Nữ Phụ Thuần Ái Văn
-
Chương 49: Thời khắc trùng phùng
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Thanh Phượng hoảng hốt tỉnh lại, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi cạnh mép giường đang yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
Nàng mang đấu lạp, mặt bị che khuất, người mặc bạch y. Trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn nhận nhầm rằng Vân Phương vẫn còn ở đây.
Đứa bé kia có sự quyết tuyệt và quyết đoán y hệt mẫu thân nàng, dám lao đến chắn trước mặt hắn, dùng cái chết ép Dạ thả hắn đi.
Hắn vốn tưởng rằng lúc đó mình chết chắc rồi.
"Con đã trốn về được sao?", hắn lẩm bẩm nói nhỏ, "Vân Phương?"
Thanh Phượng hiểu rõ, nếu Nam Cung Thuần vẫn như cũ nhớ mãi không quên Vân Phương, chỉ sợ một sợi lông tơ của nàng Dạ cũng không dám đụng đến. Phải chăng Vân Phương cũng nhờ thái độ thận trọng kia của Dạ mà phát hiện bản thân có thể dùng tính mạng làm lợi thế...
Chỉ có tồn tại, mới có hy vọng.
Nếu tiếp tục ở lại, hắn chỉ có thể chết. Nhưng nếu hắn chết, sau này sẽ không còn cơ hội cứu Vân Phương. Cho nên hắn cắn răng để Vân Phương lại cho Dạ, dùng hết toàn lực chạy đến Đoan Vương phủ... Trước mắt, đây có lẽ là nơi an toàn nhất.
Nhưng thiếu nữ trước mắt lại lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói, "Ngươi nhận sai người rồi"
"Vân Phương?"
"Ta không phải Vân Phương"
Nhưng... tại sao nàng lại mang đến cảm giác quen thuộc đến vậy...?
Ngay vào lúc Thanh Phượng đang nghi hoặc mờ mịt, ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng nói xa lạ, một người dùng ngữ khí bình đạm dò hỏi, "Nhất Nhất, hắn tỉnh rồi sao?"
Nhất Nhất? Nàng tên Nhất Nhất sao?
Thiếu nữ hơi quay đầu đi, nhìn về phía cửa trả lời, "Tỉnh rồi. A Tĩnh sắc thuốc xong rồi sao?"
"Sắp xong", Văn Nhân Lạc đi đến đứng cạnh thiếu nữ, rũ mắt nhìn Thanh Phượng nói, "Còn may hắn tỉnh lại, bằng không rót thuốc sẽ vô cùng phiền phức"
Sau đó hắn lại bổ sung một câu, "Ta đã bảo Đông Phương Ẩn trông chừng sư đệ"
Thiếu nữ có chút nghi hoặc hỏi, "Trông chừng làm gì?"
Sợ hắn nghĩ không thông, tùy tay bỏ thêm chút độc dược vào.
Nhưng những lời này Văn Nhân Lạc không nói ra.
Hắn nhìn chăm chú vào thần sắc có chút hoang mang của Thanh Phượng, không khỏi hơi nghiêng đầu, "Ngươi không phải quen biết hắn sao? Vì sao hắn thoạt nhìn không nhận ra ngươi?"
Thiếu nữ có chút bất đắc dĩ cười, "Dù sao cũng đã lâu như vậy... Mười sáu năm rồi"
Nàng nói xong, duỗi tay vén màn che trước mặt lên, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tương tự Vân Phương nhưng đường nét lại nhu hòa bình tĩnh hơn.
Hai mắt Thanh Phượng đột nhiên trợn to, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc hắn trống rỗng, không thốt ra được câu gì.
"Thanh Phượng", gương mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, hiện tại đang nhìn hắn lộ ra nụ cười quen thuộc, "Đã lâu không gặp"
...
Đây nhất định là một giấc mộng.
Khi Thanh Phượng lần thứ hai khôi phục ý thức, đầu óc hắn đã so với lần đầu thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hắn nhìn về phía mép giường, nơi đó đã trống không, chỉ có ba bốn thị nữ đứng trong phòng chờ đợi hắn ra bất kì mệnh lệnh gì.
Thấy thế, dù đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng một sự thất vọng mãnh liệt vẫn lập tức trào dâng trong lòng đến ngay cả chính hắn còn cảm thấy buồn cười... Hắn đang chờ mong cái gì chứ? Đó đương nhiên chỉ có thể là mộng thôi!
Được người cứu còn dễ nói, nhưng vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy phu nhân ngồi bên mép giường trông chừng hắn... Đây nếu còn không phải mộng, chẳng lẽ lại là cảnh thật sao??
Hoặc là... Hắn đã chết thật rồi ư?
Cho nên mới có thể nhìn thấy phu nhân, người sớm đã không còn trên đời nữa?
Nhưng nếu nói vậy hắn còn mặt mũi nào để gặp nàng? Chẳng lẽ lại nói với nàng rằng, hắn cuối cùng vẫn không thể bảo vệ tốt tiểu thư?
Lúc này, thấy được hắn đã tỉnh, một thị nữ vội vàng chạy ra ngoài báo tin. Chẳng bao lâu sau, Đoan Vương thái phi liền hoang mang bước vào, sắc mặt tái nhợt nhào đến, "A Nhạn! Ngươi hiện tại thấy thế nào?"
Chưa nói được mấy câu, nàng liền nhịn không được oà khóc, "Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì, tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Ngươi cứ nói cho ta, ta nhất định bắt quan phủ nghiêm trị hung thủ! Dưới chân thiên tử sao có thể phát sinh chuyện nghe rợn cả người như thế chứ!"
Thanh Phượng chớp chớp mắt, do dự nói, "Ta... đã khá hơn nhiều rồi"
Lúc hắn chạy về phía Đoan Vương phủ cầu cứu, kỳ thật đã chuẩn tốt việc thân phận nam tử bị bại lộ. Hắn nghĩ, với tính cách của Đoan Vương thái phi, dù sẽ xuất phát từ thiện tâm mà cứu hắn nhưng xong việc, cũng sẽ có tỷ lệ rất lớn, vì bị hắn lừa gạt mà cực kỳ phẫn nộ, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng dường như không biết gì, như cũ xem hắn là "tỷ muội". Điều này khiến Thanh Phượng thấy có chút khác thường, hắn không khỏi cảnh giác hỏi, "Đại phu giúp ta chữa thương là ai?"
"Ngươi nói Văn Nhân đại phu sao? Chính là người mà ta từng nhắc với ngươi, là đại để tử của vị thần y Văn Nhân Phác chu du khắp thiên hạ, Văn Nhân Lạc Văn Nhân đại phu! Hắn sư môn là chỗ quen biết cũ của ta, mỗi tháng đều sẽ đến xem bệnh cho ta. Ngươi đừng lo lắng, hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng y thuật tốt vô cùng, tuyệt đối đáng tin cậy và cẩn trọng..."
Thấy Đoan Vương thái phi vừa nhắc đến chuyện này liền càng xa vấn đề, Thanh Phượng càng thêm bất an.
Nếu vị đệ tử thần y kia thật sự có quan hệ gần gũi như thế với Đoan Vương thái phi, sao hắn có thể giúp đỡ che giấu thân phận thật của mình?
Khi hắn đang muốn mở miệng tiếp tục dò hỏi lại đột nhiên nhìn thấy vị thiếu nữ mặc bạch y trong mộng lúc trước, nàng mang đấu lạp, bưng nước ấm vào. Sau khi đặt thau đồng xuống xong lại xoay người đi ra ngoài.
Thanh Phượng tức khắc sững người tại chỗ, có chút ngẩn ngơ hỏi Đoan Vương thái phi, "Ngươi... thấy được nàng ấy sao?"
Đoan Vương thái phi kỳ quái nhìn theo bóng dáng rời đi của thiếu nữ bạch y, lại quay mặt sang, thần sắc lo sợ nói, "Ngươi đang nói cái gì vậy, nghe đáng sợ chết đi được. Ta đương nhiên thấy được! Tống cô nương là một người sống sờ sờ như vậy, ta không phải người mù"
"Tống cô nương??"
"Ừ, nàng là thân thích của Văn Nhân đại phu, hiện tại hỗ trợ bên cạnh Văn Nhân đại phu. Nàng tên Tống Giản, nhũ danh hình như là Nhất Nhất thì phải? Văn Nhân đại phu luôn gọi nàng là 'Nhất Nhất'. Nhưng sư đệ của Văn Nhân đại phu lại gọi nàng là 'phu nhân'. Ta vì lo cho thương thế của ngươi nên chưa kịp đi hỏi, tiếng phu nhân này rốt cuộc là phu nhân của sư huynh hắn hay là phu nhân của hắn đây?"
"Sư đệ của Văn Nhân đại phu...", Thanh Phượng chỉ cảm thấy kích động đến độ không nhịn được run rẩy, "Tên là gì?"
"Là Tĩnh đại phu thì phải? Cũng là một đại phu. Hình như là một cô nhi, sau khi đi theo Văn Nhân thần y, liền theo họ Văn Nhân... Tên là Văn Nhân Tĩnh? Đúng, Văn Nhân Tĩnh!", Đoan Vương thái phi thở dài nói, "Thật ra cũng là một đứa trẻ thanh tú, tâm địa cũng thiện lương, những nơi người khác không muốn đi, hắn lại đối xử bình đẳng, không hỏi xuất thân mà chỉ lo chữa bệnh cho họ"
Thanh Phượng cũng xốc chăn lên, muốn xuống giường xông ra ngoài. Đoan Vương thái phi khiếp sợ, vội vàng đỡ hắn, hoảng sợ đến độ thanh âm đều cao hơn, "A Nhạn!! Ngươi đang làm gì vậy!! Thương thế của ngươi còn chưa bình phục đó!!"
Có lẽ vì nghe được nàng kinh hoàng la lên, thiếu nữ bạch y kia lại vội vàng nâng váy vượt qua ngạch cửa chạy vào, xem xem tình huống thế nào.
Thấy Thanh Phượng khăng khăng muốn xuống giường, nàng tựa hồ cũng rất kinh ngạc. Nàng vội vàng chạy đến, muốn ấn hắn trở về.
"Ngươi làm gì vậy?!"
Ngữ khí của nàng không khỏi mang theo một tia tức giận, Thanh Phượng ngay lập tức yên tĩnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt che phía sau màn che của nàng, chỉ có thể qua mỗi lúc nàng chuyển động, xuyên qua khe hở của bức màn, thấp thoáng thấy được đường cong tinh tế của chiếc cằm trắng nõn, đôi môi hơi mím chặt cùng gương mặt hồng nhuận...
Hắn sẽ nhận sai người sao?
Sau những ngày tháng dài dẳng lẩn trốn và cách xa Ma giáo, ở rất nhiều nơi, hắn đều cảm thấy bản thân nhìn thấy được thân ảnh của phu nhân.
Hắn cũng từng ảo tưởng vô số lần, có lẽ nàng vẫn chưa chết, có lẽ nàng cũng trốn được sau đó sẽ có một ngày, bọn họ lại gặp được nhau.
Hắn từng phát hiện vô số nữ nhân có vài chỗ tương tự như phu nhân nhưng sau mỗi lần không tự giác đuổi theo, cuối cùng cũng chỉ có thất vọng.
Hắn đã chấp nhận số mệnh...
Phu nhân không thể nào còn sống.
Một vách núi cao như vậy, sâu như vậy, dù có như bọn họ từ nhỏ tập võ, khinh công trác tuyệt, cũng khó mà sống sót. Huống chi phu nhân chỉ là một người tay trói gà không chặt, còn mang theo một đứa trẻ??
"Phu nhân?"
Nhưng Thanh Phượng vẫn không thể khống chế được, lại lần nữa sinh ra một chút mong đợi.
Nghe vậy, thiếu nữ mặc bạch y khẽ vén mèn che trước mặt lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc mà cơ hồ hắn chỉ được nhìn thấy trong mộng. Chính vì thế, khi khuôn mặt mỹ lệ ấy bỗng nhiên xuất hiện trong hiện thực ngay trước mắt lại khiến hắn cảm thấy xa lạ đến không thể phân biệt thật giả.
...
Sau khi Văn Nhân Lạc nói người bệnh yêu cầu nghỉ ngơi, chỉ để lại người của đại phu trông chừng là đủ, Đoan Vương thái phi liền mang theo thị nữ của nàng rời đi.
Hiện không còn người ngoài, Tống Giản tháo đấu lạp xuống, lộ ra mái tóc dài vì bị đấu lạp đè ép có chút rối. Nàng gỡ bím tóc ra và bện lại một lần nữa.
Mái tóc bạc trắng kia khiến Thanh Phượng cơ hồ quên cả hô hấp. Thấy thế, Tống Giản có chút ngượng ngùng cười hỏi, "Dọa ngươi sợ sao?"
Thanh Phượng cắn chặt môi, hắn lắc đầu, thanh âm khàn khàn, "Ngài nhất định đã chịu rất nhiều cực khổ"
Nếu nói vết thương là huân chương của nam nhân vậy mái tóc bạc kia, chẳng phải cũng có thể xem là huân chương trời cao bạn cho nàng vì đã quật cường phản kháng vận mệnh đó sao?
Mà Đông Phương Ẩn đứng xéo một bên phía sau nàng, quan sát những ngón tay trắng nõn, đang thoăn thoắt luồn vào tóc kia mà có chút ngẩn ngơ.
Thấy thế, Văn Nhân Lạc ngồi đối diện Tống Giản khẽ lắc đầu, yên lặng thấp giọng lẩm bẩm, "Quả nhân có tật, đều có tật"
Nam Cung Tĩnh ngồi bên cạnh nàng, như thể vì lần nữa tiếp xúc với cố nhân mười sáu năm trước, nhớ đến ngày tháng từng sống trong Ma giáo, có vẻ có chút tâm phiền ý loạn.
Tống Giản lại chỉ cảm thấy vô cùng khó tin nói, "Thật không ngờ Thanh Phượng lại sống gần ta đến vậy!"
Nam Cung Tĩnh "vâng" một tiếng, có chút thất thần phụ họa, "Ai có thể ngờ đến đâu?"
Chẳng ngờ họ đều ở kinh thành và đều có quan hệ mật thiết với Đoan Vương phủ, vậy mà mười sáu năm qua, hai bên lại không hề có cảm giác gì.
"Bất quá còn may... Còn may chúng ta hiện tại gặp được nhau rồi"
"Nhưng mà, phu nhân...", Thanh Phượng thấp giọng nói, "Ta không thể bảo vệ tốt tiểu thư..."
"Ngươi có thể sống sót, như vậy đã đủ rồi", Tống Giản lại lắc đầu nói, "Sinh mệnh của mỗi người đều bình đẳng, vì sao phải vì chuyện mình không hy sinh mạng sống cứu một người khác mà cảm thấy có lỗi? Ngươi có thể sống sót... Có thể nhìn thấy ngươi, ta đã vô cùng vui sướng rồi!"
Nói đến đây, nàng đã dứt khoát lưu loát bện xong một bím tóc, lần nữa dùng dây cột cột lại.
"Về phần Nguyệt nhi..."
Về chuyện sống chết hẳn là không có gì đáng lo lắng. Theo như Thanh Phượng miêu tả, Tống Giản thấy được rằng nàng ấy là một thiếu nữ kiên cường lại có chủ kiến. Một thiếu nữ như thế sẽ không bị Dạ, Nam Cung Thuần, thậm chí Ma giáo làm cho sợ hãi.
Nàng cũng không cảm thấy suy đoán khách quan như vậy là lạnh nhạt hay vô tình, vì Tống Giản chưa bao giờ xem nàng ấy như nữ nhi của mình.
Trong hiện thực, Tống Giản ngay cả bạn trai còn không có nên đối với thân phận mẫu thân này, nàng hoàn toàn không có bất kì cảm giác đồng cảm nào. Khi nàng ở chung với Nam Cung Tĩnh, Nam Cung Nguyệt, nhiều nhất chỉ xem họ như chị em thân thích mà thôi.
Khi còn nhỏ, Tống Giản còn có thể đối với trẻ con mà tự nhiên nảy sinh tinh thần làm mẹ. Nhưng hiện tại Nam Cung Nguyệt đã là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, về tâm lý, Tống Giản chỉ có thể xem nàng như một đồng nghiệp là nữ phụ... Sự tồn tại của các nàng đều để xây dựng một câu chuyện xưa...
Khi biết rõ Nam Cung Thuần sẽ không thương tổn nàng ấy, nàng đương nhiên lo lắng nhưng cũng không đến mức mất bình tĩnh.
Đây là trạng thái công tác dưới góc nhìn của thượng đế. Tại rất nhiều thời điểm, trong lòng của những nhân viên công tác mọi người xung quanh bất quá chỉ là một công cụ. Nhân viên đặt mình vào bên trong, ngẫu nhiên can thiệp, thay đổi nguyên bản, nhưng sẽ không thay đổi tác dụng của mỗi công cụ.
Nam Cung Nguyệt bị Dạ bắt đi, việc Thanh Phượng quan tâm là an nguy của nàng ấy, nhưng Tống Giản lại phải căn cứ toàn bộ tình thế hiện tại để phán đoán... Lần này sẽ dẫn đến sự kiện nào? Là quay về quỹ đạo của cốt truyện gốc hay đã xem là lệch khỏi quỹ đạo?
Chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đối với công tác của nàng? Yêu cầu đi cứu nàng ấy sao? Hay cứ mặc kệ cũng được?
Chỉ cần chia rẽ mọi CP của Nam Cung Thuần, nhiệm vụ này liền hoàn thành... Hiện tại Nam Cung Tĩnh, Văn Nhân Lạc, Đông Phương Ẩn, Tống Giản cảm thấy đều nằm trong lòng bàn tay của mình, ám vệ đã chết, chỉ còn một vị thánh tăng. Nhưng hành tung của y bất định, xem ra cũng chỉ có thể từ phía Nam Cung Thuần cắt đứt cốt truyện giữa bọn họ. Vừa hay, về nhiệm vụ "trừng phạt", nàng còn chưa bắt đầu...
Sau một hồi cẩn thận suy xét, Tống Giản đưa ra quyết định, đi cứu Nam Cung Nguyệt.
Góc tám nhảm
Truyện này theo Tây chỉ xuất sắc hai thế giới đầu, chưa kể tác giả viết chậm rì, có khả năng còn bỏ hố ???? cho nên chắc Tây chỉ dịch hai thế giới thôi nhé ????, ai có nhu cầu hợp tác edit cứ ứng cử ạ, vậy cho nhanh
Thanh Phượng hoảng hốt tỉnh lại, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi cạnh mép giường đang yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
Nàng mang đấu lạp, mặt bị che khuất, người mặc bạch y. Trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn nhận nhầm rằng Vân Phương vẫn còn ở đây.
Đứa bé kia có sự quyết tuyệt và quyết đoán y hệt mẫu thân nàng, dám lao đến chắn trước mặt hắn, dùng cái chết ép Dạ thả hắn đi.
Hắn vốn tưởng rằng lúc đó mình chết chắc rồi.
"Con đã trốn về được sao?", hắn lẩm bẩm nói nhỏ, "Vân Phương?"
Thanh Phượng hiểu rõ, nếu Nam Cung Thuần vẫn như cũ nhớ mãi không quên Vân Phương, chỉ sợ một sợi lông tơ của nàng Dạ cũng không dám đụng đến. Phải chăng Vân Phương cũng nhờ thái độ thận trọng kia của Dạ mà phát hiện bản thân có thể dùng tính mạng làm lợi thế...
Chỉ có tồn tại, mới có hy vọng.
Nếu tiếp tục ở lại, hắn chỉ có thể chết. Nhưng nếu hắn chết, sau này sẽ không còn cơ hội cứu Vân Phương. Cho nên hắn cắn răng để Vân Phương lại cho Dạ, dùng hết toàn lực chạy đến Đoan Vương phủ... Trước mắt, đây có lẽ là nơi an toàn nhất.
Nhưng thiếu nữ trước mắt lại lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói, "Ngươi nhận sai người rồi"
"Vân Phương?"
"Ta không phải Vân Phương"
Nhưng... tại sao nàng lại mang đến cảm giác quen thuộc đến vậy...?
Ngay vào lúc Thanh Phượng đang nghi hoặc mờ mịt, ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng nói xa lạ, một người dùng ngữ khí bình đạm dò hỏi, "Nhất Nhất, hắn tỉnh rồi sao?"
Nhất Nhất? Nàng tên Nhất Nhất sao?
Thiếu nữ hơi quay đầu đi, nhìn về phía cửa trả lời, "Tỉnh rồi. A Tĩnh sắc thuốc xong rồi sao?"
"Sắp xong", Văn Nhân Lạc đi đến đứng cạnh thiếu nữ, rũ mắt nhìn Thanh Phượng nói, "Còn may hắn tỉnh lại, bằng không rót thuốc sẽ vô cùng phiền phức"
Sau đó hắn lại bổ sung một câu, "Ta đã bảo Đông Phương Ẩn trông chừng sư đệ"
Thiếu nữ có chút nghi hoặc hỏi, "Trông chừng làm gì?"
Sợ hắn nghĩ không thông, tùy tay bỏ thêm chút độc dược vào.
Nhưng những lời này Văn Nhân Lạc không nói ra.
Hắn nhìn chăm chú vào thần sắc có chút hoang mang của Thanh Phượng, không khỏi hơi nghiêng đầu, "Ngươi không phải quen biết hắn sao? Vì sao hắn thoạt nhìn không nhận ra ngươi?"
Thiếu nữ có chút bất đắc dĩ cười, "Dù sao cũng đã lâu như vậy... Mười sáu năm rồi"
Nàng nói xong, duỗi tay vén màn che trước mặt lên, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tương tự Vân Phương nhưng đường nét lại nhu hòa bình tĩnh hơn.
Hai mắt Thanh Phượng đột nhiên trợn to, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc hắn trống rỗng, không thốt ra được câu gì.
"Thanh Phượng", gương mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, hiện tại đang nhìn hắn lộ ra nụ cười quen thuộc, "Đã lâu không gặp"
...
Đây nhất định là một giấc mộng.
Khi Thanh Phượng lần thứ hai khôi phục ý thức, đầu óc hắn đã so với lần đầu thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hắn nhìn về phía mép giường, nơi đó đã trống không, chỉ có ba bốn thị nữ đứng trong phòng chờ đợi hắn ra bất kì mệnh lệnh gì.
Thấy thế, dù đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng một sự thất vọng mãnh liệt vẫn lập tức trào dâng trong lòng đến ngay cả chính hắn còn cảm thấy buồn cười... Hắn đang chờ mong cái gì chứ? Đó đương nhiên chỉ có thể là mộng thôi!
Được người cứu còn dễ nói, nhưng vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy phu nhân ngồi bên mép giường trông chừng hắn... Đây nếu còn không phải mộng, chẳng lẽ lại là cảnh thật sao??
Hoặc là... Hắn đã chết thật rồi ư?
Cho nên mới có thể nhìn thấy phu nhân, người sớm đã không còn trên đời nữa?
Nhưng nếu nói vậy hắn còn mặt mũi nào để gặp nàng? Chẳng lẽ lại nói với nàng rằng, hắn cuối cùng vẫn không thể bảo vệ tốt tiểu thư?
Lúc này, thấy được hắn đã tỉnh, một thị nữ vội vàng chạy ra ngoài báo tin. Chẳng bao lâu sau, Đoan Vương thái phi liền hoang mang bước vào, sắc mặt tái nhợt nhào đến, "A Nhạn! Ngươi hiện tại thấy thế nào?"
Chưa nói được mấy câu, nàng liền nhịn không được oà khóc, "Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì, tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Ngươi cứ nói cho ta, ta nhất định bắt quan phủ nghiêm trị hung thủ! Dưới chân thiên tử sao có thể phát sinh chuyện nghe rợn cả người như thế chứ!"
Thanh Phượng chớp chớp mắt, do dự nói, "Ta... đã khá hơn nhiều rồi"
Lúc hắn chạy về phía Đoan Vương phủ cầu cứu, kỳ thật đã chuẩn tốt việc thân phận nam tử bị bại lộ. Hắn nghĩ, với tính cách của Đoan Vương thái phi, dù sẽ xuất phát từ thiện tâm mà cứu hắn nhưng xong việc, cũng sẽ có tỷ lệ rất lớn, vì bị hắn lừa gạt mà cực kỳ phẫn nộ, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng dường như không biết gì, như cũ xem hắn là "tỷ muội". Điều này khiến Thanh Phượng thấy có chút khác thường, hắn không khỏi cảnh giác hỏi, "Đại phu giúp ta chữa thương là ai?"
"Ngươi nói Văn Nhân đại phu sao? Chính là người mà ta từng nhắc với ngươi, là đại để tử của vị thần y Văn Nhân Phác chu du khắp thiên hạ, Văn Nhân Lạc Văn Nhân đại phu! Hắn sư môn là chỗ quen biết cũ của ta, mỗi tháng đều sẽ đến xem bệnh cho ta. Ngươi đừng lo lắng, hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng y thuật tốt vô cùng, tuyệt đối đáng tin cậy và cẩn trọng..."
Thấy Đoan Vương thái phi vừa nhắc đến chuyện này liền càng xa vấn đề, Thanh Phượng càng thêm bất an.
Nếu vị đệ tử thần y kia thật sự có quan hệ gần gũi như thế với Đoan Vương thái phi, sao hắn có thể giúp đỡ che giấu thân phận thật của mình?
Khi hắn đang muốn mở miệng tiếp tục dò hỏi lại đột nhiên nhìn thấy vị thiếu nữ mặc bạch y trong mộng lúc trước, nàng mang đấu lạp, bưng nước ấm vào. Sau khi đặt thau đồng xuống xong lại xoay người đi ra ngoài.
Thanh Phượng tức khắc sững người tại chỗ, có chút ngẩn ngơ hỏi Đoan Vương thái phi, "Ngươi... thấy được nàng ấy sao?"
Đoan Vương thái phi kỳ quái nhìn theo bóng dáng rời đi của thiếu nữ bạch y, lại quay mặt sang, thần sắc lo sợ nói, "Ngươi đang nói cái gì vậy, nghe đáng sợ chết đi được. Ta đương nhiên thấy được! Tống cô nương là một người sống sờ sờ như vậy, ta không phải người mù"
"Tống cô nương??"
"Ừ, nàng là thân thích của Văn Nhân đại phu, hiện tại hỗ trợ bên cạnh Văn Nhân đại phu. Nàng tên Tống Giản, nhũ danh hình như là Nhất Nhất thì phải? Văn Nhân đại phu luôn gọi nàng là 'Nhất Nhất'. Nhưng sư đệ của Văn Nhân đại phu lại gọi nàng là 'phu nhân'. Ta vì lo cho thương thế của ngươi nên chưa kịp đi hỏi, tiếng phu nhân này rốt cuộc là phu nhân của sư huynh hắn hay là phu nhân của hắn đây?"
"Sư đệ của Văn Nhân đại phu...", Thanh Phượng chỉ cảm thấy kích động đến độ không nhịn được run rẩy, "Tên là gì?"
"Là Tĩnh đại phu thì phải? Cũng là một đại phu. Hình như là một cô nhi, sau khi đi theo Văn Nhân thần y, liền theo họ Văn Nhân... Tên là Văn Nhân Tĩnh? Đúng, Văn Nhân Tĩnh!", Đoan Vương thái phi thở dài nói, "Thật ra cũng là một đứa trẻ thanh tú, tâm địa cũng thiện lương, những nơi người khác không muốn đi, hắn lại đối xử bình đẳng, không hỏi xuất thân mà chỉ lo chữa bệnh cho họ"
Thanh Phượng cũng xốc chăn lên, muốn xuống giường xông ra ngoài. Đoan Vương thái phi khiếp sợ, vội vàng đỡ hắn, hoảng sợ đến độ thanh âm đều cao hơn, "A Nhạn!! Ngươi đang làm gì vậy!! Thương thế của ngươi còn chưa bình phục đó!!"
Có lẽ vì nghe được nàng kinh hoàng la lên, thiếu nữ bạch y kia lại vội vàng nâng váy vượt qua ngạch cửa chạy vào, xem xem tình huống thế nào.
Thấy Thanh Phượng khăng khăng muốn xuống giường, nàng tựa hồ cũng rất kinh ngạc. Nàng vội vàng chạy đến, muốn ấn hắn trở về.
"Ngươi làm gì vậy?!"
Ngữ khí của nàng không khỏi mang theo một tia tức giận, Thanh Phượng ngay lập tức yên tĩnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt che phía sau màn che của nàng, chỉ có thể qua mỗi lúc nàng chuyển động, xuyên qua khe hở của bức màn, thấp thoáng thấy được đường cong tinh tế của chiếc cằm trắng nõn, đôi môi hơi mím chặt cùng gương mặt hồng nhuận...
Hắn sẽ nhận sai người sao?
Sau những ngày tháng dài dẳng lẩn trốn và cách xa Ma giáo, ở rất nhiều nơi, hắn đều cảm thấy bản thân nhìn thấy được thân ảnh của phu nhân.
Hắn cũng từng ảo tưởng vô số lần, có lẽ nàng vẫn chưa chết, có lẽ nàng cũng trốn được sau đó sẽ có một ngày, bọn họ lại gặp được nhau.
Hắn từng phát hiện vô số nữ nhân có vài chỗ tương tự như phu nhân nhưng sau mỗi lần không tự giác đuổi theo, cuối cùng cũng chỉ có thất vọng.
Hắn đã chấp nhận số mệnh...
Phu nhân không thể nào còn sống.
Một vách núi cao như vậy, sâu như vậy, dù có như bọn họ từ nhỏ tập võ, khinh công trác tuyệt, cũng khó mà sống sót. Huống chi phu nhân chỉ là một người tay trói gà không chặt, còn mang theo một đứa trẻ??
"Phu nhân?"
Nhưng Thanh Phượng vẫn không thể khống chế được, lại lần nữa sinh ra một chút mong đợi.
Nghe vậy, thiếu nữ mặc bạch y khẽ vén mèn che trước mặt lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc mà cơ hồ hắn chỉ được nhìn thấy trong mộng. Chính vì thế, khi khuôn mặt mỹ lệ ấy bỗng nhiên xuất hiện trong hiện thực ngay trước mắt lại khiến hắn cảm thấy xa lạ đến không thể phân biệt thật giả.
...
Sau khi Văn Nhân Lạc nói người bệnh yêu cầu nghỉ ngơi, chỉ để lại người của đại phu trông chừng là đủ, Đoan Vương thái phi liền mang theo thị nữ của nàng rời đi.
Hiện không còn người ngoài, Tống Giản tháo đấu lạp xuống, lộ ra mái tóc dài vì bị đấu lạp đè ép có chút rối. Nàng gỡ bím tóc ra và bện lại một lần nữa.
Mái tóc bạc trắng kia khiến Thanh Phượng cơ hồ quên cả hô hấp. Thấy thế, Tống Giản có chút ngượng ngùng cười hỏi, "Dọa ngươi sợ sao?"
Thanh Phượng cắn chặt môi, hắn lắc đầu, thanh âm khàn khàn, "Ngài nhất định đã chịu rất nhiều cực khổ"
Nếu nói vết thương là huân chương của nam nhân vậy mái tóc bạc kia, chẳng phải cũng có thể xem là huân chương trời cao bạn cho nàng vì đã quật cường phản kháng vận mệnh đó sao?
Mà Đông Phương Ẩn đứng xéo một bên phía sau nàng, quan sát những ngón tay trắng nõn, đang thoăn thoắt luồn vào tóc kia mà có chút ngẩn ngơ.
Thấy thế, Văn Nhân Lạc ngồi đối diện Tống Giản khẽ lắc đầu, yên lặng thấp giọng lẩm bẩm, "Quả nhân có tật, đều có tật"
Nam Cung Tĩnh ngồi bên cạnh nàng, như thể vì lần nữa tiếp xúc với cố nhân mười sáu năm trước, nhớ đến ngày tháng từng sống trong Ma giáo, có vẻ có chút tâm phiền ý loạn.
Tống Giản lại chỉ cảm thấy vô cùng khó tin nói, "Thật không ngờ Thanh Phượng lại sống gần ta đến vậy!"
Nam Cung Tĩnh "vâng" một tiếng, có chút thất thần phụ họa, "Ai có thể ngờ đến đâu?"
Chẳng ngờ họ đều ở kinh thành và đều có quan hệ mật thiết với Đoan Vương phủ, vậy mà mười sáu năm qua, hai bên lại không hề có cảm giác gì.
"Bất quá còn may... Còn may chúng ta hiện tại gặp được nhau rồi"
"Nhưng mà, phu nhân...", Thanh Phượng thấp giọng nói, "Ta không thể bảo vệ tốt tiểu thư..."
"Ngươi có thể sống sót, như vậy đã đủ rồi", Tống Giản lại lắc đầu nói, "Sinh mệnh của mỗi người đều bình đẳng, vì sao phải vì chuyện mình không hy sinh mạng sống cứu một người khác mà cảm thấy có lỗi? Ngươi có thể sống sót... Có thể nhìn thấy ngươi, ta đã vô cùng vui sướng rồi!"
Nói đến đây, nàng đã dứt khoát lưu loát bện xong một bím tóc, lần nữa dùng dây cột cột lại.
"Về phần Nguyệt nhi..."
Về chuyện sống chết hẳn là không có gì đáng lo lắng. Theo như Thanh Phượng miêu tả, Tống Giản thấy được rằng nàng ấy là một thiếu nữ kiên cường lại có chủ kiến. Một thiếu nữ như thế sẽ không bị Dạ, Nam Cung Thuần, thậm chí Ma giáo làm cho sợ hãi.
Nàng cũng không cảm thấy suy đoán khách quan như vậy là lạnh nhạt hay vô tình, vì Tống Giản chưa bao giờ xem nàng ấy như nữ nhi của mình.
Trong hiện thực, Tống Giản ngay cả bạn trai còn không có nên đối với thân phận mẫu thân này, nàng hoàn toàn không có bất kì cảm giác đồng cảm nào. Khi nàng ở chung với Nam Cung Tĩnh, Nam Cung Nguyệt, nhiều nhất chỉ xem họ như chị em thân thích mà thôi.
Khi còn nhỏ, Tống Giản còn có thể đối với trẻ con mà tự nhiên nảy sinh tinh thần làm mẹ. Nhưng hiện tại Nam Cung Nguyệt đã là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, về tâm lý, Tống Giản chỉ có thể xem nàng như một đồng nghiệp là nữ phụ... Sự tồn tại của các nàng đều để xây dựng một câu chuyện xưa...
Khi biết rõ Nam Cung Thuần sẽ không thương tổn nàng ấy, nàng đương nhiên lo lắng nhưng cũng không đến mức mất bình tĩnh.
Đây là trạng thái công tác dưới góc nhìn của thượng đế. Tại rất nhiều thời điểm, trong lòng của những nhân viên công tác mọi người xung quanh bất quá chỉ là một công cụ. Nhân viên đặt mình vào bên trong, ngẫu nhiên can thiệp, thay đổi nguyên bản, nhưng sẽ không thay đổi tác dụng của mỗi công cụ.
Nam Cung Nguyệt bị Dạ bắt đi, việc Thanh Phượng quan tâm là an nguy của nàng ấy, nhưng Tống Giản lại phải căn cứ toàn bộ tình thế hiện tại để phán đoán... Lần này sẽ dẫn đến sự kiện nào? Là quay về quỹ đạo của cốt truyện gốc hay đã xem là lệch khỏi quỹ đạo?
Chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đối với công tác của nàng? Yêu cầu đi cứu nàng ấy sao? Hay cứ mặc kệ cũng được?
Chỉ cần chia rẽ mọi CP của Nam Cung Thuần, nhiệm vụ này liền hoàn thành... Hiện tại Nam Cung Tĩnh, Văn Nhân Lạc, Đông Phương Ẩn, Tống Giản cảm thấy đều nằm trong lòng bàn tay của mình, ám vệ đã chết, chỉ còn một vị thánh tăng. Nhưng hành tung của y bất định, xem ra cũng chỉ có thể từ phía Nam Cung Thuần cắt đứt cốt truyện giữa bọn họ. Vừa hay, về nhiệm vụ "trừng phạt", nàng còn chưa bắt đầu...
Sau một hồi cẩn thận suy xét, Tống Giản đưa ra quyết định, đi cứu Nam Cung Nguyệt.
Góc tám nhảm
Truyện này theo Tây chỉ xuất sắc hai thế giới đầu, chưa kể tác giả viết chậm rì, có khả năng còn bỏ hố ???? cho nên chắc Tây chỉ dịch hai thế giới thôi nhé ????, ai có nhu cầu hợp tác edit cứ ứng cử ạ, vậy cho nhanh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook