Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng
-
1: Trà Xanh Bước Đầu Tiên
Edit: Thiên Hy
Beta: Heloaphr
*********************
Tô Trầm Ngư cảm thấy ông trời có lẽ đang trêu đùa nàng.
Vì cái gì.
Nàng khổ cực đấu trí cùng một đám phi tần trong hậu cung, tế bào não muốn cạn kiệt, cuối cùng cũng ngồi lên được hậu vị, vốn đang đợi tên cẩu hoàng đế mắt mù bệnh nặng kia chết đi, sau đó trở thành Hoàng thái hậu trẻ tuổi nhất Thiên Khải quốc, nuôi dưỡng mấy nam sủng xinh đẹp, mỗi đêm ngủ với một người, đó mới là cuộc sống hạnh phúc, thế nhưng——
Nàng! Chết!
Tô Trầm Ngư chỉ vừa mới cho cẩu hoàng đế uống thuốc xong, sau đó hồi cung để mấy tên tiểu thái giám tuấn tú giả trang cung nữ hầu hạ tắm rửa, tất cả đều là người của nàng, cũng tuyệt đối trung thành, điểm mấu chốt ở đây là bọn họ căn bản không đủ can đảm để động thủ, thật sự nghĩ không ra, là ai có thể ngay tại thời điểm nàng tắm rửa, yên lặng lấy mạng nàng.
Vốn chết đã đủ tức rồi, kết quả là sau đó trong đầu nàng còn hiện lên một quyển sách, tiếp đó là một đoạn trí nhớ hiện lên - Tô Trầm Ngư trở thành nữ phụ trong quyển sách đó, bối cảnh là giới giải trí.
Trong đoạn trí nhớ, mười tám năm đời người của nguyên chủ có thể dùng hai chữ bi kịch để miêu tả.
Editor: Đoạn này tác giả chuyển bối cảnh sang hiện đại nên mình đổi cách xưng hô luôn nhé.
Tô Trầm Ngư, thiên kim chân chính của Tô gia, năm ba tuổi bị nam chính Cố Vị Hi làm thất lạc, mười tám tuổi mới trở về Tô gia, đáng tiếc là trong nhà lúc này đã có nữ chính Tô Thiên Ngữ thay thế vị trí của cô.
Sự tồn tại của Tô Thiên Ngữ quả thật đã làm dịu đi nỗi đau mất con của người Tô gia, Cố Vị Hi còn đem nỗi áy náy khi làm lạc mất Tô Trầm Ngư bù đắp lên người Tô Thiên Ngữ.
Theo lý thuyết, thật vất vả mới tìm được đứa con gái ruột bị thất lạc, Tô gia hẳn là nên yêu thương cô gấp bội, bù đắp tất cả khổ cực mà Tô Trầm Ngư chịu lúc trước.
Sai hoàn toàn.
Yêu thương cái rắm.
Vốn không nhận được giáo dục từ Tô gia, hành động của Tô Trầm Ngư rất thô tục, tính cách âm trầm hướng nội, dùng lời của mẹ Tô để hình dung thì là: "Không ra gì.", so sánh với Tô Thiên Ngữ thiện lương đơn thuần, lại xinh đẹp phóng khoáng quả thật cách biệt một trời một vực.
Bởi vì Tô Trầm Ngư cùng Cố Vị Hi có hôn ước từ trong bụng mẹ, hơn nữa, có lẽ là muốn đền bù cho cô, tóm lại, Tô Trầm Ngư muốn cùng Cố Vị Hi đính hôn, Cố Vị Hi cũng đồng ý.
Nhưng trong buổi lễ đính hôn, Cố Vị Hi bỏ lại Tô Trầm Ngư chạy đi tìm Tô Thiên Ngữ.
Chính là lúc này đây.
Tô Trầm Ngư: "...."
Khoảnh khắc này thật sâu sắc, giống như cô thật sự đã trải qua đoạn kí ức đó, làm cho cô hiểu được tuy rằng Thiên Khải Quốc là nơi cô lớn lên, nhưng hiện tại cô lại dùng cách khác để sống sót - dùng thân phận nữ phụ Tô Trầm Ngư trong quyển tiểu thuyết này mà sống.
Xem như thêm một cái mạng nữa vậy.
Thôi thôi, lạc quan lên chút, ít nhất thì vẫn còn sống.
Nhưng cái kịch bản này...!bởi vì cô là nữ phụ, nên liền để Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ đối xử với cô như thế sao, do bọn họ là nam nữ chính?
Vào ngày nam chính đính hôn cùng nữ phụ, nam chính lại bỏ nữ phụ đi tìm nữ chính?
Chuyện này có thể nhịn sao?
Ở Thiên Khải Quốc, Tô Trầm Ngư từ cung nữ đi lên hoàng hậu, vì mạng sống, tính kế không biết bao nhiêu người, ngay cả cẩu Hoàng đế cũng bị cô tính kế không ít lần, cái gọi là nam nữ chính...a
Tô Trầm Ngư không rõ ý tứ cắn môi dưới.
Đúng lúc này, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh quyển sách kia ào ào lật ra, dừng lại ở một trang, sau đó một đoạn chữ đỏ hiện lên.
Tô Trầm Ngư theo bản năng liền "nhìn" qua, đoạn văn đó ghi thế này:
【Cố Vị Hi run rẩy ôm Tô Thiên Ngữ lên cáng cứu thương, xe cứu thương ngay lập tức rời đi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói to: "Người nhà của nạn nhân Tô Trầm Ngư đâu!"
Một lát sau, một tên cảnh sát chạy tới trả lời: "Bọn họ đều lên xe cứu thương đưa Tô Thiên Ngữ đến bệnh viện rồi."
Vị đội trưởng kia giống như nghe được chuyện cười, không thể tin nổi nói: "Bọn họ mặc kệ đứa con gái của mình đã chết?"
Đằng xa có người nói thầm.
"Bọn cướp bắt hai cô gái, một người thì bị gϊếŧ, người còn lại chỉ bị thương nhẹ và hoảng sợ thôi, thế nhưng người nhà cứ làm như cô ta sắp chết vậy, người chết bên kia đang nằm trên mặt đất, mắt còn chưa nhắm đâu."
"Người chết đó là con ruột đấy, còn người bị thương nhẹ chỉ là con nuôi thôi."
"Trời ạ...!Cái này thật sự là chết không nhắm mắt a." 】
Tô Trầm Ngư: ???"
Cái quái gì thế? Cô lại chết?
Một cái loa xuất hiện, dùng âm thanh máy móc đáp lại: "Đúng vậy, nhưng sau khi trói buộc cùng hệ thống Vẽ vòng tròn nguyền rủa, cô có thể thay đổi kết cục nha~~"
"....."
Trầm mặc vài giây, Tô Trầm Ngữ nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
Cái loa lặng lẽ lùi về sau mấy bước, nhanh chóng đáp: "Chỉ cần cô thành công nguyền rủa một người, có thể gia tăng công đức cho chính mình, đạt đến điểm số nhất định, có thể thay đổi kết cục."
Nguyền rủa người khác, chính mình lại hạnh phúc?
Có chuyện tốt như vậy sao?
Nếu vận khí của cô tốt như vậy, lúc này nên nhìn thấy cẩu Hoàng đế chết, sau đó an ổn làm Thái hậu, có vô số mỹ nam, mỗi đêm ngủ một người!
Cái loa vội vàng nói:
"Đương nhiên là có điều kiện, muốn nguyền rủa thành công, cô phải thu hoạch đủ giá trị tiếng thét."
"Tiếng thét giá trị 100: Vẽ một vòng tròn nguyền rủa, tỷ lệ lời nguyền là 10%, giá trị công đức là 10 điểm."
Có ý tứ.
Tô Trầm Ngư cảm thấy hứng thú, dù sao cô cũng không muốn chết: "Tỉ lệ lời nguyền là gì?"
Hệ thống: "Cô có thể viết lời nguyền vào vòng tròn mà cô vẽ, một vòng tròn nguyền rủa chỉ có thể đạt được 10% hiệu quả, đó là tỉ lệ lời nguyền.
Đơn giản mà nói, cô muốn nguyền rủa một người bị gãy chân, nếu có một vòng tròn thì người kia chỉ bị ngã thôi...!còn nếu có mười vòng tròn, người kia 100% gãy chân."
Đã hiểu.
Tô Trầm Ngư híp mắt.
Cái loa lúc này đại khái là nghĩ đến thân phận trước kia của người trước mắt, vội bổ sung: "Nguyền rủa không thể liên quan đến đến cái chết, bệnh nặng, hoặc tàn tật, lời nguyền nghiêm trọng sẽ phản phệ lại! Sau mỗi lần nguyền rủa, cô sẽ nhận được một kinh hỉ ngẫu nhiên, có tốt có xấu nha."
Còn có hạn chế hả, bình chọn kém!
Bỗng nhiên vang lên tiếng chốt cửa chuyển động cắt ngang suy nghĩ của Tô Trầm Ngư, cô chậm rãi mở mắt.
Đúng rồi, lúc này cô đang ở trong phòng nghỉ, trên người mặc một bộ lễ phục lộng lẫy.
Mười mấy phút trước, Tô Trầm Ngư trang điểm xong liền đến tìm Cố Vị Hi, lúc đó hắn đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu xem điện thoại, cô lặng lẽ đi qua, vừa lúc nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại, là Tô Thiên Ngữ đang ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt biểu tình đau đớn.
Tô Trầm Ngư trơ mắt nhìn Cố Vị Hi thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra khỏi cửa, toàn bộ quá trình đều coi cô như không khí.
.....
Tô Trầm Ngư xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Cửa bị đẩy, thân ảnh mẹ Tô hiện ra, bà bước đến, thấy trên mặt Tô Trầm Ngư lộ ra ý cười, khuôn mặt bình tĩnh liền không giữ được nữa, tức giận nói: "Thiên Ngữ gặp chuyện không may, mày lại cao hứng như vậy sao!"
Đối với mẹ Tô mà nói, lúc con gái bà mất tích hơn mười năm, là Tô Thiên Ngữ đã an ủi nội tâm đau xót của bà ta, nên đã sớm xem Tô Thiên Ngữ như con gái ruột.
Tìm được Tô Trầm Ngư về, bà lại lo lắng Tô Thiên Ngữ nghĩ nhiều, vì thế càng yêu thương cô ta hơn.
Nhớ đến tấm ảnh Tô Thiên Ngữ sắc mặt tái nhợt, bộ dạng làm cho người ta đau lòng, mẹ Tô tức giận, khuôn mặt lỗ rõ vẻ chán ghét nhìn cô: "Tôi nói cho cô biết, nếu Thiên Ngữ xảy ra chuyện gì, cô đừng hòng nhận người mẹ này."
Tô Trầm Ngư nhấc mí mắt, nhìn mẹ Tô từ trên xuống dưới.
Mẹ Tô vì tức giận nên không nhận ra Tô Trầm Ngư không giống mọi ngày, lúc bị bà mắng thường bất an xin lỗi, chờ bà ta nhận ra có điểm không thích hợp, Tô Trầm Ngư đã cúi đầu xuống.
Thấy cô im lặng không nói gì, mẹ Tô liền quăng điểm không thích hợp đó ra sau đầu, bà thở dài, dưới lầu khách đông như vậy, mà nam chính biến mất ngay trong buổi lễ đính hôn cũng không phải tin tức dễ nghe gì, lỡ đâu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Tô Trầm Ngư, làm cho cô nháo lên, đến lúc đó ai cũng mất mặt.
Vì thế mẹ Tô liền nhẹ giọng: "Phóng viên đến rồi, bây giờ cô xuống lầu đi một vòng, đừng để bọn họ phát hiện ra Vị Hi không ở đây."
Bà ta nói xong, nhịn không được cảnh cáo: "Vị Hi rời đi một lúc, cô đừng có mất bình tĩnh, Thiên Ngữ là chị cô, cô biết con bé đối với cô tốt như thế nào, cô nên thành thật một chút."
Hiện tại Tô Thiên Ngữ là một tiểu hoa đán trong giới giải trí, Cố Vị Hi cũng vì cô ta mà bước vào giới để phát triển, năm vừa rồi bọn họ hợp tác trong một bộ phim thần tượng, bộ phim đó rất thành công, hai người liền có khá nhiều fan CP, bản thân cũng kéo được không ít fan.
Kết quả đột nhiên nhảy ra một diễn viên một trăm tám mươi tuyến Tô Trầm Ngư, không có tác phẩm, được vài cái quảng cáo, trong lúc phỏng vấn lại nói mình là vị hôn thê của Cố Vị Hi, fan hâm mộ nháy mắt liền bùng nổ, không chút do dự công kích diễn viên dám cọ độ hot này.
Tô Trầm Ngư trải qua mấy ngày bị công kích, Cố Vị Hi mới đứng ra xác nhận chuyện đó.
Chính chủ cũng đã lên tiếng xác nhận, fan cho dù không cam tâm cũng chỉ biết chấp nhận.
Tin tức cô cùng Cố Vị Hi đính hôn vẫn đang được tìm kiếm rất nhiều.
Nói cách khác, mẹ Tô lo lắng Tô Trầm Ngư nổi điên, liên lụy đến Tô Thiên Ngữ, phá hỏng hình tượng sau này.
Mấy năm nay, trong lòng người Tô gia, Tô Thiên Ngữ tiến vào giới giải trí đi đến vị trí hiện tại, có được sự yêu mến của khán giả, hoàn toàn không dựa vào Tô gia, tất cả đều tự dựa vào chính mình, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Tô Trầm Ngư thì ngược lại, sau khi trở về liền muốn học đại học tốt, đã vậy còn muốn tiến vào giới giải trí làm diễn viên, đương nhiên tất cả đều do Tô gia an bài, chỉ biết đòi hỏi.
Đường đường là thiên kim Tô gia, lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, cuối cùng cũng trở về, muốn học ở đại học tốt để cải thiện bản thân, muốn tiến vào giới giải trí để gần người mình thích một chút, có sai sao?
Hơn nữa...
Tô Trầm Ngư khi vừa trở về cũng không thích Cố Vị Hi, là do Tô Thiên Ngữ lôi kéo cô, nói cô và Cố Vị Hi có hôn ước từ bé, nói bọn họ đứng chung một chỗ giống một đôi do trời đất tạo thành, cứ như vậy liền bị tẩy não, lúc ấy cô liền thích?
Tô Trầm Ngư nhạy bén tìm được trong trí nhớ chuyện này, phút chốc liền bật cười.
Nữ chính bạch liên hoa Tô Thiên Ngữ này tài ăn nói quả thực không tồi.
Mẹ Tô ngạc nhiên nhìn Tô Trầm Ngư, người này trước đây chưa từng cười trước mặt bà, đừng nói tới nụ cười trào phúng này.
Tô Trầm Ngư sau khi trở về Tô gia, hành động cẩn thận, vâng vâng dạ dạ, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy không phóng khoáng, không ra gì.
"Cô..."
"Mẹ, tất cả đều nghe theo mẹ." Tô Trầm Ngư tiến lên từng bước, thân thiết kéo tay mẹ Tô, cười ngọt ngào, "Mẹ đừng lo, con sẽ khiến mẹ hài lòng."
Thái độ của Tô Trầm Ngư khiến mẹ Tô nhất thời không kịp suy nghĩ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, Tô Trầm Ngư chắc là đang lo lắng về việc đính hôn với Cố Vị Hi, sợ thật sự mất đi Cố Vị Hi nên mới lấy lòng bà.
Có điều biểu hiện của Tô Trầm Ngư lúc này rất giống lúc nhỏ, làm bà rất hài lòng.
Trầm Ngư nếu như nghe lời, người làm mẹ này tất nhiên cũng không ngại đối tốt.
"Con biết là tốt rồi." Biểu tình lạnh lùng của mẹ Tô liền ôn hòa hơn không ít, "Con ngoan ngoãn, mẹ đương nhiên sẽ không không thương con."
Dưới lầu khách đã rất đông rồi, hai nhà Tô, Cố đang vội vàng đón tiếp, mẹ Cố mặc lễ phục, đeo mấy bộ trang sức quý giá bước đến, bà hiển nhiên biết nguyên nhân Cố Vị Hi rời đi, thấy Tô Trầm Ngư mặt mày tươi cười cùng mẹ Tô bước xuống, bà nhẹ nhàng thở ra.
Coi như hiểu chuyện.
Bà trao đổi ánh mắt với mẹ Tô, sau đó nắm lấy tay Tô Trầm Ngư, thuận thế đeo lên cổ tay cô chiếc vòng có giá trị không nhỏ, vỗ nhẹ cô rồi ôn nhu nói: "Trầm Ngư, con ngàn vạn lần đừng để ý.
Thiên Ngữ với Vị Hi cùng nhau lớn lên, bác xem con bé như con ruột vậy, con bé có tình cảm rất tốt với Vị Hi, con lại cùng Vị Hi đính hôn, trong lòng con bé có lẽ rất khổ sở, con để cho Vị Hi an ủi con bé một lát.
Con yên tâm, chúng nó chỉ là anh em thôi, con mới là con dâu chân chính của bác."
Mẹ Cố rất vừa lòng con dâu là Tô Thiên Ngữ, còn đứa con gái ruột được Tô gia tìm về này tính tình không phóng khoáng, lại chẳng có tài năng gì, trừ bỏ khuôn mặt này ra, làm sao có thể xứng với con trai bà.
Bà nhớ Tô Trầm Ngư trước đây thông minh, khiến người ta yêu thương, đáng tiếc mất tích hơn mười năm đã đem cô nuôi phế đi.
Ủy khuất Thiên Ngữ rồi.
Tô Trầm Ngư nhìn vòng tay bằng ngọc, cô có cái tật xấu thế này, trước khi vào cung cô đã chịu khó khăn một khoản thời gian, bởi vậy cô rất coi trọng tiền bạc, vòng tay này có chất lượng rất tốt, dùng tiền ở hiện đại để đổi cũng được bảy chữ số.
Cô thích người hào phóng.
Ánh mắt cô lướt qua vòng cổ bảo thạch của mẹ Cố.
Cái này cũng không tệ nha.
Mẹ Cố nói xong liền nhìn thấy ánh mắt của Tô Trầm Ngư, bà không khỏi sửng sốt - Tô Trầm Ngư cười rất tươi, không giống với Tô Trầm Ngư trước đây.
Nhưng quan trọng là nhìn đối phương cười tươi như thế, bà bất giác lại cảm thấy lạnh sống lưng.
"Phóng viên đến rồi." Mẹ Tô nhíu mày nói.
Tô Trầm Ngư đang suy nghĩ đến bảo khố* liền quay về hiện thực, cô nâng mắt nhìn về phía phóng viên đằng xa, trực tiếp bước đến.
*bảo khố: kho báu có tiền, vàng,...
"Sẽ không có việc gì chứ?" Nhìn thân ảnh của Tô Trầm Ngư, mẹ Cố thấp giọng hỏi.
Mẹ Tô đương nhiên hiểu ý của bà ta, gật đầu: "Yên tâm, nó không dám."
Thế nhưng hai người lại nhìn thấy Tô Trầm Ngư đi được nửa đường liền vòng lại, trực tiếp đi lên lễ đài.
Mặt hai người đều biến sắc: "Nó muốn làm cái gì?"
Người dẫn chương trình do hai nhà mời đến đang chuẩn bị cho quá trình tiếp theo, microphone đang cầm trên tay bỗng nhiên bị một cánh tay mảnh khảnh đoạt đi.
Dẫn chương trình: "??"
Quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, dung nhan kia làm hô hấp hắn trì trệ, qua hai giây mới biết người trước mắt là ai.
"Tô tiểu thư, còn chưa đến thời gian..."
Lời còn chưa nói xong, microphone đột nhiên phát ra một tiếng chói tai, không ít người cảm thấy khó chịu đến mức bịt tai lại, đại sảnh huyên náo liền im lặng, phóng viên lúc này đều giống nhau, cảm thấy có chút không thích hợp, nhanh chóng đến phía trước.
Ngoài phóng viên còn có khách mời.
A....!Đó không phải một trong hai nhân vật chính hôm nay sao?
Còn chưa đến thời gian mà lên đài rồi?
Người dẫn chương trình hoảng sợ, ngay sau đó liền phát hiện cô gái xinh đẹp trước mắt có điểm không thích hợp...!Cô, cô giống như đang khóc?
Tô Trầm Ngư xách váy bước lên lễ đài, hấp dẫn ánh mắt của mọi người
Cầm phải kịch bản dở tệ cũng không sao, đối với cô mà nói, chỉ cần không phải sai một bước liền toi thì chuyện này cũng không tính là gì.
Kịch bản hiện tại này lại rất thoải mái nha.
Đối mặt với những ánh mắt có ý tứ không rõ ràng, Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng hít vào, âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng thông qua microphone truyền ra toàn bộ hội trường, rơi vào tai của mọi người.
"Thật xin lỗi, buổi lễ đính hôn hôm nay bị hủy bỏ."
Câu mở đầu chính là một quả bom, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chuyện này là sao?
"Tôi vừa mới biết được người sắp trở thành vị hôn phu của mình – Cố Vị Hi vẫn còn thích chị của tôi, Tô Thiên Ngữ."
Xã hội hiện đại này đương nhiên không bỏ qua cho tiểu tam cùng tra nam, rất cảm ơn nam chính Cố đã chủ động đưa cơ hội đến.
Mọi người trong đại sảnh nhìn cô gái đẹp như tranh vẽ đứng trên lễ đài thở dài khổ sở, cô còn cố gắng cong khóe miệng, coi như duy trì một chút kiêu ngạo cuối cùng, thế nhưng ngay khóe mi đã có nước mắt chảy xuống.
Các phóng viên đứng gần dùng cameras HD ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc này, bọn họ đang run lên vì hưng phấn.
"Mặc dù có chút buồn, nhưng tôi rất cảm ơn Vị Hi, cảm ơn vì anh ấy đã đi tìm Thiên Ngữ, bằng không chúng tôi sẽ trở thành một sai lầm, làm cho bọn họ có tình nhưng không thể ở bên nhau, mà tôi cũng sẽ áy náy cả đời." Cô xoay lưng lại, "Thật xin lỗi, đã làm lỡ thời gian của mọi người rồi."
Mấy lời này để lộ ra một tin tức, chính là - tại buổi lễ đính hôn này, nữ chính tuyên bố hủy bỏ hôn ước do nam chính ngang nhiên chạy đi tìm người phụ nữ khác.
Mà nữ nhân kia lại là Tô Thiên Ngữ.
Vở kịch hào môn, tình tay ba?
Chị gái đoạt vị hôn phu của em?
Tô Thiên Ngữ là tiểu tam?
Cố Vị Hi một chân đạp hai thuyền?
Đệt!! Tin sốc!
.....
Mẹ Tô đầu ong ong, thở không ra hơi, thân thể hơi lay động ngã đụng vào người mẹ Cố, bà ta không kịp đề phòng liền kêu lên một tiếng sau đó nhanh chóng đỡ lấy mẹ Tô, cách đó không xa, cha Tô ném ly rượu xuống đất.
Thật không ra gì, nó có biết nó đang làm cái gì không!
_________
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính là nguyên chủ, có thể coi như trùng sinh theo cách khác nha~
Hết chương 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook