Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ
-
Chương 172
" Chỉ Thiên Cơ miêu tộc thoát khỏi đại nạn." Diệp Vũ nhíu mày, sắc mặt biểu lộ bán tin bán nghi." Tiểu nha đầu, đừng nghĩ rằng bổn tôn là hài tử ba tuổi, ngươi cho rằng một tên không đạt đến tiên nhân, không, cho dù là tiên nhân có đủ sức làm ra điều đó, không nói có thể tẩy não một đại lục, cho dù là một vực cũng không thể làm ra điều đó."
Diệp Vũ không tin cũng không phải không có lý do, Thiên Việt vị diện rộng bao lớn bọn họ có thể hiểu rõ, cho dù là bỏ ra mấy nghìn năm du lịch khắp nơi, Mộ Ly cũng không tự tin rằng mình sẽ đi hết vị diện ngõ ngách.
Mộ Ly bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng hiểu lời nói của mình rất mơ hồ khó thể tiếp nhận, bàn tay bổng thoáng xuất hiện một quyển sách trầm trọng, màu đen da thú, phía trên có kim loại chạm khắc tinh sảo, không hề tục khí mà lộ ra vẻ bất phàm.
Mộ Ly một tay khẽ lật, trầm trọng quyển sách phát ra một tia sáng huyền bí, tiếng xoạt xoạt lật sách từ bên trong ánh phát ra, thoáng chốc dừng lại.
" Tiền bối, đây là ta nghi ngờ vụ việc này có liên quan." Mộ Ly đi đến bên cạnh Diệp Vũ, một tay cầm quyển sách cho hắn xem.
" Đây là." Diệp Vũ nhíu mày, bên trong ghi lại là một loại tế đàn, không, đúng hơn là một chuỗi tế đàn hệ thống được liên thông nhau bằng những phức tạp đường dẫn, những đường dẫn này sẽ liên kết các tế đàn trãi rộng khắp lục địa rồi dẫn về đầu não, mà cái gọi là đầu não được xưng là " Điện ".
" Không thể nào, những thứ dơ bẩn này tại sao có thể xuất hiện trên thế gian, nếu loạt vào trong tay ma môn, thế giới huỷ diệt chỉ trong gang tấc." Càng tìm hiểu kĩ bên trong bí văn, Diệp Vũ không tránh sự hoảng sợ từ trong lòng.
" Đúng vậy, hệ thống tế đàn này sẽ giúp người thi triển thần thông từ " Điện" có thể phát tán trong khu vực của tế đàn, điều này cũng có nghĩa, tế đàn được đặt khắp vị diện, thì vị diện sẽ rơi vào thảm cảnh." Mộ Ly lời nói không còn sự bình thản như mọi khi, sắc mặt âm trầm nhìn bên trong bí văn.
Dù không phải là lần đầu tiên đọc đến những tin tức này, nhưng khi mỗi lần nàng quan sát bên trong những tin tức đó, một trận ác hàn khiến nàng không khỏi rùng mình than thở.
" Nha đầu, điều này quả thật quá điên rồ, cho dù có thể thành công sử dụng những tế đàn này đi chăng nữa, thì ta tin chắc đại giới sẽ trả cái giá rất đắc." Diệp Vũ lắc đầu nhìn Mộ Ly, một mặt nghiêm túc nói với nàng.
" Đúng vậy, ngài nghỉ lấy Bắc quốc căn cơ thâm căn cố đế, hiện tại đã nên thống nhất đại lục, vậy thì tại sao suốt mày nghìn năm bọn họ hầu như bế môn cửa khẩu, cách biệt hoàn toàn với những Vực khác." Mộ Ly tiếp tục nói " Đó chẳng phải vì lần đó đã trả ra một hồi đại giới, mà cho đến hiện tại vẫn chưa đền bù hết tổn thất, nữ nhân này xuất thủ thật ngoan độc, thậm chí đối với cả vương quốc của mình ra tay, ta không tin hành động nghịch thiên như vậy sẽ thoạt khỏi thiên đạo con mắt, dù sao Bắc Quốc đã bị thiên phạt tan đàn xẻ nghé, nữ nhân này cũng không tránh khỏi diệt vong, cho dù bước một bước tiên nhân cảnh giới."
Trần Lam lúc này mê mang nhìn thâm trầm hai vị tiền bối, mặc dù có nhiều chỗ không hiểu biết, nhưng nghe trong lời nói của hai người họ cho thấy sự việc nghiêm trọng, lấy thân phận hiện tại của hắn cũng biết không thể xen vào những việc này, chỉ đành ở một bên chăm sóc đang hôn mê Dương Văn Nghi.
" Nha đầu, tốt nhất những chuyện này không nên vào tay của kẻ xấu, nếu không." Diệp Vũ nói tới đây ánh mắt không khỏi loé lên sát ý, Mộ Ly biết hắn không phải tập chung vào mình, mà nội tâm không kìm chế sát ý khi nghĩ đến tương lai sẽ xảy ra.
" Tiền bối yên tâm, đây chính là trách nhiệm của ta, mặc dù bản thân không phải là thiện nam tín nữ hạng người, những ta cũng sẽ không để người vô tội chết trước mắt mình." Mộ Ly cam đoan nói.
Nhìn Mộ Ly lời nói chắc chắn, Diệp Vũ cũng tạm tin tưởng lời nói của nàng, lúc này hoà hoảng xuống tâm tình, đối với Mộ Ly trêu đùa nói.
" Nha đầu ngươi cũng quá tin người, ngươi sẽ không sợ ta trở mặt sao, dù sao ta với ngươi cũng mới quen biết, lấy một đại kinh thiên bí mật ra trước mặt ta, xem ra lá gan của ngươi cũng đủ lớn, hay là ngươi ngu ngốc đây."
Mộ Ly nghe Diệp Vũ trêu tức lời nói không lấy làm giận mà ngửa mặt cười sảng khoái, quay sang nhìn Diệp Vũ nói " nếu như tiền bối có khả năng giữ lại ta, thì ta sẽ nói ra những lời này."
" Mặt khác, bởi vì ngài là lão đầu kia lão bằng hữu." Mộ Ly nói đến đây có một tia tưởng niệm, lắc đầu xua tan đi hình ảnh, lắc người đi đến vẫn còn hôn mê Dương Văn Nghi.
" Hai thầy trò các ngươi, đều là tính tình quái dị hạng người." Nhìn bóng lưng Mộ Ly, Diệp Vũ trong lòng suy nghĩ. " Lão bằng hữu, ngươi có một hảo đồ đệ, cũng nên an nghĩ đi, con đường còn lại hãy để nàng đi thay ngươi vậy."
Mộ Ly lúc này đi đên bên cạnh Trần Lam hai người, một tay phất ra, vốn đang hôn mê Dương Văn Nghi khẻ động mí mắt.
Dương Văn Nghi cảm nhận được mình ngủ thời gian rất lâu, từ khi chạy nạn đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ngủ một giấc thoải mái đến như vậy, lúc này đây tia sáng chói mắt từ từ len lõi vào trong tầm nhìn của nàng, mơ hồ trong đó xuất hiện hai bóng người.
Dương Văn Nghi vố dĩ tâm ma bộc quát, tinh thần tổng thương tương đối ảnh hưởng đến đạo não của nàng, vì vậy Mộ Ly vẫn một mực để nàng hôn mê cho đến hiện tại, mục đích là giúp tổn thương nhỏ đi, một phần giúp nàng vượt qua tâm ma ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.
" Cảm thấy thế nào." Một trong trẻo giọng nữ vang vào tai Dương Văn Nghi, lúc này nàng đã thích ứng được ánh sáng xung quanh, hai mắt đã thấy rõ tình cảnh hiện tại.
Trong mắt nàng là một nữ nhân mang đến một cảm giác thần bí, nhan sắc mơ hồ khiến nào không thể hình dung cụ thể dung mạo lúc này. Mặt khác một vị nam hài cùng tuổi nàng tương đương, mắt xanh tóc xanh, da trắng như tuyết, khéo léo đường nét khuôn mặt khiến nữ nhân cũng phải ranh tị.
" Các ngươi là." Dương Văn Nghi thấy xa lạ hai người liền căng thẳng ngồi dậy, lúc này một cảm giác đau nói phát ra từ đầu nàng, một tay chống đỡ thân thể một tay ôm đầu đau nhức phòng bị.
" Ta là sư phụ của ngươi, đừng nói với ta là ngươi thất hứa." Mộ Ly nhìn nàng phòng bị trong lòng chỉ bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẻ ngoài lại trợn mắt trừng trừng nhìn đáng yêu tiểu đồ đệ.
" Ngươi, giọng nói kia chính là ngươi." Dương Văn Nghi nhìn đến hung thần Mộ Ly trừng mắt đe doạ, trong lòng nàng thầm kêu không ổn.
" bùm."
Một quyền ngoan độc xuất ra, Dương Văn Nghi trên đầu xuất hiện một khối u sưng to, đỏ ửng bốc khói.
" Bài học đầu tiên, tôn sư trọng đạo, về sao phải gọi là sư phụ có biết hay không." Nhìn như ôn hoà nữ nhân kia lúc này trợn mắt hung hăng đe doạ đồ đệ của mình, một bên ống tay áo được kéo lên để lộ ra trắng ngần nắm đấm.
" Từ giờ trở đi, hai người các ngươi chính thức bước vào địa ngục huấn luyện, nếu có lười biếng đừng trách vì sao vi sư xuất thủ độc ác." Mộ Ly đưa lên nắm đấm, hung khí mười phần để cho hai vị tiểu đồ đệ hoảng loạn không thôi, không tự chủ lùi về sau giữ khoảng cách.
" Ai cứu ta với." Đáng thương hai người trong lòng hò hét hối hận không thôi, ngày tháng phía sau còn rất dài.
Tg: Ad facebook mình nhé ( Facebook.com/tieu.minh.750)
Diệp Vũ không tin cũng không phải không có lý do, Thiên Việt vị diện rộng bao lớn bọn họ có thể hiểu rõ, cho dù là bỏ ra mấy nghìn năm du lịch khắp nơi, Mộ Ly cũng không tự tin rằng mình sẽ đi hết vị diện ngõ ngách.
Mộ Ly bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng hiểu lời nói của mình rất mơ hồ khó thể tiếp nhận, bàn tay bổng thoáng xuất hiện một quyển sách trầm trọng, màu đen da thú, phía trên có kim loại chạm khắc tinh sảo, không hề tục khí mà lộ ra vẻ bất phàm.
Mộ Ly một tay khẽ lật, trầm trọng quyển sách phát ra một tia sáng huyền bí, tiếng xoạt xoạt lật sách từ bên trong ánh phát ra, thoáng chốc dừng lại.
" Tiền bối, đây là ta nghi ngờ vụ việc này có liên quan." Mộ Ly đi đến bên cạnh Diệp Vũ, một tay cầm quyển sách cho hắn xem.
" Đây là." Diệp Vũ nhíu mày, bên trong ghi lại là một loại tế đàn, không, đúng hơn là một chuỗi tế đàn hệ thống được liên thông nhau bằng những phức tạp đường dẫn, những đường dẫn này sẽ liên kết các tế đàn trãi rộng khắp lục địa rồi dẫn về đầu não, mà cái gọi là đầu não được xưng là " Điện ".
" Không thể nào, những thứ dơ bẩn này tại sao có thể xuất hiện trên thế gian, nếu loạt vào trong tay ma môn, thế giới huỷ diệt chỉ trong gang tấc." Càng tìm hiểu kĩ bên trong bí văn, Diệp Vũ không tránh sự hoảng sợ từ trong lòng.
" Đúng vậy, hệ thống tế đàn này sẽ giúp người thi triển thần thông từ " Điện" có thể phát tán trong khu vực của tế đàn, điều này cũng có nghĩa, tế đàn được đặt khắp vị diện, thì vị diện sẽ rơi vào thảm cảnh." Mộ Ly lời nói không còn sự bình thản như mọi khi, sắc mặt âm trầm nhìn bên trong bí văn.
Dù không phải là lần đầu tiên đọc đến những tin tức này, nhưng khi mỗi lần nàng quan sát bên trong những tin tức đó, một trận ác hàn khiến nàng không khỏi rùng mình than thở.
" Nha đầu, điều này quả thật quá điên rồ, cho dù có thể thành công sử dụng những tế đàn này đi chăng nữa, thì ta tin chắc đại giới sẽ trả cái giá rất đắc." Diệp Vũ lắc đầu nhìn Mộ Ly, một mặt nghiêm túc nói với nàng.
" Đúng vậy, ngài nghỉ lấy Bắc quốc căn cơ thâm căn cố đế, hiện tại đã nên thống nhất đại lục, vậy thì tại sao suốt mày nghìn năm bọn họ hầu như bế môn cửa khẩu, cách biệt hoàn toàn với những Vực khác." Mộ Ly tiếp tục nói " Đó chẳng phải vì lần đó đã trả ra một hồi đại giới, mà cho đến hiện tại vẫn chưa đền bù hết tổn thất, nữ nhân này xuất thủ thật ngoan độc, thậm chí đối với cả vương quốc của mình ra tay, ta không tin hành động nghịch thiên như vậy sẽ thoạt khỏi thiên đạo con mắt, dù sao Bắc Quốc đã bị thiên phạt tan đàn xẻ nghé, nữ nhân này cũng không tránh khỏi diệt vong, cho dù bước một bước tiên nhân cảnh giới."
Trần Lam lúc này mê mang nhìn thâm trầm hai vị tiền bối, mặc dù có nhiều chỗ không hiểu biết, nhưng nghe trong lời nói của hai người họ cho thấy sự việc nghiêm trọng, lấy thân phận hiện tại của hắn cũng biết không thể xen vào những việc này, chỉ đành ở một bên chăm sóc đang hôn mê Dương Văn Nghi.
" Nha đầu, tốt nhất những chuyện này không nên vào tay của kẻ xấu, nếu không." Diệp Vũ nói tới đây ánh mắt không khỏi loé lên sát ý, Mộ Ly biết hắn không phải tập chung vào mình, mà nội tâm không kìm chế sát ý khi nghĩ đến tương lai sẽ xảy ra.
" Tiền bối yên tâm, đây chính là trách nhiệm của ta, mặc dù bản thân không phải là thiện nam tín nữ hạng người, những ta cũng sẽ không để người vô tội chết trước mắt mình." Mộ Ly cam đoan nói.
Nhìn Mộ Ly lời nói chắc chắn, Diệp Vũ cũng tạm tin tưởng lời nói của nàng, lúc này hoà hoảng xuống tâm tình, đối với Mộ Ly trêu đùa nói.
" Nha đầu ngươi cũng quá tin người, ngươi sẽ không sợ ta trở mặt sao, dù sao ta với ngươi cũng mới quen biết, lấy một đại kinh thiên bí mật ra trước mặt ta, xem ra lá gan của ngươi cũng đủ lớn, hay là ngươi ngu ngốc đây."
Mộ Ly nghe Diệp Vũ trêu tức lời nói không lấy làm giận mà ngửa mặt cười sảng khoái, quay sang nhìn Diệp Vũ nói " nếu như tiền bối có khả năng giữ lại ta, thì ta sẽ nói ra những lời này."
" Mặt khác, bởi vì ngài là lão đầu kia lão bằng hữu." Mộ Ly nói đến đây có một tia tưởng niệm, lắc đầu xua tan đi hình ảnh, lắc người đi đến vẫn còn hôn mê Dương Văn Nghi.
" Hai thầy trò các ngươi, đều là tính tình quái dị hạng người." Nhìn bóng lưng Mộ Ly, Diệp Vũ trong lòng suy nghĩ. " Lão bằng hữu, ngươi có một hảo đồ đệ, cũng nên an nghĩ đi, con đường còn lại hãy để nàng đi thay ngươi vậy."
Mộ Ly lúc này đi đên bên cạnh Trần Lam hai người, một tay phất ra, vốn đang hôn mê Dương Văn Nghi khẻ động mí mắt.
Dương Văn Nghi cảm nhận được mình ngủ thời gian rất lâu, từ khi chạy nạn đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ngủ một giấc thoải mái đến như vậy, lúc này đây tia sáng chói mắt từ từ len lõi vào trong tầm nhìn của nàng, mơ hồ trong đó xuất hiện hai bóng người.
Dương Văn Nghi vố dĩ tâm ma bộc quát, tinh thần tổng thương tương đối ảnh hưởng đến đạo não của nàng, vì vậy Mộ Ly vẫn một mực để nàng hôn mê cho đến hiện tại, mục đích là giúp tổn thương nhỏ đi, một phần giúp nàng vượt qua tâm ma ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.
" Cảm thấy thế nào." Một trong trẻo giọng nữ vang vào tai Dương Văn Nghi, lúc này nàng đã thích ứng được ánh sáng xung quanh, hai mắt đã thấy rõ tình cảnh hiện tại.
Trong mắt nàng là một nữ nhân mang đến một cảm giác thần bí, nhan sắc mơ hồ khiến nào không thể hình dung cụ thể dung mạo lúc này. Mặt khác một vị nam hài cùng tuổi nàng tương đương, mắt xanh tóc xanh, da trắng như tuyết, khéo léo đường nét khuôn mặt khiến nữ nhân cũng phải ranh tị.
" Các ngươi là." Dương Văn Nghi thấy xa lạ hai người liền căng thẳng ngồi dậy, lúc này một cảm giác đau nói phát ra từ đầu nàng, một tay chống đỡ thân thể một tay ôm đầu đau nhức phòng bị.
" Ta là sư phụ của ngươi, đừng nói với ta là ngươi thất hứa." Mộ Ly nhìn nàng phòng bị trong lòng chỉ bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẻ ngoài lại trợn mắt trừng trừng nhìn đáng yêu tiểu đồ đệ.
" Ngươi, giọng nói kia chính là ngươi." Dương Văn Nghi nhìn đến hung thần Mộ Ly trừng mắt đe doạ, trong lòng nàng thầm kêu không ổn.
" bùm."
Một quyền ngoan độc xuất ra, Dương Văn Nghi trên đầu xuất hiện một khối u sưng to, đỏ ửng bốc khói.
" Bài học đầu tiên, tôn sư trọng đạo, về sao phải gọi là sư phụ có biết hay không." Nhìn như ôn hoà nữ nhân kia lúc này trợn mắt hung hăng đe doạ đồ đệ của mình, một bên ống tay áo được kéo lên để lộ ra trắng ngần nắm đấm.
" Từ giờ trở đi, hai người các ngươi chính thức bước vào địa ngục huấn luyện, nếu có lười biếng đừng trách vì sao vi sư xuất thủ độc ác." Mộ Ly đưa lên nắm đấm, hung khí mười phần để cho hai vị tiểu đồ đệ hoảng loạn không thôi, không tự chủ lùi về sau giữ khoảng cách.
" Ai cứu ta với." Đáng thương hai người trong lòng hò hét hối hận không thôi, ngày tháng phía sau còn rất dài.
Tg: Ad facebook mình nhé ( Facebook.com/tieu.minh.750)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook