Sau đó, dưới con mắt "trẻ con dễ dạy" của Hứa Sí, cô ấy giả vờ đau bụng rồi lặng lẽ trốn khỏi đoàn đang chạy mùa đông.“Thể lực của cậu cũng yếu quá rồi.” Anh cười bất đắc dĩ: “Cậu ăn bánh mì chưa?”"Tớ đã ăn hết từ lâu! Tớ thích nhất là bánh mì bơ mứt hoa quả, mềm mềm chua chua ngọt ngọt, có thể khiến cả người trở nên sảng khoái.” Cô bị đồ ăn ngon gợi lên hứng thú, nhất thời quên cả đôi chân đang mỏi nhừ: "Nếu sau này có thời gian, nhất định tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."Ôn Du chạy chậm, họ gần như tụt lại phía sau tất cả học sinh trong trường, mặc dù thể lực cô không đủ, nhưng cô quyết tâm không nhận thất bại, cô thà nín thở chạy hết quãng đường chứ không bỏ cuộc giữa chừng.Hứa Sí biết sức Ôn Du không theo kịp, cũng không dư sức để nói chuyện, chỉ yên lặng chạy theo cô, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc cô một cái.Lúc này, tóc mái của Ôn Du bị gió thổi lên, lộ ra vầng trán trắng nõn.


Gió lạnh mùa đông khiến mặt cô tái nhợt, lộ ra một chút dịu dàng nhìn thấy mà thương, trái cổ Hứa Sí khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.Anh lặng lẽ nheo mắt liếc nhìn mấy lần, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt vô tình lướt qua của Ôn Du nên vội vàng quay mặt đi, tim đập thình thịch.“Cậu đừng nhìn tớ.” Đối với chuyện này cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bây giờ tớ rất xấu.”Cứ như vậy họ từ từ đuổi theo nhóm học sinh đi trước chạy đến cuối cùng, khi kết thúc một vòng đã gần đến giờ vào lớp.

Ôn Du đỡ gốc cây nghỉ ngơi một lát, cố gắng cười với anh: "Cảm ơn cậu đã chạy cùng với tớ.

Giờ học sắp bắt đầu rồi, cậu về lớp đi."Hứa Sí không nhúc nhích, cúi đầu nhìn những bóng cây loang lổ trên sàn gạch dưới chân, thật lâu sau mới ngước mắt lên, trầm giọng nói: "Tớ đã nghĩ kỹ câu trả lời về vấn đề hôm qua rồi."Ôn Du kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ý thức được “vấn đề" trong miệng anh hẳn là chuyện tương lai muốn làm gì.Trong bản gốc, khi còn học cấp ba Hứa Sí ngoại trừ yêu đương với nữ chính thì chỉ có đánh nhau, anh được miêu tả là một thiếu niên ngông cuồng phóng túng, tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không dính dáng gì đến học hành và sự nghiệp.


Sau khi tốt nghiệp, tác giả đã biến anh thành một chủ tịch trẻ tuổi đầy triển vọng và tài năng chỉ bằng một cái búng tay, chuyện này thật sự không logic chút nào."Tớ muốn trở thành một doanh nhân, không phụ thuộc vào công việc kinh doanh của gia đình, còn phải thành công hơn bố tớ nữa." Đôi mắt u ám vốn có của cậu thiếu niên dường như chứa đựng ngọn lửa, hiện lên chuỗi ánh sáng dịu dàng: “Tớ rất thích quyển ghi chép đó, cảm ơn cậu.”Mặc dù cô không biết tại sao trong một đêm mà Hứa Sí lại có sự thay đổi lớn như vậy, nhưng dù sao đi nữa thì chỉ cần nghe tin anh chịu học thôi cũng đủ khiến Ôn Du vui mừng mấy ngày — cô cứ nghĩ việc dẫn dắt cậu thiếu niên không bao giờ quan tâm đến việc học của mình đi đúng con đường sẽ là một cuộc đấu tranh lâu dài và gian khổ, nhưng không ngờ rằng anh lại tự ý thức được như vậy.Nghĩ như vậy thì cảm thấy, Hứa Sí thật sự rất ngoan.Vì vậy cô cười gật đầu: "Vậy cậu phải cố gắng lên."Sau khi tạm biệt Hứa Sí, Ôn Du nhìn thấy Hạ Tiểu Hàn ở cửa khu dạy học đang đợi cô trở về lớp học.Cô ấy đang chống nạnh cãi nhau với một cậu con trai, Hạ Tiểu Hàn giống như hóa thân của cái máy quay đĩa, mồm mép nhanh nhạy vô cùng, một loạt chữ thốt ra đều vang lên như đạn đại bác.

Còn chàng trai bên cạnh cô ấy thì bất động như núi, vẻ mặt lãnh đạm, đó rõ ràng là Lục Ninh, thanh mai trúc mã của cô ấy."Không được, cậu phải dạy kèm cho tớ! Tiểu Du chăm chỉ như vậy, sau này thi xếp lớp lại cậu ấy sẽ đến lớp chọn, như thế thì tớ sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa."Mặc dù lý lẽ không sai, nhưng năm từ "không còn được gặp lại" nghe rất cấn, khiến Ôn Du không nhịn được rùng mình một cái.Lục Ninh rõ ràng đã nhìn thấy cô, hơi gật cằm để chào hỏi, Hạ Tiểu Hàn vì vậy cũng quay đầu lại, sau khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Du thì cô ấy ôm cô thật chặt, còn không quên nũng nịu phàn nàn: “Tiểu Du, tên này lại không dạy kèm cho tớ! Khi còn bé tớ rất tốt với cậu ấy, tất cả kẹo và búp bê Tây Dương đều cho cậu ấy, thế mà bây giờ tên này lại trả ơn tớ như vậy đấy!"Ai có thể nghĩ rằng học sinh đứng đầu khối ít khi nói cười khi còn nhỏ sẽ chơi búp bê với bạn nữ, Ôn Du nhìn cậu với vẻ phức tạp, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.Lục Ninh được xây dựng giả thiết "yêu để trong lòng không nói ra" điển hình, cho dù cậu hết lòng vì Hạ Tiểu Hàn cũng không thể hiện một chút tình cảm nào ra ngoài.


Điều này cũng khiến Hạ Tiểu Hàn vốn thầm yêu cậu lại bị Hứa Sí đào góc tường, một thế hệ con cưng của trời lại trở thành bi kịch làm lốp xe dự phòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương