Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
-
25: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 191
Gã đàn ông một mắt cười lạnh chặn trước mặt cậu, trong mắt ngập ý cười ti tiện, ác độc.
“Trình Ngộ à, con không nhớ ba sao, ba thì rất nhớ con, dẫu sao… con còn nợ ba một con mắt đấy, con nói xem… có phải hay không?”
Ánh sáng tối tăm nơi đầu hẻm, gã đàn ông một mắt như ma quỷ bò ra từ địa ngục, ông ta cười âm trắc tràn đầy dâʍ tà.
“Với lại… lúc trước ba đối xử với con tốt vậy mà, con thấy có đúng không…”
“Sao con có thể nhẫn tâm như vậy, đã ngần ấy năm mà không chịu đến thăm ba lần nào thế?”
Sắc mặt Trình Ngộ trắng bệch, toàn thân cứng đờ.
“Tránh ra, tôi không quen ông!”
Gã đàn ông kia bỗng chốc bật cười: “Không quen? Tiểu Trình Ngộ làm ba đau lòng thật đó… Mấy hôm trước trùng hợp trông thấy con ba còn không dám tin, hoá ra Tiểu Trình Ngộ của ba đã lớn thế này rồi, còn… còn có cả bạn gái nữa.”
Trình Ngộ chấn động, vội ngẩng đầu, đáy mắt trào ra âm u.
“Ông muốn làm gì!”
“À…” Gã ta nhăn răng cười lạnh: “Đừng xem ba là người xấu vậy chứ, ngần ấy năm không gặp, ba rất nhớ con, ba chỉ muốn con trở về nhà với ba, nhớ lại những hồi ức… của phụ tử tình thâm chúng ta thôi!”
Mấy chữ phụ tử tình thâm gã ta đặc biệt nhấn mạnh, đáy mắt ác độc dâʍ tà không thèm giấu giếm.
Nhìn sắc mặt ngày càng trắng của Trình Ngộ, ông ta cười khằng khặc: “Đương nhiên, nếu con không muốn, ba cũng không có cách nào khác, thế nhưng, không biết nếu cô bạn gái nhỏ kia của con nhìn thấy những bức ảnh xinh đẹp của Tiểu Trình Ngộ được ba chụp hồi trước thì có thích hay không đây…”
Gã ta đến gần Trình Ngộ âm u nói: “Dẫu gì, ngần ấy năm, ba luôn dựa vào những bức ảnh ấy để an ủi nỗi nhớ Tiểu Trình Ngộ của chúng ta đấy.”
Trong đầu Trình Ngộ ầm ầm trống rỗng, trong nháy mắt, cậu cảm thấy bản thân như mất năng lực suy nghĩ… Nhưng trong khoảnh khắc, cậu lại bất chợt thanh tỉnh, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất.
Không ngờ năm đó gã ta lại chụp ảnh lại, bây giờ còn muốn dùng chúng để uy hϊếp cậu nếu không sẽ để Tô Noãn thấy những tấm ảnh đó.
Không được, gϊếŧ gã ta… phải gϊếŧ gã ta!
Quyết không thể để cho người khác nhìn thấy quá khứ dơ bẩn, bất kham của cậu, quyết không thể, không thể để cô nhìn thấy, tuyệt đối không thể!
“Đây là địa chỉ của ba, ba hy vọng trong vòng 3 ngày sẽ nhìn thấy Tiểu Trình Ngộ của chúng ta về nhà… Yên tâm, chỉ cần con trở về gặp ba một lần, ba sẽ giao hết những ảnh chụp đó cho con, hơn nữa sau này sẽ không tới tìm con nữa.”
Trình Ngộ ngẩng đầu: “Ông không gạt tôi chứ?”
Gã một mắt cười khằng khặc: “Sao ba lại lừa con được…”
Trình Ngộ đứng một mình ở dưới tầng thật lâu, lúc về đến nhà trên mặt đã khôi phục nụ cười ôn hoà của dĩ vãng.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Tô Noãn vẫn luôn cảm thấy Trình Ngộ có gì đó là lạ, cậu không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
“Ăn nhiều thịt cá vào, tốt cho thân thể.” Trình Ngộ gắp đồ ăn cho cô.
“Cơm nước xong thì không nên vận động, mới ăn xong cũng đừng nằm ngay.” Trình Ngộ như bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó: “Gói sủi cảo lần trước vẫn để ở ngăn đông trong tủ lạnh, đường đỏ thì để trong ngăn kéo của chiếc bàn trong phòng bếp, cậu nhớ phải tưới nước mỗi tuần cho hoa ở ban công đấy…”
Tô Noãn buông chén hoài nghi nhìn cậu, Trình Ngộ vừa dứt lời, đáy mắt như nhận ra điều gì, tiếp theo cậu hơi uể oải nói: “Mình sợ cậu sẽ ở bên Hàn Liệt, không cần mình nữa!”
Tô Noãn cạn lời trừng cậu một cái: “Nghiêm túc ăn cơm của cậu đi, cậu còn phải làm trâu làm ngựa, giặt quần áo, nấu cơm cho mình dài, đừng có hòng nghĩ trốn.”
Trình Ngộ cười nhìn cô, cười đến mức không thấy mắt đâu.
Cơm nước xong Trình Ngộ thu dọn bát đũa.
Cậu đã sớm không cho Tô Noãn làm bất cứ việc nhà nào nữa, bản thân dốc hết sức nhận thầu.
Đúng lúc này, Tô Noãn nhận được một cuộc điện thoại, là một dãy số xa lạ.
Sau khi nhấc máy, điện thoại truyền đến giọng nói nôn nóng của một người phụ nữ trung niên.
“Là Tô Noãn phải không, dì là mẹ của Triệu Triệt.
Có phải hai đứa các con cãi nhau không? Hai ngày nay Triệu Triệt không chịu ăn cơm, dì biết Triệu Triệt tính tình trẻ con, nhưng mà không ăn cơm sẽ phải chịu đói.
Đôi tình nhân các con cãi nhau dì cũng hiểu thế nhưng con có thể giúp dì khuyên nhủ Triệu Triệt, bảo nó ăn chút gì đó được không…”
Vừa nghe là biết dì ấy đang hoang mang lo sợ rồi.
Tô Noãn đang định mở miệng, lại thấy Trình Ngộ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô vội vàng nói vào điện thoại: “Dì ơi, dì hiểu lầm rồi, cháu không phải bạn gái của cậu ấy, càng không phải vú em của cậu ấy, không thể quản chuyện cậu ấy có ăn cơm hay không đâu ạ!”
Vội vàng ngắt điện thoại, cô đuổi theo, gọi với theo Trình Ngộ.
“Đã trễ thế này rồi cậu còn định đi đâu?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook