Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng
-
14: Bước Thứ Mười Bốn Của Trà Xanh
Edit: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi
*************
Thấy Tô Trầm Ngư đoạt mất sự nổi bật của mình, Ôn Tư Dao đứng ngồi không yên.
Ăn trưa xong, mọi người nghỉ ngơi ở phòng giải trí, Chu Diệc An ăn quá no, vui vẻ cầm đàn guitar hát tặng những người khác một bài, lời bài hát mới viết lúc nãy.
Thực lực của thiên vương đúng là danh bất hư truyền*.
(*) Danh bất hư truyền: Tiếng tăm, nổi tiếng truyền rằng đúng với sự thực, không hề lệch lạc.
Sau đó Ôn Tư Dao cố ý mà vô tình dẫn đường, làm buổi nghỉ trưa này biến thành thời gian biểu diễn tài năng.
Cô ta quyết tâm làm mọi sự chú ý đặt trên người mình.
Mục Quân Bạch dùng bút lông viết tên bản thân, Thẩm Tâm Tâm không hề có gánh nặng thần tượng, đến mức có thể biểu diễn đưa nắm đấm vào trong miệng, Lâm Túc Thiên cho mọi người thấy hắn có thể xoạc chân trên không, Ôn Tư Dao múa một điệu múa.
Đó là một điệu múa có thể làm trái tim của đàn ông rung động.
Cô ta cũng không làm động tác gì quá lộ liễu, nhưng dáng người rất tốt, mọi biểu cảm đều được bộc lộ qua đôi mắt, khuôn mặt sắc sảo, phong tình.
Mỗi động tác đều đang thể hiện cái gì là ‘mê hoặc nhưng không tầm thường’, ‘nhân gian tuyệt sắc’.
Bản thân Ôn Tư Dao học múa trước, sau đó mới bước chân vào con đường diễn viên, nếu lấy nửa đời của cô ta ra phân tích, có thể xem như――một cuốn sảng văn nữ chính.
Không khí nháy mắt nóng lên.
Ngay cả Thẩm Tâm Tâm cũng không thể không phục, điệu múa của Ôn Tư Dao, con gái như cô ấy nhìn cũng động tâm, đó là một loại thưởng thức đối với cái đẹp.
Khi mọi người đều đang chìm đắm trong điệu múa của Ôn Tư Dao, Lâm Túc Thiên cũng không biết cọng dây thần kinh nào của mình xảy ra vấn đề, tự nhiên phân tâm nhìn sang phía Tô Trầm Ngư.
“…”
Hắn không nên nhìn!
Tô Trầm Ngư dựa vào tay vịn của ghế sofa, mắt nhìn Ôn Tư Dao múa, có vẻ giống như mọi người.
Nhưng Lâm Túc Thiên cách cô rất gần, có thể nhìn ra trong mắt Tô Trầm Ngư không hề có Ôn Tư Dao.
Chính xác mà nói, đôi mắt cô nể tình nhìn Ôn Tư Dao, nhưng suy nghĩ đã sớm không biết chạy đi nơi nào.
Nhìn đến phát ngốc.
Cô thế mà nhìn Ôn Tư Dao múa đến phát ngốc?
Đây là đang cảm thấy Ôn Tư Dao múa rất khó coi?
Nhưng dùng cách nhìn của đàn ông như hắn, Ôn Tư Dao múa rất tốt, làm hắn kinh diễm không thôi.
Không thể bị cô gái này ảnh hưởng!
Lâm Túc Thiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Ôn Tư Dao, nhưng hắn rất nhanh phát hiện bản thân bị Tô Trầm Ngư ảnh hưởng ――Cảm giác bị điệu múa của Ôn Tư Dao làm kinh diễm biến mất, hắn thậm chí còn cảm thấy cô ta càng múa càng nhạt nhẽo.
“…” Tô Trầm Ngư, cô gái này thật sự có độc!
Ôn Tư Dao múa xong động tác cuối cùng, được mọi người nhiệt tình vỗ tay khen ngợi.
Nãy giờ Lâm Túc Thiên vẫn luôn chú ý Tô Trầm Ngư, lập tức thấy thiếu nữ này thu hồi trạng thái ‘phát ngốc’, thiệt tình vỗ hai bàn tay trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, giống như bị điệu múa của Ôn Tư Dao thuyết phục.
“…”
Diễn rất tốt.
Không đi đóng phim quả thật đáng tiếc.
Ôn Tư Dao rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, đây mới đúng là đãi ngộ mà cô ta nên có, cô ta nhìn xuống dưới, bâng quơ nói “Lâu rồi không múa, có chút không quen nên tôi tùy tiện nhảy một chút, mọi người xem cho vui thôi nhé.”
Nhậm Gia Viễn ‘wow’ một tiếng, bắt đầu dùng mấy từ hoa mỹ khen Ôn Tư Dao.
Ôn Tư Dao thoải mái nhận mấy lời khen ngợi đó, quay sang nhìn Tô Trầm Ngư, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường, nhưng rất nhanh che dấu lại.
Cô ta ngồi sát bên cạnh Mục Quân Bạch, người sau hơi nhíu mày, ánh mắt Ôn Tư Dao mị hoặc “Lão Bạch, vừa rồi tôi múa thế nào?”
“Rất tốt.” Mục Quân Bạch nhàn nhạt đánh giá, cao giọng, “Trầm Ngư, lại đây một lát.”
Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn đi qua.
Mục Quân Bạch nhìn qua Ôn Tư Dao, tổ tiết mục cố ý muốn để hắn và Ôn Tư Dao xào CP, hắn không muốn “Tôi có chuyện muốn nói với Trầm Ngư.”
Con ngươi của hắn rất sâu, ý tứ rõ ràng, Ôn Tư Dao có chút không nhịn được, nhấp môi đứng dậy, Mục Quân Bạch kêu Tô Trầm Ngư ngồi xuống.
Tuổi của Tô Trầm Ngư là nhỏ nhất, xét về tuổi, cô kêu hắn một tiếng ‘chú’ cũng không quá, khi Tô Trầm Ngư ngồi kế bên hắn, chính là trưởng bối và vãn bối.
Ôn Tư Dao tìm chỗ trống ngồi xuống, không khí có chút cứng ngắc, Lý Địch vì không khí náo nhiệt trở lại, chỉ vào phi tiêu trên tường hỏi “Tôi muốn chơi cái kia, mọi người có ai muốn chơi không?”
Những người khác tự hiểu bản thân, lắc đầu, chỉ có Tô Trầm Ngư gật đầu.
Rốt cuộc cũng gặp được một người chung chí hướng, Lý Địch hưng phấn phân năm cây phi tiêu cho Tô Trầm Ngư.
“Thành tích tốt nhất của anh là ba lần ném trúng hồng tâm, em thì sao?” Lý Địch vừa nói, vừa ném phi tiêu, tư thế chuyên nghiệp, nhưng kết quả lại rất cảm động ―― phi tiêu còn chưa đụng bảng phóng đã rơi xuống đất.
Hắn “…”
Thật xấu hổ.
“Địch Tử, chú anh có được không đấy, chỗ này cách hồng tâm có xa mấy đâu.”
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Lý Địch lại ném thêm một cái, chỗ hắn đúng cách hồng tâm rất gần.
“Không đúng nha Lý Địch, sao anh lại càng ngày càng gần bảng phóng vậy? Với khoảng cách này, học sinh tiểu học cũng có thể ném trúng hồng tâm!” Thẩm Tâm Tâm lớn tiếng nói, “Tiểu Ngư Nhi, em mau ném đi, đánh bại anh ấy!”
Cô ấy cũng không trông cậy vào việc Tô Trầm Ngư có thể ném trúng hồng tâm.
Giây tiếp theo, Tô Trầm Ngư nâng lên tay, nhẹ nhàng vung, phi tiêu trong tay ‘phốc’ một tiếng ngay giữa hồng tâm.
Không chỉ có như thế, Tô Trầm Ngư tiếp tục ném bốn cái phi tiêu còn lại trong tay, bốn cái kia cũng nằm trong hồng tâm, cách cái trước chỉ một khoảng nhỏ―― Bốn cái sau ‘vây’ cái ban đầu lại, hơn nữa, chúng nó cách nhau cực kì đều.
“…”
“???”
“!!!”
Tiếng cười đùa nhanh chóng biến mất.
Mọi người nghẹn họng trân trối mà nhìn chằm chằm năm cái phi tiêu đuôi còn hơi run kia, giống như bản thân đang nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt.
“F*ck!” Lý Địch kêu to, mặt dại ra.
【Chúc mừng thu hoạch tiếng thét giá trị hai mươi điểm từ Lý Địch.】
Ngoại trừ của Lâm Túc Thiên, mấy giá trị tiếng thét từ mấy khách mời khác đều đáng giá.
“Trầm Ngư, em phi lại lần nữa cho anh nhìn xem!”
Sao cô lại làm được! Tay cô có phép thuật à!
Tô Trầm Ngư đành phải phóng một lần nữa.
Kết quả không thay đổi chút nào.
―― cho nên, đây mới là nguyên nhân Tô Trầm Ngư có thể một dao chém đứt cổ gà, xoay dao dọa sợ hai con chó to?
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Trầm Ngư rất là vi diệu.
Lý Địch bị đả kích.
Tô Trầm Ngư nhổ phi tiêu xuống, có ý an ủi hắn “Địch Tử lão sư, thật ra anh đã làm rất tốt rồi, phi tiêu cách hồng tâm rất gần mà.”
Lý Địch “…”
An ủi như xát muối vào tim.
“Sao em lại làm được?”
“Ách…Luyện tập nhiều?” Bị cẩu hoàng đế ép.
“…” Không có gì sai.
Trên thực tế, cái Tô Trầm Ngư luyện là bắn tên, trước đây cẩu hoàng đế có đưa cô đến khu vực săn bắn, nhưng cô làm gì biết bắn cung, mà cẩu hoàng đế lại ra lệnh cho cô phải trở thành cao thủ bắn tên, làm không được, trừ bổng lộc.
Vì tiền nên cô đành phải liều mạng luyện tầm mắt, lực cổ tay, mỗi ngày dùng ngân châm, phi đao luyện tập, đến cuối cùng mới miễn cưỡng đủ tư cách.
Chu Diệc An đột nhiên nói “Tiểu Trầm Ngư, em còn có thể làm mấy động tác khó hơn đúng không?”
Khó hơn động tác lúc nãy?
Bốn cái phi tiêu vây quanh một cái phi tiêu ở hồng tâm đã rất khó rồi, khó hơn rồi làm kiểu gì?
Sở dĩ Chu Diệc An hỏi như vậy là bởi vì hắn chú ý tới biểu cảm của Tô Trầm Ngư, nói sao nhỉ, chính là cái biểu cảm mà mình chưa bộc lộ hết thực lực ra ấy.
Hắn muốn xem xem ‘thực lực’ của cô là ở đâu, có thể lại làm hắn bất ngờ hay không.
Chu Diệc An cực kì mong chờ.
Tô Trầm Ngư nhìn Lý Địch, thành khẩn nói “Em sợ Địch Tử lão sư sẽ khóc.”
Lý Địch “???”
Những người khác “…”
Bọn họ hiểu những lời này của Tô Trầm Ngư lộ ra một ý khác, đó chính là ―― Cô có thể! Cô có thể làm động tác khó hơn!
“Anh sẽ không! Em cứ làm đi.” Lý Địch bị khơi gợi tò mò, “Anh không tin em còn có thể làm động tác khó hơn.”
“Vậy em yên tâm rồi.” Tô Trầm Ngư dùng biểu cảm nghiêm túc nói, “Nếu không làm Địch Tử lão sư khóc, em sẽ cảm thấy rất có lỗi.”
…Có thể đừng dùng hai từ ‘làm khóc’ không.
Vì thế, trước mặt mọi người và tổ tiết mục, Tô Trầm Ngư xoay người, đưa lưng về phía bảng phóng, sau đó chậm rãi nâng tay lên.
…Động tác này, không phải là muốn ném từ phía sau đó chứ?
Đây không phải có khó hay không, mà hoàn toàn không có khả năng! Tầm mắt không nhìn thấy hồng tâm, có thể ném trúng bảng phóng là giỏi lắm rồi, nói gì tới hồng tâm?
Vài giây sau ――
“Đệt!”
“Cmn!”
“Mẹ ơi!!!”
【Chúc mừng thu hoạch tiếng thét giá trị ba mươi điểm từ Nhậm Gia Viễn.】
【Chúc mừng thu hoạch tiếng thét giá trị ba mươi điểm từ Thẩm Tâm Tâm.】
【Chúc mừng thu hoạch tiếng thét giá trị hai mươi điểm từ Chu Diệc An.】
Còn có mấy tiếng thét đến từ nhân viên của tổ tiết mục.
……
Tô Trầm Ngư vậy mà thật sự làm được! Thậm chí còn thong dong hơn lúc trước, thế nên bọn họ mới kinh ngạc, hết hồn, giống như bọn họ chưa trải sự đời vậy.
Mục Quân Bạch không nói gì――lớn tuổi tốt ở chỗ có thể dựa vào khả năng tự chủ ép sự kinh ngạc xuống.
Ánh mắt hắn nhìn Tô Trầm Ngư hàm chứa thưởng thức.
Ôn Tư Dao không thể hiện thái độ, điệu múa của cô ta rõ ràng kém hơn mấy chiêu thức kia của Tô Trầm Ngư, chuyện này làm cô ta kinh tởm như ăn phải sâu bọ vậy.
“Trầm Ngư, em chơi phi tiêu lợi hại như vậy, có định đi thi phi tiêu league chuyên nghiệp không?” Lý Địch tâm phục khẩu phục, xem Tô Trầm Ngư là đại lão.
Nếu không nhờ chút lý trí còn sót lại, chắc hắn sẽ bái làm thầy luôn.
Lần đầu Tô Trầm Ngư nghe nói về loại thi đấu này “Thắng có tiền không?”
Lý Địch “…”
“Đại khái cũng không nhiều lắm.” Hắn nói.
Tô Trầm Ngư “Ồ” một tiếng, nhìn Lý Địch cười ngọt ngào, không nói chuyện.
Vì thế Lý Địch lập tức hiểu chữ “Ồ” kia có ý gì―― “Không có tiền thì đi làm gì?”
Đối với mấy người khách mời, Tô Trầm Ngư đem lại cho bọn họ cảm giác――anh cho rằng nhiêu đó đã đủ ngạc nhiên rồi, nhưng rất nhanh có thêm một bất ngờ nữa, cô giống bức tranh bị phủ một lớp bụi, mỗi lần lau dọn một chút, lại để lộ ra ‘kinh hỉ’.
Muốn hỏi ở chỗ này ai cảm thấy không bất ngờ nhất, đương nhiên là Lâm Túc Thiên.
Buổi sáng mới bị đánh nên bây giờ cảm thấy rất bình thường.
Cho dù Tô Trầm Ngư làm ra chuyện gì đi nữa, hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Nữ ma đầu này có tận mấy gương mặt.
Chẳng qua trong đầu không ngừng hồi tưởng hình ảnh Tô Trầm Ngư quay mặt ném phi tiêu, hắn không chịu nổi mà nổi da gà―― đột nhiên cảm thấy cô gái này có chút đẹp trai!
……
Một người dân trong thôn bỗng nhiên hoảng hốt chạy tới, hắn đến xin nhóm ‘minh tinh’ này giúp đỡ.
Là do người vợ đang mang thai của hắn không cẩn thận bị ngã, bây giờ muốn sinh, cần lập tức đưa đến bệnh viện!
Việc này không thể chậm trễ, tuy rằng tổ tiết mục sẽ xử lý, nhưng mấy khách mời vẫn đi theo, xem có thể giúp chút gì không.
Tô Trầm Ngư đứng cách đám người nhìn thai phụ, nước ối đã vỡ, sắc mặt thai phụ trắng bệch, không ngừng hít thở, biểu tình đau khổ.
Thẩm Tâm Tâm nắm lấy tay Tô Trầm Ngư, nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại “Nhìn thật đau…Sau này chị sẽ không sinh con đâu.”
“Không kịp nữa rồi.” Tô Trầm Ngư đột nhiên nói.
“Cái gì không kịp rồi?” Mọi người đều ngốc.
Tô Trầm Ngư bắt đầu vén tay áo, động tác này dọa bọn họ hoảng hốt.
“Đứa con trong bụng chị ấy muốn ra ngoài rồi, xác định muốn thai phụ sinh con ở trên xe?”
“…” Vẻ mặt mọi người quỷ dị, một cô gái như cô, làm sao biết được!
Tô Trầm Ngư trực tiếp đẩy nhân viên công tác ra, nâng giọng “Đừng lên xe nữa, nâng chị ấy lên giường đi, chuẩn bị nước ấm và khăn sạch! Mau lên!”
???
Cô có biết mình đang nói gì không!
“Mau kéo em ấy lại, đừng trì hoãn bọn họ!” Ôn Tư Dao rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, lạnh lùng nói, “Hiện tại không phải lúc em ấy thể hiện! Lỡ như thai phụ kia xảy ra chuyện, liên lụy chúng ta…”
Cô ta còn chưa nói xong, thai phụ kia đột nhiên kêu to lên một tiếng, nắm lấy tay chồng, giọng nói sắc nhọn “Về, quay về! Em sắp sinh rồi!!!”
“…”
Hiện trường yên lặng quỷ dị trong một giây, bây giờ quả thật không thể để người kia sinh trong xe được, đành phải nhanh chóng nâng người về.
Người chồng đã hoảng đến không biết làm thế nào, ngược lại thai phụ lúc này có chút tốt hơn, cô ấy nắm tay Tô Trầm Ngư ――lời nói lúc nãy của Tô Trầm Ngư cô ấy nghe được.
“Giúp tôi!”
Tổ tiết mục, các khách mời trợn mắt há mồm.
“Tiểu Ngư Nhi đây là muốn…Đi đỡ đẻ?” Thẩm Tâm Tâm nuốt nước miếng.
Mọi người nhìn nhau ―― bọn họ chưa kết hôn, đương nhiên không có vợ hay con gì đó, bao gồm cả người lớn tuổi nhất, Mục Quân Bạch.
Vấn đề là…
“Cô, cô làm được sao?”
Nhân viên công tác nữ trong tổ tiết mục phần lớn cũng là mấy cô gái trẻ tuổi, chưa kết hôn, chỉ có một người có kinh nghiệm sinh sản, nên cùng với Tô Trầm Ngư vào phòng.
Qua tầm năm phút, mấy khách mời nghe được tiếng trẻ con khóc.
Thẩm Tâm Tâm giật mình “Sao nhanh thế?”
Không phải mọi người đều nói sinh con phải mất mười mấy tiếng đồng hồ sao?
Trong phòng,
Đi vào cùng Tô Trầm Ngư là một nữ nhân viên công tác tầm bốn mươi tuổi, bà ấy tận mắt nhìn thấy thai phụ dưới sự trợ giúp của Tô Trầm Ngư thuận lợi sinh con.
Thật ra cô cũng không làm gì hết, chỉ là nói với thai phụ mấy câu “Đừng sợ, không phải chị cảm thấy đứa bé muốn chui ra sao, vị trí bao thai rất chính xác, không có vấn đề gì, chị chỉ cần dùng sức rặn là được.”
Giọng nói của cô giống như có tác dụng an thần, thai phụ được cô trấn an, sau đó hít sâu, rặn mấy đã sinh xong rồi.
Nhân viên công tác “…”
Cô lưu loát cắt dây rốn, lấy khăn quấn lấy đứa bé.
Nhìn Tô Trầm Ngư động tác thuần thục, tam quan của bà đã bị chấn động.
Bà nhớ … Tô Trầm Ngư chỉ mới 18 tuổi mà, sao cô lại đỡ đẻ lưu loát như thế?!
Bà mẹ vừa sinh xong còn chưa hiểu, ngơ ngác nhìn Tô Trầm Ngư “Tôi… Tôi sinh xong rồi?”
“Đúng vậy, chị sinh xong rồi.” Tô Trầm Ngư gật đầu, nhìn đứa bé bình an sinh ra, cô cũng nhẹ nhàng thở ra, “Có thể sinh con trong thời gian ngắn như vậy, chị lợi hại thật nha.”
……
Trong sân, mọi thứ chìm trong im lặng.
Mấy khách mời đã trở về, bọn họ đang chờ Tô Trầm Ngư quay lại, Ôn Tư Dao không ở đó.
Từ xa, thân ảnh Tô Trầm Ngư xuất hiện trong tầm mắt, thoạt nhìn tâm trạng cô rất tốt, nhảy nhót trên đường, nhìn rất trẻ con.
Khi nhận ra đám người đang ở trong sân chờ mình, cô đi nhanh hơn.
“Các lão sư, em mang bao lì xì về nè, là chị lúc nãy đưa, em cố ý muốn lấy nhiều một chút.” Cô phân mấy bao lì xì nho nhỏ phân cho mọi người, cong mắt cười, làm người ta muốn thương yêu.
Lúc này còn nghĩ cho bọn họ, thật đáng yêu quá đi.
……
Không lâu sau, netizen đang lướt weibo bỗng nhiên thấy nhảy ra một cái hotsearch―― Tô Trầm Ngư đỡ đẻ
Tô Trầm Ngư gϊếŧ gà vừa hạ nhiệt không lâu thì lại thêm một cái.
Dù là fans hay người qua đường, đều theo bản năng click vào, nội dung bên trong làm bọn họ hoang mang―― hả?
Trong lúc Tô Trầm Ngư quay chương trình thực tế, thuận tiện đỡ đẻ luôn???
Cô gái này…Lợi hại như vậy sao!
Hết chương 14.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook