Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Bài
-
Chương 19: Chạy bộ buổi sáng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Aimee
Vì để tăng cường thể chất cho học sinh, trường cấp ba Hoài Thành tạm thời cho hủy tiết thể dục giữa giờ rồi tổ chức các hoạt động thi chạy mùa đông cho toàn trường.
Hạ Tiểu Hàn vô cùng bực tức, gần đây cô nàng đã hình thành thói quen trở thành một wibu*, cả ngày chỉ muốn trở thành con sâu gạo chậm chạp, hoàn toàn khịt mũi coi thường hành vi vận động này. Tiết thể dục giữa giờ vào ngày thứ hai là thời cơ hoàn hảo để nhìn lén các anh trai nhỏ học lớp khác. Chỉ nhìn quanh một chút, trăm ngàn nam sinh với muôn vàn loại hình sẽ được thu gọn vào mắt, cô gái nhỏ nhìn thấy mà lòng như muốn nở hoa. Còn chạy quanh sân trường thì…
Cô nàng chưa chạy được nửa chặng là đã mệt tụt quần rồi, làm gì còn hơi để đi ngắm người khác nữa. Huống chi sau một hồi vận động vất vả, cho dù có là người xinh đẹp tuyệt vời, khuôn mặt mà đỏ lên thì chẳng khác gì trát phấn lên mặt, hoặc cũng là trắng bệch như muốn về với đất mẹ, thật sự không có gì để mlem cả.
*Giải thích một tí về chữ wibu này, trong bản convert nó là ‘phì trạch’, trong bản raw là ‘肥宅’. Vì mình không biết tiếng Trung nên theo những gì mình tra được, cụm ‘肥宅’ nghĩa là fat house, ý chỉ những người nghiện/mê/cuồng/… anime, văn hóa Nhật bản quá mức. Để nguyên cụm fat house như trên thì rất nhiều bạn sẽ không hiểu, chú thích ở dưới thì không biết các bạn có đọc không nên mình tìm một cụm có nghĩa tương đương nhưng chưa sát là ‘wibu’. Nếu ai có ý kiến hay ho hơn thì comment ở dưới giúp mình nha, cảm ơn rất nhiều Mình là fan anime nhưng không tìm hiểu sâu nên không rõ mấy từ này lắm. ^^
Tình huống của Ôn Du chẳng khá hơn cô bạn là bao, cho dù có ở thế giới nào, cô cũng không phải là người thích vận động, đương nhiên hai người trở thành anh em có phúc cùng hưởng có họa chết chùm, bị toàn thể lớp học quăng đi xa xa.
Ôn Du thở hổn hển không nói được lời nào, Hạ Tiểu Hàn cố gắng giảm bớt chú ý về sự mệt mỏi bằng một câu chuyện cười: “Một con hươu đực chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng ngày kia, nó biến thành… Hứa Sí?”
Sự chuyển âm này diễn ra cực kỳ đột ngột, Ôn Du chưa kịp suy nghĩ kỹ xem ý của cô nàng là gì, chợt một cơn gió lạnh khiến người khác thoải mái nhanh chóng lướt qua người cô, tiếp sau đó là một cái bóng người đứng thẳng băng trên mặt đất.
Không ngờ hôm nay Hứa Sí lại diện đồng phục rất quy củ, áo khoác caro trắng đen xen kẽ không quá dày càng khắc họa thêm vóc người mạnh mẽ thẳng tắp. Dáng cậu rất cao, chân cũng dài nữa, chiếc quần còn ngắn hơn cả cặp chân, để lộ đôi vớ trắng ở gần mắt cá chân.
Trông thấy cậu, Ôn Du bỗng nhớ lại câu chuyện cười còn chưa xong của Hạ Tiểu Hàn trước khi tên cậu xuất hiện, dáng Hứa Sí trông rất giống một chú hươu kiêu ngạo nhưng lại cực kỳ thông minh, cậu chạy trốn cũng nhanh không kém nữa.
Cô phì cười, nghiêng đầu hỏi cậu: “Sao hôm nay cậu lại mặc đồng phục rồi?”
Trong khi phần lớn mọi người đều đang uể oải thở hồng hộc vì phải chạy một đoạn đường dài trên sườn núi, vẻ mặt Hứa Sí cứ như đang đi trên mặt đất bằng phẳng vậy. Cậu cố tình thả chậm bước chân, giữ nguyên khoảng cách với Ôn Du rồi nhướng mày: “Thì sao, trông xấu lắm hả?”
“Một trăm phần trăm không phải luôn.” Cô đăm chiêu suy nghĩ, khi nói còn hơi thở phì phèo, “Chỉ là trông mới lạ quá, giống như ông già Noel đột nhiên mặc trang phục cổ đại vậy.”
Hứa Sí thấy buồn cười, đây là kiểu so sánh kỳ quặc gì thế.
Hạ Tiểu Hàn bị hai người họ làm cho muốn rụng răng, tuy cô nàng khá ngốc, nhưng không phải là không nhìn ra gì đâu, cô nàng vô cùng tự giác vỗ vào vai Ôn Du, nói với giọng nhỏ xíu: “Này đồng chí, con đường phía trước vẫn còn dài, mình sợ không còn cách đi cùng bồ nữa rồi. Bảo trọng nhé!”
Sau đó dùng ánh mắt với ý “Tre non dễ uốn” nhìn Hứa Sí, giả bộ bị đau bụng rồi lặng lẽ chuồn khỏi đoàn người chạy bộ mùa đông.
“Thể lực của cậu kém quá.” Hứa Sí cười bất lực, “Có ăn mấy ổ bánh mì đó không đấy?”
“Đã ăn xong từ lâu rồi! Mình thích nhất là bánh mì phết bơ với mứt trái cây ấy, cắn lên một cái là thấy mềm mại cực kỳ, chua chua ngọt ngọt, có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên nữa.” Nhắc tới thức ăn ngon làm cô thấy thú vị, trong chốc lát đã quên sạch đôi chân còn đang mệt nhọc, “Sau này có thời gian rồi, chắc chắn mình phải đãi cậu một bữa tiệc thật lớn mới được.”
Ôn Du chạy khá chậm, cả hai xếp gần cuối toàn bộ học sinh trong trường. Tuy sức khỏe của cô không được tốt, nhưng lại có ý chí không chịu thua, cô tình nguyện chạy cả chặng mệt mỏi còn hơn là bỏ cuộc giữa chừng. Hứa Sí biết thể lực của Ôn Du khá yếu, cô không thừa sức để nói chuyện nên cậu cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng chạy cạnh cô, lâu lâu lại lẳng lặng liếc qua nhìn cô một cái.
Lúc này, tóc mái của Ôn Du bị gió thổi loạn xạ, vầng trán trắng nõn nà lộ ra. Gió đông lạnh ngắt thổi đến khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt, hiện lên sự dịu dàng khiến người khác yêu thương. Yết hầu Hứa Sí khẽ nhấp nhô, nhưng cậu không nói gì cả.
Cậu kín đáo liếc nhìn mấy lần, không ngờ lại chạm phải ánh mắt lơ đãng của Ôn Du, cậu vội vã thu hồi tầm mắt, trái tim đập thình thịch liên tục.
“Cậu đừng nhìn mình.” Cô không nghĩ ngợi quá nhiều, nhẹ nhàng thở hồng hộc nói, “Giờ trông mình xấu lắm.”
Bọn họ cứ rề rà đuổi theo toàn trường một khoảng xa xa như vậy, chạy xong một vòng thì thời gian vào học cũng đã gần kề. Ôn Du đỡ gốc cây nghỉ ngơi một lát, cố gắng cười với Hứa Sí: “Cảm ơn cậu đã chạy chung với mình. Sắp đến giờ học rồi đó, cậu nhanh về lớp đi.”
Hứa Sí không nhúc nhích, cậu cúi đầu nhìn ảnh ngược lốm đốm của cây trên nền gạch, một lúc lâu sau mới ngẩng lên, nghiêm nghị nói: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, đáp án cho vấn đề vào ngày hôm qua.”
Ôn Du ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Bấy giờ cô mới phản ứng lại được, “vấn đề” của cậu có lẽ là sau này cậu muốn làm nghề gì.
Trong nguyên tác, Hứa Sí năm cấp ba chỉ toàn đánh nhau và yêu đương với nữ chính, cậu là một nhân vật vừa kiêu ngạo lại khó bảo, là thằng ranh tiêu tiền như nước, hoàn toàn không dính dáng gì đến học tập và sự nghiệp. Cho đến khi cậu tốt nghiệp xong, tác giả vung bút lên, buff cậu trở thành chàng trai trẻ đầy triển vọng, một chủ tịch tài hoa hơn người, không hề có tí logic nào trong đó cả.
“Tôi muốn trở thành một doanh nhân, không cần phải dựa vào sản nghiệp của dòng họ, tôi muốn thành công hơn cả bố mình nữa.” Đôi mắt u ám, ảm đạm tựa mặt hồ của chàng thiếu niên như xuất hiện đốm lửa, rồi nhẹ nhàng sáng lên, “Tôi thích cuốn sổ đó lắm, cảm ơn cậu.”
Tuy cô không biết vì sao suy nghĩ của Hứa Sí lại có sự biến hóa lớn trong một sớm một chiều như vậy, nhưng dù thế nào thì, chỉ cần nghe thấy câu nói tự nguyện học tập là cũng đủ để Ôn Du vui sướng mấy ngày rồi. Cô còn đang đinh ninh rằng, để dẫn lối cho chàng trai chưa bao giờ đặt sự chú ý vào việc học là một chặng đường vô cùng gian lao, nhưng ai ngờ, cậu ấy lại tự giác đến thế.
Nghĩ được như vậy, Hứa Sí đúng là rất ngoan.
Cô bật cười rồi gật đầu: “Vậy cậu phải cố lên nha.”
Sau khi chào tạm biệt với Hứa Sí, Ôn Du trông thấy Hạ Tiểu Hàn đang chờ cô cùng về lớp ở cửa khu dạy học.
Cô nàng đang xoa eo cãi cọ gì đó với một cậu con trai. Hạ Tiểu Hàn đúng là đầu thai của cái máy phát, mồm mép cô bạn nhanh nhảu, nói xoen xoét như đại bác nhả đạn. Còn anh chàng bên cạnh thì bất động như núi, vẻ mặt thờ ơ, rõ ràng đấy là thanh mai trúc mã Lục Ninh của cô nàng.
“Không được, cậu chắc chắn phải phụ đạo cho mình! Tiểu Du đã cố gắng như vậy rồi, nếu sau này thi xong cậu ấy bị chuyển đến mấy lớp chọn thì sao, mình sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa đâu.”
Mặc dù logic lập luận không có vấn đề gì, nhưng năm chữ “Không còn được gặp lại” này nghe cứ kỳ quặc thế nào ấy, Ôn Du không nhịn nổi phải rùng mình mấy cái.
Đương nhiên Lục Ninh đã nhìn thấy cô rồi, cậu hơi nâng cằm lên tỏ ý chào hỏi, Hạ Tiểu Hàn cũng vì thế mà quay đầu lại. Sau khi tầm mắt đụng vào Ôn Du, cô nàng lập tức nhảy tới ôm cô như một con gấu, còn không quên cọ mặt vào người cô mà giận dỗi: “Tiểu Du ơi, cái tên này không chịu dạy phụ đạo cho mình! Hồi bé mình đối xử với cậu ta tốt biết bao nhiêu, dù là kẹo hay búp bê cũng chia sẻ cho luôn, giờ thì sao, giờ thì báo đáp cho mình như vậy đấy!”
Ai mà ngờ, người đứng đầu cả khối lại cùng chơi búp bê với con gái khi còn bé chứ, vẻ mặt Ôn Du vô cùng phức tạp liếc cậu một cái, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Lục Ninh là điển hình của kiểu người “Yêu em thầm lặng”, cho dù có móc tim móc phổi cho Hạ Tiểu Hàn, ngoài mặt cậu cũng không lộ ra tí tình cảm nào. Bởi vì cứ mãi yêu thầm Hạ Tiểu Hàn như vậy mới dẫn đến việc bị Hứa Sí đào góc tường, từ con cưng của trời biến một phát thành lốp xe dự phòng vì tình.
Lúc này, được Hạ Tiểu Hàn nhờ dạy phụ đạo cho, trong lòng Lục Ninh chắc chắn đã mở nhạc nở hoa từ lâu, nhưng lại cứ giả bộ không thích thú tí nào thế đấy. Con đường cua vợ vừa mờ mịt lại xa xôi, là thanh niên thì phải cố lên, đừng có chạy xe vào thẳng lò thiêu chứ.
“Muốn học phụ đạo thì cũng được thôi, đưa tiền hoặc xin tôi, cậu chọn một trong hai đi.”
“Hừ, Lục Ninh cậu cút đi!”
…….
Nếu không đột nhiên bị hai nữ sinh kêu ra ngoài vào tiết tự học buổi tối, người chỉ chú tâm vào việc học như Ôn Du suýt nữa đã quên mất, lúc này, cô đang trong thế giới của cuốn tiểu thuyết ngôn tình học đường, nơi tất cả mọi người đều chìm đắm trong tình yêu.
Cô nhìn ngó hai người một lượt, vẻ ngoài trên mức bình thường một chút. Cả hai đều không mặc đồng phục, đôi tay khoanh trước ngực khiến cô nhớ tới bà chủ quán trọ chanh chua trong bộ phim “Tuyệt đỉnh Kung Fu” [1].
Cô gái bên trái liếc xéo cô một cái: “Nghe nói gần đây mày và Hứa Sí rất thân thiết à?”
Ôn Du trả lời vô cùng thành thật: “Là bạn bè bình thường.”
Cô vẫn còn hơi ấn tượng về cái kịch bản này. Sau khi mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính dần trở nên mờ ám, Hạ Tiểu Hàn phải chịu sự khiêu khích và ác ý từ rất nhiều người ái mộ Hứa Sí, nhưng tất cả đều biến thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Đây là thói quen xưa nay của tiểu thuyết ngôn tình, luôn phải có một hai nữ phụ ác độc không biết nhận được bao nhiêu cát xê mà cứ chen một chân vào như vậy, sau đó thì làm nền cho tình yêu nồng nàn giữa nam nữ chính thôi chứ sao nữa.
Ôn Du hơi thương xót cho số phận của hai người, cô rất tốt bụng hỏi: “Hai người thích Hứa Sí hả?”
Nữ sinh bên phải nhìn bạn mình đứng cạnh, giọng nói rất lớn: “Là cậu ấy đấy. Tao khuyên mày nên biết phận mình ở đâu, đừng có cố tình tiếp cận Hứa Sí. Bạn thân tao đã theo đuổi Hứa Sí hai năm rồi, quan hệ của hai người không phải là thứ để loại người như mày thích là chen vào đâu.”
Ôn Du gật đầu đã hiểu. Trong loại kịch bản như này, nữ chính thường sẽ được tạo hình thành đóa sen trắng yếu đuối, thể hiện rằng mình và nam chính vô tội, tiếp sau đó là bị đối phương bắt nạt. Nhưng Ôn Du không phải là nữ chính, cô là phần tử tri thức đã được giáo dục tử tế từ nhỏ, cô quyết định……
Giảng đạo lý cho hai người họ.
“Thứ nhất, mình với cậu ấy thật sự là quan hệ bạn bè bình thường. Thứ hai, cậu theo đuổi Hứa Sí hai năm nhưng quan hệ giữa cậu với cậu ấy lại chẳng bằng quan hệ hời hợt giữa hai đứa mình. Mình thấy, cậu đừng cố quá thành quá cố. Tuổi xuân của phái nữ vô cùng quý giá, đừng lãng phí thời gian cho một người không thể đem đến hy vọng cho mình. Huống hồ, cấp ba là lúc lấy việc học làm trọng, chẳng lẽ tương lai của cậu không bằng đoạn tình cảm đơn phương này sao? Nghe mình nói này, đừng quậy phá nữa, học hành cho thật tốt đi.”
Cô gái bên trái chẳng ngờ Ôn Du sẽ ra chiêu không theo lẽ thường như vậy, khí thế dữ dằn hoàn toàn bị những lời khuyên học hành đó làm loạn. Chẳng lẽ… con nhỏ này không phải hồ ly tinh, nó chỉ là một con mọt sách ngu ngốc thôi sao?
“Đồ không biết xấu hổ, đúng là vô sỉ mà!” Chính chủ còn chưa nói gì mà cô bạn bên cạnh đã giận dữ giậm chân, lập tức xông lên giơ tay về phía Ôn Du, “Mày đừng có mà kiêu ngạo!”
… Bàn tay còn chưa kịp rơi xuống, cổ tay cô ta đã bị ai đó giữ lấy thật chặt.
Ôn Du bất lực thở dài, tăng thêm lực cho tay phải đang nắm chặt cô ta.
Cô bị chiều hư từ những ngày bé, rất ít ai được phép mắng thẳng vào mặt thì đừng nói đến việc cho cô ăn bạt tai. Gia đình đã giáo dục Ôn Du phải học cách đối nhân xử thế cho đúng, nhưng cô cũng rõ lòng tự tôn và sự tự ái, ăn miếng là phải trả miếng.
Kẻ ái mộ nam chính tới tìm rồi muốn cho cô ăn tát, cũng đã khá lâu không đọc sách nên cô mới có thể phản ứng kịp, thân phận bây giờ của Ôn Du chẳng phải con thỏ trắng nhẫn nhục chịu đựng như nữ chính.
Cô là vai ác đó, và cô tự hào khi mình được sinh ra.
“Cuộc đời mấy cậu chỉ xoay quanh yêu đương thôi à? Vì tình yêu mà từ bỏ nhân tính, trở thành loại con gái ác độc như vậy là hy vọng của các cậu ư? Suy nghĩ kỹ đi, tại sao các cậu lại gạt bỏ lòng tự tôn của bản thân để theo đuổi những mục tiêu không thể nào đạt được? Không phải các cậu cũng có cuộc sống của riêng mình sao?” Sau khi kết thúc một loạt câu hỏi mạnh mẽ, ánh mắt Ôn Du thay đổi, nụ cười cô dần tắt, nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô gái đối diện, “Đừng quậy phá nữa, xin lỗi mình đi.”
—————
*Chú thích:
[1] Bà chủ quán trọ trong bộ phim “Tuyệt đỉnh Kung Fu”.
Editor: Aimee
Vì để tăng cường thể chất cho học sinh, trường cấp ba Hoài Thành tạm thời cho hủy tiết thể dục giữa giờ rồi tổ chức các hoạt động thi chạy mùa đông cho toàn trường.
Hạ Tiểu Hàn vô cùng bực tức, gần đây cô nàng đã hình thành thói quen trở thành một wibu*, cả ngày chỉ muốn trở thành con sâu gạo chậm chạp, hoàn toàn khịt mũi coi thường hành vi vận động này. Tiết thể dục giữa giờ vào ngày thứ hai là thời cơ hoàn hảo để nhìn lén các anh trai nhỏ học lớp khác. Chỉ nhìn quanh một chút, trăm ngàn nam sinh với muôn vàn loại hình sẽ được thu gọn vào mắt, cô gái nhỏ nhìn thấy mà lòng như muốn nở hoa. Còn chạy quanh sân trường thì…
Cô nàng chưa chạy được nửa chặng là đã mệt tụt quần rồi, làm gì còn hơi để đi ngắm người khác nữa. Huống chi sau một hồi vận động vất vả, cho dù có là người xinh đẹp tuyệt vời, khuôn mặt mà đỏ lên thì chẳng khác gì trát phấn lên mặt, hoặc cũng là trắng bệch như muốn về với đất mẹ, thật sự không có gì để mlem cả.
*Giải thích một tí về chữ wibu này, trong bản convert nó là ‘phì trạch’, trong bản raw là ‘肥宅’. Vì mình không biết tiếng Trung nên theo những gì mình tra được, cụm ‘肥宅’ nghĩa là fat house, ý chỉ những người nghiện/mê/cuồng/… anime, văn hóa Nhật bản quá mức. Để nguyên cụm fat house như trên thì rất nhiều bạn sẽ không hiểu, chú thích ở dưới thì không biết các bạn có đọc không nên mình tìm một cụm có nghĩa tương đương nhưng chưa sát là ‘wibu’. Nếu ai có ý kiến hay ho hơn thì comment ở dưới giúp mình nha, cảm ơn rất nhiều Mình là fan anime nhưng không tìm hiểu sâu nên không rõ mấy từ này lắm. ^^
Tình huống của Ôn Du chẳng khá hơn cô bạn là bao, cho dù có ở thế giới nào, cô cũng không phải là người thích vận động, đương nhiên hai người trở thành anh em có phúc cùng hưởng có họa chết chùm, bị toàn thể lớp học quăng đi xa xa.
Ôn Du thở hổn hển không nói được lời nào, Hạ Tiểu Hàn cố gắng giảm bớt chú ý về sự mệt mỏi bằng một câu chuyện cười: “Một con hươu đực chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng ngày kia, nó biến thành… Hứa Sí?”
Sự chuyển âm này diễn ra cực kỳ đột ngột, Ôn Du chưa kịp suy nghĩ kỹ xem ý của cô nàng là gì, chợt một cơn gió lạnh khiến người khác thoải mái nhanh chóng lướt qua người cô, tiếp sau đó là một cái bóng người đứng thẳng băng trên mặt đất.
Không ngờ hôm nay Hứa Sí lại diện đồng phục rất quy củ, áo khoác caro trắng đen xen kẽ không quá dày càng khắc họa thêm vóc người mạnh mẽ thẳng tắp. Dáng cậu rất cao, chân cũng dài nữa, chiếc quần còn ngắn hơn cả cặp chân, để lộ đôi vớ trắng ở gần mắt cá chân.
Trông thấy cậu, Ôn Du bỗng nhớ lại câu chuyện cười còn chưa xong của Hạ Tiểu Hàn trước khi tên cậu xuất hiện, dáng Hứa Sí trông rất giống một chú hươu kiêu ngạo nhưng lại cực kỳ thông minh, cậu chạy trốn cũng nhanh không kém nữa.
Cô phì cười, nghiêng đầu hỏi cậu: “Sao hôm nay cậu lại mặc đồng phục rồi?”
Trong khi phần lớn mọi người đều đang uể oải thở hồng hộc vì phải chạy một đoạn đường dài trên sườn núi, vẻ mặt Hứa Sí cứ như đang đi trên mặt đất bằng phẳng vậy. Cậu cố tình thả chậm bước chân, giữ nguyên khoảng cách với Ôn Du rồi nhướng mày: “Thì sao, trông xấu lắm hả?”
“Một trăm phần trăm không phải luôn.” Cô đăm chiêu suy nghĩ, khi nói còn hơi thở phì phèo, “Chỉ là trông mới lạ quá, giống như ông già Noel đột nhiên mặc trang phục cổ đại vậy.”
Hứa Sí thấy buồn cười, đây là kiểu so sánh kỳ quặc gì thế.
Hạ Tiểu Hàn bị hai người họ làm cho muốn rụng răng, tuy cô nàng khá ngốc, nhưng không phải là không nhìn ra gì đâu, cô nàng vô cùng tự giác vỗ vào vai Ôn Du, nói với giọng nhỏ xíu: “Này đồng chí, con đường phía trước vẫn còn dài, mình sợ không còn cách đi cùng bồ nữa rồi. Bảo trọng nhé!”
Sau đó dùng ánh mắt với ý “Tre non dễ uốn” nhìn Hứa Sí, giả bộ bị đau bụng rồi lặng lẽ chuồn khỏi đoàn người chạy bộ mùa đông.
“Thể lực của cậu kém quá.” Hứa Sí cười bất lực, “Có ăn mấy ổ bánh mì đó không đấy?”
“Đã ăn xong từ lâu rồi! Mình thích nhất là bánh mì phết bơ với mứt trái cây ấy, cắn lên một cái là thấy mềm mại cực kỳ, chua chua ngọt ngọt, có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên nữa.” Nhắc tới thức ăn ngon làm cô thấy thú vị, trong chốc lát đã quên sạch đôi chân còn đang mệt nhọc, “Sau này có thời gian rồi, chắc chắn mình phải đãi cậu một bữa tiệc thật lớn mới được.”
Ôn Du chạy khá chậm, cả hai xếp gần cuối toàn bộ học sinh trong trường. Tuy sức khỏe của cô không được tốt, nhưng lại có ý chí không chịu thua, cô tình nguyện chạy cả chặng mệt mỏi còn hơn là bỏ cuộc giữa chừng. Hứa Sí biết thể lực của Ôn Du khá yếu, cô không thừa sức để nói chuyện nên cậu cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng chạy cạnh cô, lâu lâu lại lẳng lặng liếc qua nhìn cô một cái.
Lúc này, tóc mái của Ôn Du bị gió thổi loạn xạ, vầng trán trắng nõn nà lộ ra. Gió đông lạnh ngắt thổi đến khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt, hiện lên sự dịu dàng khiến người khác yêu thương. Yết hầu Hứa Sí khẽ nhấp nhô, nhưng cậu không nói gì cả.
Cậu kín đáo liếc nhìn mấy lần, không ngờ lại chạm phải ánh mắt lơ đãng của Ôn Du, cậu vội vã thu hồi tầm mắt, trái tim đập thình thịch liên tục.
“Cậu đừng nhìn mình.” Cô không nghĩ ngợi quá nhiều, nhẹ nhàng thở hồng hộc nói, “Giờ trông mình xấu lắm.”
Bọn họ cứ rề rà đuổi theo toàn trường một khoảng xa xa như vậy, chạy xong một vòng thì thời gian vào học cũng đã gần kề. Ôn Du đỡ gốc cây nghỉ ngơi một lát, cố gắng cười với Hứa Sí: “Cảm ơn cậu đã chạy chung với mình. Sắp đến giờ học rồi đó, cậu nhanh về lớp đi.”
Hứa Sí không nhúc nhích, cậu cúi đầu nhìn ảnh ngược lốm đốm của cây trên nền gạch, một lúc lâu sau mới ngẩng lên, nghiêm nghị nói: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, đáp án cho vấn đề vào ngày hôm qua.”
Ôn Du ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Bấy giờ cô mới phản ứng lại được, “vấn đề” của cậu có lẽ là sau này cậu muốn làm nghề gì.
Trong nguyên tác, Hứa Sí năm cấp ba chỉ toàn đánh nhau và yêu đương với nữ chính, cậu là một nhân vật vừa kiêu ngạo lại khó bảo, là thằng ranh tiêu tiền như nước, hoàn toàn không dính dáng gì đến học tập và sự nghiệp. Cho đến khi cậu tốt nghiệp xong, tác giả vung bút lên, buff cậu trở thành chàng trai trẻ đầy triển vọng, một chủ tịch tài hoa hơn người, không hề có tí logic nào trong đó cả.
“Tôi muốn trở thành một doanh nhân, không cần phải dựa vào sản nghiệp của dòng họ, tôi muốn thành công hơn cả bố mình nữa.” Đôi mắt u ám, ảm đạm tựa mặt hồ của chàng thiếu niên như xuất hiện đốm lửa, rồi nhẹ nhàng sáng lên, “Tôi thích cuốn sổ đó lắm, cảm ơn cậu.”
Tuy cô không biết vì sao suy nghĩ của Hứa Sí lại có sự biến hóa lớn trong một sớm một chiều như vậy, nhưng dù thế nào thì, chỉ cần nghe thấy câu nói tự nguyện học tập là cũng đủ để Ôn Du vui sướng mấy ngày rồi. Cô còn đang đinh ninh rằng, để dẫn lối cho chàng trai chưa bao giờ đặt sự chú ý vào việc học là một chặng đường vô cùng gian lao, nhưng ai ngờ, cậu ấy lại tự giác đến thế.
Nghĩ được như vậy, Hứa Sí đúng là rất ngoan.
Cô bật cười rồi gật đầu: “Vậy cậu phải cố lên nha.”
Sau khi chào tạm biệt với Hứa Sí, Ôn Du trông thấy Hạ Tiểu Hàn đang chờ cô cùng về lớp ở cửa khu dạy học.
Cô nàng đang xoa eo cãi cọ gì đó với một cậu con trai. Hạ Tiểu Hàn đúng là đầu thai của cái máy phát, mồm mép cô bạn nhanh nhảu, nói xoen xoét như đại bác nhả đạn. Còn anh chàng bên cạnh thì bất động như núi, vẻ mặt thờ ơ, rõ ràng đấy là thanh mai trúc mã Lục Ninh của cô nàng.
“Không được, cậu chắc chắn phải phụ đạo cho mình! Tiểu Du đã cố gắng như vậy rồi, nếu sau này thi xong cậu ấy bị chuyển đến mấy lớp chọn thì sao, mình sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa đâu.”
Mặc dù logic lập luận không có vấn đề gì, nhưng năm chữ “Không còn được gặp lại” này nghe cứ kỳ quặc thế nào ấy, Ôn Du không nhịn nổi phải rùng mình mấy cái.
Đương nhiên Lục Ninh đã nhìn thấy cô rồi, cậu hơi nâng cằm lên tỏ ý chào hỏi, Hạ Tiểu Hàn cũng vì thế mà quay đầu lại. Sau khi tầm mắt đụng vào Ôn Du, cô nàng lập tức nhảy tới ôm cô như một con gấu, còn không quên cọ mặt vào người cô mà giận dỗi: “Tiểu Du ơi, cái tên này không chịu dạy phụ đạo cho mình! Hồi bé mình đối xử với cậu ta tốt biết bao nhiêu, dù là kẹo hay búp bê cũng chia sẻ cho luôn, giờ thì sao, giờ thì báo đáp cho mình như vậy đấy!”
Ai mà ngờ, người đứng đầu cả khối lại cùng chơi búp bê với con gái khi còn bé chứ, vẻ mặt Ôn Du vô cùng phức tạp liếc cậu một cái, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Lục Ninh là điển hình của kiểu người “Yêu em thầm lặng”, cho dù có móc tim móc phổi cho Hạ Tiểu Hàn, ngoài mặt cậu cũng không lộ ra tí tình cảm nào. Bởi vì cứ mãi yêu thầm Hạ Tiểu Hàn như vậy mới dẫn đến việc bị Hứa Sí đào góc tường, từ con cưng của trời biến một phát thành lốp xe dự phòng vì tình.
Lúc này, được Hạ Tiểu Hàn nhờ dạy phụ đạo cho, trong lòng Lục Ninh chắc chắn đã mở nhạc nở hoa từ lâu, nhưng lại cứ giả bộ không thích thú tí nào thế đấy. Con đường cua vợ vừa mờ mịt lại xa xôi, là thanh niên thì phải cố lên, đừng có chạy xe vào thẳng lò thiêu chứ.
“Muốn học phụ đạo thì cũng được thôi, đưa tiền hoặc xin tôi, cậu chọn một trong hai đi.”
“Hừ, Lục Ninh cậu cút đi!”
…….
Nếu không đột nhiên bị hai nữ sinh kêu ra ngoài vào tiết tự học buổi tối, người chỉ chú tâm vào việc học như Ôn Du suýt nữa đã quên mất, lúc này, cô đang trong thế giới của cuốn tiểu thuyết ngôn tình học đường, nơi tất cả mọi người đều chìm đắm trong tình yêu.
Cô nhìn ngó hai người một lượt, vẻ ngoài trên mức bình thường một chút. Cả hai đều không mặc đồng phục, đôi tay khoanh trước ngực khiến cô nhớ tới bà chủ quán trọ chanh chua trong bộ phim “Tuyệt đỉnh Kung Fu” [1].
Cô gái bên trái liếc xéo cô một cái: “Nghe nói gần đây mày và Hứa Sí rất thân thiết à?”
Ôn Du trả lời vô cùng thành thật: “Là bạn bè bình thường.”
Cô vẫn còn hơi ấn tượng về cái kịch bản này. Sau khi mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính dần trở nên mờ ám, Hạ Tiểu Hàn phải chịu sự khiêu khích và ác ý từ rất nhiều người ái mộ Hứa Sí, nhưng tất cả đều biến thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Đây là thói quen xưa nay của tiểu thuyết ngôn tình, luôn phải có một hai nữ phụ ác độc không biết nhận được bao nhiêu cát xê mà cứ chen một chân vào như vậy, sau đó thì làm nền cho tình yêu nồng nàn giữa nam nữ chính thôi chứ sao nữa.
Ôn Du hơi thương xót cho số phận của hai người, cô rất tốt bụng hỏi: “Hai người thích Hứa Sí hả?”
Nữ sinh bên phải nhìn bạn mình đứng cạnh, giọng nói rất lớn: “Là cậu ấy đấy. Tao khuyên mày nên biết phận mình ở đâu, đừng có cố tình tiếp cận Hứa Sí. Bạn thân tao đã theo đuổi Hứa Sí hai năm rồi, quan hệ của hai người không phải là thứ để loại người như mày thích là chen vào đâu.”
Ôn Du gật đầu đã hiểu. Trong loại kịch bản như này, nữ chính thường sẽ được tạo hình thành đóa sen trắng yếu đuối, thể hiện rằng mình và nam chính vô tội, tiếp sau đó là bị đối phương bắt nạt. Nhưng Ôn Du không phải là nữ chính, cô là phần tử tri thức đã được giáo dục tử tế từ nhỏ, cô quyết định……
Giảng đạo lý cho hai người họ.
“Thứ nhất, mình với cậu ấy thật sự là quan hệ bạn bè bình thường. Thứ hai, cậu theo đuổi Hứa Sí hai năm nhưng quan hệ giữa cậu với cậu ấy lại chẳng bằng quan hệ hời hợt giữa hai đứa mình. Mình thấy, cậu đừng cố quá thành quá cố. Tuổi xuân của phái nữ vô cùng quý giá, đừng lãng phí thời gian cho một người không thể đem đến hy vọng cho mình. Huống hồ, cấp ba là lúc lấy việc học làm trọng, chẳng lẽ tương lai của cậu không bằng đoạn tình cảm đơn phương này sao? Nghe mình nói này, đừng quậy phá nữa, học hành cho thật tốt đi.”
Cô gái bên trái chẳng ngờ Ôn Du sẽ ra chiêu không theo lẽ thường như vậy, khí thế dữ dằn hoàn toàn bị những lời khuyên học hành đó làm loạn. Chẳng lẽ… con nhỏ này không phải hồ ly tinh, nó chỉ là một con mọt sách ngu ngốc thôi sao?
“Đồ không biết xấu hổ, đúng là vô sỉ mà!” Chính chủ còn chưa nói gì mà cô bạn bên cạnh đã giận dữ giậm chân, lập tức xông lên giơ tay về phía Ôn Du, “Mày đừng có mà kiêu ngạo!”
… Bàn tay còn chưa kịp rơi xuống, cổ tay cô ta đã bị ai đó giữ lấy thật chặt.
Ôn Du bất lực thở dài, tăng thêm lực cho tay phải đang nắm chặt cô ta.
Cô bị chiều hư từ những ngày bé, rất ít ai được phép mắng thẳng vào mặt thì đừng nói đến việc cho cô ăn bạt tai. Gia đình đã giáo dục Ôn Du phải học cách đối nhân xử thế cho đúng, nhưng cô cũng rõ lòng tự tôn và sự tự ái, ăn miếng là phải trả miếng.
Kẻ ái mộ nam chính tới tìm rồi muốn cho cô ăn tát, cũng đã khá lâu không đọc sách nên cô mới có thể phản ứng kịp, thân phận bây giờ của Ôn Du chẳng phải con thỏ trắng nhẫn nhục chịu đựng như nữ chính.
Cô là vai ác đó, và cô tự hào khi mình được sinh ra.
“Cuộc đời mấy cậu chỉ xoay quanh yêu đương thôi à? Vì tình yêu mà từ bỏ nhân tính, trở thành loại con gái ác độc như vậy là hy vọng của các cậu ư? Suy nghĩ kỹ đi, tại sao các cậu lại gạt bỏ lòng tự tôn của bản thân để theo đuổi những mục tiêu không thể nào đạt được? Không phải các cậu cũng có cuộc sống của riêng mình sao?” Sau khi kết thúc một loạt câu hỏi mạnh mẽ, ánh mắt Ôn Du thay đổi, nụ cười cô dần tắt, nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô gái đối diện, “Đừng quậy phá nữa, xin lỗi mình đi.”
—————
*Chú thích:
[1] Bà chủ quán trọ trong bộ phim “Tuyệt đỉnh Kung Fu”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook