Nữ Phụ Thành Nữ Vương
-
Chương 17: Ám sát (2)
Trầm tư ngắm khuôn cảnh buồn bã của Đà Lạt, cô gái chia tay nó rồi buồn bã trở về. Nhưng cô lại không ngờ, cách đó không xa, một bóng dáng tà mị khác đang nhếch môi mỉm cười:
- Loại con cờ mất giá trị sao? Vui rồi đây!.
Tại khu nhà ăn...
- “Ting...” tiếng chuông thông báo điện thoại của Tư Phong reo lên. Anh đặt chai coca cola đang uống vỡ xuống bàn rồi lại chăm chú nhìn vào dòng tin nhắn hiện trên điện thoại với một số khá lạ:
- “ Tôi có một vài thông tin về thân thế Chủ tịch của tập đoàn Hoàng thị, nếu muốn biết thì hẹn ở vực đèo sau khu tiểu viện, không cần nhiều người chỉ một mình cậu là đủ.”
Đọc xong dòng tin nhắn bí ẩn đó, anh chần chừ một lúc rồi rời khỏi chỗ ngồi hiện tại của mình và quay đầu đi đến địa điểm đã hẹn.
- Phong, mày đi đâu vậy?_ Kenji hỏi.
- Đi dạo._ Tư Phong.
- Ồ… mày mà cũng có hứng?_ Thừa Thiên.
- Anh muốn thì cứ đi đi… nhớ quay lại nhanh đấy._ Thần Hạ mỉm cười bên vực anh.
- Mày cút đi luôn cũng được đấy… nhìn cái khuôn mặt tảng băng của mày, tao lạnh cả nội tạng._ Hàn Quân cười lớn trêu anh.
Tư Phong lườm xéo thằng bạn khốn nạn của mình rồi rời đi.
Địa điểm được người bí ẩn kia chọn là một cua đèo nhỏ nằm ở phía sau trạm dừng chân và khá nguy hiểm. Ngoài ra, ở đây còn có nhiều tảng đá chập chễnh khá lớn, đồi núi thì sừng sững kế bên, phía dưới là vực đèo sâu thẳm mà mắt người vốn không thể nhìn thấy đáy cùng lắm thì chỉ thấy được một mảng màu xanh lá hơi đậm do những khu rừng cây phía dưới mọc xen lẫn với nhau, tóm lại nếu thật là có cơ thể người rơi xuống đấy thì xác tan thành các cũng nên chớ làm gì còn có việc tìm được xác mà làm lễ tang.
Tư Phong nheo mắt cố tìm kiếm một bóng hình huyền bí nào đó thì bỗng dưng phía sau tảng đá lớn, một cỗ nam nhân mặc trang phục đi ra, hay nói rõ hơn chính là tên sát thủ được phân bổ nhiệm vụ giết chết Trần Vũ Tư Phong.
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với hắn?_ Tư Phong đề cao cảnh giác. ( Sachi: hắn ở đây chính là Hoàng chủ tịch đấy).
- Nếu đã đến đây thì tôi sẽ nói thật cho cậu biết._ Hắn mỉm cười trong rất đáng sợ:
- Tôi là sát thủ do Lycoris Ice phái tới để giết chết cậu._ Hắn vừa nói vừa lấy trong áo ra một cành hoa bỉ ngạn đỏ rồi đưa ra trước mặt anh xoay xoay.
- Lycoris Ice?_ Tư Phong bình thản.
- Đúng._ Hắn nhìn anh có chút thán phục… thật không hổ danh là bang chủ bang mạnh nhất hắc đạo.
Tư Phong mỉm cười kinh bỉ tên sát thủ:
- Hừ… muốn giết tôi, ngươi không đủ tư cách._ Vâng vâng… anh là ai cơ chứ, một nam chủ chính cống, con cưng của tác phẩm “ nắm chặt tay em” nên hưởng quyền lợi “ bàn tay vàng” của tác giả không ít a.
Có thể nói anh đã thạo tất cả các loại võ, vũ khí, anh là một con quỷ võ thuật, chỉ có thể là anh giết người chớ không có vụ người giết anh, nay chỉ là một tên sát thủ quèn, Lycoris Ice đã xem thường anh rồi.
Câu nói của Tư Phong khiến tên sát thủ sôi máu chiến, hắn rút trong người ra một thanh dao ngắn rồi lao về phía anh như một tên điên phát bệnh. Anh cẩn thận né sang một bên, vung chân đá tên sát thủ ra xa. Hắn bị anh đá, va chạm xuống đất khiến cả người đau ê ẩm. Tư Phong nhếch môi định tiến đến gần hắn cho hắn thêm một vài cú thì mắt anh bỗng dưng mờ đi, đường đi phía dưới thì cứ xoay vòng vòng, anh đưa tay xoa lấy hai bên thái dương, cố gắng nhướng mắt để lấy tỉnh táo nhưng không thể vì cơn buồn ngủ đang kịch liệt lôi kéo anh. Tư Phong khụy người xuống, cơ thể bắt đầu mệt nhòa, con ngươi đang cố giữ tầm nhìn thì càng ngày càng mờ, nhận ra được tình hình mình đang vướng phải, anh hét thầm:
- Cnm… thuốc ngủ?_ Anh liên tục ngán ngẩm.
- Hừ…_ Hắn biết thuốc ngủ đã phát huy tác dụng nên lồm cồm đứng dậy tiến đến chỗ anh. Hắn vung chân ngược lại đá mạnh vào anh, còn chút ý thức cuối cùng Tư Phong đưa tay hình chữ X để chống đỡ. Hắn bỗng túm cổ anh, kéo người đứng thẳng lên rồi đấm vài phát vào khuôn mặt đẹp trai như ngọc tạc khiến vết bầm bắt đầu chi chít hiện lên. Tên sát thủ khom người nhặt thanh dao làm rơi trên mặt đất toan đi đến. Tư Phong cố gì chặt con dao nhưng với sức của một người tỉnh táo như tên sát thủ, anh vốn không thể cầm cự được lâu. Không may con dao xoẹt qua vai anh một vết thương khá sâu, máu bắt đầu tuôn chảy ra thành dòng, ướt đẩm cả áo sơ mi trắng. Tư Phong lấy tay ôm chặt lại miệng vết thương, hơi thở thì thào như đã cạn hết sức lực, hắn thì lại tiếp tục đi đến gần anh, đưa gối cấy vào bụng khiến anh ngã người ra phía sau. Lưng áp vào tảng đá, máu thì cứ tuôn ra, ý thức càng trở mơ hồ, anh ngục người ngay tại chổ.
Tên sát thủ nhếch môi cười, nếu như không có thuốc thủ thì chắc rằng hắn dễ gì đụng được đến một sợi tóc của anh. Nhưng nay, nhìn con mồi yếu đuối đang chờ chết, hắn cười khinh.
Hắn bước nhẹ từng bước, tay vẫn cầm con dao rồi khụy gối xuống sao cho ngang bằng với Tư Phong, hắn đưa thanh dao cách vị trí tim của anh khoảng chừng 10 cm để lấy lực.
- “ Roẹt”_ Con dao nghiêm thẳng lên tim chứng minh cho sự kết thúc của một con cờ vô dụng. Cành hoa bỉ ngạn đỏ được đặt trên mặt đất… để kết thúc cho một đời người.
Khu nhà ăn…
- 30 phút rồi đấy… sao anh Phong vẫn chưa quay lại?_ Thần Hạ lo lắng hỏi.
- Chắc nó ngủ đâu đó trên đồi rồi._ Thừa Thiên cười dối.
- Em thấy lo quá! Mình đi tìm anh ấy đi._ Ả sốt sắn.
- Hạ nhi yên tâm đi... nó không rơi xuống vực đèo đâu..._ Hàn Quân.
- Nhưng..._ Ả nói rồi lấy điện thoại ra điện ngay cho Tư Phong.
“ Tút” “ Tút” “Tút”._ Giọng nói thánh thót như chim sơn ca của đầu dây điện thoại vang lên.
- Anh Phong không bắt máy..._ Ả.
- Chắc nó khóa điện thoại rồi đấy, mà chuyện đấy cũng đâu phải ngày một ngày hai, trước đây thằng đấy cũng thường xuyên làm vậy mà._ Kenji.
- Đi tìm._ Trương Dương vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng ấy.
- Mày rảnh quá vậy... nó..._ Hàn Quân chưa kịp nói hết thì Trương Dương lại tiếp tục cắt ngang:
- Trước đó... thằng Phong xem tin nhắn từ điện thoại rồi rời đi, nhưng nếu có việc gì của tập đoàn thì nó sẽ nói ngay chớ sao lại nói là “ đi dạo”, tụi mày không thấy kì lạ sao?_ Trương Dương nhìn tụi anh giải thích.
- Anh Dương nói đúng đó... chúng ta mau đi tìm thôi._ Thần Hạ.
- Thôi được rồi._ Hàn Quân.
Thế là cả nhóm rời đi để tìm anh, sau 15 phút... 30 phút. Họ tìm anh khắp nơi, ngay cả việc điện về tập đoàn, công ty, gia đình cũng không có tin tức gì. Hàn Quân còn điều động đàn em khắp nơi chạy dọc theo tuyến đường để tìm kiếm anh,... chuyến đi du lịch cứ thế cũng bị tạm ngưng.
- Còn... còn một nơi, chúng ta vẫn chưa tìm._ Ả nói với một khuôn mặt chứa chan toàn nước mắt.
- Khu vực đèo phía sau._ Thừa Thiên nhanh nhảo nói. Đúng vậy cả nhóm bây giờ rất ư là lo lắng cho anh, họ sợ anh lại xảy ra chuyện gì a.
Rồi 5 người bọn họ cấp tốc cùng với một vài tên đàm em nhanh chóng ra phía sau tiểu viện. Họ len lỏi đi chập chễnh trên những tảng đá khá chông chênh và không ngừng la hét gọi tên anh. Bỗng rồi đã tới cái khúc cua định mệnh ấy, khung cảnh trước mắt như điểm cho một bức tranh kinh dị sinh động, dưới nền đất mềm ướt đẫm cả máu tươi, khung cảnh chật vã như mới vừa xảy ra vật lộn và còn có cả...
- Cái quái gì vậy?_ Kenji tròn mắt.
- Tư Phong, không lẽ..._ Hàn Quân run giọng nói sau đó đảo mắt xung quanh tìm kiếm anh.
“ Tư Phong/ anh Phong” tất cả gọi vang tên anh.
- Anh ấy… liệu anh ấy có rơi xuống đèo không? Hu… hu._ Thần Hạ chau đảo lời, nước mắt ả rưng rưng.
- Mau cho thêm người tìm kiếm khu vực dưới đèo, nhanh lên._ Trương Dương hét lớn.
“ Trần Vũ Tư Phong, mày ở đâu ra đây cho tao nếu không tao cào đất nhà mày”_ Kenji tức giận nhìn xuống vực đèo. Tư Phong với các anh là bạn thân nhất của nhau, trước đây khi đi chơi với nhóm anh cũng thường xuyên bỏ về một mình nhưng chưa bao giờ lại khuất bóng lâu như ngày hôm nay. Bây giờ lại thêm cảnh tượng kinh dị trước mắt, không khỏi khiến người khác suy viễn lung tung.
Thừa Thiên thì liên tục nóng vội tiếp tục tìm kiếm xung quanh thì anh bỗng dưng anh thấy một cành hoa bỉ ngạn nằm phía sau tảng đá, nhẹ nhàng đi đến gần anh định với tay lấy thì:
- Phong… là mày sao?_ Anh thấy một bóng hình người con trai đang dựa người vào tảng đá, còn bên vai phải thì ướt ẩm máu. Tim bắt đầu run lên, Thừa Thiên dần đi đến thì đúng là Tư Phong, còn anh thì vẫn mãi hôn mê nên chẳng biết cái mô tê gì hết:
- Phong… Phong, mày làm sao vậy? Phong… Phong._ Thừa Thiên lay vai Tư Phong, không ngừng kêu tên anh. Lúc này, những người còn lại thì mới chú ý đến hành động và lời nói của Thiên. Hàn Quân, Kenji, Trương Dương cùng Thần Hạ nhanh chồng chạy vội đến vách đá chỗ của Thiên thì chứng kiến ngay cảnh này, người bạn thân của họ đang nằm mê man bất tỉnh ư? Cmn…
- Anh Phong…_ Thần Hạ sốt sắt rưng rưng khóc.
- Mau mang nó đến bệnh viện._ Trương Dương hét lên.
Sự việc diễn ra như thế đấy, cái tin tức hot boy Tư Phong bị ám sát lan rộng trên toàn mạng thông tin đại chúng, dân cư fanclup của anh thì đi hô to đi biểu tình tùm lum… chuyến du lịch cứ thế mà bị giải tán làm cho một số học sinh uất ức không thôi… loạn rồi loạn hết rồi!
- Loại con cờ mất giá trị sao? Vui rồi đây!.
Tại khu nhà ăn...
- “Ting...” tiếng chuông thông báo điện thoại của Tư Phong reo lên. Anh đặt chai coca cola đang uống vỡ xuống bàn rồi lại chăm chú nhìn vào dòng tin nhắn hiện trên điện thoại với một số khá lạ:
- “ Tôi có một vài thông tin về thân thế Chủ tịch của tập đoàn Hoàng thị, nếu muốn biết thì hẹn ở vực đèo sau khu tiểu viện, không cần nhiều người chỉ một mình cậu là đủ.”
Đọc xong dòng tin nhắn bí ẩn đó, anh chần chừ một lúc rồi rời khỏi chỗ ngồi hiện tại của mình và quay đầu đi đến địa điểm đã hẹn.
- Phong, mày đi đâu vậy?_ Kenji hỏi.
- Đi dạo._ Tư Phong.
- Ồ… mày mà cũng có hứng?_ Thừa Thiên.
- Anh muốn thì cứ đi đi… nhớ quay lại nhanh đấy._ Thần Hạ mỉm cười bên vực anh.
- Mày cút đi luôn cũng được đấy… nhìn cái khuôn mặt tảng băng của mày, tao lạnh cả nội tạng._ Hàn Quân cười lớn trêu anh.
Tư Phong lườm xéo thằng bạn khốn nạn của mình rồi rời đi.
Địa điểm được người bí ẩn kia chọn là một cua đèo nhỏ nằm ở phía sau trạm dừng chân và khá nguy hiểm. Ngoài ra, ở đây còn có nhiều tảng đá chập chễnh khá lớn, đồi núi thì sừng sững kế bên, phía dưới là vực đèo sâu thẳm mà mắt người vốn không thể nhìn thấy đáy cùng lắm thì chỉ thấy được một mảng màu xanh lá hơi đậm do những khu rừng cây phía dưới mọc xen lẫn với nhau, tóm lại nếu thật là có cơ thể người rơi xuống đấy thì xác tan thành các cũng nên chớ làm gì còn có việc tìm được xác mà làm lễ tang.
Tư Phong nheo mắt cố tìm kiếm một bóng hình huyền bí nào đó thì bỗng dưng phía sau tảng đá lớn, một cỗ nam nhân mặc trang phục đi ra, hay nói rõ hơn chính là tên sát thủ được phân bổ nhiệm vụ giết chết Trần Vũ Tư Phong.
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với hắn?_ Tư Phong đề cao cảnh giác. ( Sachi: hắn ở đây chính là Hoàng chủ tịch đấy).
- Nếu đã đến đây thì tôi sẽ nói thật cho cậu biết._ Hắn mỉm cười trong rất đáng sợ:
- Tôi là sát thủ do Lycoris Ice phái tới để giết chết cậu._ Hắn vừa nói vừa lấy trong áo ra một cành hoa bỉ ngạn đỏ rồi đưa ra trước mặt anh xoay xoay.
- Lycoris Ice?_ Tư Phong bình thản.
- Đúng._ Hắn nhìn anh có chút thán phục… thật không hổ danh là bang chủ bang mạnh nhất hắc đạo.
Tư Phong mỉm cười kinh bỉ tên sát thủ:
- Hừ… muốn giết tôi, ngươi không đủ tư cách._ Vâng vâng… anh là ai cơ chứ, một nam chủ chính cống, con cưng của tác phẩm “ nắm chặt tay em” nên hưởng quyền lợi “ bàn tay vàng” của tác giả không ít a.
Có thể nói anh đã thạo tất cả các loại võ, vũ khí, anh là một con quỷ võ thuật, chỉ có thể là anh giết người chớ không có vụ người giết anh, nay chỉ là một tên sát thủ quèn, Lycoris Ice đã xem thường anh rồi.
Câu nói của Tư Phong khiến tên sát thủ sôi máu chiến, hắn rút trong người ra một thanh dao ngắn rồi lao về phía anh như một tên điên phát bệnh. Anh cẩn thận né sang một bên, vung chân đá tên sát thủ ra xa. Hắn bị anh đá, va chạm xuống đất khiến cả người đau ê ẩm. Tư Phong nhếch môi định tiến đến gần hắn cho hắn thêm một vài cú thì mắt anh bỗng dưng mờ đi, đường đi phía dưới thì cứ xoay vòng vòng, anh đưa tay xoa lấy hai bên thái dương, cố gắng nhướng mắt để lấy tỉnh táo nhưng không thể vì cơn buồn ngủ đang kịch liệt lôi kéo anh. Tư Phong khụy người xuống, cơ thể bắt đầu mệt nhòa, con ngươi đang cố giữ tầm nhìn thì càng ngày càng mờ, nhận ra được tình hình mình đang vướng phải, anh hét thầm:
- Cnm… thuốc ngủ?_ Anh liên tục ngán ngẩm.
- Hừ…_ Hắn biết thuốc ngủ đã phát huy tác dụng nên lồm cồm đứng dậy tiến đến chỗ anh. Hắn vung chân ngược lại đá mạnh vào anh, còn chút ý thức cuối cùng Tư Phong đưa tay hình chữ X để chống đỡ. Hắn bỗng túm cổ anh, kéo người đứng thẳng lên rồi đấm vài phát vào khuôn mặt đẹp trai như ngọc tạc khiến vết bầm bắt đầu chi chít hiện lên. Tên sát thủ khom người nhặt thanh dao làm rơi trên mặt đất toan đi đến. Tư Phong cố gì chặt con dao nhưng với sức của một người tỉnh táo như tên sát thủ, anh vốn không thể cầm cự được lâu. Không may con dao xoẹt qua vai anh một vết thương khá sâu, máu bắt đầu tuôn chảy ra thành dòng, ướt đẩm cả áo sơ mi trắng. Tư Phong lấy tay ôm chặt lại miệng vết thương, hơi thở thì thào như đã cạn hết sức lực, hắn thì lại tiếp tục đi đến gần anh, đưa gối cấy vào bụng khiến anh ngã người ra phía sau. Lưng áp vào tảng đá, máu thì cứ tuôn ra, ý thức càng trở mơ hồ, anh ngục người ngay tại chổ.
Tên sát thủ nhếch môi cười, nếu như không có thuốc thủ thì chắc rằng hắn dễ gì đụng được đến một sợi tóc của anh. Nhưng nay, nhìn con mồi yếu đuối đang chờ chết, hắn cười khinh.
Hắn bước nhẹ từng bước, tay vẫn cầm con dao rồi khụy gối xuống sao cho ngang bằng với Tư Phong, hắn đưa thanh dao cách vị trí tim của anh khoảng chừng 10 cm để lấy lực.
- “ Roẹt”_ Con dao nghiêm thẳng lên tim chứng minh cho sự kết thúc của một con cờ vô dụng. Cành hoa bỉ ngạn đỏ được đặt trên mặt đất… để kết thúc cho một đời người.
Khu nhà ăn…
- 30 phút rồi đấy… sao anh Phong vẫn chưa quay lại?_ Thần Hạ lo lắng hỏi.
- Chắc nó ngủ đâu đó trên đồi rồi._ Thừa Thiên cười dối.
- Em thấy lo quá! Mình đi tìm anh ấy đi._ Ả sốt sắn.
- Hạ nhi yên tâm đi... nó không rơi xuống vực đèo đâu..._ Hàn Quân.
- Nhưng..._ Ả nói rồi lấy điện thoại ra điện ngay cho Tư Phong.
“ Tút” “ Tút” “Tút”._ Giọng nói thánh thót như chim sơn ca của đầu dây điện thoại vang lên.
- Anh Phong không bắt máy..._ Ả.
- Chắc nó khóa điện thoại rồi đấy, mà chuyện đấy cũng đâu phải ngày một ngày hai, trước đây thằng đấy cũng thường xuyên làm vậy mà._ Kenji.
- Đi tìm._ Trương Dương vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng ấy.
- Mày rảnh quá vậy... nó..._ Hàn Quân chưa kịp nói hết thì Trương Dương lại tiếp tục cắt ngang:
- Trước đó... thằng Phong xem tin nhắn từ điện thoại rồi rời đi, nhưng nếu có việc gì của tập đoàn thì nó sẽ nói ngay chớ sao lại nói là “ đi dạo”, tụi mày không thấy kì lạ sao?_ Trương Dương nhìn tụi anh giải thích.
- Anh Dương nói đúng đó... chúng ta mau đi tìm thôi._ Thần Hạ.
- Thôi được rồi._ Hàn Quân.
Thế là cả nhóm rời đi để tìm anh, sau 15 phút... 30 phút. Họ tìm anh khắp nơi, ngay cả việc điện về tập đoàn, công ty, gia đình cũng không có tin tức gì. Hàn Quân còn điều động đàn em khắp nơi chạy dọc theo tuyến đường để tìm kiếm anh,... chuyến đi du lịch cứ thế cũng bị tạm ngưng.
- Còn... còn một nơi, chúng ta vẫn chưa tìm._ Ả nói với một khuôn mặt chứa chan toàn nước mắt.
- Khu vực đèo phía sau._ Thừa Thiên nhanh nhảo nói. Đúng vậy cả nhóm bây giờ rất ư là lo lắng cho anh, họ sợ anh lại xảy ra chuyện gì a.
Rồi 5 người bọn họ cấp tốc cùng với một vài tên đàm em nhanh chóng ra phía sau tiểu viện. Họ len lỏi đi chập chễnh trên những tảng đá khá chông chênh và không ngừng la hét gọi tên anh. Bỗng rồi đã tới cái khúc cua định mệnh ấy, khung cảnh trước mắt như điểm cho một bức tranh kinh dị sinh động, dưới nền đất mềm ướt đẫm cả máu tươi, khung cảnh chật vã như mới vừa xảy ra vật lộn và còn có cả...
- Cái quái gì vậy?_ Kenji tròn mắt.
- Tư Phong, không lẽ..._ Hàn Quân run giọng nói sau đó đảo mắt xung quanh tìm kiếm anh.
“ Tư Phong/ anh Phong” tất cả gọi vang tên anh.
- Anh ấy… liệu anh ấy có rơi xuống đèo không? Hu… hu._ Thần Hạ chau đảo lời, nước mắt ả rưng rưng.
- Mau cho thêm người tìm kiếm khu vực dưới đèo, nhanh lên._ Trương Dương hét lớn.
“ Trần Vũ Tư Phong, mày ở đâu ra đây cho tao nếu không tao cào đất nhà mày”_ Kenji tức giận nhìn xuống vực đèo. Tư Phong với các anh là bạn thân nhất của nhau, trước đây khi đi chơi với nhóm anh cũng thường xuyên bỏ về một mình nhưng chưa bao giờ lại khuất bóng lâu như ngày hôm nay. Bây giờ lại thêm cảnh tượng kinh dị trước mắt, không khỏi khiến người khác suy viễn lung tung.
Thừa Thiên thì liên tục nóng vội tiếp tục tìm kiếm xung quanh thì anh bỗng dưng anh thấy một cành hoa bỉ ngạn nằm phía sau tảng đá, nhẹ nhàng đi đến gần anh định với tay lấy thì:
- Phong… là mày sao?_ Anh thấy một bóng hình người con trai đang dựa người vào tảng đá, còn bên vai phải thì ướt ẩm máu. Tim bắt đầu run lên, Thừa Thiên dần đi đến thì đúng là Tư Phong, còn anh thì vẫn mãi hôn mê nên chẳng biết cái mô tê gì hết:
- Phong… Phong, mày làm sao vậy? Phong… Phong._ Thừa Thiên lay vai Tư Phong, không ngừng kêu tên anh. Lúc này, những người còn lại thì mới chú ý đến hành động và lời nói của Thiên. Hàn Quân, Kenji, Trương Dương cùng Thần Hạ nhanh chồng chạy vội đến vách đá chỗ của Thiên thì chứng kiến ngay cảnh này, người bạn thân của họ đang nằm mê man bất tỉnh ư? Cmn…
- Anh Phong…_ Thần Hạ sốt sắt rưng rưng khóc.
- Mau mang nó đến bệnh viện._ Trương Dương hét lên.
Sự việc diễn ra như thế đấy, cái tin tức hot boy Tư Phong bị ám sát lan rộng trên toàn mạng thông tin đại chúng, dân cư fanclup của anh thì đi hô to đi biểu tình tùm lum… chuyến du lịch cứ thế mà bị giải tán làm cho một số học sinh uất ức không thôi… loạn rồi loạn hết rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook