Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
-
Chương 368: Xác sống có độc (61)
Uông Dương cực kỳ tốt với Hoắc Thuỷ, dị năng của ả rất dễ khiến người khác chú ý nên hắn đã để ả dùng thân phận của một người bình thường gia nhập căn cứ.
Căn cứ thủ đô chỉ thu nhận dị năng giả, nếu người nhà của dị năng giả muốn gia nhập thì dị năng giả đó phải kiếm vật tư gấp đôi. Chính vì vậy, thời gian này, Uông Dương bận đến mức chân không chạm đất, ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Hôm nay, Hoắc Thuỷ thật sự quá nhớ những gã đàn ông đã mất của ả. Nếu bọn họ còn sống thì thật tốt, Uông Dương cũng không cần vất vả như vậy. Ôm đầy bụng áy náy và hổ thẹn, Hoắc Thuỷ càng cảm thấy nặng lòng hơn, chính vì thế ả mới ra ngoài đi dạo….
Ai ngờ ả lại gặp phải một đám xấu xa!
Khi Hoắc Thuỷ còn đang luống cuống, không biết phải làm gì thì…
…….
[ Haiz…] - Hệ thống rác rưởi đột ngột xuất hiện, thở dài một hơi, nghe nẫu cả ruột[1].
Xác sống Hoan chẳng hề bị ảnh hưởng, cô cực kỳ tập trung, run run cầm lọ thuốc nước màu lam không rõ tên, tự sơn móng tay cho mình.
Lăng Trầm không có thời gian chơi với cô, Thẩm Lương Chi lại sắp kết hôn, cũng chẳng rảnh tới chơi nên Đường Hoan nghĩ, cô phải tự tìm niềm vui cho chính mình. Vì vậy, cô lục phòng thí nghiệm của Lăng Trầm, khi tìm được một lọ thuốc có thể nhuộm màu, cô quyết định tự sơn móng tay cho mình.
Cho dù có là xác sống thì cô cũng phải xinh xinh đẹp đẹp!
[ Ký chủ rác rưởi, ta cảm thấy, cô sắp chết đến nơi rồi!]
Đường Hoan bực bội: “Cậu mới chết ấy! Rồi làm sao nữa?”
[ Khí vận chi nữ lại ôm được cái đùi vàng[2] mới.]
Đường Hoan:...... tay cô run lên, nước thuốc rơi vãi đầy đất.
Má nó chứ!
Giờ đùi vàng đã rẻ rúng tới mức xuất hiện đầy đường rồi ư?
Tại sao cô không có nổi lấy một cái để ôm nhỉ?
Gì cơ, Hoắc Thuỷ đã tới thủ đô rồi á?
Gì cơ, đùi vàng ả mới ôm chính là người cha ruột thất lạc nhiều năm của ả á?
What? Cha ruột của ả lại là ân sư của Lăng Trầm, giáo sư Mạc á?
Bị hết chậu máu chó này đến chậu máu chó khác đổ xuống đầu, Đường Hoan hoàn toàn hoá đá. Chờ khi phản ứng lại, lòng cô đã chứa đầy một đống ký tự hỗn loạn do cô phỉ nhổ mà ra.
Mẹ cậu! Sao cậu không nói cho tôi biết cái lão giáo sư Mạc gì gì kia là cha đẻ của khí vận chi nữ sớm hơn hả? Cậu mà nói sớm, tôi đã tìm cơ hội cắn chết lão rồi!
Hệ thống rác rưởi không hề cảm thấy hổ thẹn, đáp: [ Đây là cốt truyện bị che giấu. Lúc đầu, ta cũng có biết gì đâu!]
Đường Hoan: “......”
Khí vận chi nữ và bia đỡ đạn không thể cùng tồn tại, bởi vì, chỉ cần có khí vận chi nữ thì bia đỡ đạn sẽ chẳng còn đường sống nào hết.
Đường Hoan có thể làm gì, cô cũng rất tuyệt vọng!
“Tôi nghĩ khí vận chi nữ và tôi mới thật sự là một đôi trời định, nếu không, tại sao tôi đi đến chỗ nào thì ả cũng đi tới chỗ đó chứ, cứ như âm hồn ấy!” - Đường Hoan uể oải phỉ nhổ.
Hệ thống lập tức đá đểu cô: [ Dẹp đi, bia đỡ đạn như cô căn bản chẳng lọt vào mắt khí vận chi nữ đâu.]
Đường Hoan: “......”
Cút!
*
* *
Hoắc Thuỷ thật sự là con ruột của giáo sư Mạc.
Những gì xảy ra chẳng khác nào cốt truyện máu chó nói về người phụ nữ vấp phải gã đàn ông cặn bã. Năm xưa, giáo sư Mạc chỉ là một gã xuất thân nghèo hèn, vừa tình chàng ý thiếp, thề non hẹn biển với thanh mai ngây thơ, lương thiện, vừa lưỡng lự, nghĩ xem có nên chấp nhận con gái của thầy dạy mình hay không.
Giữa sự nghiệp và tình yêu, gã cặn bã nào rồi cũng sẽ chọn sự nghiệp, sau đó đổ mọi tội lỗi, trách nhiệm lên đầu cô vợ mà mình không yêu, như thể trước đó, người ta đã quỳ lạy, khóc lóc, gây sự, cầu xin được gả cho gã vậy.
Giáo sư Mạc cưới người khác, thanh mai trúc mã của lão lại mang thai trong hoảng sợ, bất an.
Sinh con xong… một người phụ nữ xuất thân từ vùng núi rừng hẻo lánh xa xôi nào chịu nổi áp lực lớn, vì thế mẹ Hoắc Thuỷ chỉ có thể bất đắc dĩ đưa con mình tới nơi khác.
Khi đã công thành danh toại, quay về tìm “chân ái”, giáo sư Mạc mới biết mình có một đứa con gái, đứa con đó vừa sinh ra đã bị đưa vào viện phúc lợi[3].
[1]荡气回肠 (đãng khí hồi tràng): 1 - một thứ gì đó khiến lòng người rung động, chìm đắm; 2 - cực kỳ xúc động, cảm động,... → Vì trong truyện, hệ thống “diễn” rất nhiều, nên Diệp mỗ quyết định dịch như trên, vừa mang chút gì đó “đá đểu” hệ thống diễn, vừa không khiến nghĩa của cụm từ “đi quá xa” so với bản Trung. :v
[2]đùi vàng: ôm đùi chỉ việc đi theo/ dựa hơi/ dựa vào/ bám vào một ai đó tài giỏi, có quyền lực, “đùi vàng” chỉ những người có quyền, có tiếng nói,...
[3]Viện phúc lợi (福利院): là cơ sở do nhà nước, cơ sở,... tạo ra để giúp đỡ, thu lưu những người khó khăn, bệnh tật, mồ côi,...
Căn cứ thủ đô chỉ thu nhận dị năng giả, nếu người nhà của dị năng giả muốn gia nhập thì dị năng giả đó phải kiếm vật tư gấp đôi. Chính vì vậy, thời gian này, Uông Dương bận đến mức chân không chạm đất, ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Hôm nay, Hoắc Thuỷ thật sự quá nhớ những gã đàn ông đã mất của ả. Nếu bọn họ còn sống thì thật tốt, Uông Dương cũng không cần vất vả như vậy. Ôm đầy bụng áy náy và hổ thẹn, Hoắc Thuỷ càng cảm thấy nặng lòng hơn, chính vì thế ả mới ra ngoài đi dạo….
Ai ngờ ả lại gặp phải một đám xấu xa!
Khi Hoắc Thuỷ còn đang luống cuống, không biết phải làm gì thì…
…….
[ Haiz…] - Hệ thống rác rưởi đột ngột xuất hiện, thở dài một hơi, nghe nẫu cả ruột[1].
Xác sống Hoan chẳng hề bị ảnh hưởng, cô cực kỳ tập trung, run run cầm lọ thuốc nước màu lam không rõ tên, tự sơn móng tay cho mình.
Lăng Trầm không có thời gian chơi với cô, Thẩm Lương Chi lại sắp kết hôn, cũng chẳng rảnh tới chơi nên Đường Hoan nghĩ, cô phải tự tìm niềm vui cho chính mình. Vì vậy, cô lục phòng thí nghiệm của Lăng Trầm, khi tìm được một lọ thuốc có thể nhuộm màu, cô quyết định tự sơn móng tay cho mình.
Cho dù có là xác sống thì cô cũng phải xinh xinh đẹp đẹp!
[ Ký chủ rác rưởi, ta cảm thấy, cô sắp chết đến nơi rồi!]
Đường Hoan bực bội: “Cậu mới chết ấy! Rồi làm sao nữa?”
[ Khí vận chi nữ lại ôm được cái đùi vàng[2] mới.]
Đường Hoan:...... tay cô run lên, nước thuốc rơi vãi đầy đất.
Má nó chứ!
Giờ đùi vàng đã rẻ rúng tới mức xuất hiện đầy đường rồi ư?
Tại sao cô không có nổi lấy một cái để ôm nhỉ?
Gì cơ, Hoắc Thuỷ đã tới thủ đô rồi á?
Gì cơ, đùi vàng ả mới ôm chính là người cha ruột thất lạc nhiều năm của ả á?
What? Cha ruột của ả lại là ân sư của Lăng Trầm, giáo sư Mạc á?
Bị hết chậu máu chó này đến chậu máu chó khác đổ xuống đầu, Đường Hoan hoàn toàn hoá đá. Chờ khi phản ứng lại, lòng cô đã chứa đầy một đống ký tự hỗn loạn do cô phỉ nhổ mà ra.
Mẹ cậu! Sao cậu không nói cho tôi biết cái lão giáo sư Mạc gì gì kia là cha đẻ của khí vận chi nữ sớm hơn hả? Cậu mà nói sớm, tôi đã tìm cơ hội cắn chết lão rồi!
Hệ thống rác rưởi không hề cảm thấy hổ thẹn, đáp: [ Đây là cốt truyện bị che giấu. Lúc đầu, ta cũng có biết gì đâu!]
Đường Hoan: “......”
Khí vận chi nữ và bia đỡ đạn không thể cùng tồn tại, bởi vì, chỉ cần có khí vận chi nữ thì bia đỡ đạn sẽ chẳng còn đường sống nào hết.
Đường Hoan có thể làm gì, cô cũng rất tuyệt vọng!
“Tôi nghĩ khí vận chi nữ và tôi mới thật sự là một đôi trời định, nếu không, tại sao tôi đi đến chỗ nào thì ả cũng đi tới chỗ đó chứ, cứ như âm hồn ấy!” - Đường Hoan uể oải phỉ nhổ.
Hệ thống lập tức đá đểu cô: [ Dẹp đi, bia đỡ đạn như cô căn bản chẳng lọt vào mắt khí vận chi nữ đâu.]
Đường Hoan: “......”
Cút!
*
* *
Hoắc Thuỷ thật sự là con ruột của giáo sư Mạc.
Những gì xảy ra chẳng khác nào cốt truyện máu chó nói về người phụ nữ vấp phải gã đàn ông cặn bã. Năm xưa, giáo sư Mạc chỉ là một gã xuất thân nghèo hèn, vừa tình chàng ý thiếp, thề non hẹn biển với thanh mai ngây thơ, lương thiện, vừa lưỡng lự, nghĩ xem có nên chấp nhận con gái của thầy dạy mình hay không.
Giữa sự nghiệp và tình yêu, gã cặn bã nào rồi cũng sẽ chọn sự nghiệp, sau đó đổ mọi tội lỗi, trách nhiệm lên đầu cô vợ mà mình không yêu, như thể trước đó, người ta đã quỳ lạy, khóc lóc, gây sự, cầu xin được gả cho gã vậy.
Giáo sư Mạc cưới người khác, thanh mai trúc mã của lão lại mang thai trong hoảng sợ, bất an.
Sinh con xong… một người phụ nữ xuất thân từ vùng núi rừng hẻo lánh xa xôi nào chịu nổi áp lực lớn, vì thế mẹ Hoắc Thuỷ chỉ có thể bất đắc dĩ đưa con mình tới nơi khác.
Khi đã công thành danh toại, quay về tìm “chân ái”, giáo sư Mạc mới biết mình có một đứa con gái, đứa con đó vừa sinh ra đã bị đưa vào viện phúc lợi[3].
[1]荡气回肠 (đãng khí hồi tràng): 1 - một thứ gì đó khiến lòng người rung động, chìm đắm; 2 - cực kỳ xúc động, cảm động,... → Vì trong truyện, hệ thống “diễn” rất nhiều, nên Diệp mỗ quyết định dịch như trên, vừa mang chút gì đó “đá đểu” hệ thống diễn, vừa không khiến nghĩa của cụm từ “đi quá xa” so với bản Trung. :v
[2]đùi vàng: ôm đùi chỉ việc đi theo/ dựa hơi/ dựa vào/ bám vào một ai đó tài giỏi, có quyền lực, “đùi vàng” chỉ những người có quyền, có tiếng nói,...
[3]Viện phúc lợi (福利院): là cơ sở do nhà nước, cơ sở,... tạo ra để giúp đỡ, thu lưu những người khó khăn, bệnh tật, mồ côi,...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook