫn muốn Cố Doanh Tích, nhưng đã không còn cảm giác quý trọng như xưa, anh ta xem Cố Doanh Tích thành món đồ chơi riêng của mình, không như trước kia nữa, tuy rằng quan hệ xa lạ, nhưng luôn tỏ ra tôn trọng, lúc này dù hai người thân mật, nhưng thái độ của Bruce Green với Cố Doanh Tích đã dần trở nên khinh thường.
Việc này chỉ có đương sự Cố Doanh Tích hiểu rõ nhất, ả lén rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt, nhưng ngay từ đầu ả đã không rời đi, lúc này ở địa bàn Bruce Green đương nhiên không dễ dàng để ả tự do rời khỏi, ả muốn đi cũng không thể rồi.
Kiếp trước khi Cố Doanh Tích được Bruce Green theo đuổi gần hai năm, sau đó bất đắc dĩ mới phải ở cùng với anh ta, bởi vì trải qua nhiều khó khăn, cho nên Bruce Green rất quý trọng Cố Doanh Tích, không như đời này, hai người lăn chung một chỗ quá dễ dàng. Quả nhiên khi quá dễ có được tình cảm, cho dù là nam phối của nữ chủ, nếu sau này muốn sinh ra cái loại cảm giác luyến ngược tình thâm, cũng không còn đơn giản nữa rồi.
Nhưng lúc này Ninh Vân Hoan không rảnh quan tâm đến Cố Doanh Tích. Tiếp nhận quảng cáo rượu Green chưa được nửa tháng, suýt nữa cô bị người ta tông xe đến hai lần, khi nó vừa xảy ra, Lan Lăng Yến đã điều tra rất kỹ, nhưng tra tới tra lui cũng chỉ tra được do mấy kẻ say rượu cầm lái. Tuy tất cả chứng cứ đều dẫn đến tất cả đều là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Lan Lăng Yến không phải là loại người ngây thơ, quả nhiên loại chuyện này lại có lần thứ hai.
May thay ngay từ đầu Lan Lăng Yến đã chuẩn bị, lúc đó tình huống có hơi nguy cấp, nhưng không nguy hiểm, lần này anh tra ra đến từng chi tiết nhỏ. Đáng tiếc lúc đó vệ sĩ vì bảo vệ Ninh Vân Hoan nên ra tay quá nặng, người ngoại quốc này chưa kịp nói gì, đã tắt thở.
Xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn như vậy, hiệu trưởng Tô Doanh cũng không dám bảo Ninh Vân Hoan đến trường nữa, nếu cô xảy ra chuyện gì, không chỉ Lan Lăng Yến không tha cho ông ta, chỉ sợ vị đại lão của nhà họ Lâm kia cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, bởi vậy Tô Doanh suy đi tính lại, quyết định đặc cách cho Ninh Vân Hoan, để cô về nhà nghỉ ngơi.
Dù sao chuyện này do Tô Doanh làm chủ, nên hoàn toàn không sợ ai tra ra thật giả, cho dù sau lưng có người tính toán nhưng Tô Doanh vẫn nắm chắc chuyện này, so với an toàn của Ninh Vân Hoan, bài vở và bài tập có thể trì hoãn, cô có thể bổ túc sau, không có gì to tát cả.
Lần đầu suýt gặp tai nạn xe thì có thể do ngoài ý muốn, nhưng liên tục gặp chuyện hai lần thì không ổn rồi. Ngay cả cửa nhà Ninh Vân Hoan cũng không ra, cũng không đi thăm Lâm Ý, trong hoàn cảnh chưa biết người sau lưng là ai, bản thân ra ngoài chỉ gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi.
Cả tòa núi bị vây như cái thùng sắt, nhưng vô cùng an toàn, mỗi ngày Ninh Vân Hoan đều ở nhà tám chuyện với nhóm Lý Phán Phán, đọc sách hát hò, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tuy cuộc sống như vậy khá nhàm chán với nhiều người trẻ tuổi, nhưng kiếp trước Ninh Vân Hoan luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, một ngày dài như một năm, nên cuộc sống như vậy chỉ như bữa ăn sáng đối với cô.
Ở đế đô luôn tối nhanh hơn các tỉnh khác, mới đến đầu tháng mười thôi, thời tiết ở đế đô đã mát mẻ hẳn, cuối tháng chín luôn có mưa phùn lâm râm, cả thành phố như chìm trong sương mù. Bên ngoài sắc trời âm u, Ninh Vân Hoan làm tổ ở dưới lầu để xem phim, bên cạnh có đủ loại quần áo và thức ăn, nhóm người hầu đứng bên ngoài, còn cô đang xem một bộ hài kịch, lúc này đã sắp đến phần kết, đang tính đổi bộ khác, đột nhiên cửa bị người đẩy ra.
Tuy ban ngày hơi ngắn, nhìn sắc trời u ám, nhưng thật ra chỉ mới bốn giờ mà thôi, Ninh Vân Hoan quay đầu nhìn, thì thấy Lan Lăng Yến vừa nhận áo khoác từ tay quản gia Lan Tứ rồi tự mình mặc vào, vừa nói: "Bảo người đưa áo khoác cho phu nhân."
Lan Tứ đáp lời, Ninh Vân Hoan do dự một lát, thấy bên ngoài mưa dầm triền miên, nhìn lại căn phòng ấm áp thoải mái, cô do dự không muốn ra ngoài, Lan Lăng Yến đã lạnh lùng nói: "Ba mẹ vợ đã xảy ra chuyện rồi."
Nghe thế, Ninh Vân Hoan nhất thời ngồi không yên, bỗng chốc từ trên ghế sofa nhảy xuống, cả giày cũng chưa mang, mày Lan Lăng Yến nhíu lại, phía sau đã có người giúp việc cầm quần áo và giày đến, Lan Lăng Yến thuận tay tiếp nhận, thấy Ninh Vân Hoan chân không chạy đến, ngồi xuống đất ý bảo cô nhấc chân lên, sau khi giúp cô mang đôi giày da cừu vào, rồi cầm thêm áo khoác phủ cho cô: "Đột nhiên bị cháy, may mắn có mưa, nên lửa này không lan quá rộng." Cho nên ba mẹ Ninh chỉ bị hoảng sợ và kích động, lúc chạy ra khỏi nhà thì bị ngã, còn lại không có vết thương nào nghiêm trọng.
Ninh Vân Hoan nghe xong, lại nhớ đến trong thời gian này mình phải luôn ở nhà, đương nhiên đoán được có người muốn hãm hại cô, ánh mắt cô híp lại, cách thức này, dám làm loạn không coi ai ra gì, thật sự rất giống bút tích của vị nam tước kia.
Mấy hôm trước sở dĩ cô không đổ chuyện này lên đầu Bruce Green, vì cô cho rằng chỉ có ở Italy và Anh quốc mới là địa bàn của Bruce Green, dù người này có điên cuồng tà khí thế nào, cũng sẽ không dám vi phạm làm ra chuyện thế này, dù sao Ninh Vân Hoan biết đạo lý rồng không đè đầu rắn, sao lão hồ ly như Bruce Green có thể không biết chứ.
Nhà họ Lan kiêu ngạo như vậy, tuy nhân vật như ba Lan không mang theo nhiều người đến Trung Hoa, nhưng ít nhất cũng không dám quá kiêu ngạo đến nỗi gây ra tai nạn rồi còn phóng hỏa trên địa bàn của kẻ khác đâu.
"Là Bruce Green hả?" Ninh Vân Hoan thẳng thắn hỏi, Lan Lăng Yến không bất ngờ gì, chỉ gật đầu: "Rất có thể là anh ta, việc này em đừng lo, để anh giải quyết."
Hai nữ giúp việc mang theo dù đi bên cạnh, không hề kinh ngạc gì về lời nói của họ, xe đã chuẩn bị xong, hai người lên xe, Lan Lăng Yến đổi giày xong, thì cũng giúp Ninh Vân Hoan đổi.
Trước kia Ninh Vân Hoan nghĩ Lan Cửu không có khuyết điểm gì, sau khi sống chung thì biết anh mắc bệnh sạch sẽ, lúc này Ninh Vân Hoan để mặc anh thay giày cho cô, chỉ lo lắng hỏi: "Bây giờ ba mẹ em thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ đôi chút, vào bệnh viện kiểm tra một chút là ổn, nhiều nhất quan sát một đêm, ngày mai có thể xuất viện rồi." Nhưng biệt thự nhỏ của nhà họ Lan đã bị cháy một ít, tuy tổn thất không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần sửa chữa lại một phen. Lan Lăng Yến có nhà khắp Trung Hoa, ở Lam Sơn, nhà họ Ninh còn có một căn biệt thự, hai người cũng không lo lắng quá nhiều về chỗ ở cho ba mẹ Ninh.
"Bruce Green này thật sự quá kiêu ngạo rồi." Quả thực giống hệt như năm đó anh ta nhốt cô ở nước ngoài, làm việc thật sự quá mức càn quấy, Ninh Vân Hoan tức giận đến hai tay đều siết chặt, Lan Lăng Yến thấy thế thì cầm lấy tay cô, chợt điện thoại cô vang lên.
Lan Lăng Yến ngẩn người, chuông điện thoại kêu khoảng 4 đến 5 tiếng thì ngừng lại, ngay sau đó có chuông báo tin nhắn đến.
"Chỉ là một bài học nhỏ thôi." Trong di động hiện lên một dãy số xa lạ, Ninh Vân Hoan biến sắc, cô vừa định nói chuyện, Lan Lăng Yến đã đóng di động của cô lại, bỏ vào túi cô.
"Bây giờ tạm thời không cần quan tâm, qua hôm nay rồi nói tiếp." Hiện giờ ba mẹ Ninh quan trọng hơn, lúc nãy xảy ra vụ cháy bất ngờ, nếu không phải vì có mưa, lửa không lan quá rộng, bằng không lúc ấy đang là thời gian hai ông bà ngủ trưa, kẻ độc ác này lại châm thêm chút dầu diesel, qua một lát, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được, dù ba mẹ Ninh không bị thiêu sống, cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.
Toàn thân Ninh Vân Hoan run bần bật, gật đầu.
Lúc này trong bệnh viện, nét mặt mẹ Ninh mờ mịt, tình trạng của bà vẫn ổn, nhưng ba Ninh thì bị sốc nặng, suýt nữa không thể chịu được, ông không bị thương ngoài da, nhưng bản thân bị dọa không nhẹ, lúc này huyết áp cao đến dọa người, bác sĩ đang ở tiến hành cấp cứu, lúc Ninh Vân Hoan đến thì đã thấy ông phải đeo bình oxy, hô hấp khó khăn.
Lúc này anh ta không rảnh để đi dỗ Cố Doanh Tích, anh ta muốn giải quyết Lan Lăng Yến bên kia thật nhanh, vừa nghĩ vừa mặc quần, Bruce Green đang dồn sức chú ý vào chuyện liên quan đến Lan Lăng Yến, đương nhiên lúc này không hề để tâm đến Cố Doanh Tích.
Tuy ngay từ đầu Cố Doanh Tích không đồng ý với Bruce Green, nhưng thấy anh ta vừa làm xong đã lật mặt, trong lòng Cố Doanh Tích đã hơi chua xót, ả thấy Bruce Green xong việc rồi kéo quần đi thẳng, một đôi mắt to ủy khuất nhìn bóng lưng anh ta thật lâu, thấy anh ta không hề quay đầu lại, thì nhỏ giọng khóc lên.
Lúc trước Cố Doanh Tích còn muốn đi, nhưng bây giờ dù ả có muốn cũng không chạy được, Bruce Green làm xong đã muốn đuổi ả về, ả không biết thế nào, nhưng không muốn mọi chuyện thành ra thế này.
Sự thật chứng minh, dục tốc bất đạt, thứ không chiếm được luôn là tốt nhất. Cố Doanh Tích ở lại hay không không còn là vấn đề, ả và Bruce Green đã nhanh chóng thân mật hơn, đối với việc làm tình Cố Doanh Tích đã không còn phản đối nữa, Bruce Green thấy ả đã dễ dãi cam chịu quan hệ của hai người như vậy, khiến trong lòng anh ta hơi thất vọng, đồng thời, tuy vẫn muốn Cố Doanh Tích, nhưng đã không còn cảm giác quý trọng như xưa, anh ta xem Cố Doanh Tích thành món đồ chơi riêng của mình, không như trước kia nữa, tuy rằng quan hệ xa lạ, nhưng luôn tỏ ra tôn trọng, lúc này dù hai người thân mật, nhưng thái độ của Bruce Green với Cố Doanh Tích đã dần trở nên khinh thường.
Việc này chỉ có đương sự Cố Doanh Tích hiểu rõ nhất, ả lén rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt, nhưng ngay từ đầu ả đã không rời đi, lúc này ở địa bàn Bruce Green đương nhiên không dễ dàng để ả tự do rời khỏi, ả muốn đi cũng không thể rồi.
Kiếp trước khi Cố Doanh Tích được Bruce Green theo đuổi gần hai năm, sau đó bất đắc dĩ mới phải ở cùng với anh ta, bởi vì trải qua nhiều khó khăn, cho nên Bruce Green rất quý trọng Cố Doanh Tích, không như đời này, hai người lăn chung một chỗ quá dễ dàng. Quả nhiên khi quá dễ có được tình cảm, cho dù là nam phối của nữ chủ, nếu sau này muốn sinh ra cái loại cảm giác luyến ngược tình thâm, cũng không còn đơn giản nữa rồi.
Nhưng lúc này Ninh Vân Hoan không rảnh quan tâm đến Cố Doanh Tích. Tiếp nhận quảng cáo rượu Green chưa được nửa tháng, suýt nữa cô bị người ta tông xe đến hai lần, khi nó vừa xảy ra, Lan Lăng Yến đã điều tra rất kỹ, nhưng tra tới tra lui cũng chỉ tra được do mấy kẻ say rượu cầm lái. Tuy tất cả chứng cứ đều dẫn đến tất cả đều là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Lan Lăng Yến không phải là loại người ngây thơ, quả nhiên loại chuyện này lại có lần thứ hai.
May thay ngay từ đầu Lan Lăng Yến đã chuẩn bị, lúc đó tình huống có hơi nguy cấp, nhưng không nguy hiểm, lần này anh tra ra đến từng chi tiết nhỏ. Đáng tiếc lúc đó vệ sĩ vì bảo vệ Ninh Vân Hoan nên ra tay quá nặng, người ngoại quốc này chưa kịp nói gì, đã tắt thở.
Xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn như vậy, hiệu trưởng Tô Doanh cũng không dám bảo Ninh Vân Hoan đến trường nữa, nếu cô xảy ra chuyện gì, không chỉ Lan Lăng Yến không tha cho ông ta, chỉ sợ vị đại lão của nhà họ Lâm kia cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, bởi vậy Tô Doanh suy đi tính lại, quyết định đặc cách cho Ninh Vân Hoan, để cô về nhà nghỉ ngơi.
Dù sao chuyện này do Tô Doanh làm chủ, nên hoàn toàn không sợ ai tra ra thật giả, cho dù sau lưng có người tính toán nhưng Tô Doanh vẫn nắm chắc chuyện này, so với an toàn của Ninh Vân Hoan, bài vở và bài tập có thể trì hoãn, cô có thể bổ túc sau, không có gì to tát cả.
Lần đầu suýt gặp tai nạn xe thì có thể do ngoài ý muốn, nhưng liên tục gặp chuyện hai lần thì không ổn rồi. Ngay cả cửa nhà Ninh Vân Hoan cũng không ra, cũng không đi thăm Lâm Ý, trong hoàn cảnh chưa biết người sau lưng là ai, bản thân ra ngoài chỉ gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi.
Cả tòa núi bị vây như cái thùng sắt, nhưng vô cùng an toàn, mỗi ngày Ninh Vân Hoan đều ở nhà tám chuyện với nhóm Lý Phán Phán, đọc sách hát hò, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tuy cuộc sống như vậy khá nhàm chán với nhiều người trẻ tuổi, nhưng kiếp trước Ninh Vân Hoan luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, một ngày dài như một năm, nên cuộc sống như vậy chỉ như bữa ăn sáng đối với cô.
Ở đế đô luôn tối nhanh hơn các tỉnh khác, mới đến đầu tháng mười thôi, thời tiết ở đế đô đã mát mẻ hẳn, cuối tháng chín luôn có mưa phùn lâm râm, cả thành phố như chìm trong sương mù. Bên ngoài sắc trời âm u, Ninh Vân Hoan làm tổ ở dưới lầu để xem phim, bên cạnh có đủ loại quần áo và thức ăn, nhóm người hầu đứng bên ngoài, còn cô đang xem một bộ hài kịch, lúc này đã sắp đến phần kết, đang tính đổi bộ khác, đột nhiên cửa bị người đẩy ra.
Tuy ban ngày hơi ngắn, nhìn sắc trời u ám, nhưng thật ra chỉ mới bốn giờ mà thôi, Ninh Vân Hoan quay đầu nhìn, thì thấy Lan Lăng Yến vừa nhận áo khoác từ tay quản gia Lan Tứ rồi tự mình mặc vào, vừa nói: "Bảo người đưa áo khoác cho phu nhân."
Lan Tứ đáp lời, Ninh Vân Hoan do dự một lát, thấy bên ngoài mưa dầm triền miên, nhìn lại căn phòng ấm áp thoải mái, cô do dự không muốn ra ngoài, Lan Lăng Yến đã lạnh lùng nói: "Ba mẹ vợ đã xảy ra chuyện rồi."
Nghe thế, Ninh Vân Hoan nhất thời ngồi không yên, bỗng chốc từ trên ghế sofa nhảy xuống, cả giày cũng chưa mang, mày Lan Lăng Yến nhíu lại, phía sau đã có người giúp việc cầm quần áo và giày đến, Lan Lăng Yến thuận tay tiếp nhận, thấy Ninh Vân Hoan chân không chạy đến, ngồi xuống đất ý bảo cô nhấc chân lên, sau khi giúp cô mang đôi giày da cừu vào, rồi cầm thêm áo khoác phủ cho cô: "Đột nhiên bị cháy, may mắn có mưa, nên lửa này không lan quá rộng." Cho nên ba mẹ Ninh chỉ bị hoảng sợ và kích động, lúc chạy ra khỏi nhà thì bị ngã, còn lại không có vết thương nào nghiêm trọng.
Ninh Vân Hoan nghe xong, lại nhớ đến trong thời gian này mình phải luôn ở nhà, đương nhiên đoán được có người muốn hãm hại cô, ánh mắt cô híp lại, cách thức này, dám làm loạn không coi ai ra gì, thật sự rất giống bút tích của vị nam tước kia.
Mấy hôm trước sở dĩ cô không đổ chuyện này lên đầu Bruce Green, vì cô cho rằng chỉ có ở Italy và Anh quốc mới là địa bàn của Bruce Green, dù người này có điên cuồng tà khí thế nào, cũng sẽ không dám vi phạm làm ra chuyện thế này, dù sao Ninh Vân Hoan biết đạo lý rồng không đè đầu rắn, sao lão hồ ly như Bruce Green có thể không biết chứ.
Nhà họ Lan kiêu ngạo như vậy, tuy nhân vật như ba Lan không mang theo nhiều người đến Trung Hoa, nhưng ít nhất cũng không dám quá kiêu ngạo đến nỗi gây ra tai nạn rồi còn phóng hỏa trên địa bàn của kẻ khác đâu.
"Là Bruce Green hả?" Ninh Vân Hoan thẳng thắn hỏi, Lan Lăng Yến không bất ngờ gì, chỉ gật đầu: "Rất có thể là anh ta, việc này em đừng lo, để anh giải quyết."
Hai nữ giúp việc mang theo dù đi bên cạnh, không hề kinh ngạc gì về lời nói của họ, xe đã chuẩn bị xong, hai người lên xe, Lan Lăng Yến đổi giày xong, thì cũng giúp Ninh Vân Hoan đổi.
Trước kia Ninh Vân Hoan nghĩ Lan Cửu không có khuyết điểm gì, sau khi sống chung thì biết anh mắc bệnh sạch sẽ, lúc này Ninh Vân Hoan để mặc anh thay giày cho cô, chỉ lo lắng hỏi: "Bây giờ ba mẹ em thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ đôi chút, vào bệnh viện kiểm tra một chút là ổn, nhiều nhất quan sát một đêm, ngày mai có thể xuất viện rồi." Nhưng biệt thự nhỏ của nhà họ Lan đã bị cháy một ít, tuy tổn thất không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần sửa chữa lại một phen. Lan Lăng Yến có nhà khắp Trung Hoa, ở Lam Sơn, nhà họ Ninh còn có một căn biệt thự, hai người cũng không lo lắng quá nhiều về chỗ ở cho ba mẹ Ninh.
"Bruce Green này thật sự quá kiêu ngạo rồi." Quả thực giống hệt như năm đó anh ta nhốt cô ở nước ngoài, làm việc thật sự quá mức càn quấy, Ninh Vân Hoan tức giận đến hai tay đều siết chặt, Lan Lăng Yến thấy thế thì cầm lấy tay cô, chợt điện thoại cô vang lên.
Lan Lăng Yến ngẩn người, chuông điện thoại kêu khoảng 4 đến 5 tiếng thì ngừng lại, ngay sau đó có chuông báo tin nhắn đến.
"Chỉ là một bài học nhỏ thôi." Trong di động hiện lên một dãy số xa lạ, Ninh Vân Hoan biến sắc, cô vừa định nói chuyện, Lan Lăng Yến đã đóng di động của cô lại, bỏ vào túi cô.
"Bây giờ tạm thời không cần quan tâm, qua hôm nay rồi nói tiếp." Hiện giờ ba mẹ Ninh quan trọng hơn, lúc nãy xảy ra vụ cháy bất ngờ, nếu không phải vì có mưa, lửa không lan quá rộng, bằng không lúc ấy đang là thời gian hai ông bà ngủ trưa, kẻ độc ác này lại châm thêm chút dầu diesel, qua một lát, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được, dù ba mẹ Ninh không bị thiêu sống, cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.
Toàn thân Ninh Vân Hoan run bần bật, gật đầu.
Lúc này trong bệnh viện, nét mặt mẹ Ninh mờ mịt, tình trạng của bà vẫn ổn, nhưng ba Ninh thì bị sốc nặng, suýt nữa không thể chịu được, ông không bị thương ngoài da, nhưng bản thân bị dọa không nhẹ, lúc này huyết áp cao đến dọa người, bác sĩ đang ở tiến hành cấp cứu, lúc Ninh Vân Hoan đến thì đã thấy ông phải đeo bình oxy, hô hấp khó khăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook