Nữ Phụ Thuần Ái Văn
-
Chương 32: Ngã hỏng đầu
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Thấy thế, Nam Cung Tĩnh bỗng bình tĩnh lại.
Hắn nhìn Văn Nhân Lạc, khẳng định nói, "Đầu óc ngươi có vấn đề"
Văn Nhân Lạc dường như bị người khác nói như vậy rất nhiều lần, nên hắn như phản xạ có điều kiện đáp, "Đầu óc ta không có vấn đề"
Nam Cung Tĩnh xác định, "Đầu óc ngươi có bệnh"
Văn Nhân Lạc hơi nhíu mày, "Đầu óc ta không có bệnh"
Nam Cung Tĩnh lại tràn ngập đề phòng nhìn Văn Nhân Phác và Văn Nhân Lạc, hoài nghi hai kẻ kỳ quái này có ý tốt không... Họ nói cái gì cắt ra, cái gì số một, còn nói cái gì minh hôn... Vừa nghe liền thấy không giống người đàng hoàng.
Hắn khẽ cắn môi nói ra yêu cầu,"Ta muốn gặp phu nhân"
Thấy thế, Văn Nhân Phác tựa hồ cũng quen với việc lời nói của họ dễ khiến người khác hiểu lầm, ông lập tức cười khổ nói, "Được rồi, nếu ngươi thật sự không yên tâm thì để ta mang ngươi sang đấy"
Ông nói xong liền nhẹ nhấc ngón tay lên. Con bát ca vốn dĩ đậu ở phía trên đang điên cuồng ăn cơm cực kỳ hiểu ý người, nó nhảy lên vai của ông, sau đó lại bay lên vai của Văn Nhân Lạc.
Nghe vậy, Văn Nhân Lạc nhíu mày nói, "Đó là người của ta, ta không cho hắn xem"
Ngữ khí như thể cha mẹ không được bản thân đồng ý đã tự tiện đem món đồ chơi mình yêu thích ra chiêu đãi khách khứa.
Văn Nhân Phác cũng biết hắn cứng đầu, muốn một sớm một chiều liền khuyên được là chuyện không thể nào. Cho nên ông dứt khoát trực tiếp làm lơ hắn, nhẹ giọng nói, "Đồ đệ ngoan, ngươi đi ăn cơm trước đi. Nhớ ăn nhiều mấy nơi bị khét chút, ngươi tuổi trẻ, răng khoẻ nhai nổi"
Nói xong không đợi hắn trả lời, ông liền khom lưng bế Nam Cung Tĩnh lên, đi về phía phòng cách vách.
Nơi đó tuy gọi là phòng, nhưng đối với Nam Cung Tĩnh, thoạt nhìn chính là một nơi kì quái do mấy cây cột gỗ làm cột nhà với nóc nhà được phô một tầng rơm rạ.
Tuy Nam Cung Thuần đối xử với cậu không tốt, Ma giáo mặc dù cố ý vắng vẻ cũng sẽ không xuất hiện kiến trúc thê thảm nhường này. Dù cho là kho hàng, phòng chất củi, nếu so với nơi này, cũng dường như biến thành biệt thự cao cấp.
Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, Nam Cung Tĩnh nhìn thấy... so với việc nói đó là một cái giường, Tống Giản thật chất đang nằm trên một tấm ván gỗ.
"Phu nhân!", cậu bắt đầu giãy giụa trong lòng Văn Nhân Phác.
Văn Nhân Phác buông lỏng tay ra, cậu vừa rơi xuống đất, đầu cũng không quay lại mà vọt về phía nàng.
Tống Giản hai mắt nhắm nghiền, an tĩnh nằm ở nơi đó. Bộ quần áo vốn dĩ đã bị đổi thành một bộ...
Thoạt nhìn càng như bị một lớp tơ lụa trắng bao lấy thân thể.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đôi môi nguyên bản hồng nhuận hiện tại không chút huyết sắc, trên mặt có rất nhiều vết trầy và vết máu... Nhưng thứ càng khiến Nam Cung Tĩnh khiếp sợ chính là, mái tóc dài của nàng bị cắt hơn phân nửa, hiện tại so le lởm chởm, dài thì đến cằm, ngắn chỉ đến vành tai.
Dù tuổi cậu không lớn nhưng với thế đạo hiện tại, bất luận nam nữ đều rất xem trọng đầu tóc. Nhìn thấy bộ dáng của Tống Giản giờ phút này, Nam Cung Tĩnh theo bản năng liền thấy nàng đã chịu ủy khuất to lớn.
Cậu nhớ đến ban nãy, những lời mà thiếu niên xa lạ kia nói, "Quần áo nàng là ta cởi, tóc là ta cắt, miệng vết thương là ta rửa sạch, thân thể là ta lau", cậu chỉ thấy hắn cố ý làm nhục, không hề có một chút tôn trọng nàng. Do đó Nam Cung Tĩnh tức khắc phẫn nộ quay phắt đầu nhìn ra ngoài.
Lúc này, Văn Nhân Lạc bưng chén cơm không biết gì xuất hiện ở cửa. Hắn làm lơ đôi mắt đỏ bừng đang trừng mình, liền muốn tiến lên Nam Cung Tĩnh, nhìn Văn Nhân Phác nói, "Sư phụ, những nơi không khét thì không chín"
Văn Nhân Phác vừa đau đầu ngăn cản Nam Cung Tĩnh, vừa không thể tin nói, "Ngươi làm sao nấu được một bên khét một bên chưa chín vậy hả?"
Văn Nhân Lạc hơi nghiêng đầu, đang muốn trả lời, đột nhiên nhìn thấy nữ nhân phía sau bọn họ, cánh tay rũ xuống khỏi tấm ván gỗ, đầu ngón tay khẽ giật.
"A", hắn mở to hai mắt nhìn, lập tức ném chén xuống đất, lập tức nhào qua, "Số một của ta!"
...
Tống Giản vừa mở mắt đã nghe thấy một câu "Số một của ta!". Nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy người nói là một thiếu niên xa lạ, tuy ăn mặc có chút đơn giản nhưng khó che giấu được ngũ quan tuấn tú, hệt như một khối ngọc chưa được đẽo gọt.
Nhưng... Hắn thoạt nhìn mới bao lớn?
Mười hai tuổi? Mười lăm tuổi?
Tuyệt đối không đến mười bảy tuổi.
Dù đây là thuần ái văn, tuổi này đã hô to "số một của ta" gì đó... Không khỏi cũng quá sớm đi??
"Phu nhân!", lúc này, Nam Cung Tĩnh ra sức đẩy Văn Nhân Lạc sang một bên, cậu đứng chắn trước người nàng, cảnh giác nhìn Văn Nhân Lạc đang mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Tống Giản, "Ngài cách xa tên này một chút, đầu óc hắn có bệnh!"
Văn Nhân Lạc bình tĩnh nói, "Đầu óc ta không có bệnh"
"Hắn nói đợi ngài sau khi chết sẽ cắt ngài ra! Còn nói muốn minh hôn với ngài nữa!"
Tống Giản chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu được tình hình hiện tại qua lời Nam Cung Tĩnh vừa nói. Nàng muốn ngồi dậy nhưng người lại không có một chút sức lực. Nhận ra động tĩnh, Nam Cung Tĩnh xoay người muốn hỗ trợ nhưng hai tay cậu cũng không thể cử động. Chuyện này khiến cậu tức giận đến giậm chân, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Lúc này, Văn Nhân Lạc đã đi đến đỡ Tống Giản lên.
Nàng hơi mỉm cười nhìn hắn nói, "Cảm ơn"
Thấy vậy, Nam Cung Tĩnh chẳng khác gì con mèo xù lông, chỉ thiếu bước nhảy dựng lên, "Ta không cho phép ngươi chạm vào nàng!!"
"A Tĩnh, bình tĩnh một chút", Tống Giản vươn một tay về phía cậu, Nam Cung Tĩnh cắn răng nhìn Văn Nhân Lạc đứng cạnh nàng, sau khi do dự một chút, cậu mới quyết định làm lơ hắn và đi qua, cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Tống Giản, nghẹn ngào nói, "Phu nhân, hắn cắt hết tóc của ngài rồi!"
Tống Giản vừa rồi đã ý thức được chuyện này, nhưng nàng cũng đã sớm muốn cắt tóc ngắn nên không để ý. Nàng nhìn Nam Cung Tĩnh nói, "Nhưng trước đó, A Tĩnh, con có cảm ơn bọn họ đàng hoàng vì đã cứu chúng ta chưa?"
"..."
"A Tĩnh?"
Nam Cung Tĩnh nghĩ thầm, ai biết bọn họ vì sao lại cứu chúng ta? Chưa biết chừng muốn biến chúng ta thành thi thể, chuẩn bị kéo về phân thây!
Nhưng cậu không muốn làm trái ý Tống Giản, bởi vậy đè nén sự không tình nguyện trong lòng, đứng thẳng người rồi cúi đầu về phía Văn Nhân Phác, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn"
"Không có gì, không có gì, y giả là tâm phụ mẫu, nhìn thấy những tình huống thế này, có thể giúp đều sẽ giúp. Hơn nữa, người phát hiện các ngươi chính là đồ đệ của ta...", Văn Nhân Phác không kiềm được nhìn chằm chằm Tống Giản hồi lâu. Khi nàng hôn mê, dung sắc cũng đã đủ tú lệ, giờ phút này mở mắt ra càng thêm hoạt sắc sinh hương. Huống chi khi nàng mở miệng, giọng điệu dịu dàng từ tốn, vừa nghe đã khiến người khác cực kỳ có hảo cảm.
Lúc này ông mới hồi thần, có chút ngây thơ chất phác sờ đầu mình, cười nói, "Ta tên Văn Nhân Phác, đồ đệ ta tên Văn Nhân Lạc"
Văn Nhân Lạc?
Đây còn không phải là tên của tiểu ca thần y, tương lai thuộc một trong những CP của Nam Cung Thuần, đảm nhận chức vụ vú em* sao?
(*Thuật ngữ game online, chỉ nhân vật chuyên bơm máu, chữa thương cho các thành viên khác trong đội)
Thật đúng là nhảy vực gặp thần y nha.
Nhưng hai thần y này... Chẳng lẽ vẫn luôn sống dưới vực sâu Ma giáo, tùy thời đều chuẩn bị cứu người?
Nghĩ đến đây, Tống Giản quay đầu nhìn về thiếu niên đứng bên người. Nàng nghĩ thầm, đây là Văn Nhân Lạc...?
Nàng xem qua cốt truyện tóm tắt có nhắc đến hắn mặc bạch y. Lúc trước não bổ hắn chắc hẳn là một thần tiên công tử lạnh nhạt thanh cao, không dính khói lửa phàm tục, bạch y nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại xem ra...
Phong cách người này hình như không phải theo lối vầng trăng thanh lãnh chốn nhân gian?
Hay nói đúng hơn... Bộ dáng ngược lại còn rất bình dân.
Nàng đối diện với tầm mắt đang rũ xuống của hắn, trong lòng theo bản năng bắt đầu suy đoán thuộc tính của hắn.
Vị Văn Nhân Lạc này, thoạt nhìn thần sắc trầm ổn, tính cách an tĩnh, tựa hồ là loại hình hướng nội. Nhưng ban nãy khi kêu lên "Số một của ta", lại cảm thấy là ngoài lạnh trong nóng, vô cùng cuồng dã...
Chẳng lẽ là dạng muộn tao* sao?
(*bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt, cháy bỏng)
Thần sắc nàng không hề có chút dị thường, cười nhìn hắn nói, "Cảm ơn hai người!"
Văn Nhân Lạc lúc này mới lên tiếng, "Cắt tóc ngươi là vì muốn kiểm tra xem trên đầu có miệng vết thương hay không"
Biết nữ tử không có tóc thì không tốt nên hắn còn cố ý để lại một chút cho nàng đó chứ... Tuy vậy, đại đa số mọi người không hề biết chút "lòng tốt" này của hắn, có vài nữ tử vừa tỉnh lại liền khóc đến muốn chết muốn sống.
"A, như vậy sao?", Tống Giản khẽ sờ mái tóc ngắn của mình, chẳng hề có chút miễn cưỡng mà là thật sự không chút nào để ý cười nói, "Không sao cả, dù sao ta vẫn luôn muốn cắt tóc ngắn lên"
Nữ tử đương thời đều rất xem trọng mái tóc dài, mà nữ nhân càng xinh đẹp lại càng để ý hơn.
Văn Nhân Phác vốn nghĩ, dù có giải thích là vì trị thương thì e rằng Tống Giản cũng là phải buồn bực không vui một thời gian rất dài... Đặc biệt khi Văn Nhân Lạc cắt tóc chẳng khác gì chó gặm, khi ông đầu tiên nhìn thấy cũng đã muốn hít thở không thông.
Nhưng không ngờ đến, Tống Giản lại thiện giải nhân ý ngoài dự đoán, thậm chí còn nói nàng vẫn luôn muốn cắt. Sự thấu hiểu săn sóc ngược lại này khiến bọn họ rất áy náy.
Ít nhất... ông chưa từng thấy Văn Nhân Lạc giải thích với ai nhiều như vậy, "Quần áo cũng thế. Quần áo ban đầu của ngươi quá bẩn, nhưng chúng ta cũng chỉ có quần áo cũ, không sạch sẽ. Ta liền tìm một khúc vải mới bọc cho ngươi"
"Ồ...", Tống Giản nhìn trên người quả thật có một khối vải quấn quanh, nàng thậm chí thấy có chút buồn cười, "Được, cảm ơn!"
Cứ xem như đang mặc váy dài ngang ngực thôi.
Văn Nhân Lạc dừng một chút, thấy nàng vẫn không tức giận lại nói tiếp, "Thân thể của ngươi cũng là ta giúp ngươi lau khô"
Tống Giản lúc này mới ngẩn người, theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là, "Mọi chỗ đều lau?". Nhưng nghĩ lại, sau khi rớt xuống vực, may mắn không chết còn được người khác cứu, đã là chuyện không dễ dàng gì. Bác sĩ chỉ lo chăm sóc người bệnh, còn thời giờ đâu lo lắng nam nữ khác biệt. Hơn nữa đối phương còn là nhân vật nam trong thuần ái văn, thật sự không cần phải để ý đến chuyện này. Do đó nàng vội vàng cảm ơn, "A... Vất vả ngươi rồi"
Văn Nhân Phác, "..."
Ông kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ thầm, phản ứng của cô nương kia sao lại khiến ông cảm thấy có chút quá mức săn sóc lại sai sai thế này???
Nữ tử bình thường, khi thân thể bị người khác xem hết, ít nhất cũng phải cảm thấy thẹn thùng chứ? Nếu tính tình mạnh mẽ, không chừng còn sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết...
Cũng vì suy xét đến điểm này nên Văn Nhân Phác mới không trực tiếp chăm sóc Tống Giản mà lại giao cho Văn Nhân Lạc.
Tuy mười bốn tuổi đã đến tuổi có thể định thân nhưng cũng còn xem như niên thiếu, là đứa trẻ lớn xác cũng chẳng sai... Ít ra, sẽ dễ tiếp nhận hơn so với việc bị Văn Nhân Phác chạm vào.
Nhưng nàng không nên một chút phản ứng cũng chẳng có chứ??
Văn Nhân Lạc tựa hồ cũng có chút kinh ngạc.
Hắn hơi nghiêng đầu, cường điệu lại một lần, "Mỗi một nơi ta đều chà lau sạch sẽ"
Tống Giản ngẩn người, theo bản năng lặp lại một lần, "Mỗi một nơi?"
"Ừ"
Nàng không biết hắn vì sao lại muốn cố tình cường điệu điểm này... Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ đến, có lẽ vì đạo đức chức nghiệp nên hắn cần thiết kể lại tỉ mỉ mọi thứ với người bệnh để tránh việc họ cảm thấy bất an chăng?
Nàng quyết định dùng thái độ đơn thuần giữa bệnh nhân và bác sĩ tiếp nhận chuyện này, không thể thấy xấu hổ được... Khi bác sĩ chữa bệnh khó tránh khỏi việc đụng chạm đến một ít bộ phận riêng tư. Nếu nàng ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, hai bên đều sẽ rất khó làm việc.
Vì thế, Tống Giản không khỏi cảm khái nói, "Ngài thật tận trách!"
Văn Nhân Phác, "..."
Văn Nhân Lạc, "..."
Văn Nhân Lạc, "Ngươi quả nhiên bệnh không nhẹ"
Tống Giản, "Hả?"
Nam Cung Tĩnh cả giận quát, "Ngươi mới bệnh không nhẹ đó!"
...
Cả người Tống Giản hiện tại đều vô lực, không thể tùy tiện di động, vì thế chuyện ăn cơm do Văn Nhân Lạc phụ trách đút nàng. Còn Nam Cung Tĩnh thì do Văn Nhân Phác phụ trách.
Cơm kia...
Thật sự không thể ăn.
Tuy Tống Giản không hề oán giận nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày, cố gắng nói chuyện với Văn Nhân Lạc nhiều chút để tránh việc hắn đút không ngừng nghỉ.
"Ngài và sư phụ của ngài vẫn luôn sống ở đây sao?"
"Thỉnh thoảng sẽ đến đây ở mấy tháng"
"Là vì... có quan hệ với Ma giáo sao?"
"Không. Là vì nơi này có vài loại thảo dược, chúng ta mỗi năm đều vào lúc chúng chín sẽ đến đây hái"
"Ma giáo có biết không?"
"Đương nhiên không biết. Giao tiếp với Ma giáo quá phiền phức. Chỉ có kẻ ngốc mới chạy lên phía trên"
"Vậy nếu như... Bọn họ tìm được đến dưới đây thì sao..."
"Ngươi đang nói đến việc bọn chúng có thể sẽ đến lùng bắt các ngươi? Các ngươi chạy trốn ra khỏi Ma giáo à?"
"Đúng vậy"
"Yên tâm đi, địa hình của đáy vực này rắc rối phức tạp, bốn phương tám hướng đều có rừng cây che đậy, không ít nơi còn có đầy chướng khí, nếu con người hít quá nhiều sẽ mất ý thức, dẫn đến tử vong. Không biết đường chính xác sẽ không thể tìm thấy chúng ta!"
Nghe đến đó, Tống Giản rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ thầm, chẳng trách sau này Nguyệt nhi rơi xuống đây lại có thể thuận lợi cùng thần y thoát khỏi Mà giáo, thì ra là do tác giả viết ra như vậy.
"Còn có chuyện này...", Tống Giản nói, "Lúc ta vừa tỉnh lại thì nghe thấy ngài kêu 'số một' gì đó... Nó có nghĩa gì vậy?"
Tuy theo bản năng liền nghĩ ngay đến một loại hàm nghĩa khác của từ này, nhưng sau này ngẫm lại, đây chính là bối cảnh cổ đại, làm gì có cách nói số không, số một?
Nghe vậy, Văn Nhân Lạc trầm mặc một chút.
"Là thế này"
"Ừm"
"Chúng ta sẽ cắt thi thể ra"
Người niên đại này đều nói "nhập thổ mới yên". Ở hiện đại, có đôi khi dù là pháp y kiểm tra thi thể, người nhà của người chết cũng không muốn vì cảm thấy như thế là làm nhục người đã khuất. Cho nên càng miễn bàn đến cổ đại.
Đây tuyệt đối là "li kinh phản đạo"*, thậm chí còn bị xem như tà ma ngoại đạo. Do đó Văn Nhân Phác mới mang theo Văn Nhân Lạc, rời xa đám đông, du tẩu khắp nơi, không bao giờ dừng lại quá lâu ở địa phương nào để tránh bị người thông báo quan phủ và bị bắt lại như kẻ xấu.
(*việc sai trái, không đúng với luân thường đạo lý)
Nào ngờ mọi người bởi vậy ngược lại cho rằng, thần y tung tích vô chừng, không hổ là thế ngoại cao nhân, càng thêm tôn sùng hắn.
Điều này cũng dẫn đến trong thời gian dài Văn Nhân Lạc không được sống chung với người bình thường, tính tình từ đó rất cổ quái.
Nhưng Tống Giản lại thấy không sao cả, nàng khẽ gật đầu, không hề lộ ra thần sắc chán ghét, cũng không lộ ra sự hoảng sợ hay bài xích, chỉ tự nhiên hỏi, "Cho nên?"
Văn Nhân Lạc không nhịn được hỏi, "Có phải ngươi nghe không rõ không?"
"Hả?"
"Chúng ta sẽ cắt thi thể ra"
"Cho nên?", Tống Giản chớp chớp mắt.
Văn Nhân Lạc bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó nói, "Sư phụ ta nhặt rất nhiều thi thể để nghiên cứu. Có vài thi thể đã bị cắt ra và khâu lại nhiều lần, nát bươm không nỡ nhìn. Ta muốn một thi thể chỉ thuộc về ta, thi thể hoàn toàn mới. Chờ sau khi ngươi chết, ta chuẩn bị xem ngươi là thi thể số một của mình"
"A!", Tống Giản bừng tỉnh đại ngộ cười nói, "Thì ra là dạng 'số một' này!"
Thì ra muốn nàng hiến xác sao?
Nghe nói số người nguyện ý hiến xác ở hiện đại không nhiều lắm, do đó những thi thể được hiến đều sẽ được những học sinh học y tôn kính xưng là "Đại thể lão sư". Ở cổ đại chỉ sợ cũng chỉ có thể đến bãi tha ma tìm những thi thể vô danh, không nhà để về nhỉ?
Bất quá, thời điểm nhân viên công tác thoát ly thế giới không nhất định có thể lưu lại thi thể a...
Nếu có thể, quyên tặng làm cống hiến cho sự nghiệp chữa bệnh ở cổ đại cũng không sao cả... Dù sao nhân viên công tác cũng phải trở về, để không ở đó cũng lãng phí.
Do đó Tống Giản dứt khoát nói, "Có thể! Sau khi ta chết, thi thể của ta sẽ tặng cho ngươi"
Nếu thân thể ta vẫn còn.
Văn Nhân Lạc hai mắt tức khắc mở to, "Thật sao!?"
"Thật"
Hắn hít sâu một hơi, không dám tin mà nhìn nàng. Sau đó hắn đặt chén cơm sang một bên rồi cầm lấy tay nàng.
Tống Giản mê mang hỏi, "Sao vậy?"
"Để ta xem mạch lại cho ngươi, xem còn bệnh gì khác mà ta khám sót không", vẻ mặt hắn nghiêm túc lại nâng tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng. Nhưng có lẽ sợ đụng tới vết thương trên da đầu nàng, hắn cũng chỉ qua loa sờ tóc mà thôi, "Đầu có chỗ nào đau không? Ta nghi ngờ ngươi bị ngã hỏng đầu rồi"
Thấy thế, Nam Cung Tĩnh bỗng bình tĩnh lại.
Hắn nhìn Văn Nhân Lạc, khẳng định nói, "Đầu óc ngươi có vấn đề"
Văn Nhân Lạc dường như bị người khác nói như vậy rất nhiều lần, nên hắn như phản xạ có điều kiện đáp, "Đầu óc ta không có vấn đề"
Nam Cung Tĩnh xác định, "Đầu óc ngươi có bệnh"
Văn Nhân Lạc hơi nhíu mày, "Đầu óc ta không có bệnh"
Nam Cung Tĩnh lại tràn ngập đề phòng nhìn Văn Nhân Phác và Văn Nhân Lạc, hoài nghi hai kẻ kỳ quái này có ý tốt không... Họ nói cái gì cắt ra, cái gì số một, còn nói cái gì minh hôn... Vừa nghe liền thấy không giống người đàng hoàng.
Hắn khẽ cắn môi nói ra yêu cầu,"Ta muốn gặp phu nhân"
Thấy thế, Văn Nhân Phác tựa hồ cũng quen với việc lời nói của họ dễ khiến người khác hiểu lầm, ông lập tức cười khổ nói, "Được rồi, nếu ngươi thật sự không yên tâm thì để ta mang ngươi sang đấy"
Ông nói xong liền nhẹ nhấc ngón tay lên. Con bát ca vốn dĩ đậu ở phía trên đang điên cuồng ăn cơm cực kỳ hiểu ý người, nó nhảy lên vai của ông, sau đó lại bay lên vai của Văn Nhân Lạc.
Nghe vậy, Văn Nhân Lạc nhíu mày nói, "Đó là người của ta, ta không cho hắn xem"
Ngữ khí như thể cha mẹ không được bản thân đồng ý đã tự tiện đem món đồ chơi mình yêu thích ra chiêu đãi khách khứa.
Văn Nhân Phác cũng biết hắn cứng đầu, muốn một sớm một chiều liền khuyên được là chuyện không thể nào. Cho nên ông dứt khoát trực tiếp làm lơ hắn, nhẹ giọng nói, "Đồ đệ ngoan, ngươi đi ăn cơm trước đi. Nhớ ăn nhiều mấy nơi bị khét chút, ngươi tuổi trẻ, răng khoẻ nhai nổi"
Nói xong không đợi hắn trả lời, ông liền khom lưng bế Nam Cung Tĩnh lên, đi về phía phòng cách vách.
Nơi đó tuy gọi là phòng, nhưng đối với Nam Cung Tĩnh, thoạt nhìn chính là một nơi kì quái do mấy cây cột gỗ làm cột nhà với nóc nhà được phô một tầng rơm rạ.
Tuy Nam Cung Thuần đối xử với cậu không tốt, Ma giáo mặc dù cố ý vắng vẻ cũng sẽ không xuất hiện kiến trúc thê thảm nhường này. Dù cho là kho hàng, phòng chất củi, nếu so với nơi này, cũng dường như biến thành biệt thự cao cấp.
Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, Nam Cung Tĩnh nhìn thấy... so với việc nói đó là một cái giường, Tống Giản thật chất đang nằm trên một tấm ván gỗ.
"Phu nhân!", cậu bắt đầu giãy giụa trong lòng Văn Nhân Phác.
Văn Nhân Phác buông lỏng tay ra, cậu vừa rơi xuống đất, đầu cũng không quay lại mà vọt về phía nàng.
Tống Giản hai mắt nhắm nghiền, an tĩnh nằm ở nơi đó. Bộ quần áo vốn dĩ đã bị đổi thành một bộ...
Thoạt nhìn càng như bị một lớp tơ lụa trắng bao lấy thân thể.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đôi môi nguyên bản hồng nhuận hiện tại không chút huyết sắc, trên mặt có rất nhiều vết trầy và vết máu... Nhưng thứ càng khiến Nam Cung Tĩnh khiếp sợ chính là, mái tóc dài của nàng bị cắt hơn phân nửa, hiện tại so le lởm chởm, dài thì đến cằm, ngắn chỉ đến vành tai.
Dù tuổi cậu không lớn nhưng với thế đạo hiện tại, bất luận nam nữ đều rất xem trọng đầu tóc. Nhìn thấy bộ dáng của Tống Giản giờ phút này, Nam Cung Tĩnh theo bản năng liền thấy nàng đã chịu ủy khuất to lớn.
Cậu nhớ đến ban nãy, những lời mà thiếu niên xa lạ kia nói, "Quần áo nàng là ta cởi, tóc là ta cắt, miệng vết thương là ta rửa sạch, thân thể là ta lau", cậu chỉ thấy hắn cố ý làm nhục, không hề có một chút tôn trọng nàng. Do đó Nam Cung Tĩnh tức khắc phẫn nộ quay phắt đầu nhìn ra ngoài.
Lúc này, Văn Nhân Lạc bưng chén cơm không biết gì xuất hiện ở cửa. Hắn làm lơ đôi mắt đỏ bừng đang trừng mình, liền muốn tiến lên Nam Cung Tĩnh, nhìn Văn Nhân Phác nói, "Sư phụ, những nơi không khét thì không chín"
Văn Nhân Phác vừa đau đầu ngăn cản Nam Cung Tĩnh, vừa không thể tin nói, "Ngươi làm sao nấu được một bên khét một bên chưa chín vậy hả?"
Văn Nhân Lạc hơi nghiêng đầu, đang muốn trả lời, đột nhiên nhìn thấy nữ nhân phía sau bọn họ, cánh tay rũ xuống khỏi tấm ván gỗ, đầu ngón tay khẽ giật.
"A", hắn mở to hai mắt nhìn, lập tức ném chén xuống đất, lập tức nhào qua, "Số một của ta!"
...
Tống Giản vừa mở mắt đã nghe thấy một câu "Số một của ta!". Nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy người nói là một thiếu niên xa lạ, tuy ăn mặc có chút đơn giản nhưng khó che giấu được ngũ quan tuấn tú, hệt như một khối ngọc chưa được đẽo gọt.
Nhưng... Hắn thoạt nhìn mới bao lớn?
Mười hai tuổi? Mười lăm tuổi?
Tuyệt đối không đến mười bảy tuổi.
Dù đây là thuần ái văn, tuổi này đã hô to "số một của ta" gì đó... Không khỏi cũng quá sớm đi??
"Phu nhân!", lúc này, Nam Cung Tĩnh ra sức đẩy Văn Nhân Lạc sang một bên, cậu đứng chắn trước người nàng, cảnh giác nhìn Văn Nhân Lạc đang mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Tống Giản, "Ngài cách xa tên này một chút, đầu óc hắn có bệnh!"
Văn Nhân Lạc bình tĩnh nói, "Đầu óc ta không có bệnh"
"Hắn nói đợi ngài sau khi chết sẽ cắt ngài ra! Còn nói muốn minh hôn với ngài nữa!"
Tống Giản chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu được tình hình hiện tại qua lời Nam Cung Tĩnh vừa nói. Nàng muốn ngồi dậy nhưng người lại không có một chút sức lực. Nhận ra động tĩnh, Nam Cung Tĩnh xoay người muốn hỗ trợ nhưng hai tay cậu cũng không thể cử động. Chuyện này khiến cậu tức giận đến giậm chân, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Lúc này, Văn Nhân Lạc đã đi đến đỡ Tống Giản lên.
Nàng hơi mỉm cười nhìn hắn nói, "Cảm ơn"
Thấy vậy, Nam Cung Tĩnh chẳng khác gì con mèo xù lông, chỉ thiếu bước nhảy dựng lên, "Ta không cho phép ngươi chạm vào nàng!!"
"A Tĩnh, bình tĩnh một chút", Tống Giản vươn một tay về phía cậu, Nam Cung Tĩnh cắn răng nhìn Văn Nhân Lạc đứng cạnh nàng, sau khi do dự một chút, cậu mới quyết định làm lơ hắn và đi qua, cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Tống Giản, nghẹn ngào nói, "Phu nhân, hắn cắt hết tóc của ngài rồi!"
Tống Giản vừa rồi đã ý thức được chuyện này, nhưng nàng cũng đã sớm muốn cắt tóc ngắn nên không để ý. Nàng nhìn Nam Cung Tĩnh nói, "Nhưng trước đó, A Tĩnh, con có cảm ơn bọn họ đàng hoàng vì đã cứu chúng ta chưa?"
"..."
"A Tĩnh?"
Nam Cung Tĩnh nghĩ thầm, ai biết bọn họ vì sao lại cứu chúng ta? Chưa biết chừng muốn biến chúng ta thành thi thể, chuẩn bị kéo về phân thây!
Nhưng cậu không muốn làm trái ý Tống Giản, bởi vậy đè nén sự không tình nguyện trong lòng, đứng thẳng người rồi cúi đầu về phía Văn Nhân Phác, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn"
"Không có gì, không có gì, y giả là tâm phụ mẫu, nhìn thấy những tình huống thế này, có thể giúp đều sẽ giúp. Hơn nữa, người phát hiện các ngươi chính là đồ đệ của ta...", Văn Nhân Phác không kiềm được nhìn chằm chằm Tống Giản hồi lâu. Khi nàng hôn mê, dung sắc cũng đã đủ tú lệ, giờ phút này mở mắt ra càng thêm hoạt sắc sinh hương. Huống chi khi nàng mở miệng, giọng điệu dịu dàng từ tốn, vừa nghe đã khiến người khác cực kỳ có hảo cảm.
Lúc này ông mới hồi thần, có chút ngây thơ chất phác sờ đầu mình, cười nói, "Ta tên Văn Nhân Phác, đồ đệ ta tên Văn Nhân Lạc"
Văn Nhân Lạc?
Đây còn không phải là tên của tiểu ca thần y, tương lai thuộc một trong những CP của Nam Cung Thuần, đảm nhận chức vụ vú em* sao?
(*Thuật ngữ game online, chỉ nhân vật chuyên bơm máu, chữa thương cho các thành viên khác trong đội)
Thật đúng là nhảy vực gặp thần y nha.
Nhưng hai thần y này... Chẳng lẽ vẫn luôn sống dưới vực sâu Ma giáo, tùy thời đều chuẩn bị cứu người?
Nghĩ đến đây, Tống Giản quay đầu nhìn về thiếu niên đứng bên người. Nàng nghĩ thầm, đây là Văn Nhân Lạc...?
Nàng xem qua cốt truyện tóm tắt có nhắc đến hắn mặc bạch y. Lúc trước não bổ hắn chắc hẳn là một thần tiên công tử lạnh nhạt thanh cao, không dính khói lửa phàm tục, bạch y nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại xem ra...
Phong cách người này hình như không phải theo lối vầng trăng thanh lãnh chốn nhân gian?
Hay nói đúng hơn... Bộ dáng ngược lại còn rất bình dân.
Nàng đối diện với tầm mắt đang rũ xuống của hắn, trong lòng theo bản năng bắt đầu suy đoán thuộc tính của hắn.
Vị Văn Nhân Lạc này, thoạt nhìn thần sắc trầm ổn, tính cách an tĩnh, tựa hồ là loại hình hướng nội. Nhưng ban nãy khi kêu lên "Số một của ta", lại cảm thấy là ngoài lạnh trong nóng, vô cùng cuồng dã...
Chẳng lẽ là dạng muộn tao* sao?
(*bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt, cháy bỏng)
Thần sắc nàng không hề có chút dị thường, cười nhìn hắn nói, "Cảm ơn hai người!"
Văn Nhân Lạc lúc này mới lên tiếng, "Cắt tóc ngươi là vì muốn kiểm tra xem trên đầu có miệng vết thương hay không"
Biết nữ tử không có tóc thì không tốt nên hắn còn cố ý để lại một chút cho nàng đó chứ... Tuy vậy, đại đa số mọi người không hề biết chút "lòng tốt" này của hắn, có vài nữ tử vừa tỉnh lại liền khóc đến muốn chết muốn sống.
"A, như vậy sao?", Tống Giản khẽ sờ mái tóc ngắn của mình, chẳng hề có chút miễn cưỡng mà là thật sự không chút nào để ý cười nói, "Không sao cả, dù sao ta vẫn luôn muốn cắt tóc ngắn lên"
Nữ tử đương thời đều rất xem trọng mái tóc dài, mà nữ nhân càng xinh đẹp lại càng để ý hơn.
Văn Nhân Phác vốn nghĩ, dù có giải thích là vì trị thương thì e rằng Tống Giản cũng là phải buồn bực không vui một thời gian rất dài... Đặc biệt khi Văn Nhân Lạc cắt tóc chẳng khác gì chó gặm, khi ông đầu tiên nhìn thấy cũng đã muốn hít thở không thông.
Nhưng không ngờ đến, Tống Giản lại thiện giải nhân ý ngoài dự đoán, thậm chí còn nói nàng vẫn luôn muốn cắt. Sự thấu hiểu săn sóc ngược lại này khiến bọn họ rất áy náy.
Ít nhất... ông chưa từng thấy Văn Nhân Lạc giải thích với ai nhiều như vậy, "Quần áo cũng thế. Quần áo ban đầu của ngươi quá bẩn, nhưng chúng ta cũng chỉ có quần áo cũ, không sạch sẽ. Ta liền tìm một khúc vải mới bọc cho ngươi"
"Ồ...", Tống Giản nhìn trên người quả thật có một khối vải quấn quanh, nàng thậm chí thấy có chút buồn cười, "Được, cảm ơn!"
Cứ xem như đang mặc váy dài ngang ngực thôi.
Văn Nhân Lạc dừng một chút, thấy nàng vẫn không tức giận lại nói tiếp, "Thân thể của ngươi cũng là ta giúp ngươi lau khô"
Tống Giản lúc này mới ngẩn người, theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là, "Mọi chỗ đều lau?". Nhưng nghĩ lại, sau khi rớt xuống vực, may mắn không chết còn được người khác cứu, đã là chuyện không dễ dàng gì. Bác sĩ chỉ lo chăm sóc người bệnh, còn thời giờ đâu lo lắng nam nữ khác biệt. Hơn nữa đối phương còn là nhân vật nam trong thuần ái văn, thật sự không cần phải để ý đến chuyện này. Do đó nàng vội vàng cảm ơn, "A... Vất vả ngươi rồi"
Văn Nhân Phác, "..."
Ông kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ thầm, phản ứng của cô nương kia sao lại khiến ông cảm thấy có chút quá mức săn sóc lại sai sai thế này???
Nữ tử bình thường, khi thân thể bị người khác xem hết, ít nhất cũng phải cảm thấy thẹn thùng chứ? Nếu tính tình mạnh mẽ, không chừng còn sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết...
Cũng vì suy xét đến điểm này nên Văn Nhân Phác mới không trực tiếp chăm sóc Tống Giản mà lại giao cho Văn Nhân Lạc.
Tuy mười bốn tuổi đã đến tuổi có thể định thân nhưng cũng còn xem như niên thiếu, là đứa trẻ lớn xác cũng chẳng sai... Ít ra, sẽ dễ tiếp nhận hơn so với việc bị Văn Nhân Phác chạm vào.
Nhưng nàng không nên một chút phản ứng cũng chẳng có chứ??
Văn Nhân Lạc tựa hồ cũng có chút kinh ngạc.
Hắn hơi nghiêng đầu, cường điệu lại một lần, "Mỗi một nơi ta đều chà lau sạch sẽ"
Tống Giản ngẩn người, theo bản năng lặp lại một lần, "Mỗi một nơi?"
"Ừ"
Nàng không biết hắn vì sao lại muốn cố tình cường điệu điểm này... Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ đến, có lẽ vì đạo đức chức nghiệp nên hắn cần thiết kể lại tỉ mỉ mọi thứ với người bệnh để tránh việc họ cảm thấy bất an chăng?
Nàng quyết định dùng thái độ đơn thuần giữa bệnh nhân và bác sĩ tiếp nhận chuyện này, không thể thấy xấu hổ được... Khi bác sĩ chữa bệnh khó tránh khỏi việc đụng chạm đến một ít bộ phận riêng tư. Nếu nàng ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, hai bên đều sẽ rất khó làm việc.
Vì thế, Tống Giản không khỏi cảm khái nói, "Ngài thật tận trách!"
Văn Nhân Phác, "..."
Văn Nhân Lạc, "..."
Văn Nhân Lạc, "Ngươi quả nhiên bệnh không nhẹ"
Tống Giản, "Hả?"
Nam Cung Tĩnh cả giận quát, "Ngươi mới bệnh không nhẹ đó!"
...
Cả người Tống Giản hiện tại đều vô lực, không thể tùy tiện di động, vì thế chuyện ăn cơm do Văn Nhân Lạc phụ trách đút nàng. Còn Nam Cung Tĩnh thì do Văn Nhân Phác phụ trách.
Cơm kia...
Thật sự không thể ăn.
Tuy Tống Giản không hề oán giận nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày, cố gắng nói chuyện với Văn Nhân Lạc nhiều chút để tránh việc hắn đút không ngừng nghỉ.
"Ngài và sư phụ của ngài vẫn luôn sống ở đây sao?"
"Thỉnh thoảng sẽ đến đây ở mấy tháng"
"Là vì... có quan hệ với Ma giáo sao?"
"Không. Là vì nơi này có vài loại thảo dược, chúng ta mỗi năm đều vào lúc chúng chín sẽ đến đây hái"
"Ma giáo có biết không?"
"Đương nhiên không biết. Giao tiếp với Ma giáo quá phiền phức. Chỉ có kẻ ngốc mới chạy lên phía trên"
"Vậy nếu như... Bọn họ tìm được đến dưới đây thì sao..."
"Ngươi đang nói đến việc bọn chúng có thể sẽ đến lùng bắt các ngươi? Các ngươi chạy trốn ra khỏi Ma giáo à?"
"Đúng vậy"
"Yên tâm đi, địa hình của đáy vực này rắc rối phức tạp, bốn phương tám hướng đều có rừng cây che đậy, không ít nơi còn có đầy chướng khí, nếu con người hít quá nhiều sẽ mất ý thức, dẫn đến tử vong. Không biết đường chính xác sẽ không thể tìm thấy chúng ta!"
Nghe đến đó, Tống Giản rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ thầm, chẳng trách sau này Nguyệt nhi rơi xuống đây lại có thể thuận lợi cùng thần y thoát khỏi Mà giáo, thì ra là do tác giả viết ra như vậy.
"Còn có chuyện này...", Tống Giản nói, "Lúc ta vừa tỉnh lại thì nghe thấy ngài kêu 'số một' gì đó... Nó có nghĩa gì vậy?"
Tuy theo bản năng liền nghĩ ngay đến một loại hàm nghĩa khác của từ này, nhưng sau này ngẫm lại, đây chính là bối cảnh cổ đại, làm gì có cách nói số không, số một?
Nghe vậy, Văn Nhân Lạc trầm mặc một chút.
"Là thế này"
"Ừm"
"Chúng ta sẽ cắt thi thể ra"
Người niên đại này đều nói "nhập thổ mới yên". Ở hiện đại, có đôi khi dù là pháp y kiểm tra thi thể, người nhà của người chết cũng không muốn vì cảm thấy như thế là làm nhục người đã khuất. Cho nên càng miễn bàn đến cổ đại.
Đây tuyệt đối là "li kinh phản đạo"*, thậm chí còn bị xem như tà ma ngoại đạo. Do đó Văn Nhân Phác mới mang theo Văn Nhân Lạc, rời xa đám đông, du tẩu khắp nơi, không bao giờ dừng lại quá lâu ở địa phương nào để tránh bị người thông báo quan phủ và bị bắt lại như kẻ xấu.
(*việc sai trái, không đúng với luân thường đạo lý)
Nào ngờ mọi người bởi vậy ngược lại cho rằng, thần y tung tích vô chừng, không hổ là thế ngoại cao nhân, càng thêm tôn sùng hắn.
Điều này cũng dẫn đến trong thời gian dài Văn Nhân Lạc không được sống chung với người bình thường, tính tình từ đó rất cổ quái.
Nhưng Tống Giản lại thấy không sao cả, nàng khẽ gật đầu, không hề lộ ra thần sắc chán ghét, cũng không lộ ra sự hoảng sợ hay bài xích, chỉ tự nhiên hỏi, "Cho nên?"
Văn Nhân Lạc không nhịn được hỏi, "Có phải ngươi nghe không rõ không?"
"Hả?"
"Chúng ta sẽ cắt thi thể ra"
"Cho nên?", Tống Giản chớp chớp mắt.
Văn Nhân Lạc bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó nói, "Sư phụ ta nhặt rất nhiều thi thể để nghiên cứu. Có vài thi thể đã bị cắt ra và khâu lại nhiều lần, nát bươm không nỡ nhìn. Ta muốn một thi thể chỉ thuộc về ta, thi thể hoàn toàn mới. Chờ sau khi ngươi chết, ta chuẩn bị xem ngươi là thi thể số một của mình"
"A!", Tống Giản bừng tỉnh đại ngộ cười nói, "Thì ra là dạng 'số một' này!"
Thì ra muốn nàng hiến xác sao?
Nghe nói số người nguyện ý hiến xác ở hiện đại không nhiều lắm, do đó những thi thể được hiến đều sẽ được những học sinh học y tôn kính xưng là "Đại thể lão sư". Ở cổ đại chỉ sợ cũng chỉ có thể đến bãi tha ma tìm những thi thể vô danh, không nhà để về nhỉ?
Bất quá, thời điểm nhân viên công tác thoát ly thế giới không nhất định có thể lưu lại thi thể a...
Nếu có thể, quyên tặng làm cống hiến cho sự nghiệp chữa bệnh ở cổ đại cũng không sao cả... Dù sao nhân viên công tác cũng phải trở về, để không ở đó cũng lãng phí.
Do đó Tống Giản dứt khoát nói, "Có thể! Sau khi ta chết, thi thể của ta sẽ tặng cho ngươi"
Nếu thân thể ta vẫn còn.
Văn Nhân Lạc hai mắt tức khắc mở to, "Thật sao!?"
"Thật"
Hắn hít sâu một hơi, không dám tin mà nhìn nàng. Sau đó hắn đặt chén cơm sang một bên rồi cầm lấy tay nàng.
Tống Giản mê mang hỏi, "Sao vậy?"
"Để ta xem mạch lại cho ngươi, xem còn bệnh gì khác mà ta khám sót không", vẻ mặt hắn nghiêm túc lại nâng tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng. Nhưng có lẽ sợ đụng tới vết thương trên da đầu nàng, hắn cũng chỉ qua loa sờ tóc mà thôi, "Đầu có chỗ nào đau không? Ta nghi ngờ ngươi bị ngã hỏng đầu rồi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook