Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
-
30: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 212
“Rất nhiều lần có người muốn nhận nuôi mình, lúc đó ông ta sẽ nói với họ thần kinh của mình có vấn đề…”
Giọng nói của Trình Ngộ rét lạnh như băng xương: “Năm mười tuổi cuối cùng cũng có người đồng ý nhận nuôi mình, mình cho rằng… rốt cuộc, rốt cuộc mình cũng được cứu rồi…”
Mắt Trình Ngộ tràn đầy âm u đen nhánh: “Nhưng cậu biết không, người đó, gã ta là bạn tốt của viện trưởng, ở trong cô nhi viện thì viện trưởng còn phải thu liễm, cho nên… ông ta bảo bạn tốt của mình ra mặt, nhận nuôi mình.
Hai kẻ đó giống hệt nhau, đều là cầm thú! Noãn Noãn, cậu sẽ vĩnh viễn không biết… một đứa trẻ mười tuổi, để bảo vệ bản thân ngoại trừ cầm lấy vũ khí cạnh người, đánh cược tính mạng thì không biết phải làm sao cả…”
Sự ấm áp do hương rượu kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nhanh chóng lắng xuống, trái tim Tô Noãn dâng trào từng đợt lạnh lẽo che trời lấp đất.
Dù đã sớm đoán được, nhưng giờ phút này khi thật sự nghe cậu nói ra, cô vẫn không dám tưởng tượng, một đứa trẻ mười tuổi phải tuyệt vọng thế nào mới có thể cầm lấy vũ khí.
Càng không dám tưởng tượng, kết quả mà cậu dùng tính mạng đánh cược bảo vệ chính mình đổi lấy là lại lần nữa trở về địa ngục… Hơn nữa từ đây, chẳng thể thoát khỏi nó.
“Noãn Noãn…” Ngồi trên sân thượng, Trình Ngộ rũ mắt: “Dáng vẻ hiện tại của mình đã khiến cậu thất vọng lắm phải không… mình vẫn luôn lừa cậu, không dám nói cho cậu biết bản thân mình thật sự là kẻ như vậy… xin lỗi, mình không nên gạt cậu.
”
Cậu chỉ muốn nắm lấy sự ấm áp duy nhất này cho nên mới liều mạng che giấu quá khứ, không dám để cô nhìn thấy con người chân chính của mình, không dám để cô biết trước kia cậu đã phải trải qua những chuyện kinh tởm thế nào.
“Xin lỗi, Noãn Noãn, thật sự xin lỗi….
Nếu bây giờ cậu không cần mình, mình có thể hiểu được, thật sự, mình không trách cậu, mình vẫn sẽ vô cùng cảm kích cậu…”
Không có bất cứ ai giống như cô đối xử tốt với cậu, cũng bởi cô quá tốt, nên cậu không bao giờ muốn có bất cứ sự giấu giếm hay lừa gạt!
Trình Ngộ chưa nói dứt lời đã bị Tô Noãn kéo sang đối diện với tầm mắt cô.
“Trình Ngộ… quên mọi chuyện đi, được không, quên những chuyện đã qua đi… không phải do cậu sai, mình sẽ bồi thường cho cậu, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, được không?”
Tô Noãn bình tĩnh nhìn khuôn mặt cậu thiếu niên trong bóng đêm càng thêm tinh xảo, mang theo mùi rượu, cô cong miệng cười khẽ: “Cậu không trả lời cũng không sao, dù sao cậu chạy không thoát được đâu, trở thành người của mình thì cậu phải chuẩn bị tinh thần làm trâu làm ngựa cả đời đi, đừng hòng nghĩ trốn… cậu đừng quên, bọn mình đã nói rồi, không ai được phép từ bỏ.
”
Thân thể Trình Ngộ chấn động, bình tĩnh nhìn cô, hé môi… Trong mắt nhanh chóng xuất hiện ướŧ áŧ, sau đó lại biến thành ánh sáng sáng ngời.
Cậu nghiêm túc gật đầu, mở miệng định nói nhưng thanh âm đã nghẹn ngào.
“Được… không từ bỏ, bọn mình… sẽ luôn bên nhau…”
Tương lai đúng là rất tốt đẹp, hiện tại cậu đã tin rồi, có cô ở đây, sao có thể không tốt đẹp chứ.
Hết thảy mọi chuyện đã qua, chờ đến sau này, nó sẽ chỉ là ác mộng mà thôi, tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cậu còn có ngày mai tốt đẹp cùng với cô.
Như vậy, sao cậu có thể từ bỏ được chứ.
“Cuộc sống thật sự, rất tốt đẹp…” Tô Noãn mượn rượu nói lời thấm thía, bỗng nhiên, không trung phía phương xa xuất hiện pháo hoa nổ tung sáng rực một vùng trời.
Cô giật mình, vội vàng quay đầu lại, kéo luôn cả thiếu niên bên cạnh cùng xem.
“Trình Ngộ, mau nhìn kìa…” Cô chưa dứt lời, pháo hoa đã biến mất, đôi mắt cô được lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh của cậu bao trùm.
Chưa kịp hiểu là chuyện gì, cánh môi truyền đến một cảm giác mềm mại lạnh lẽo phiếm mùi rượu.
Không tiến thêm một bước công thành đoạt đất, chỉ có sự đụng chạm nhẹ nhàng thành kính mà quý trọng, trong bóng đêm xúc cảm hết sức rõ ràng.
Về đến nhà, hai người đều đã nửa tỉnh nửa say, sóng vai nằm trên giường trong phòng Tô Noãn.
Lúc này đã hơi say, Tô Noãn mở miệng nói không rõ ràng: “Trình Ngộ, lúc ấy… cậu cố ý gϊếŧ ông ta, đúng không?”
Chỉ có sau khi uống rượu, cô mới dám hỏi ra lời trong lòng.
Cô nhớ kỹ lúc ấy Trình Ngộ rất bình tĩnh, cậu bình tĩnh để kẻ kia đâm trúng vị trí không nguy hiểm đến tính mạng trên người mình, rồi bình tĩnh rút dao ra, sau đó bình tĩnh, chính xác đâm vào trái tim kẻ kia.
Trên người Trình Ngộ có rất nhiều thương, cực kỳ chật vật đáng thương, mà trên người kẻ kia chỉ có một vết thương do thiếu niên gây ra trong lúc hoảng loạn… một dao trí mạng.
Đây cũng là căn cứ quan trọng để thẩm phán đưa ra phán quyết.
Trình Ngộ đang thầm rũ mắt, dần dần đã chuyển hướng sang nhìn cô, nhìn góc nghiêng xinh đẹp trong đêm của cô gái.
Mãi lâu sau, cậu mới mở miệng.
“Cậu có sợ mình không?” Cậu lên tiếng cam chịu.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook