Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
-
Chương 43: Thế giới IV: Các Chủ, thỉnh cầu đụng ngã 10
Edit+beta: Linhlady
"Ai." không biết lần thứ bao nhiêu Tô Mộc than thở, hiện tại trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng bực bội.
Ám Thất một bên cũng không biết tại sao, ôm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt liên tục than thở, chẳng biết tại sao trong lòng hắn cũng có chút bực bội không hiểu. Giống như tâm tình của hắn sẽ biến đổi theo nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt trước mắt, Ám Thất nhất thời cũng không hiểu tâm tình của mình hiện tại là gì.
"Ngươi có chuyện gì?" Hắn này mới vừa trở về trong chốc lát, nàng liên tục than thở, không biết rõ còn tưởng rằng là bởi vì mình trở về mà nàng không vui. Chẳng lẽ là trong khoảng thời gian hắn không ở đây đã xảy ra chuyện gì sao? Đoạn thời gian trước bởi vì chuyện trong các đã thật lâu không ở bên cạnh Tô Mộc. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao phải vội vàng xử lý những chuyện kia, chỉ biết mình rất muốn gặp đến cô gái trước mắt. Chỉ không nghĩ tới, mình vừa trở về, nàng lại có bộ dáng này.
Ám Thất đột nhiên cảm thấy khó chịu còn hơi giận, hắn gấp chạy về cuối cùng là vì cái gì a?
"Không có việc gì." Tô Mộc lười biếng giương mắt nhìn Ám Thất, lại rũ xuống. Lười phải giải thích cho Ám Thất nghe, dù sao nói, hắn cũng giúp không được mình. Đến thời điểm giải thích không lại về không, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi đâu?
"Hừ." Không có việc gì mới là lạ, nàng không nói, chính hắn đi hỏi Thược Dược.
Ám Thất xoay người ra ngoài đi tìm cây thược dược.
Cuối cùng ở một chỗ lá rụng đầy đất, trông thấy Thược Dược đang quét dọn, "Uy! Nha hoàn kia, ngươi biết Tô Mộc bị làm sao không? Thời gian ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói bởi vì tâm tình Tô Mộc mà trở nên vô cùng ác liệt, thẳng tắp Thược Dược nói một tiếng.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Hơn nữa sao ngươi dám gọi thẳng tên tiểu thư nhà ta?" Thược Dược nghe có người đang hỏi mình dừng động tác trên tay, nhìn lại, là Ám Thất, vứt cây chổi sang bên cạnh. Đối với Ám Thất thái độ hết sức bất mãn, người này lại làm sai nữa? Thái độ lại còn kém như thế, hơn nữa còn gọi thẳng tên tiểu thư, thật sự là chán ghét. Nếu không phải là xem mặt mũi tiểu thư, nàng mới không nhịn hắn nhiều ngày như vậy đâu! Mặc dù khuôn mặt hắn đẹp mắt nhưng là tính tình cũng quá kém, thật sự là quá chán ghét.
Mấy ngày không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn không còn ở bên cạnh tiểu thư nữa. Không nghĩ tới hắn lại trở về, thật sự là đáng ghét.
Ám Thất nghe giọng nói của nha hoàn kia, tâm tình càng thêm khó chịu, trên mặt lạnh thêm vài phần, không có có tâm tư cùng nha hoàn kia lãng phí thời gian, hắn chỉ vội vàng muốn biết Tô Mộc như thế nào. Có phải thời gian mình không có ở đây bị người ta bắt nạt hay không? Nghĩ tới đây, Ám Thất càng thêm sốt ruột.
Ám Thất nắm lấy kiếm đang ôm ở trong tay, chuôi thanh kiếm chỉ về phía Thược Dược, "Nói hay không?" Thái độ cường ngạnh, không khí chung quanh đều lạnh hơn vài phần.
Thược Dược bị động tác đột ngột của Ám Thất hù doạ, nhìn thanh kia đối diện cằm mình, Thược Dược thành công bị doạ, chân có chút mềm, chỉ có thể dựa vào cây chổ để chống đỡ đễ đỡ bị ngã xuống. Như vậy thật không có cốt khí, Thược Dược tự khuyên bảo chính mình.
Nhưng khi chống lại ánh mắt lạnh lùng chết người của Ám Thất Thược Dược không khỏi run rẩy.
Vẫn là cùng hắn nói đi, dù sao hắn cũng không hại tiểu thư nhà mình. Dù sao lúc hắn vừa mới hỏi, trong mắt lo lắng không phải là giả, nếu không phải thái độ hắn quá kém, nàng cũng không phản ứng lại như vậy. Thược Dược mới sẽ không thừa nhận là mình kinh sợ, trong nháy mắt vừa rồi Thược Dược cảm thấy Ám Thất rất có thể đem mình giết.
Vì vậy nghiêm túc kể từ đầu tới cuối cho Ám Thất, còn không ngại thêm dầu thêm mỡ một phen. Thuận tiện nói quan niệm của mình, nàng cho rằng bộ dáng tiểu thư bây giờ đều là do vương gia hại, nàng liền không hiểu, kể từ khi tiểu thư thích cái tên vương gia kia, cả người đều thay đổi, thay đổi tới nỗi nàng sắp không nhạn ra tiểu thư nhà mình nữa rồi, về sau có tốt lên một chút, nhưng mấy ngày gần đây lại trở về như trước.
Thược Dược nói đến hăng say hoàn toàn quên mất bộ dáng doạ người của Ám Thất uy hiếp nàng, lá gan cũng lớn hơn.
Sắc mặt Ám Thất càng nghe càng khó coi, vì cái cái gì lại liên quan tới tên vương gia quần là áo lụa kia?
"Uy, ta còn chưa nói xong đâu!" Không đợ Thược Dược nói xong, Ám Thất thở phì phì đi bỏ đi, hắn cảm thấy nếu hắn ở lại nghe tiếp chắc sẽ tức giận đến giết người.
"Người này sao kì quái vậy? Muốn ta nói, ta nói cho hắn không thèm nghe hết đã bị đi. Quả nhiên rất đáng ghét." Thược Dược nói lầm bầm, tiếp tục động tác trên tay, bắt đầu quét lá rụng.
- -
Tô Mộc đang chính ở trong phòng than thở, lẳng lặng suy nghĩ, kết quả bị Ám Thất mang một thân tức giận làm hù doạ.
Tô Mộc cẩn thận mở miệng, "Làm sao vậy?"
Ám Thất chỉ nhẹ nhàng nhìn sang Tô Mộc, lập tức tiến lên nắm cổ tay Tô Mộc lại.
Liền thẳng tắp kéo đi ra ngoài, Ám Thất nắm cổ tay nho nhỏ của Tô Mộc giống như mạnh tay một chút sẽ vỡ liền nhẹ nhàng buông lỏng hơn.
Tô Mộc không rõ chuyện gì, không biết Ám Thất muốn làm gì, liền lên tiếng hỏi, "Ngươi làm sao a?"
Ám Thất không trả lời, tâm tình Tô Mộc vốn đang không tốt, thấy hắn như vậy càng trở nên xấu hơn, quật cường "Buông tay, buông tay a!"
Người này xảy ra chuyện gì a? Vừa về đã biến thành như thế này.
Ám Thất thấy Tô Mộc không ngừng giãy giụa, không khỏi gia tăng khí lực trên tay.
"Hí." Tô Mộc thở nhẹ đau đớn rên một tiếng, "Ngươi làm ta đau."
Ám Thất liếc cổ tay Tô Mộc một cái, quả nhiên làn da vốn trắng nõn lúc này có chút hồng, so với bên kia càng thêm rõ ràng.
Trong lòng Ám Thất áy náy, vội buông tay ra, "Đau lắm sao?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Tô Mộc hung dữ nhìn chằm chằm Ám Thất, tay kia vuốt vuốt chỗ bị xiết đau, thật sự là nổi điên cái gì không biết?
Ám Thất thấy Tô Mộc dùng mắt đào hoa trừng mình không khỏi chột dạ, sờ sờ sống mũi, không biết nên nói cái gì.
"Nói đi, đến cùng ngươi muốn làm gì?" Tô Mộc thấy vệt hồng trên tay giảm bớt mới lên tiếng hỏi Ám Thất. Nếu không hai người đứng ở ngoài cửa nhìn rất ngu ngốc, hơn nữa còn không nói lời nào.
Ám Thất cái gì cũng không nói, trực tiếp tiến lên, dùng tay ôm lấy thắt lưng Tô Mộc, là kiểu ôm công chúa, mang nàng nhảy lên mái hiên.
"A!" Tô Mộc bị động tác Ám Thất hù dọa không kịp chuẩn bị, vội vàng ôm lấy Ám Thất, gắt gao dựa vào hắn, không dám ngẩng đầu nhìn.
"Ha ha, không nghĩ tới lá gan ngươi nhỏ như thế!" Ám Thất cảm thán, thì ra lá gan nữ tử trong lòng cũng không lớn, nhìn xem ngày thường còn là bộ dáng lá gan ta rất lớn cơ đấy. Thật khó có được dáng vẻ chim nhỏ nép vào người thế này. Ám Thất không hiểu vì sao trong lòng một trận mừng thầm.
Tô Mộc tựa ở trước ngực Ám Thất, nghe giọng Ám Thất cười lúc đặc biệt giọng trầm thấp, từ trong lồng ngực truyền đến, chấn động cả lỗ tai.
Tô Mộc không nói lời nào, duỗi tay vặn thịt mềm bên hông Ám Thất, xoay tròn 180 độ.
Tô Mộc: Thịt ngươi sao lại cứng rắn như vậy, đau tay.
Ám Thất bị đau, lảo đảo một cái, hù dọa Tô Mộc càng thêm ôm chặt Ám Thất, "Khinh công của ngươi kém vậy sao?" Tô Mộc ở trong lòng Ám Thất ngẩng đầu lên.
"Vậy ta buông tay?" Ám Thất nhếch miệng lên, tâm tình hết sức tốt, không để ý nghi vấn của Tô Mộc còn có ý muốn trêu chọc nàng.
"Ngươi dám?" Tô Mộc ôm Ám Thất chặt hơn.
Ám Thất không lên tiếng, đem ôm Tô Mộc kề sát mình, tăng nhanh tốc độ.
Tô Mộc khó chịu ở trong lòng Ám Thất, nhỏ nói ra, "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Đi ngươi rồi sẽ biết." Ám Thất cúi đầu, làm một chuyện mà hắn đã muốn làm thật lâu trước kia, ghé lại gần tóc Tô Mộc hít sâu một cái.
Được rồi. Tô Mộc bất đắc dĩ, cũng yên tĩnh nằm trong lòng Ám Thất.
Nửa khắc sau Tô Mộc cảm thấy có chút khó chịu, quay mặt sang bên hít thở không khí mới mẻ một chút.
Mới phát hiện từ chỗ cao nhìn xuống xem phong cảnh sẽ đẹp như vậy.
Đến nơi Ám Thất nhẹ nhàng để Tô Mộc xuống, Tô Mộc mới phát hiện Ám Thất bay cao như vậy.
Ngọn núi nguy nga tráng lệ, xa xa là vách đá rực rỡ; trong nháy mắt, dưới chân rừng núi trời quang mây tạnh, cây cối tươi tốt, thấp thoáng vài mái nhà nho nhỏ. Ngọn núi chơ vơ sừng sững, trên núi cây cối sum xuê, thanh âm trúc xào xạc, vách núi dốc đứng, dòng sông quanh co.
Thì ra Ám Thất muốn mang mình tới ngôi chùa trên núi gần đây.
Tô Mộc đi theo đằng sau Ám Thất, con mắt hiếu kỳ nhìn ngắm bốn phía.
"Đến."
Tô Mộc còn ở phía sau cảm thán sự sắc sảo điêu luyện của, nghe thấy Ám Thất nói.
Tô Mộc không kịp dừng lại, thẳng tắp đụng vào lưng Ám Thất, mũi bị đau, người này tới lưng cũng cứng rắn như thế, quen tay vuốt vuốt mũi.
Ám Thất xoay người, hỏi thăm, "Có sao không?" Dự định tiến lên nhìn kỹ một chút.
"Không có việc gì." Tô Mộc nói xong, liền bị căn phòng đằng sau Ám Thất hấp dẫn sự chú ý, lướt qua Ám Thất, đi đến trước phòng.
Căn phòng này nhìn sang rất đơn sơ, nhưng là nó xung quanh ngược lại được thu dọn rất sạch sẽ, giống như là có người ở. Nhưng mà đây cũng coi như một nơi bí ẩn hẻo lánh, tại sao có thể có người ở đâu? Chẳng lẽ là cao nhân ẩn thế không thành? Tại sao Ám Thất mang mình đến nơi đây?
"Nên trong này là chỗ ở lúc ta còn nhỏ..." Ám Thất ngưng một cái, kéo Tô Mộc, đẩy cửa vào, "Trước đây, ta không biết rõ cha mẹ là ai, ném đến vùng hoang vu, được một tên ăn mày thu dưỡng. Về sau, về sau, lúc ta 6 tuổi, được dạy cách ăn xin. Ta chán ghét việc ăn nói khép nép để ăn xin, liền chạy." Huống chi, người kia chỉ đem ta làm công cụ ăn xin mà thôi. Ám Thất không có đem này đoạn nói ra.
Tô Mộc nghe, không biết phải an ủi hắn như thế nào, cũng chỉ im lặng nắm lấy tay hắn, nàng không biết thì ra quá khứ của Ám Thất cũng không tốt đẹp.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại không có xương của Tô Mộc như đang an ủi, Ám Thất cười một tiếng, "Ta không sao..." Cứ tiếp tục nói, "sau khi trốn ra được, ta lưu lạc tứ xứ. Cuối cùng lang thang đến cái địa phương này, được một hòa thượng thu dưỡng, đây là phòng của hắn cho ta, nhưng hắn đã không còn ở nơi này." Cuối cùng giọng nói Ám Thất mang vô hạn phiền muộn.
"Thời điểm tâm tình ta không tốt, sẽ tới nơi này." Ám Thất nắm chặt Tô Mộc tay, mang nàng đi vào.
Thì ra hắn là bởi vì tâm tình nàng không tốt mới mang nàng tới đây. Trong lúc nhất thời trong lòng Tô Mộc ấm áp tới rối tinh rối mù, không khỏi hơi cong môi.
- -
Hai người ngây người rất lâu, Tô Mộc cũng hỏi Ám Thất xảy ra chuyện gì, mới biết được Tược Dược nói mọi chuyện cho hắn, nàng cười lớn giải thích, cuối cùng cho đến Tô Mộc bụng réo mới nhớ tới trở về.
Tô Mộc: Lúng túng, hết lần này tới lần khác không kêu sao lại kêu vào lúc này.
Về trong phủ, đã nhìn thấy Thược Dược sốt ruột ở trước cửa phòng mình đi qua đi lại.
Vừa thấy tiểu thư nhà mình trở về, Thược Dược vội vàng nghênh đón, thuận tiện liếc qua Ám Thất.
"Tiểu thư không tốt rồi!"
Edit: ta có một thông báo nho nhỏ là ta sắp thi rồi ●︿● thời gian ra chương càng không cố định nha (╥_╥)
"Ai." không biết lần thứ bao nhiêu Tô Mộc than thở, hiện tại trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng bực bội.
Ám Thất một bên cũng không biết tại sao, ôm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt liên tục than thở, chẳng biết tại sao trong lòng hắn cũng có chút bực bội không hiểu. Giống như tâm tình của hắn sẽ biến đổi theo nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt trước mắt, Ám Thất nhất thời cũng không hiểu tâm tình của mình hiện tại là gì.
"Ngươi có chuyện gì?" Hắn này mới vừa trở về trong chốc lát, nàng liên tục than thở, không biết rõ còn tưởng rằng là bởi vì mình trở về mà nàng không vui. Chẳng lẽ là trong khoảng thời gian hắn không ở đây đã xảy ra chuyện gì sao? Đoạn thời gian trước bởi vì chuyện trong các đã thật lâu không ở bên cạnh Tô Mộc. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao phải vội vàng xử lý những chuyện kia, chỉ biết mình rất muốn gặp đến cô gái trước mắt. Chỉ không nghĩ tới, mình vừa trở về, nàng lại có bộ dáng này.
Ám Thất đột nhiên cảm thấy khó chịu còn hơi giận, hắn gấp chạy về cuối cùng là vì cái gì a?
"Không có việc gì." Tô Mộc lười biếng giương mắt nhìn Ám Thất, lại rũ xuống. Lười phải giải thích cho Ám Thất nghe, dù sao nói, hắn cũng giúp không được mình. Đến thời điểm giải thích không lại về không, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi đâu?
"Hừ." Không có việc gì mới là lạ, nàng không nói, chính hắn đi hỏi Thược Dược.
Ám Thất xoay người ra ngoài đi tìm cây thược dược.
Cuối cùng ở một chỗ lá rụng đầy đất, trông thấy Thược Dược đang quét dọn, "Uy! Nha hoàn kia, ngươi biết Tô Mộc bị làm sao không? Thời gian ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói bởi vì tâm tình Tô Mộc mà trở nên vô cùng ác liệt, thẳng tắp Thược Dược nói một tiếng.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Hơn nữa sao ngươi dám gọi thẳng tên tiểu thư nhà ta?" Thược Dược nghe có người đang hỏi mình dừng động tác trên tay, nhìn lại, là Ám Thất, vứt cây chổi sang bên cạnh. Đối với Ám Thất thái độ hết sức bất mãn, người này lại làm sai nữa? Thái độ lại còn kém như thế, hơn nữa còn gọi thẳng tên tiểu thư, thật sự là chán ghét. Nếu không phải là xem mặt mũi tiểu thư, nàng mới không nhịn hắn nhiều ngày như vậy đâu! Mặc dù khuôn mặt hắn đẹp mắt nhưng là tính tình cũng quá kém, thật sự là quá chán ghét.
Mấy ngày không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn không còn ở bên cạnh tiểu thư nữa. Không nghĩ tới hắn lại trở về, thật sự là đáng ghét.
Ám Thất nghe giọng nói của nha hoàn kia, tâm tình càng thêm khó chịu, trên mặt lạnh thêm vài phần, không có có tâm tư cùng nha hoàn kia lãng phí thời gian, hắn chỉ vội vàng muốn biết Tô Mộc như thế nào. Có phải thời gian mình không có ở đây bị người ta bắt nạt hay không? Nghĩ tới đây, Ám Thất càng thêm sốt ruột.
Ám Thất nắm lấy kiếm đang ôm ở trong tay, chuôi thanh kiếm chỉ về phía Thược Dược, "Nói hay không?" Thái độ cường ngạnh, không khí chung quanh đều lạnh hơn vài phần.
Thược Dược bị động tác đột ngột của Ám Thất hù doạ, nhìn thanh kia đối diện cằm mình, Thược Dược thành công bị doạ, chân có chút mềm, chỉ có thể dựa vào cây chổ để chống đỡ đễ đỡ bị ngã xuống. Như vậy thật không có cốt khí, Thược Dược tự khuyên bảo chính mình.
Nhưng khi chống lại ánh mắt lạnh lùng chết người của Ám Thất Thược Dược không khỏi run rẩy.
Vẫn là cùng hắn nói đi, dù sao hắn cũng không hại tiểu thư nhà mình. Dù sao lúc hắn vừa mới hỏi, trong mắt lo lắng không phải là giả, nếu không phải thái độ hắn quá kém, nàng cũng không phản ứng lại như vậy. Thược Dược mới sẽ không thừa nhận là mình kinh sợ, trong nháy mắt vừa rồi Thược Dược cảm thấy Ám Thất rất có thể đem mình giết.
Vì vậy nghiêm túc kể từ đầu tới cuối cho Ám Thất, còn không ngại thêm dầu thêm mỡ một phen. Thuận tiện nói quan niệm của mình, nàng cho rằng bộ dáng tiểu thư bây giờ đều là do vương gia hại, nàng liền không hiểu, kể từ khi tiểu thư thích cái tên vương gia kia, cả người đều thay đổi, thay đổi tới nỗi nàng sắp không nhạn ra tiểu thư nhà mình nữa rồi, về sau có tốt lên một chút, nhưng mấy ngày gần đây lại trở về như trước.
Thược Dược nói đến hăng say hoàn toàn quên mất bộ dáng doạ người của Ám Thất uy hiếp nàng, lá gan cũng lớn hơn.
Sắc mặt Ám Thất càng nghe càng khó coi, vì cái cái gì lại liên quan tới tên vương gia quần là áo lụa kia?
"Uy, ta còn chưa nói xong đâu!" Không đợ Thược Dược nói xong, Ám Thất thở phì phì đi bỏ đi, hắn cảm thấy nếu hắn ở lại nghe tiếp chắc sẽ tức giận đến giết người.
"Người này sao kì quái vậy? Muốn ta nói, ta nói cho hắn không thèm nghe hết đã bị đi. Quả nhiên rất đáng ghét." Thược Dược nói lầm bầm, tiếp tục động tác trên tay, bắt đầu quét lá rụng.
- -
Tô Mộc đang chính ở trong phòng than thở, lẳng lặng suy nghĩ, kết quả bị Ám Thất mang một thân tức giận làm hù doạ.
Tô Mộc cẩn thận mở miệng, "Làm sao vậy?"
Ám Thất chỉ nhẹ nhàng nhìn sang Tô Mộc, lập tức tiến lên nắm cổ tay Tô Mộc lại.
Liền thẳng tắp kéo đi ra ngoài, Ám Thất nắm cổ tay nho nhỏ của Tô Mộc giống như mạnh tay một chút sẽ vỡ liền nhẹ nhàng buông lỏng hơn.
Tô Mộc không rõ chuyện gì, không biết Ám Thất muốn làm gì, liền lên tiếng hỏi, "Ngươi làm sao a?"
Ám Thất không trả lời, tâm tình Tô Mộc vốn đang không tốt, thấy hắn như vậy càng trở nên xấu hơn, quật cường "Buông tay, buông tay a!"
Người này xảy ra chuyện gì a? Vừa về đã biến thành như thế này.
Ám Thất thấy Tô Mộc không ngừng giãy giụa, không khỏi gia tăng khí lực trên tay.
"Hí." Tô Mộc thở nhẹ đau đớn rên một tiếng, "Ngươi làm ta đau."
Ám Thất liếc cổ tay Tô Mộc một cái, quả nhiên làn da vốn trắng nõn lúc này có chút hồng, so với bên kia càng thêm rõ ràng.
Trong lòng Ám Thất áy náy, vội buông tay ra, "Đau lắm sao?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Tô Mộc hung dữ nhìn chằm chằm Ám Thất, tay kia vuốt vuốt chỗ bị xiết đau, thật sự là nổi điên cái gì không biết?
Ám Thất thấy Tô Mộc dùng mắt đào hoa trừng mình không khỏi chột dạ, sờ sờ sống mũi, không biết nên nói cái gì.
"Nói đi, đến cùng ngươi muốn làm gì?" Tô Mộc thấy vệt hồng trên tay giảm bớt mới lên tiếng hỏi Ám Thất. Nếu không hai người đứng ở ngoài cửa nhìn rất ngu ngốc, hơn nữa còn không nói lời nào.
Ám Thất cái gì cũng không nói, trực tiếp tiến lên, dùng tay ôm lấy thắt lưng Tô Mộc, là kiểu ôm công chúa, mang nàng nhảy lên mái hiên.
"A!" Tô Mộc bị động tác Ám Thất hù dọa không kịp chuẩn bị, vội vàng ôm lấy Ám Thất, gắt gao dựa vào hắn, không dám ngẩng đầu nhìn.
"Ha ha, không nghĩ tới lá gan ngươi nhỏ như thế!" Ám Thất cảm thán, thì ra lá gan nữ tử trong lòng cũng không lớn, nhìn xem ngày thường còn là bộ dáng lá gan ta rất lớn cơ đấy. Thật khó có được dáng vẻ chim nhỏ nép vào người thế này. Ám Thất không hiểu vì sao trong lòng một trận mừng thầm.
Tô Mộc tựa ở trước ngực Ám Thất, nghe giọng Ám Thất cười lúc đặc biệt giọng trầm thấp, từ trong lồng ngực truyền đến, chấn động cả lỗ tai.
Tô Mộc không nói lời nào, duỗi tay vặn thịt mềm bên hông Ám Thất, xoay tròn 180 độ.
Tô Mộc: Thịt ngươi sao lại cứng rắn như vậy, đau tay.
Ám Thất bị đau, lảo đảo một cái, hù dọa Tô Mộc càng thêm ôm chặt Ám Thất, "Khinh công của ngươi kém vậy sao?" Tô Mộc ở trong lòng Ám Thất ngẩng đầu lên.
"Vậy ta buông tay?" Ám Thất nhếch miệng lên, tâm tình hết sức tốt, không để ý nghi vấn của Tô Mộc còn có ý muốn trêu chọc nàng.
"Ngươi dám?" Tô Mộc ôm Ám Thất chặt hơn.
Ám Thất không lên tiếng, đem ôm Tô Mộc kề sát mình, tăng nhanh tốc độ.
Tô Mộc khó chịu ở trong lòng Ám Thất, nhỏ nói ra, "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Đi ngươi rồi sẽ biết." Ám Thất cúi đầu, làm một chuyện mà hắn đã muốn làm thật lâu trước kia, ghé lại gần tóc Tô Mộc hít sâu một cái.
Được rồi. Tô Mộc bất đắc dĩ, cũng yên tĩnh nằm trong lòng Ám Thất.
Nửa khắc sau Tô Mộc cảm thấy có chút khó chịu, quay mặt sang bên hít thở không khí mới mẻ một chút.
Mới phát hiện từ chỗ cao nhìn xuống xem phong cảnh sẽ đẹp như vậy.
Đến nơi Ám Thất nhẹ nhàng để Tô Mộc xuống, Tô Mộc mới phát hiện Ám Thất bay cao như vậy.
Ngọn núi nguy nga tráng lệ, xa xa là vách đá rực rỡ; trong nháy mắt, dưới chân rừng núi trời quang mây tạnh, cây cối tươi tốt, thấp thoáng vài mái nhà nho nhỏ. Ngọn núi chơ vơ sừng sững, trên núi cây cối sum xuê, thanh âm trúc xào xạc, vách núi dốc đứng, dòng sông quanh co.
Thì ra Ám Thất muốn mang mình tới ngôi chùa trên núi gần đây.
Tô Mộc đi theo đằng sau Ám Thất, con mắt hiếu kỳ nhìn ngắm bốn phía.
"Đến."
Tô Mộc còn ở phía sau cảm thán sự sắc sảo điêu luyện của, nghe thấy Ám Thất nói.
Tô Mộc không kịp dừng lại, thẳng tắp đụng vào lưng Ám Thất, mũi bị đau, người này tới lưng cũng cứng rắn như thế, quen tay vuốt vuốt mũi.
Ám Thất xoay người, hỏi thăm, "Có sao không?" Dự định tiến lên nhìn kỹ một chút.
"Không có việc gì." Tô Mộc nói xong, liền bị căn phòng đằng sau Ám Thất hấp dẫn sự chú ý, lướt qua Ám Thất, đi đến trước phòng.
Căn phòng này nhìn sang rất đơn sơ, nhưng là nó xung quanh ngược lại được thu dọn rất sạch sẽ, giống như là có người ở. Nhưng mà đây cũng coi như một nơi bí ẩn hẻo lánh, tại sao có thể có người ở đâu? Chẳng lẽ là cao nhân ẩn thế không thành? Tại sao Ám Thất mang mình đến nơi đây?
"Nên trong này là chỗ ở lúc ta còn nhỏ..." Ám Thất ngưng một cái, kéo Tô Mộc, đẩy cửa vào, "Trước đây, ta không biết rõ cha mẹ là ai, ném đến vùng hoang vu, được một tên ăn mày thu dưỡng. Về sau, về sau, lúc ta 6 tuổi, được dạy cách ăn xin. Ta chán ghét việc ăn nói khép nép để ăn xin, liền chạy." Huống chi, người kia chỉ đem ta làm công cụ ăn xin mà thôi. Ám Thất không có đem này đoạn nói ra.
Tô Mộc nghe, không biết phải an ủi hắn như thế nào, cũng chỉ im lặng nắm lấy tay hắn, nàng không biết thì ra quá khứ của Ám Thất cũng không tốt đẹp.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại không có xương của Tô Mộc như đang an ủi, Ám Thất cười một tiếng, "Ta không sao..." Cứ tiếp tục nói, "sau khi trốn ra được, ta lưu lạc tứ xứ. Cuối cùng lang thang đến cái địa phương này, được một hòa thượng thu dưỡng, đây là phòng của hắn cho ta, nhưng hắn đã không còn ở nơi này." Cuối cùng giọng nói Ám Thất mang vô hạn phiền muộn.
"Thời điểm tâm tình ta không tốt, sẽ tới nơi này." Ám Thất nắm chặt Tô Mộc tay, mang nàng đi vào.
Thì ra hắn là bởi vì tâm tình nàng không tốt mới mang nàng tới đây. Trong lúc nhất thời trong lòng Tô Mộc ấm áp tới rối tinh rối mù, không khỏi hơi cong môi.
- -
Hai người ngây người rất lâu, Tô Mộc cũng hỏi Ám Thất xảy ra chuyện gì, mới biết được Tược Dược nói mọi chuyện cho hắn, nàng cười lớn giải thích, cuối cùng cho đến Tô Mộc bụng réo mới nhớ tới trở về.
Tô Mộc: Lúng túng, hết lần này tới lần khác không kêu sao lại kêu vào lúc này.
Về trong phủ, đã nhìn thấy Thược Dược sốt ruột ở trước cửa phòng mình đi qua đi lại.
Vừa thấy tiểu thư nhà mình trở về, Thược Dược vội vàng nghênh đón, thuận tiện liếc qua Ám Thất.
"Tiểu thư không tốt rồi!"
Edit: ta có một thông báo nho nhỏ là ta sắp thi rồi ●︿● thời gian ra chương càng không cố định nha (╥_╥)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook