Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ
-
Chương 51: Nhân duyên tế hội (5)
" Luyện khí đại viên mãn." Cả quảng trường hít một ngụm khí lạnh, Lưu Nhiên ở đó lưng đứng thẳng tấp hiên ngang, bỏ mặt những nóng bỏng ánh mắt xem như không phải chuyện của mình. Không biết là cố ý hay vô tình biểu hiện ra tu vi chân thật, những đệ tử thế gia trong lòng thầm hô không tốt, một số thường ngày đắc tội hắn mặt tối sầm xuống không biết ngày tháng năm sau hắn có tìm mình trả thù.
" Lưu tộc trưởng không hổ là hổ phụ sinh hổ tử a."
" Lưu lão đầu người che dấu chúng ta cũng quá xâu đi."
Tộc trưởng các tộc không tiếp tục chú ý Lưu Nhiên mà lại nhắm về Lưu tộc trưởng, bọn hắn mặc dù bên ngoài hoà thuận nhưng chung gian vẫn tranh đấu lẫn nhau, sự kiến hắc y nhân lần trước cũng không biết là gia tộc nào làm bất quá bọn họ vẫn duy trì phòng bị lẫn nhau.
Lưu tộc trưởng vẽ ngoài bất biến nhưng nội tâm lại một hồi kinh đào hãi lãnh, bọn họ không biết ngay cả hắn là phụ thân của Lưu Nhiên cũng bị tên tiểu tử này lừa gạt bây lâu nay.
" Lui qua một bên, tất cả trật tự." Mộ Ly là người không thích nào nhiệt nhìn thấy tình cảnh này liền phiền muộn, uy áp phóng ra khiến chúng nhân câm như hến.
" Thật bá đạo nữ tử." Dưới đài bị uy áp đè nén không hẹn mà gặp cùng chung một suy nghĩ, một số trưởng bối bản năng ôm lấy hài tử của mình sợ bị bá đạo nữ tử này ảnh hưởng.
" Tiếp tục đi." Mộ Ly thoả mãn gật đầu yêu cầu Nhạc Quân tiếp tục, xoay người không quên lườm Lưu Nhiên một cái.
Tên tiểu tử này không biết là từ đâu có được một trương da mặt dày, cười cười nhìn nàng xem như không phải chuyện của mình.
Khảo nghiệm linh căn không biết khi nào mới kết thúc, Mộ Ly nhàm chán ngồi tựa vào ghế mắt nhắm mắt mở.
Linh căn trắc nghiệm không phải tốn thời gian nhiều, chỉ đến giữa trưa liền kiểm tra hơn một nữa dân số tại đây.
Trải qua Nhạc Quân kiểm tra ngoại trừ Lưu Nhiên bên ngoài còn có một tên thiên linh căn đệ tử, mười tên song linh căn, hai mươi ba tên tam linh căn, còn lại hơn năm mươi người là tứ linh căn cùng ngũ linh căn. Mộ Ly cũng không ngờ lần này nhân số lại đông như vậy, huống chi đây mới là một nữa số người.
" Thật hôi."
" Ở đâu ra hôi thúi quỷ đầu." Một đại nương tay bịt miệng, chịu không nổi chửi rủa.
" Tránh xa ta ra, ngươi đây là từ hầm phân chui ra sao, hôi thúi như vậy." Nam nhân còn tốt nữ nhân đối với những mùi khó ngửi này có tính bài xích rất lớn.
Lại nhìn về phía phát ra căn nguyên, một tên tiểu ăn mày tay chân gầy gò bước đi khập khiển tiến tới bình thai. Nhạc Quân ban đầu cũng xem sự việc không quan trọng, bọn họ là đệ tử tông môn những chuyện tục nhân như vậy không quá mức để ý, nhưng khi tiểu khất cái đến gần một mùi hôi thúi xông lên tới não.
" Đặt tay lên." Đưa ra linh châu, Nhạc Quan bế khí hai mũi miễn cường chịu đựng.
Tiểu khất cái chần chờ một lát sau đó đưa tay ra, cánh tay gầy gò chỉ còn da với xương, bên ngoài da lại bị những mụn mũ che kín khắp cánh tay thập phần kinh tởm. Một số người đứng gần nhìn thấy vậy liền không kiềm chế được một trận buồn nôn xông lên, người người nối tiếp một số nữ hài liền nôn mữa xanh mét mặt.
Tiểu khất cái như đã quen với cảnh tượng này, tay run run đưa lên chắc linh châu, ngay khi tay hắn chỉ còn trong gang tấc chạm đến linh châu một không linh phía trước truyền tới.
" Dừng lại." Người nói không ai khác chính là Mộ Ly, tên khất cái ngơ ngác không dám làm cử động, hai mắt tối sầm, đây là không muốn cho hắn trắc linh căn sao, không chỉ hắn mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy, tông môn cũng quan trọng đến bề ngoài gia cảnh như trần tục sao.
Nhạc Quân đang muốn hỏi nàng, Mộ Ly lại cắt đứt hắn gọi tiểu khất cái lại. " Tiểu tử lại đây."
Nghe nàng nói thế mọi người mạc danh kỳ diệu, nàng đây là tự nộp " mạng", cho dù là tu sĩ nàng cũng là nữ tử, nàng không sợ những loại ô uế này.
Lưu Nhiên đứng từ xa nhướng mày, hắn một mực quan sát nàng, một mực nhìn nàng nhàm chán ngáp dài ngáp ngắn nhưng khi thấy tên khất cái này hai mắt nàng lại sáng lên, đây là biểu hiện nàng thấy thú vị đồ vật sao.
" Lại đây." Nhìn hắn ngơ ngác không biết làm sao, Mộ Ly lại tiếp tục bảo hắn tiến đến.
" Ta, ta sao." Run rẫy thanh âm dưới, tiểu khất cái nơm nớp lo sợ.
" Không cần sợ, lại đây." Mộ Ly trang một bộ thiện lương nữ tử ngoắc ngoắc hắn lại. Tiểu khất cái thấy nàng ôn hoà như vậy đè nén lo sợ tiến tới.
" Tiểu hài tử ngươi tên gì." Mộ Ly nghiên đầu nhìn hắn, lại ngồi xuống đối diện phía hắn.
Tiểu khất cái thấy nàng như vậy theo bản năng lui về phía sau, không chỉ hắn mà mọi người đang quan sát cùng lúc lùi về, nàng không sợ thứ ghê tởm này!?
Tiểu khất cái vốn là một tên cô nhi từ nhỏ, hắn sông ở một vùng thôn quê, từ bé hắn đã bị mọi người xa lánh, bọn họ xa lánh hắn một phần vì hắn là cô nhi, một phần vì hắn trên người hôi thúi mùi cùng một thân mụn mủ kinh dị. Chịu những lời khinh bỉ cùng chỉ trách từ bé khiến hắn trở nên nhút nhát không muốn tiếp xúc với ngoại nhân, một mực cô độc đi đến Trực Ninh thành, vốn tưởng rằng sẽ có ăn có mặc cuộc sống khi đến đây, ai ngờ ngươi nơi đây cũng không khác gì thôn trang nọ bọn hỏ thậm chí còn đánh đập, hắt hủi đuổi hắn ra khỏi thành. Một đứa nhỏ chịu đựng những công kích như vậy khiến nội tâm hắn liền thành một bóng ma, mệt mõi cuộc sống này hắn đứng giửa sự lựa chọn của cái chết cùng sự sống, nhưng một ngày nghe được tiên môn chiêu thu đệ tử hắn kích động vực dậy, tìm một đường hy vọng cho mình, hắn muốn bọn họ nhìn hắn bằng một con mắt khác, tôn trọng, kính phục.
Vốn tưởng rằng hy vọng bị dập tắc bởi thần bí tiên tử trước mặt nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến xinh đẹp lại câu hồn mị đồng đó, hắn liền tin tưởng người này không giống những kẻ hắn đã gặp qua, thậm chí tin tưởng người sẽ thay đổi vận mệnh của mình.
" Ta tên Tiểu Khất Cái." Tiểu khất cái lời vừa nói cả quảng trường phì cười, ngay cả Mộ Ly cũng không ngoại lệ khiến hắn đỏ mặt cuối đầu.
Lấy lại tiếu ý, Mộ Ly không kiên dè vò đầu hắn.
" Ta cho ngươi một tên khác có được không, liền gọi ngươi là Tinh Vân như thế nào."
Bị nàng đột ngột hành động thân mật lại được nàng đặt tên, tiểu khất cái hai mắt đỏ hoe, nói không nên lời chỉ đành gật đầu.
" Vậy tiểu Tinh Vân, ngươi có đồng ý hay không làm ta đồ đệ, mặc dù ta chỉ là luyện khí kỳ đệ tử nhưng với kiến thức cùng ánh mắt của mình, ta tin tưởng có thể khiến người trở một ngôi sao sáng chói."
Nghe lời này tiểu Tinh Vân không biết mình đang tỉnh hay đang mơ, càng quảng trường cũng đồng thanh hô kinh ngạc, một luyện khí kỳ đệ tử chiêu thu đồ đệ, nàng dạy hắn cái gì, lại nói hắn có bổn sự gì khiến nàng động tâm.
" Sư tỷ, có cần suy nghĩ lại." Triệu Linh Nhi một bên khuyên ngăn, mặc dù chỉ mới quen biết nhưng nàng có cảm giác vị này sư tỷ có thực lực không chỉ biểu hiện như đại bỉ lần trước, một loại sâu không lường được, thậm chí một thân khí thế áp đảo trúc cơ đệ tử.
" Khiếu Linh Quỷ Độc thể, ngoài ta ra Thái Nhất Tông không một ai có thể giúp hắn thành tài." Mộ Ly lời không kiêng kị, lấy nàng kiến thức vạn năm cô lão của Thiên Cơ Miêu Tộc, tin chắc đứng trên Thái Nhất tông một đầu, nàng tự tin cũng có vốn liếng để tự tin, huống chi nàng là tàng kinh các nhất mạch đệ tử.
P/s: hỗm rài mãi mê đọc truyện, thấy văn phong còn yếu kém nên đi học lõm nhiều nơi, khiến mọi người chờ đợi thật có lỗi.
" Lưu tộc trưởng không hổ là hổ phụ sinh hổ tử a."
" Lưu lão đầu người che dấu chúng ta cũng quá xâu đi."
Tộc trưởng các tộc không tiếp tục chú ý Lưu Nhiên mà lại nhắm về Lưu tộc trưởng, bọn hắn mặc dù bên ngoài hoà thuận nhưng chung gian vẫn tranh đấu lẫn nhau, sự kiến hắc y nhân lần trước cũng không biết là gia tộc nào làm bất quá bọn họ vẫn duy trì phòng bị lẫn nhau.
Lưu tộc trưởng vẽ ngoài bất biến nhưng nội tâm lại một hồi kinh đào hãi lãnh, bọn họ không biết ngay cả hắn là phụ thân của Lưu Nhiên cũng bị tên tiểu tử này lừa gạt bây lâu nay.
" Lui qua một bên, tất cả trật tự." Mộ Ly là người không thích nào nhiệt nhìn thấy tình cảnh này liền phiền muộn, uy áp phóng ra khiến chúng nhân câm như hến.
" Thật bá đạo nữ tử." Dưới đài bị uy áp đè nén không hẹn mà gặp cùng chung một suy nghĩ, một số trưởng bối bản năng ôm lấy hài tử của mình sợ bị bá đạo nữ tử này ảnh hưởng.
" Tiếp tục đi." Mộ Ly thoả mãn gật đầu yêu cầu Nhạc Quân tiếp tục, xoay người không quên lườm Lưu Nhiên một cái.
Tên tiểu tử này không biết là từ đâu có được một trương da mặt dày, cười cười nhìn nàng xem như không phải chuyện của mình.
Khảo nghiệm linh căn không biết khi nào mới kết thúc, Mộ Ly nhàm chán ngồi tựa vào ghế mắt nhắm mắt mở.
Linh căn trắc nghiệm không phải tốn thời gian nhiều, chỉ đến giữa trưa liền kiểm tra hơn một nữa dân số tại đây.
Trải qua Nhạc Quân kiểm tra ngoại trừ Lưu Nhiên bên ngoài còn có một tên thiên linh căn đệ tử, mười tên song linh căn, hai mươi ba tên tam linh căn, còn lại hơn năm mươi người là tứ linh căn cùng ngũ linh căn. Mộ Ly cũng không ngờ lần này nhân số lại đông như vậy, huống chi đây mới là một nữa số người.
" Thật hôi."
" Ở đâu ra hôi thúi quỷ đầu." Một đại nương tay bịt miệng, chịu không nổi chửi rủa.
" Tránh xa ta ra, ngươi đây là từ hầm phân chui ra sao, hôi thúi như vậy." Nam nhân còn tốt nữ nhân đối với những mùi khó ngửi này có tính bài xích rất lớn.
Lại nhìn về phía phát ra căn nguyên, một tên tiểu ăn mày tay chân gầy gò bước đi khập khiển tiến tới bình thai. Nhạc Quân ban đầu cũng xem sự việc không quan trọng, bọn họ là đệ tử tông môn những chuyện tục nhân như vậy không quá mức để ý, nhưng khi tiểu khất cái đến gần một mùi hôi thúi xông lên tới não.
" Đặt tay lên." Đưa ra linh châu, Nhạc Quan bế khí hai mũi miễn cường chịu đựng.
Tiểu khất cái chần chờ một lát sau đó đưa tay ra, cánh tay gầy gò chỉ còn da với xương, bên ngoài da lại bị những mụn mũ che kín khắp cánh tay thập phần kinh tởm. Một số người đứng gần nhìn thấy vậy liền không kiềm chế được một trận buồn nôn xông lên, người người nối tiếp một số nữ hài liền nôn mữa xanh mét mặt.
Tiểu khất cái như đã quen với cảnh tượng này, tay run run đưa lên chắc linh châu, ngay khi tay hắn chỉ còn trong gang tấc chạm đến linh châu một không linh phía trước truyền tới.
" Dừng lại." Người nói không ai khác chính là Mộ Ly, tên khất cái ngơ ngác không dám làm cử động, hai mắt tối sầm, đây là không muốn cho hắn trắc linh căn sao, không chỉ hắn mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy, tông môn cũng quan trọng đến bề ngoài gia cảnh như trần tục sao.
Nhạc Quân đang muốn hỏi nàng, Mộ Ly lại cắt đứt hắn gọi tiểu khất cái lại. " Tiểu tử lại đây."
Nghe nàng nói thế mọi người mạc danh kỳ diệu, nàng đây là tự nộp " mạng", cho dù là tu sĩ nàng cũng là nữ tử, nàng không sợ những loại ô uế này.
Lưu Nhiên đứng từ xa nhướng mày, hắn một mực quan sát nàng, một mực nhìn nàng nhàm chán ngáp dài ngáp ngắn nhưng khi thấy tên khất cái này hai mắt nàng lại sáng lên, đây là biểu hiện nàng thấy thú vị đồ vật sao.
" Lại đây." Nhìn hắn ngơ ngác không biết làm sao, Mộ Ly lại tiếp tục bảo hắn tiến đến.
" Ta, ta sao." Run rẫy thanh âm dưới, tiểu khất cái nơm nớp lo sợ.
" Không cần sợ, lại đây." Mộ Ly trang một bộ thiện lương nữ tử ngoắc ngoắc hắn lại. Tiểu khất cái thấy nàng ôn hoà như vậy đè nén lo sợ tiến tới.
" Tiểu hài tử ngươi tên gì." Mộ Ly nghiên đầu nhìn hắn, lại ngồi xuống đối diện phía hắn.
Tiểu khất cái thấy nàng như vậy theo bản năng lui về phía sau, không chỉ hắn mà mọi người đang quan sát cùng lúc lùi về, nàng không sợ thứ ghê tởm này!?
Tiểu khất cái vốn là một tên cô nhi từ nhỏ, hắn sông ở một vùng thôn quê, từ bé hắn đã bị mọi người xa lánh, bọn họ xa lánh hắn một phần vì hắn là cô nhi, một phần vì hắn trên người hôi thúi mùi cùng một thân mụn mủ kinh dị. Chịu những lời khinh bỉ cùng chỉ trách từ bé khiến hắn trở nên nhút nhát không muốn tiếp xúc với ngoại nhân, một mực cô độc đi đến Trực Ninh thành, vốn tưởng rằng sẽ có ăn có mặc cuộc sống khi đến đây, ai ngờ ngươi nơi đây cũng không khác gì thôn trang nọ bọn hỏ thậm chí còn đánh đập, hắt hủi đuổi hắn ra khỏi thành. Một đứa nhỏ chịu đựng những công kích như vậy khiến nội tâm hắn liền thành một bóng ma, mệt mõi cuộc sống này hắn đứng giửa sự lựa chọn của cái chết cùng sự sống, nhưng một ngày nghe được tiên môn chiêu thu đệ tử hắn kích động vực dậy, tìm một đường hy vọng cho mình, hắn muốn bọn họ nhìn hắn bằng một con mắt khác, tôn trọng, kính phục.
Vốn tưởng rằng hy vọng bị dập tắc bởi thần bí tiên tử trước mặt nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến xinh đẹp lại câu hồn mị đồng đó, hắn liền tin tưởng người này không giống những kẻ hắn đã gặp qua, thậm chí tin tưởng người sẽ thay đổi vận mệnh của mình.
" Ta tên Tiểu Khất Cái." Tiểu khất cái lời vừa nói cả quảng trường phì cười, ngay cả Mộ Ly cũng không ngoại lệ khiến hắn đỏ mặt cuối đầu.
Lấy lại tiếu ý, Mộ Ly không kiên dè vò đầu hắn.
" Ta cho ngươi một tên khác có được không, liền gọi ngươi là Tinh Vân như thế nào."
Bị nàng đột ngột hành động thân mật lại được nàng đặt tên, tiểu khất cái hai mắt đỏ hoe, nói không nên lời chỉ đành gật đầu.
" Vậy tiểu Tinh Vân, ngươi có đồng ý hay không làm ta đồ đệ, mặc dù ta chỉ là luyện khí kỳ đệ tử nhưng với kiến thức cùng ánh mắt của mình, ta tin tưởng có thể khiến người trở một ngôi sao sáng chói."
Nghe lời này tiểu Tinh Vân không biết mình đang tỉnh hay đang mơ, càng quảng trường cũng đồng thanh hô kinh ngạc, một luyện khí kỳ đệ tử chiêu thu đồ đệ, nàng dạy hắn cái gì, lại nói hắn có bổn sự gì khiến nàng động tâm.
" Sư tỷ, có cần suy nghĩ lại." Triệu Linh Nhi một bên khuyên ngăn, mặc dù chỉ mới quen biết nhưng nàng có cảm giác vị này sư tỷ có thực lực không chỉ biểu hiện như đại bỉ lần trước, một loại sâu không lường được, thậm chí một thân khí thế áp đảo trúc cơ đệ tử.
" Khiếu Linh Quỷ Độc thể, ngoài ta ra Thái Nhất Tông không một ai có thể giúp hắn thành tài." Mộ Ly lời không kiêng kị, lấy nàng kiến thức vạn năm cô lão của Thiên Cơ Miêu Tộc, tin chắc đứng trên Thái Nhất tông một đầu, nàng tự tin cũng có vốn liếng để tự tin, huống chi nàng là tàng kinh các nhất mạch đệ tử.
P/s: hỗm rài mãi mê đọc truyện, thấy văn phong còn yếu kém nên đi học lõm nhiều nơi, khiến mọi người chờ đợi thật có lỗi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook