Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
-
Chương 26: Ngoại truyện : Mộ Thiếu Tử
Edit: Linhlady
Mộ Thiếu Tử cầm cuốn văn kiện cuối cùng kí xong, nhẹ nhàng khép nắp bút lại, vô ý thức nhìn đồng hồ trên tay một chút, mới thấy đã hơn mười hai giờ trưa, gọi điện thoại cho thư kí Lâm Hạo bảo hắn cầm hộp tiện lợi buổi sáng mang tới đi hâm nóng, tiện thể giúp hắn xuống căn tin lấy một phần cơm mang lên.
Tất cả quá trình đều diễn ra trong yên lặng, không phát ra thanh âm nào, đi ra vào đều vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, rất sợ phát ra tiếng động sẽ đánh thức đứa trẻ đang ngủ trên sô pha.
Sau khi nói xong, Mộ Thiếu Tử ngẩng đầu nhìn lại, trên ghế sa lon là một đứa trẻ bốn năm tuổi cuộn tròn lại ngủ, có lẽ chơi mệt, tay cầm đồ chơi dần buông lỏng, chỉ kém chút nữa là rơi xuống đất, không biết là mơ thấy cái gì còn bẹp miệng một cái, trong miệng lẩm bẩm cái gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh, âm thanh nhỏ vẫn bị Mộ Thiếu Tử nghe thấy.
Cũng chỉ là một chữ thôi nhưng lại khiến đôi mắt Mộ Thiếu Tử ảm đạm, trong lúc nhất thời bàn tay đặt lên che hai mắt, hắn cũng muốn cô.
Từ nhỏ không có mẹ, Mộ Thần Dật so với đứa trẻ bình thường vô cùng nhạy cảm, bé giống như biết rằng nói ra từ mama sẽ làm cho baba không vui, nhưng thực chất trong nội tâm bé lại rất khát vọng có một người mẹ, cho nên chuyện một năm trước chuyện kia khiến Mộ Thiếu Tử cho rằng là do Mộ Thần Dật khát vọng quá mà thôi, cũng không để ý lắm, cho dù trong lòng hắn cũng chôn một mầm móng nghi hoặc.
Mộ Thần Dật từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, cho bé một món đồ chơi bé có thể chơi cả ngày, nhỏ như vậy đã có khuynh hướng tự bế, cả ngày là một bộ mặt nghiêm túc, hiển nhiên như một phiên bản thu nhỏ của Mộ Thiếu Tử, bé cũng đã đi nhà trẻ, chỉ là hôm nay là cuối tuần nên Mộ Thiếu Tử mới mang theo bé tới công ty.
Theo hắn mà nói đây là tưởng niệm cuối cùng Tô Mộc lưu lại cho hắn, đây là quyết định của cô, hắn tôn trọng cô, cho dù vậy trong lòng Mộ Thiếu Tử vẫn để lại bóng ma, cho tới lúc hắn tỉnh táo lại hắn mới giật mình nhớ rằng mình còn có con trai ở đây, từ đầu tới cuối đều không phải là tiểu Thần Dật sai, Mộ Thiếu Tử liên tục liên tục nhắc nhở mình như vậy, lúc nhìn tới con tiểu Thần Dật đã tám tháng.
Khi đó Mộ Thần Dật hoàn toàn không biết Mộ Thiếu Tử, nhưng huyết thống vô cufnh kỳ diệu, theo bản năng bé nhích lại gần baba mình, cũng không lâu lắm Mộ Thần Dật cũng quen với baba vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, lúc đầu chăm con không quen tay hắn còn lúng túng, thời gian dài cũng thành thạo.
Nhưng phần lớ đều là Mộ Thần Dật chơi một mình, chỉ khi Mộ Thiếu Tử ranh rỗi mới có thể trở về cùng bé ăn bữa tối, cũng may Mộ Thần Dật thật ngoan ngoãn, không giống những đứa trẻ khác nhõng nhẽo ầm ĩ, từ nhỏ bé đã có tính độc lập rất mạnh, trừ ra khuyết điểm duy nhất là bé không thích nói chuyện.
Mộ Thiếu Tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng dậy đi qua, nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Thần Dật, sắc mặt không tự giác nhu hòa không ít, khoé miệng vốn kéo căng cũng mềm mại đi, nhẹ giọng nói: "Tiểu bánh trôi, tỉnh, tới giờ ăn cơm trưa rồi." Ngay cả giọng nói cũng đè thấp xuống.
Tiểu bánh trôi bị Mộ Thiếu Tử gọi, cũng lập tức tỉnh, mơ hồ vuốt vuốt con mắt của mình, giọng nói mềm nhũn: "Ba ba, ôm."
Nói xong, giơ bàn tay nhỏ bé về phía Mộ Thiếu Tử, yêu cầu ôm ôm, bộ dáng ỉ lại này chỉ những lúc Mộ Thần Dật mới tỉnh dậy Mộ Thiếu Tử mới thấy được.
Mộ Thiếu Tử cũng làm như Mộ Thần Dật mong muốn, cuối người ôm bé, Mộ Thần Dật cũng thuận thế tựa đầu ở vai baba, ngủ tiếp, xem bé chơi rất mệt rồi, Mộ Thiếu Tử bất đắc dĩ vỗ vỗ mông nhỏ của bé, lúc này bé mới thanh tỉnh lại.
Mộ Thần Dật ngược lại không có tính khí khó chịu khi mới tỉnh dậy, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, không hỏi xem tại sao baba lại đánh thức mình, chỉ im lặng nhìn như muốn hỏi: Cục cưng vẫn rất buồn ngủ, ba ba tại sao phải đánh thức con?
Mộ Thiếu Tử nhìn bé hơi cong môi một cái, nhẹ giọng nói: "Nên ăn cơm trưa, nếu không bà nội lại muốn mắng."
Nói đến đây, Mộ Thiếu Tử lại đau đầu.
Cũng do lần trước bởi vì bận rộn làm việc quên ăn cơm, đồng thời cũng quên thời gian ăn cơm của Mộ Thần Dật, đứa bé cũng chơi vui tới quên trời đất, đúng lúc me Mộ Thiếu Tử tới công ty tìn cháu trai phát hiện chuyện này.
Mộ tổng tài tự biết đuối lý cũng không dám ngụy biện, cuối cùng đường đường là một đại nam nhân lại bị chửi thảm thiết.
Mẹ Mộ không yên tâm khi để cháu trai bảo bối ở đây nhưng không biết sao Mộ Thần Dật rất dính Mộ Thiếu Tử, cũng đành phải thôi.
Cuối cùng hết lần này đến lần khác cường điệu nhắc nhở, dặn dò nhiều lần.
Lúc này Mộ Thiếu Tử mới có thói quen tốt mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đồng thời Mộ Thần Dật mới học dược thói quen ăn chơi đúng giờ.
"Vâng."
Mộ Thần Dật ngồi ở trên ghế nhỏ, tự mình ăn từng miếng miếng từng miếng đồ ăn mà bảo mẫu đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Bởi vì là đồ ăn cho trẻ con, cũng để kích thích hứng thú ăn của bé, cho nên tạo hình vô cùng đánh yêu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt khi ăn của bé cũng thấy được làm như vậy cũng không có tác dụng gì.
"Lát nữa baba phải đi họp, con ở trong phòng ngoan ngoãn chơi, không được chạy loạn khắp nơi, biết không? Nếu có việc, đi tìm chú Lâm Hạo, biết chưa?"
Mộ Thiếu Tử sau khi ăn xong, không quên dặn dò bé một tiếng, khi thất bé ngoan ngoãn gật đầu mới khó khăn thu dọn đồ đạc, gọi trợ lý chuẩn bị tài liệu, cuối cùng khi sát giờ họp, không yên tâm nhìn thoáng qua Mộ Thần Dật sau đó dặt Lâm Hạo thêm một lần rồi mới rời đi.
"Dạ, boss. Đợi lát nữa sẽ có thư ký mới nhậm chức, sau khi ngài họp xong sẽ thấy."
Lâm Hạo cầm lịch trình trên tay, trước lúc Mộ Thiếu Tử đi vào phòng họp nói nói một tiếng, nhưng ở trong lòng lại châm chọc, cuối cùng có người có thể chia sẻ công việc với hắn. Công việc này mặc dù hàng tháng lương cao, nhưng ông chủ cũng bóc lột sức lao động quá đi, năng lực làm việc cũng không phải là giả.
Mộ Thiếu Tử nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đầu cũng không quay lại đi thẳng vào trong.
Một mình Mộ Thần Dật ở trong phòng cũng thoải mái, bé không thích nói chuyện, cũng không có nghĩa là bé sẽ không nói chuyện, đến bên cạnh rỗ đồ chơi gần ghế sofa bé cầm lấy một cái rubik, cùng lúc đó lại lật tung rỗ đồ chơi tìm hộp ghép hình.
Rubik cùng ghép tranh là một trong số ít trò chơi bé yêu thích.
Mộ Thần Dật nhìn khối rubik bị xoay loạn, đôi lông mày đáng yêu cau lại, dường như đang suy tư nên chuyển nó như thế nào mới tốt.
Sau đó, bàn tay mũm mĩm bắt đầu xoay khối rubik, cũng không lâu sau một khối rubik như ban đầu ra hiện ở trên tay bé.
Mộ Thần Dật nhàm chán liếc qua thấy không còn gì thú vị đem để đặt một bên.
Mở hộp ghép hình ra, đem tất cả mảnh ghép đều đổ trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi dưới sàn, bắt đầu chăn chú ghép hình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng chốc xong cuộc họp.
Đương nhiên, Mộ Thiếu Tử vẫn là mất một tiếng mới thải luận xong công việc.
Hiển nhiên hắn đã quên lời Lâm Hạo nói, hôm nay còn có một người thư kí mới đến chính thức nhậm chức, mà lúc này Lâm Hạo bị một quản lí lôi đi nơi khác, bởi vậy cũng không có ai nhắc nhở hắn.
Chuyện chính là hiện tại trong phòng đã có thư kí mới làm việc.
Khi nghe thấy trong phòng làm việc truyền đến giọng nữ nói chuyện mơ hồ, Mộ Thiếu Tử vẫn không có nhớ tới chuyện này, chỉ là ở trước cửa dừng bước chân một chút, chần chờ một hồi vẫn quyết định mở cửa ra.
Chỉ là thoáng chốc trong nội tâm vống bình tĩnh, giờ giống như có cục đá ném vào trong mặt hồ yên ả, lăn tăn gợn sóng không có cách nào dừng lại.
Giọng nói này...
Không biết là do bọn họ vô cùng chú tâm vào ghép hình, hay tại bước chân Mộ Thiếu Tử quá nhỏ nên mới không phát hiện ra.
Một người con gái mặc trang phục công sở, quay lưng về phía cửa, quỳ ngồi dưới đất, mà bên cạnh là con trai Mộ Thần Dật của hắn, dáng vẻ của bé vô cùng ỉ lại dựa vào người cô.
"Con cũng thật giống baba của con, một chút cũng không có thừa kế tính cách hài hước của ma ma."
Mộ Thần Dật chỉ là yên lặng liếc qua cô gái, cúi đầu không nói lời nào. Được rồi, mama nói cái gì chính là cái đó đi.
"Tiểu bánh trôi giỏi quá, ừ, lại còn biết ghép hình nữa."
Cô gái nhìn Mộ Thần Dật tán dương, mà tiểu bánh trôi cũng không keo kiệt đáp trả bằng nụ cười rạng rỡ.
Tiếp theo lại nghe thấy cô nói: "Ồ, một miếng ghép ở đâu rồi nhỉ?"
Giọng nói tràn trề nghi hoặc, nhưng lại lại khiến Mộ Thiếu Tử lâm vào hoài niệm, trong lúc nhất thời đầu óc hắn giống như là nổ tung nở ra muôn nghìn bông hoa không thể tưởng tượng nổi, thật lâu đứng lặng im ở sau lưng cô không nói.
Trực giác nói cho hắn biết, đây mới thật là cô.
Trong giây lát đó, tất cả ý tưởng toàn bộ xông lên đầu, sợ hãi, nghi hoặc, chua xót, đồng thời trong nội tâm cũng có thật nhiều nghi vấn...
Định ở phía sau bọn họ hắn vừa trông thấy mảnh ghép còn lại, đoán chừng là thứ cô đang tìm.
Không còn kịp suy tư nữa, giống như ma xui quỷ hắn bước lên, nhặt lên kia tấm mảnh ghép, quỳ một gối xuống, đem tấm ghép đặt vào trong tay cô, nói: "Là cái này sao?"
"Ba ba?"
Mộ Thần Dật kêu Mộ Thiếu Tử một tiếng, đáng tiếc tâm hồn hắn tại một khắc khi cô gadi ngẩng đầu lên đường như đã bị ném đi rồi.
Hắn hiện tại mới biết được vừa mới trong nội tâm kia còn có vô số vấn đề, mà bây giờ còn chưa kip lý giải hết.
"Ừ, chính là cái này."
Ánh mắt của cô gái vẫn quen thuộc như thế, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, giống như hộ vẫn luôn bên nhau như thế này, sau đó cầm mảnh ghép trong tay nam tử cuối đầu chuẩn bị ghép tiếp.
Lại bị Mộ Thiếu Tử đột ngột ôm vào lòng, lúc đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bên tai truyền đến nam tử lẩm bẩm:
"Mộc Mộc."
Giọng nói khe khẽ giốnh như không xác định, sợ hãi, còn có một tia run rẩy không dễ dàng phát giác, cả tay ôm cô cũng khẽ cong.
"Ừ, làm sao vậy?"
Tô Mộc trầm mặc rất lâu, cảm thấy hắn như đang suy tư điều gì, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng hồi đáp: "Không phải là em trở lại rồi sao?"
Nói đến đây, Tô Mộc nhíu mày, duỗi tay đẩy Mộ Thiếu Tử ra, giọng nói mang theo bất mãn: "Tại sao lại trở về muộn như vậy? Anh không biết hôm nay em nhận chức sao? Mộ đại tổng tài!"
Sau đó giơ tay tính bóp bóp thịt bên hông Mộ Thiếu Tử, kết quả vẫn là không đành lòng, chỉ là chọc chọc.
Lúc này đầu óc Mộ tổng tài đang trống rỗng bị cô chọc một cái chợt nhớ tới trước kia Lâm Hạo đưa hắn xem tài liệu về thư ký, hắn tiếp nhận sau đó ném qua một bên, quên nhìn.
Kết quả, hôm nay Mộ đại tổng tài có chút mộng bức. Thân thể ôm Tô Mộc cũng cứng đờ, hắn mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tất cả không bằng chuyện cô trở về bên hắn.
"Còn có, sao anh có thể để bánh trôi ở đây một mình? Mặc dù đây là phòng làm việc của anh nhưng cũng quá nguy hiểm đi?"
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ đại tổng tài không biết đang thả hồn đi đâu, nhíu mày lại nói: "Này, anh có nghe em nói không?!"
Sau đó Mộ đại tổng tài nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô vợ nhà mình đang lải nhải, cảm giác hơi khát nước, cổ họng căng lên, bỗng chốc cuối xuống hôn.
"Ba ba?"
Mà Mộ Thần Dật ở một bên nhíu mày, nhìn baba nhà mình đang ôm mama không buông ra, bỗng chốc liền nóng lòng, gọi một tiếng "Ma ma!"
- - mau thả mama của con ra.
- - tiểu bánh trôi cũng muốn ôm ôm, cũng muốn thân thân.
Không đợi hai người phản ứng, tiểu bánh trôi cũng giãy giụa đứng người lên, ôm lấy lưng Tô Mộc.
Lúc này cửa bị mở ra, Lâm Hạo cầm lấy văn kiện đi vào vừa nhìn, thân thể cứng đờ, sau đó chậm rãi lui đi ra.
- - ai nha ta đi, quá mạnh mẽ rồi.
- - Người làm cho đại boss như vậy chính là phu nhân giám đốc sao? Chao ôi không phải, tổng tài phu nhân không phải là, ồ, tổng tài phu nhân làm sao vậy? Vì sao chưa từng thấy qua a?
- - mặc kệ, mặc kệ.
- - phu nhân cũng thật hào hứng, lại thích đến từ công ty nhà mình đi làm. Chậc, đây chắc là tình thú vợ chồng, hắn không hiểu, hắn vẫn là ngoan ngoãn làm một độc thân cẩu đi.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn nhìn văn kiện trên tay, nhún vai, phỏng đoán hiện tại boss cũng không muốn nhìn thấy cái này đi! Vậy hắn sẽ chờ chờ khi nào boss gọi.
- - - -
Sinh hoạt hàng ngày -một:
Kể từ sau khi Tô Mộc trở về, Mộ Thần Dật đều do cô tự mình chăm sóc dạy bảo, vì thế Mộ Thần Dật cũng sáng sủa không ít, dần dần cũng có tính tình của một đứa trẻ, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, không còn trước như không thích sẽ không nói chuyện.
"Mộ Thiếu Tử, anh xem mình bao nhiêu tuổi rồi?" Tô Mộc bất đắc dĩ để Mộ Thiếu Tử ôm thắt lưng mình không buông tay, trong lòng không còn gì để nói.
Tuy nói sau khi trở về, bởi vì trong nội tâm áy náy, cũng tùy ý Mộ Thiếu Tử, cẩn thận chăm sóc, đáng tiếc là hắn lại được voi đòi tiên.
Ngay cả lúc cô chăm sóc tiểu bánh trôi hắn cũng ở bên làm bộ mặt ai oán, giống như cô vợ nhỏ ủy khuất vì bị bỏ quên.
Tô Mộc bật cười, tiến lên ý bảo nam nhân cúi đầu xuống, sau đó ở khóe miệng hắn nhanh chóng lưu lại một hôn, nhưng ai ngờ tốc đọi của nam nhân nhanh hơn, nhanh chóng giữ đầu Tô Mộc lại, làm cho nụ hôn này sâu hơn, cho đến Tô Mộc thở không nổi mới khó khăn lắm buông tay.
Sau đó ôm ngang lấy Tô Mộc, ngồi trên ghế ở thư phòng, đặt cô ngồi trên đùi, chỉ là yên lặng ôm.
Trước một màn kia.
Buổi trưa, Tô Mộc nói bảo mẫu mang Mộ Thần Dật đi ngủ trưa, sau đó tự mình đi dỗ dành Mộ Thiếu Tử.
Tại sao cô lại cảm thấy hiện tại cô có tới hai đứa con trai.
"Sao lại giống như đứa trẻ vậy, lâu không gặp anh, ngược lại càng lớn càng trẻ lại a, sao có thể làm baba đứa nhỏ đây!"
"Em đến cùng..."
Mộ Thiếu Tử chưa nói xong, nhưng Tô Mộc cũng biết là hắn muốn hỏi điều gì, đối với cái này cô cũng không thèm để ý, dù sao có một số việc không nói, cứ giấu trong lòng cũng không phải là chuyện gì tốt, cho dù hắn không hỏi, cô cũng sẽ nói.
"Thật ra em cũng không biết, sau lần đó, em có cảm giác mình chìm chìm nổi nổi không hề cảm nhận được gì, ngây ngây ngô ngô không biết cả ngày, có lẽ là thượng thiên nghe thấy tiếng lòng của em, khi đó chỉ nghe thấy nếu hoàn thành được một việc giúp hắn, hắn sẽ cho em trở về, còn là chuyện gì, sau khi em tỉnh lại không nhớ ra được."
"Còn chuyện tại sao mọi người không nhớ ra em, em cũng không rõ lắm."
"Mặc kệ như thế nào, lần này trở về anh phải nuôi em."
Đối với chuyện hệ thống, cô vẫn lựa chọn giấu giếm, chuyện nàng nói có bao nhiêu sơ hở, bao nhiêu đáng tin, chuyện này cô cũng lười suy nghĩ.
"Sau đó khi tỉnh lại chuyện đầu tiên là đi tìm anh, ai biết anh lại không thèm nhìn hồ sơ."
Nói đến đây, Tô Mộc lại càng bất mãn "Chậc" một tiếng.
"Vợ ơi, anh không phải cố ý." QAQ vừa nghe Tô Mộc nói đến đây, hắn cũng ảo não, thế nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của bà xã.
"Chậc."
Lại nghe thấy tiếng Tô Mộc, Mộ Thiếu Tử cũng không thèm để ý chút nào, hôn lên môi cô, bá đạo nói: "Những chuyện khác, em không nhớ ra được thì không cần nghĩ, chỉ cần em ở cạnh anh là được rồi."
Sau đó đầu lưỡi khéo léo xông vào trong miệng cô, dây dưa cùng cô, chọc cho cô ngô ngô vẫn kêu.
"Chúng ta tạo cho tiểu bánh trôi một em gái đi." Hiện tại giọng nói Mộ Thiếu Tử vô cùng gợi cảm, mê hoặc, không đợi Tô Mộc trả lời.
Trăn trở hôn xuống, cho đến xương quai xanh, Tô Mộc hiển nhiên là động tình, nhưng là cũng biết rõ ở đây là thư phòng, nhẹ nhàng đẩy Mộ Thiếu Tử: "Đây là thư phòng, đi, đi tới phòng ngủ."
"Không việc gì, không có người." Tiếp theo lại thêm một câu, "Gian phòng này hiệu quả cách âm rất tốt."
Nói xong, không đợi Tô Mộc trả lời, lại lần nữa hôn lên môi cô, chặn lại lời cô chuẩn bị nói, một tay ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc, hai chân Tô Mộc quấn lấy thắt lưng của hắn.
Thân thể bị hôn đến run rẫy, cơ thể mẫn cảm nhất là những điểm mà môi hắn lướt qua, xoa nắn, hai tay bấu víu trên bờ vai hắn, đầu hơi ngửa về phía sau, thanh âm không tự chủ được phát ra.
Sau khi cơi hết quần áo, Mộ Thiếu Tử động thân đi vào, trong phòng tiếng thở dốc của nam nhân ngày càng nặng nề, sau đó gầm nhẹ một tiếng bắt toàn bộ vào trong, đan xen vào đó là tiếng nức nở của cô gái, mềm mại cầu xin tha thứ khiến nam nhân hung hăng muốn mấy lần, các loại tư thế xấu hổ nào cũng thử qua một lần.
Cuối cùng tới khi cô mê man mới kết thúc, thư phòng nối với phòng ngủ qua ban công, nhưng vị trí ban công lại cực kỳ bí ẩn, quay ra phía ngoài chỉ có cây cối và núi thôi, đối với chuyện này Mộ Thiếu Tử có chút hài lòng.
Từ thư phòng đến phòng ngủ, cuối cùng Mộ Thiếu Tử cũng từ bi tha cho cô ở trong phòng tắm tắm sạch cho cô, sau đó đặt cô lên giường, vẻ mặt thoả mãn hôn lên tóc cô, ôm cô vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Một cái buổi trưa cứ như vậy hoang phế trôi qua.
Sinh hoạt hàng ngày -hai:
Hôm nay là một nhà ba người hẹn nhau đi khu vui chơi, bởi vì chưa bao giờ cùng ba mẹ đi tới khu vui chơi sáng sớm Mộ Thần Dật đã thức giấc, đè nén tâm tình kích động gõ cửa phòng cha mẹ.
Mộ Thiếu Tử mở cửa một tay ôm lấy bé con, đi vào trong phòng, để hắn ở trên giường sau đó, nói một câu: "Đợi chút, ba ba đi đánh răng, ma ma tối hôm qua hơi mệt, còn đang ngủ, chúng ta chờ ma ma tỉnh dậy có được không?
Mộ Thần Dật nhu thuận đáp một tiếng, trong đầu nghi hoặc, không biết lí do vì sao gần đây ma ma đều ngủ dậy muộn, chỉ biết là như vậy bé có thể có thêm em gái.
Ngồi ở mép giường Mộ Thần Dật nhìn qua ma ma đang ngủ say, cũng chui vào ổ chăn, nằm ở bên cạnh mẹ, nghĩ thầm bé cũng rất muốn ngủ chung với ma ma, đáng tiếc ba ba không cho, chỉ có lúc ngủ trưa bé mới được ngủ cùng mẹ thôi.
Nhưng mà cả tuần dài như vậy bé chỉ ngủ ở nhà khi cuối tuần. Khuôn mặt đáng yêu xuất hiện buồn rầu, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
Mà lúc này Tô Mộc tỉnh lại đã trông thấy bộ dáng này của bé con nhà mình.
"Bảo bối, làm sao vậy?"
Tô Mộc hôn lên trán Mộ Thần Dật ôn nhu hỏi.
"Ma ma, con đánh thức người sao?"
"Không có." Tô Mộc lắc đầu phủ nhận, bởi vì cô còn nhớ mình đã hứa sẽ dẫn Mộ Thần Dật khu vui chơi, cho nên ở trong tiềm thức của cô hình thành ý nghĩ này, nên cũng tỉnh lại.
Cho dù thân thể vẫn còn có chút đau nhức, nhưng vận động một chút cũng không sao.
Tô Mộc trừng mắt nhìn Mộ Thiếu Tử vừa mới ra buồng vệ sinh một cái, sau đó trực tiếp bắt đầu chuẩn bị một ít đồ vật cho bé, đều tại hắn, tự biết mình đuối lý Mộ Thiếu Tử cũng rất nghe lời.
Chuẩn bị tốt mọi thứ sau đó hôn trán Tô Mộc, liền ôm con trai ra ngoài ăn sáng.
Giá trị nhan sắc của một nhà ba người rất cao nên khi xuất hiện ở trong công viên trò chơi, mọi người liên tiếp ghé mắt đưa tới, cũng may có cha mẹ làm bạn chơi cùng ngoài ý muốn Mộ Thần Dật rất vui vẻ không hề bị ảnh hưởng khi bị chú ý.
Đối với chuyện này Tô Mộc cùng Mộ Thiếu Tử cũng không để ý, mục đích của bọn họ đúng là muốn cho Mộ Thần Dật vui vẻ chút ít, dù sao đối với những ánh mắt kia họ đã sớm quen cũng không có gì để ý.
...
Ban đêm, một nhà ba người vòng đu quay, ngắm nhìn phong cảnh phồn thịnh của thành phố, Tô Mộc cùng Mộ Thiếu Tử bèn nhìn nhau cười.
Lúc này Mộ Thần Dật dựa vào vai ba ba ngủ say, không biết đang mơ chuyện gì vui vẻ cười đến ngọt ngào, mà Tô Mộc nhìn khuôn mặt ấm áp của Mộ Thiếu Tử khẽ kéo vạt áo hắn, cùng hắn nhẹ giọng nói cái gì đó, cười đến run rẩy hết cả người.
Mà cuộc sống hạnh phúc thuộc về hắn giờ này mới chính thức bắt đầu.
Edit: tung bông~~ NT thứ hai nha nha. Các nàng thấy ta ngoan không 😘😘😘. 4,2k chữ siêu dài nhé. ≧﹏≦
Mộ Thiếu Tử cầm cuốn văn kiện cuối cùng kí xong, nhẹ nhàng khép nắp bút lại, vô ý thức nhìn đồng hồ trên tay một chút, mới thấy đã hơn mười hai giờ trưa, gọi điện thoại cho thư kí Lâm Hạo bảo hắn cầm hộp tiện lợi buổi sáng mang tới đi hâm nóng, tiện thể giúp hắn xuống căn tin lấy một phần cơm mang lên.
Tất cả quá trình đều diễn ra trong yên lặng, không phát ra thanh âm nào, đi ra vào đều vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, rất sợ phát ra tiếng động sẽ đánh thức đứa trẻ đang ngủ trên sô pha.
Sau khi nói xong, Mộ Thiếu Tử ngẩng đầu nhìn lại, trên ghế sa lon là một đứa trẻ bốn năm tuổi cuộn tròn lại ngủ, có lẽ chơi mệt, tay cầm đồ chơi dần buông lỏng, chỉ kém chút nữa là rơi xuống đất, không biết là mơ thấy cái gì còn bẹp miệng một cái, trong miệng lẩm bẩm cái gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh, âm thanh nhỏ vẫn bị Mộ Thiếu Tử nghe thấy.
Cũng chỉ là một chữ thôi nhưng lại khiến đôi mắt Mộ Thiếu Tử ảm đạm, trong lúc nhất thời bàn tay đặt lên che hai mắt, hắn cũng muốn cô.
Từ nhỏ không có mẹ, Mộ Thần Dật so với đứa trẻ bình thường vô cùng nhạy cảm, bé giống như biết rằng nói ra từ mama sẽ làm cho baba không vui, nhưng thực chất trong nội tâm bé lại rất khát vọng có một người mẹ, cho nên chuyện một năm trước chuyện kia khiến Mộ Thiếu Tử cho rằng là do Mộ Thần Dật khát vọng quá mà thôi, cũng không để ý lắm, cho dù trong lòng hắn cũng chôn một mầm móng nghi hoặc.
Mộ Thần Dật từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, cho bé một món đồ chơi bé có thể chơi cả ngày, nhỏ như vậy đã có khuynh hướng tự bế, cả ngày là một bộ mặt nghiêm túc, hiển nhiên như một phiên bản thu nhỏ của Mộ Thiếu Tử, bé cũng đã đi nhà trẻ, chỉ là hôm nay là cuối tuần nên Mộ Thiếu Tử mới mang theo bé tới công ty.
Theo hắn mà nói đây là tưởng niệm cuối cùng Tô Mộc lưu lại cho hắn, đây là quyết định của cô, hắn tôn trọng cô, cho dù vậy trong lòng Mộ Thiếu Tử vẫn để lại bóng ma, cho tới lúc hắn tỉnh táo lại hắn mới giật mình nhớ rằng mình còn có con trai ở đây, từ đầu tới cuối đều không phải là tiểu Thần Dật sai, Mộ Thiếu Tử liên tục liên tục nhắc nhở mình như vậy, lúc nhìn tới con tiểu Thần Dật đã tám tháng.
Khi đó Mộ Thần Dật hoàn toàn không biết Mộ Thiếu Tử, nhưng huyết thống vô cufnh kỳ diệu, theo bản năng bé nhích lại gần baba mình, cũng không lâu lắm Mộ Thần Dật cũng quen với baba vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, lúc đầu chăm con không quen tay hắn còn lúng túng, thời gian dài cũng thành thạo.
Nhưng phần lớ đều là Mộ Thần Dật chơi một mình, chỉ khi Mộ Thiếu Tử ranh rỗi mới có thể trở về cùng bé ăn bữa tối, cũng may Mộ Thần Dật thật ngoan ngoãn, không giống những đứa trẻ khác nhõng nhẽo ầm ĩ, từ nhỏ bé đã có tính độc lập rất mạnh, trừ ra khuyết điểm duy nhất là bé không thích nói chuyện.
Mộ Thiếu Tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng dậy đi qua, nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Thần Dật, sắc mặt không tự giác nhu hòa không ít, khoé miệng vốn kéo căng cũng mềm mại đi, nhẹ giọng nói: "Tiểu bánh trôi, tỉnh, tới giờ ăn cơm trưa rồi." Ngay cả giọng nói cũng đè thấp xuống.
Tiểu bánh trôi bị Mộ Thiếu Tử gọi, cũng lập tức tỉnh, mơ hồ vuốt vuốt con mắt của mình, giọng nói mềm nhũn: "Ba ba, ôm."
Nói xong, giơ bàn tay nhỏ bé về phía Mộ Thiếu Tử, yêu cầu ôm ôm, bộ dáng ỉ lại này chỉ những lúc Mộ Thần Dật mới tỉnh dậy Mộ Thiếu Tử mới thấy được.
Mộ Thiếu Tử cũng làm như Mộ Thần Dật mong muốn, cuối người ôm bé, Mộ Thần Dật cũng thuận thế tựa đầu ở vai baba, ngủ tiếp, xem bé chơi rất mệt rồi, Mộ Thiếu Tử bất đắc dĩ vỗ vỗ mông nhỏ của bé, lúc này bé mới thanh tỉnh lại.
Mộ Thần Dật ngược lại không có tính khí khó chịu khi mới tỉnh dậy, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, không hỏi xem tại sao baba lại đánh thức mình, chỉ im lặng nhìn như muốn hỏi: Cục cưng vẫn rất buồn ngủ, ba ba tại sao phải đánh thức con?
Mộ Thiếu Tử nhìn bé hơi cong môi một cái, nhẹ giọng nói: "Nên ăn cơm trưa, nếu không bà nội lại muốn mắng."
Nói đến đây, Mộ Thiếu Tử lại đau đầu.
Cũng do lần trước bởi vì bận rộn làm việc quên ăn cơm, đồng thời cũng quên thời gian ăn cơm của Mộ Thần Dật, đứa bé cũng chơi vui tới quên trời đất, đúng lúc me Mộ Thiếu Tử tới công ty tìn cháu trai phát hiện chuyện này.
Mộ tổng tài tự biết đuối lý cũng không dám ngụy biện, cuối cùng đường đường là một đại nam nhân lại bị chửi thảm thiết.
Mẹ Mộ không yên tâm khi để cháu trai bảo bối ở đây nhưng không biết sao Mộ Thần Dật rất dính Mộ Thiếu Tử, cũng đành phải thôi.
Cuối cùng hết lần này đến lần khác cường điệu nhắc nhở, dặn dò nhiều lần.
Lúc này Mộ Thiếu Tử mới có thói quen tốt mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đồng thời Mộ Thần Dật mới học dược thói quen ăn chơi đúng giờ.
"Vâng."
Mộ Thần Dật ngồi ở trên ghế nhỏ, tự mình ăn từng miếng miếng từng miếng đồ ăn mà bảo mẫu đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Bởi vì là đồ ăn cho trẻ con, cũng để kích thích hứng thú ăn của bé, cho nên tạo hình vô cùng đánh yêu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt khi ăn của bé cũng thấy được làm như vậy cũng không có tác dụng gì.
"Lát nữa baba phải đi họp, con ở trong phòng ngoan ngoãn chơi, không được chạy loạn khắp nơi, biết không? Nếu có việc, đi tìm chú Lâm Hạo, biết chưa?"
Mộ Thiếu Tử sau khi ăn xong, không quên dặn dò bé một tiếng, khi thất bé ngoan ngoãn gật đầu mới khó khăn thu dọn đồ đạc, gọi trợ lý chuẩn bị tài liệu, cuối cùng khi sát giờ họp, không yên tâm nhìn thoáng qua Mộ Thần Dật sau đó dặt Lâm Hạo thêm một lần rồi mới rời đi.
"Dạ, boss. Đợi lát nữa sẽ có thư ký mới nhậm chức, sau khi ngài họp xong sẽ thấy."
Lâm Hạo cầm lịch trình trên tay, trước lúc Mộ Thiếu Tử đi vào phòng họp nói nói một tiếng, nhưng ở trong lòng lại châm chọc, cuối cùng có người có thể chia sẻ công việc với hắn. Công việc này mặc dù hàng tháng lương cao, nhưng ông chủ cũng bóc lột sức lao động quá đi, năng lực làm việc cũng không phải là giả.
Mộ Thiếu Tử nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đầu cũng không quay lại đi thẳng vào trong.
Một mình Mộ Thần Dật ở trong phòng cũng thoải mái, bé không thích nói chuyện, cũng không có nghĩa là bé sẽ không nói chuyện, đến bên cạnh rỗ đồ chơi gần ghế sofa bé cầm lấy một cái rubik, cùng lúc đó lại lật tung rỗ đồ chơi tìm hộp ghép hình.
Rubik cùng ghép tranh là một trong số ít trò chơi bé yêu thích.
Mộ Thần Dật nhìn khối rubik bị xoay loạn, đôi lông mày đáng yêu cau lại, dường như đang suy tư nên chuyển nó như thế nào mới tốt.
Sau đó, bàn tay mũm mĩm bắt đầu xoay khối rubik, cũng không lâu sau một khối rubik như ban đầu ra hiện ở trên tay bé.
Mộ Thần Dật nhàm chán liếc qua thấy không còn gì thú vị đem để đặt một bên.
Mở hộp ghép hình ra, đem tất cả mảnh ghép đều đổ trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi dưới sàn, bắt đầu chăn chú ghép hình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng chốc xong cuộc họp.
Đương nhiên, Mộ Thiếu Tử vẫn là mất một tiếng mới thải luận xong công việc.
Hiển nhiên hắn đã quên lời Lâm Hạo nói, hôm nay còn có một người thư kí mới đến chính thức nhậm chức, mà lúc này Lâm Hạo bị một quản lí lôi đi nơi khác, bởi vậy cũng không có ai nhắc nhở hắn.
Chuyện chính là hiện tại trong phòng đã có thư kí mới làm việc.
Khi nghe thấy trong phòng làm việc truyền đến giọng nữ nói chuyện mơ hồ, Mộ Thiếu Tử vẫn không có nhớ tới chuyện này, chỉ là ở trước cửa dừng bước chân một chút, chần chờ một hồi vẫn quyết định mở cửa ra.
Chỉ là thoáng chốc trong nội tâm vống bình tĩnh, giờ giống như có cục đá ném vào trong mặt hồ yên ả, lăn tăn gợn sóng không có cách nào dừng lại.
Giọng nói này...
Không biết là do bọn họ vô cùng chú tâm vào ghép hình, hay tại bước chân Mộ Thiếu Tử quá nhỏ nên mới không phát hiện ra.
Một người con gái mặc trang phục công sở, quay lưng về phía cửa, quỳ ngồi dưới đất, mà bên cạnh là con trai Mộ Thần Dật của hắn, dáng vẻ của bé vô cùng ỉ lại dựa vào người cô.
"Con cũng thật giống baba của con, một chút cũng không có thừa kế tính cách hài hước của ma ma."
Mộ Thần Dật chỉ là yên lặng liếc qua cô gái, cúi đầu không nói lời nào. Được rồi, mama nói cái gì chính là cái đó đi.
"Tiểu bánh trôi giỏi quá, ừ, lại còn biết ghép hình nữa."
Cô gái nhìn Mộ Thần Dật tán dương, mà tiểu bánh trôi cũng không keo kiệt đáp trả bằng nụ cười rạng rỡ.
Tiếp theo lại nghe thấy cô nói: "Ồ, một miếng ghép ở đâu rồi nhỉ?"
Giọng nói tràn trề nghi hoặc, nhưng lại lại khiến Mộ Thiếu Tử lâm vào hoài niệm, trong lúc nhất thời đầu óc hắn giống như là nổ tung nở ra muôn nghìn bông hoa không thể tưởng tượng nổi, thật lâu đứng lặng im ở sau lưng cô không nói.
Trực giác nói cho hắn biết, đây mới thật là cô.
Trong giây lát đó, tất cả ý tưởng toàn bộ xông lên đầu, sợ hãi, nghi hoặc, chua xót, đồng thời trong nội tâm cũng có thật nhiều nghi vấn...
Định ở phía sau bọn họ hắn vừa trông thấy mảnh ghép còn lại, đoán chừng là thứ cô đang tìm.
Không còn kịp suy tư nữa, giống như ma xui quỷ hắn bước lên, nhặt lên kia tấm mảnh ghép, quỳ một gối xuống, đem tấm ghép đặt vào trong tay cô, nói: "Là cái này sao?"
"Ba ba?"
Mộ Thần Dật kêu Mộ Thiếu Tử một tiếng, đáng tiếc tâm hồn hắn tại một khắc khi cô gadi ngẩng đầu lên đường như đã bị ném đi rồi.
Hắn hiện tại mới biết được vừa mới trong nội tâm kia còn có vô số vấn đề, mà bây giờ còn chưa kip lý giải hết.
"Ừ, chính là cái này."
Ánh mắt của cô gái vẫn quen thuộc như thế, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, giống như hộ vẫn luôn bên nhau như thế này, sau đó cầm mảnh ghép trong tay nam tử cuối đầu chuẩn bị ghép tiếp.
Lại bị Mộ Thiếu Tử đột ngột ôm vào lòng, lúc đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bên tai truyền đến nam tử lẩm bẩm:
"Mộc Mộc."
Giọng nói khe khẽ giốnh như không xác định, sợ hãi, còn có một tia run rẩy không dễ dàng phát giác, cả tay ôm cô cũng khẽ cong.
"Ừ, làm sao vậy?"
Tô Mộc trầm mặc rất lâu, cảm thấy hắn như đang suy tư điều gì, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng hồi đáp: "Không phải là em trở lại rồi sao?"
Nói đến đây, Tô Mộc nhíu mày, duỗi tay đẩy Mộ Thiếu Tử ra, giọng nói mang theo bất mãn: "Tại sao lại trở về muộn như vậy? Anh không biết hôm nay em nhận chức sao? Mộ đại tổng tài!"
Sau đó giơ tay tính bóp bóp thịt bên hông Mộ Thiếu Tử, kết quả vẫn là không đành lòng, chỉ là chọc chọc.
Lúc này đầu óc Mộ tổng tài đang trống rỗng bị cô chọc một cái chợt nhớ tới trước kia Lâm Hạo đưa hắn xem tài liệu về thư ký, hắn tiếp nhận sau đó ném qua một bên, quên nhìn.
Kết quả, hôm nay Mộ đại tổng tài có chút mộng bức. Thân thể ôm Tô Mộc cũng cứng đờ, hắn mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tất cả không bằng chuyện cô trở về bên hắn.
"Còn có, sao anh có thể để bánh trôi ở đây một mình? Mặc dù đây là phòng làm việc của anh nhưng cũng quá nguy hiểm đi?"
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ đại tổng tài không biết đang thả hồn đi đâu, nhíu mày lại nói: "Này, anh có nghe em nói không?!"
Sau đó Mộ đại tổng tài nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô vợ nhà mình đang lải nhải, cảm giác hơi khát nước, cổ họng căng lên, bỗng chốc cuối xuống hôn.
"Ba ba?"
Mà Mộ Thần Dật ở một bên nhíu mày, nhìn baba nhà mình đang ôm mama không buông ra, bỗng chốc liền nóng lòng, gọi một tiếng "Ma ma!"
- - mau thả mama của con ra.
- - tiểu bánh trôi cũng muốn ôm ôm, cũng muốn thân thân.
Không đợi hai người phản ứng, tiểu bánh trôi cũng giãy giụa đứng người lên, ôm lấy lưng Tô Mộc.
Lúc này cửa bị mở ra, Lâm Hạo cầm lấy văn kiện đi vào vừa nhìn, thân thể cứng đờ, sau đó chậm rãi lui đi ra.
- - ai nha ta đi, quá mạnh mẽ rồi.
- - Người làm cho đại boss như vậy chính là phu nhân giám đốc sao? Chao ôi không phải, tổng tài phu nhân không phải là, ồ, tổng tài phu nhân làm sao vậy? Vì sao chưa từng thấy qua a?
- - mặc kệ, mặc kệ.
- - phu nhân cũng thật hào hứng, lại thích đến từ công ty nhà mình đi làm. Chậc, đây chắc là tình thú vợ chồng, hắn không hiểu, hắn vẫn là ngoan ngoãn làm một độc thân cẩu đi.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn nhìn văn kiện trên tay, nhún vai, phỏng đoán hiện tại boss cũng không muốn nhìn thấy cái này đi! Vậy hắn sẽ chờ chờ khi nào boss gọi.
- - - -
Sinh hoạt hàng ngày -một:
Kể từ sau khi Tô Mộc trở về, Mộ Thần Dật đều do cô tự mình chăm sóc dạy bảo, vì thế Mộ Thần Dật cũng sáng sủa không ít, dần dần cũng có tính tình của một đứa trẻ, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, không còn trước như không thích sẽ không nói chuyện.
"Mộ Thiếu Tử, anh xem mình bao nhiêu tuổi rồi?" Tô Mộc bất đắc dĩ để Mộ Thiếu Tử ôm thắt lưng mình không buông tay, trong lòng không còn gì để nói.
Tuy nói sau khi trở về, bởi vì trong nội tâm áy náy, cũng tùy ý Mộ Thiếu Tử, cẩn thận chăm sóc, đáng tiếc là hắn lại được voi đòi tiên.
Ngay cả lúc cô chăm sóc tiểu bánh trôi hắn cũng ở bên làm bộ mặt ai oán, giống như cô vợ nhỏ ủy khuất vì bị bỏ quên.
Tô Mộc bật cười, tiến lên ý bảo nam nhân cúi đầu xuống, sau đó ở khóe miệng hắn nhanh chóng lưu lại một hôn, nhưng ai ngờ tốc đọi của nam nhân nhanh hơn, nhanh chóng giữ đầu Tô Mộc lại, làm cho nụ hôn này sâu hơn, cho đến Tô Mộc thở không nổi mới khó khăn lắm buông tay.
Sau đó ôm ngang lấy Tô Mộc, ngồi trên ghế ở thư phòng, đặt cô ngồi trên đùi, chỉ là yên lặng ôm.
Trước một màn kia.
Buổi trưa, Tô Mộc nói bảo mẫu mang Mộ Thần Dật đi ngủ trưa, sau đó tự mình đi dỗ dành Mộ Thiếu Tử.
Tại sao cô lại cảm thấy hiện tại cô có tới hai đứa con trai.
"Sao lại giống như đứa trẻ vậy, lâu không gặp anh, ngược lại càng lớn càng trẻ lại a, sao có thể làm baba đứa nhỏ đây!"
"Em đến cùng..."
Mộ Thiếu Tử chưa nói xong, nhưng Tô Mộc cũng biết là hắn muốn hỏi điều gì, đối với cái này cô cũng không thèm để ý, dù sao có một số việc không nói, cứ giấu trong lòng cũng không phải là chuyện gì tốt, cho dù hắn không hỏi, cô cũng sẽ nói.
"Thật ra em cũng không biết, sau lần đó, em có cảm giác mình chìm chìm nổi nổi không hề cảm nhận được gì, ngây ngây ngô ngô không biết cả ngày, có lẽ là thượng thiên nghe thấy tiếng lòng của em, khi đó chỉ nghe thấy nếu hoàn thành được một việc giúp hắn, hắn sẽ cho em trở về, còn là chuyện gì, sau khi em tỉnh lại không nhớ ra được."
"Còn chuyện tại sao mọi người không nhớ ra em, em cũng không rõ lắm."
"Mặc kệ như thế nào, lần này trở về anh phải nuôi em."
Đối với chuyện hệ thống, cô vẫn lựa chọn giấu giếm, chuyện nàng nói có bao nhiêu sơ hở, bao nhiêu đáng tin, chuyện này cô cũng lười suy nghĩ.
"Sau đó khi tỉnh lại chuyện đầu tiên là đi tìm anh, ai biết anh lại không thèm nhìn hồ sơ."
Nói đến đây, Tô Mộc lại càng bất mãn "Chậc" một tiếng.
"Vợ ơi, anh không phải cố ý." QAQ vừa nghe Tô Mộc nói đến đây, hắn cũng ảo não, thế nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của bà xã.
"Chậc."
Lại nghe thấy tiếng Tô Mộc, Mộ Thiếu Tử cũng không thèm để ý chút nào, hôn lên môi cô, bá đạo nói: "Những chuyện khác, em không nhớ ra được thì không cần nghĩ, chỉ cần em ở cạnh anh là được rồi."
Sau đó đầu lưỡi khéo léo xông vào trong miệng cô, dây dưa cùng cô, chọc cho cô ngô ngô vẫn kêu.
"Chúng ta tạo cho tiểu bánh trôi một em gái đi." Hiện tại giọng nói Mộ Thiếu Tử vô cùng gợi cảm, mê hoặc, không đợi Tô Mộc trả lời.
Trăn trở hôn xuống, cho đến xương quai xanh, Tô Mộc hiển nhiên là động tình, nhưng là cũng biết rõ ở đây là thư phòng, nhẹ nhàng đẩy Mộ Thiếu Tử: "Đây là thư phòng, đi, đi tới phòng ngủ."
"Không việc gì, không có người." Tiếp theo lại thêm một câu, "Gian phòng này hiệu quả cách âm rất tốt."
Nói xong, không đợi Tô Mộc trả lời, lại lần nữa hôn lên môi cô, chặn lại lời cô chuẩn bị nói, một tay ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc, hai chân Tô Mộc quấn lấy thắt lưng của hắn.
Thân thể bị hôn đến run rẫy, cơ thể mẫn cảm nhất là những điểm mà môi hắn lướt qua, xoa nắn, hai tay bấu víu trên bờ vai hắn, đầu hơi ngửa về phía sau, thanh âm không tự chủ được phát ra.
Sau khi cơi hết quần áo, Mộ Thiếu Tử động thân đi vào, trong phòng tiếng thở dốc của nam nhân ngày càng nặng nề, sau đó gầm nhẹ một tiếng bắt toàn bộ vào trong, đan xen vào đó là tiếng nức nở của cô gái, mềm mại cầu xin tha thứ khiến nam nhân hung hăng muốn mấy lần, các loại tư thế xấu hổ nào cũng thử qua một lần.
Cuối cùng tới khi cô mê man mới kết thúc, thư phòng nối với phòng ngủ qua ban công, nhưng vị trí ban công lại cực kỳ bí ẩn, quay ra phía ngoài chỉ có cây cối và núi thôi, đối với chuyện này Mộ Thiếu Tử có chút hài lòng.
Từ thư phòng đến phòng ngủ, cuối cùng Mộ Thiếu Tử cũng từ bi tha cho cô ở trong phòng tắm tắm sạch cho cô, sau đó đặt cô lên giường, vẻ mặt thoả mãn hôn lên tóc cô, ôm cô vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Một cái buổi trưa cứ như vậy hoang phế trôi qua.
Sinh hoạt hàng ngày -hai:
Hôm nay là một nhà ba người hẹn nhau đi khu vui chơi, bởi vì chưa bao giờ cùng ba mẹ đi tới khu vui chơi sáng sớm Mộ Thần Dật đã thức giấc, đè nén tâm tình kích động gõ cửa phòng cha mẹ.
Mộ Thiếu Tử mở cửa một tay ôm lấy bé con, đi vào trong phòng, để hắn ở trên giường sau đó, nói một câu: "Đợi chút, ba ba đi đánh răng, ma ma tối hôm qua hơi mệt, còn đang ngủ, chúng ta chờ ma ma tỉnh dậy có được không?
Mộ Thần Dật nhu thuận đáp một tiếng, trong đầu nghi hoặc, không biết lí do vì sao gần đây ma ma đều ngủ dậy muộn, chỉ biết là như vậy bé có thể có thêm em gái.
Ngồi ở mép giường Mộ Thần Dật nhìn qua ma ma đang ngủ say, cũng chui vào ổ chăn, nằm ở bên cạnh mẹ, nghĩ thầm bé cũng rất muốn ngủ chung với ma ma, đáng tiếc ba ba không cho, chỉ có lúc ngủ trưa bé mới được ngủ cùng mẹ thôi.
Nhưng mà cả tuần dài như vậy bé chỉ ngủ ở nhà khi cuối tuần. Khuôn mặt đáng yêu xuất hiện buồn rầu, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
Mà lúc này Tô Mộc tỉnh lại đã trông thấy bộ dáng này của bé con nhà mình.
"Bảo bối, làm sao vậy?"
Tô Mộc hôn lên trán Mộ Thần Dật ôn nhu hỏi.
"Ma ma, con đánh thức người sao?"
"Không có." Tô Mộc lắc đầu phủ nhận, bởi vì cô còn nhớ mình đã hứa sẽ dẫn Mộ Thần Dật khu vui chơi, cho nên ở trong tiềm thức của cô hình thành ý nghĩ này, nên cũng tỉnh lại.
Cho dù thân thể vẫn còn có chút đau nhức, nhưng vận động một chút cũng không sao.
Tô Mộc trừng mắt nhìn Mộ Thiếu Tử vừa mới ra buồng vệ sinh một cái, sau đó trực tiếp bắt đầu chuẩn bị một ít đồ vật cho bé, đều tại hắn, tự biết mình đuối lý Mộ Thiếu Tử cũng rất nghe lời.
Chuẩn bị tốt mọi thứ sau đó hôn trán Tô Mộc, liền ôm con trai ra ngoài ăn sáng.
Giá trị nhan sắc của một nhà ba người rất cao nên khi xuất hiện ở trong công viên trò chơi, mọi người liên tiếp ghé mắt đưa tới, cũng may có cha mẹ làm bạn chơi cùng ngoài ý muốn Mộ Thần Dật rất vui vẻ không hề bị ảnh hưởng khi bị chú ý.
Đối với chuyện này Tô Mộc cùng Mộ Thiếu Tử cũng không để ý, mục đích của bọn họ đúng là muốn cho Mộ Thần Dật vui vẻ chút ít, dù sao đối với những ánh mắt kia họ đã sớm quen cũng không có gì để ý.
...
Ban đêm, một nhà ba người vòng đu quay, ngắm nhìn phong cảnh phồn thịnh của thành phố, Tô Mộc cùng Mộ Thiếu Tử bèn nhìn nhau cười.
Lúc này Mộ Thần Dật dựa vào vai ba ba ngủ say, không biết đang mơ chuyện gì vui vẻ cười đến ngọt ngào, mà Tô Mộc nhìn khuôn mặt ấm áp của Mộ Thiếu Tử khẽ kéo vạt áo hắn, cùng hắn nhẹ giọng nói cái gì đó, cười đến run rẩy hết cả người.
Mà cuộc sống hạnh phúc thuộc về hắn giờ này mới chính thức bắt đầu.
Edit: tung bông~~ NT thứ hai nha nha. Các nàng thấy ta ngoan không 😘😘😘. 4,2k chữ siêu dài nhé. ≧﹏≦
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook