Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Bài
-
Chương 14: Bánh mì
Editor: Aimee
“Tiểu Du ơi Tiểu Du ơi, sáng nay Hứa Sí đã hỏi mình về cậu trong bữa ăn đó.”
Hạ Tiểu Hàn tựa vào bàn Ôn Du, cô nàng bắt đầu nói chuyện phiếm với người đang làm nốt bài toán cuối cùng. Đã hai hôm trôi qua kể từ khi Ôn Du gặp cậu trong văn phòng, trong hai ngày này cô gần như không hề bước chân ra khỏi cửa lớp, bởi vậy vẫn chưa chạm mặt cậu thêm một lần nào nữa.
Ôn Du nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cô thấy rất thú vị rồi nói: “Cậu ấy hỏi gì thế?”
“Cậu ta hỏi, sao mấy bữa nay cậu lại không đến canteen ăn cơm.” Hạ Tiểu Hàn ném một viên kẹo đường vào miệng, “Cậu ta còn giao cho mình nhiệm vụ đặc biệt là không được nói với cậu nữa cơ, nhưng thái độ van xin của cậu ta quá là tệ hại nên mình cũng không thèm giúp luôn.”
… Sao trước đây mình không phát hiện ra, cô gái này xấu tính đến vậy nhỉ.
“Nhưng mà Tiểu Du này.” Hạ Tiểu Hàn nheo đôi mắt lại rồi sà đến gần cô, tặc lưỡi hỏi, “Khai thật mau, có phải hai người…”
“Nghĩ cái gì thế không biết.” Ôn Du nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ngọt lịm phi logic của cô nàng, “Mình với cậu ấy là không thể nào đâu. Nói cái này trước đã, cậu trả lời cậu ấy như nào rồi?”
“Đương nhiên là có gì đáp nấy chứ sao.” Hạ Tiểu Hàn chớp mắt, “Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu ta phát hiện ra được chuyện gần đây cậu không chịu đi ăn cơm, chắc chắn đã lén lút quan sát cậu ít nhất cũng một ngày rồi. Thật ra mình thấy Hứa Sí cũng khá tốt mà, bề ngoài trông đẹp trai này, gia thế cũng tốt nữa, chỉ dữ dằn quá thôi… Ái chà không được, không thể để Tiểu Du của chúng ta đi theo cậu ấy để khổ được.”
“Dừng dừng dừng!”
Ôn Du cười bất lực, chuyện gì thế này, nữ chính mà lại đi gán ghép phản diện với nam chính sao, đúng là loạn quá đi.
Còn chuyện không đến canteen ăn thì, cô thật sự không thể làm gì hơn. Tiền sinh hoạt hàng ngày thiếu thốn đến mức đáng thương, chỉ duy trì được một chế độ ăn cơ bản. Mua một đống tư liệu học tập xong thì túi tiền của cô cũng cháy mất rồi, chỉ còn biết dựa vào mì gói hoặc bánh bao để tiếp tục lượng dinh dưỡng mà thôi.
Tuy thỉnh thoảng Hạ Tiểu Hàn có lấy cớ mời cô ăn cơm, nhưng rốt cuộc, lòng tự trọng của Ôn Du lại rất lớn, cô ngại việc cứ mãi ăn vạ bạn nên đã thẳng thắn từ chối cô nàng.
Nói đến đề tài này thì cô hơi đói bụng một chút, cứng nhắc lái sang chuyện khác hòng dời lực chú ý: “Tiểu Hàn, cậu với Hứa Sí thế nào rồi?”
Nếu cô nhớ không lầm, khi cốt truyện tiến triển đến thời điểm này, đáng lẽ nam nữ chính phải tình cờ gặp gỡ vài lần và nảy sinh tình cảm với nhau rồi mới phải. Ai ngờ Hạ Tiểu Hàn hoàn toàn không có dáng vẻ bẽn lẽn như nguyên tác miêu tả, cô nàng chỉ tùy ý trả lời: “Mình với cậu ta á? Về cơ bản, bọn mình còn chẳng quen biết nhau nữa là, ấn tượng về mình trong lòng cậu ta có lẽ chỉ dừng ở mức bạn bè của cậu thôi đấy. Mới nhìn sơ qua là đã thấy rất dữ dằn rồi, mình chẳng thèm kết bạn với cậu ta đâu.”
Nụ cười trên môi Ôn Du cứng đờ lại trong một nốt nhạc.
Hình như cốt truyện… bị sập hoàn toàn rồi, là kiểu mà mẹ cũng không nhận ra nổi, trời đất sụp đổ hoàn toàn.
Chuông vào học vang lên, Hạ Tiểu Hàn nhảy tưng tưng về vị trí của mình. Tuy không biết nó có giúp ích được gì không, nhưng Ôn Du vẫn thử chọc điên cái hệ thống chỉ xuất hiện một lần trong đầu mình lên xem. Sau một lúc yên ắng, cuối cùng, giọng nữ lạnh lùng lười biếng cũng chịu vang lên trong đầu: “Gì đấy?”
“Cốt truyện khác hoàn toàn so với nguyên tác, thật sự không sao ư?”
Bên kia im lặng trong chốc lát rồi làm như không liên quan gì đến mình, nó dửng dưng đáp lại: “Cấp trên chỉ yêu cầu nâng cao thành tích học tập cho nam chính thôi, miễn nhiệm vụ này được hoàn thành thì cô không cần phải để ý đến những chuyện khác đâu.”
Ôn Du: …
Hình như hệ thống hơi bị thụ động rồi thì phải? Chỉ vì sửa một lỗi vô hại trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn này mà làm thay đổi toàn bộ cốt truyện thì có thực sự là ổn không vậy hả? Nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ đến hết đời nam nữ chính cũng không bao giờ được gặp nhau đâu đấy!
“Cô còn bé, cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được, đừng có tâm lý gì quá nặng nề.” Giọng nói của hệ thống nhỏ dần, cuối cùng, nó biến mất ngay bên tai cô, “Mục tiêu của chúng ta chỉ có học hành mà thôi, cứ để cặp chính yêu đương ngốc nghếch rồi đi gặp Diêm vương đi.”
Cái hệ thống này bị bệnh đau mắt của chó độc thân à? Nhưng có vẻ vừa rồi, cô chửi thiếu chuyên nghiệp quá thì phải? Tục tĩu quá nhiều nên không thể phun hết ra đây mà!
Ôn Du chỉ biết cạn lời, dù cô có muốn nói thêm chút gì nữa thì hệ thống cũng đã chuồn lẹ từ lâu rồi. Cô đành phải giấu nhẹm tâm tư đi, dời hết sự tập trung cho tiết học.
Trong cái rủi có cái may, ăn mì gói và bánh mì ở lớp khiến Ôn Du tiết kiệm được rất nhiều thời gian so với lúc xuống canteen ăn cơm, ngoài ra, cô cũng có được thêm nhiều cơ hội dốc sức học hành nữa. Đầu óc Ôn Du rất thông minh, cô còn là cây bút lai láng đứng đầu lớp khiến kết quả học tập càng như hổ mọc thêm cánh. Tuy bây giờ cô vẫn kém xa tiến độ học hành của các bạn khác, nhưng cũng đã khác xa cái người hỏi một câu hết ba câu như lúc trước rồi.
Trừ cái này ra, giáo viên các môn cũng giúp cô tiến bộ rất lớn. Trong giờ tự học, Ôn Du thường ghé qua văn phòng của họ để hỏi bài, ai cũng dịu dàng kiên nhẫn dạy cho cô. Những nhân vật nhỏ bé không đóng vai trò gì trong cốt truyện hoàn toàn không được đề cập đến trong cuốn tiểu thuyết chứa đầy tình yêu não tàn này. Thật ra họ đều rất tận tâm với nghề mình đã chọn, là những nhà giáo cần cù siêng năng, không thể để bất kỳ đứa học trò nào phải ở lại phía sau cả.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh buổi trưa đã đến. Các bạn học sinh phần lớn đều đổ xô đến canteen tranh giành đồ ăn, đám đông ùn ùn như mắc cửi làm cô bỗng nhớ đến những con zombie trong loạt phim tận thế, không nhịn nổi còn bật cười thành tiếng nữa.
“Bạn Ôn… Ôn Du ơi, có mấy bài Anh văn mình không biết làm, cậu có thể giảng cho mình không?”
Giọng nói này hơi quen quen, Ôn Du nghe thấy thì ngẩng đầu, cô bất thình lình trông thấy Lý Dương Phàm, kẻ không lâu trước đây đã cười nhạo cô là “Hoàn toàn xứng đáng xếp vị trí áp chót”.
Lý Dương Phàm bắt gặp ánh mắt của cô thì mỉm cười xấu hổ. Thành tích của cậu ta không hề tệ chút nào, mấy bài tiếng Anh này không phải là vấn đề đối với cậu, nhưng nó lại chính là bàn đạp hoàn hảo để bắt chuyện với phái nữ. Với những gì cậu ta biết được, hình như chỉ có mỗi Anh văn là môn mà Ôn Du học giỏi hơn cậu thôi.
“Được chứ, cậu cho mình xem đề bài thử đi.”
Ôn Du đón lấy bài thi từ tay cậu ta, tầm mắt cô còn chưa kịp đặt xuống đề bài, thì bỗng nghe thấy ai đó gõ thật mạnh vào cửa lớp học.
Cô không ngờ rằng, người đứng trước cửa lớp lại chính là Hứa Sí. Vóc dáng cậu trông rất cao, che khuất phần lớn ánh sáng ở đó, bóng cậu bị cái nắng lóa mắt của mặt trời kéo ra thật dài.
Không biết vì sao trông Hứa Sí có vẻ không được vui, cậu bình tĩnh nói: “Ôn Du, cậu ra đây.”
“Ngại quá, mình ra ngoài một lát nhé.” Ôn Du bị sốc trước sự thay đổi đột ngột này, Lý Dương Phàm thì chỉ lịch sự mỉm cười với cô. Cô xoay người đến đối diện Hứa Sí, ngẩng đầu nhìn con ngươi thâm thúy của cậu, “Sao thế?”
“Cậu…” Chân tay cậu luống cuống như một đứa trẻ, trong lòng chứa đầy giận dỗi nhưng không thể nào trút ra. Hứa Sí âm thầm nuốt lại xuống bụng, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm chạp nói, “Hai cậu dựa gần như vậy làm gì?”
Ôn Du cười: “Mình giảng bài cho cậu ấy mà.”
“Giảng bài?” Thấy cô cười, cặp mày đang xoăn tít của Hứa Sí đột nhiên thẳng trở lại, khóe môi cậu nở một nụ cười kín đáo, “Nếu tôi cũng hỏi bài cậu…”
“Thì mình cũng sẽ giảng cho cậu luôn!” Tuy cô không biết vì sao cậu lại bỗng nhiên nói thế, nhưng vất vả lắm Hứa Sí mới nhen nhóm ý định học bài khiến Ôn Du cảm thấy rất thích thú, “Dù là lúc nào hay vấn đề gì, chỉ cần trong khả năng của mình thì mình sẽ cố gắng giúp cậu hết mức có thể!”
Hứa Sí không nói cho cô biết, thật ra cái cậu muốn hỏi là, “Nếu tôi cũng hỏi bài cậu, cậu có thể đến gần tôi một tí được không?”
Cậu yên lặng đợi Ôn Du nói hết câu, rồi lại nghe thấy cô gái nhỏ trước mặt chớp mắt hỏi: “Nhưng mà, cậu đến đây làm gì vậy?”
Hứa Sí hơi lúng túng đưa cái túi to tổ chảng trên tay phải mà cậu đang giấu sau lưng ra, trên đó có in hình logo của tiệm bánh mì nổi tiếng trong thành phố.
“Gia đình mua nhiều bánh mì quá nên tôi không thể ăn hết được.” Cáu ho khan một cái, dùng bàn tay trống không sờ mũi, động tác điển hình khi nói dối, “Xem như giúp tôi mà giải quyết chúng nó hộ đi.”
Cậu biết việc Ôn Du không có tiền ăn cơm từ chỗ Hạ Tiểu Hàn, vì để ý đến lòng tự trọng mỏng manh của cô gái, cậu đã bịa ra cái cớ vụng về này, đưa cho cô một đống bánh mì giá cả không hề thấp chút nào.
Cảm xúc trong lòng Ôn Du trăm mối ngổn ngang. Lúc cô vẫn còn là tiểu thư nhà họ Ôn không lo miếng ăn cái mặc ấy, thói quen nhận những món quà và sự ưu ái của người khác đã hình thành từ lâu. Đến tận giờ phút này, cô mới thực sự học được cách biết ơn đối với những tấm lòng tốt non nớt nhưng lại rất chân thành.
Ôn Du giả vờ ngạc nhiên nhận lấy, đôi mắt cong cong khi cười: “Cảm ơn cậu, mình may mắn thật đấy.”
“Không cần đâu, cậu có thích đồ ăn vật gì không?” Lời vừa bật ra khỏi miệng, Hứa Sí âm thầm buồn bã mình nói toạc cả móng heo, đè nén trái tim đang nhảy thình thịch của mình lại rồi vội vàng giải thích, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Như vậy còn khả nghi hơn nữa đấy.
“Mình thích ăn đồ ngọt, mê nhất là vị dâu tây với trà xanh.” Ôn Du ngừng một lát, “Mình không có gì có thể trả ơn cậu cả, nếu sau này cậu gặp vấn đề nào trong lúc học thì tới tìm mình nhé.”
Học là phải bắt đầu đi lên từ con số không, tuy lúc này cô không quá thân với Hứa Sí, nhưng việc truyền cho cậu ý nghĩ chăm chỉ học tập ngay từ đầu thì luôn là đúng đắn.
Hứa Sí nín cười gật đầu. Bánh mì vị dâu và trà xanh cậu có chọn một phần, không ngờ lại trùng hợp với sở thích của cô, đúng là không uổng công cậu trốn học lén đến tiệm bánh mì đau khổ chọn tới chọn lui gần một giờ đồng hồ.
Muốn gặp cô sao mà khó thế không biết. Trước đây, gần như cậu chẳng bao giờ góp mặt tới canteen cả, mỗi lần đến giờ cơm đều chuồn ra ngoài mở party với mấy thằng bạn. Để tạo nên một cuộc gặp gỡ tình cờ, trong hai ngày này, cậu cứ mãi đứng trên cầu thang, ở hành lang, cửa canteen mà chẳng biết trời trăng thế nào, còn bị đám anh em cười cợt là “Hòn vọng phu”, không ngờ bấy lâu nay Ôn Du lại chẳng thèm rời cửa lớp học lấy nửa bước.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc cậu cũng có lý do để được gặp cô.
Hứa Sí vô cùng khát khao quay lại lớp nhìn sách bài tập một lượt, mang những gì không hiểu đến thắc mắc với Ôn Du. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, mấy cuốn sách của cậu hình như đều bị xé đi gấp máy bay giấy cả rồi.
“Hạn sử dụng của túi bánh này là ba ngày, cậu chắc chắn phải ăn xong trước thời hạn đấy. Nếu vị không vừa miệng thì cứ vứt đi, đừng ăn…”
“Hứa Sí.” Cô ngẩng đầu nhìn đáy mắt sáng lấp lánh của chàng trai, “Cậu y như mẹ mình vậy.”
Hứa Sí nhịn những gì định nói xuống. Trông thấy dáng vẻ cười nói vui vẻ của Ôn Du, đại não cậu bỗng trở nên trống trơn, không biết có phải vì nắng trưa bỏng rát ở sau lưng không, luồng nhiệt như thiêu như đốt bốc lên từ chân cậu rồi lan dần lên gương mặt đỏ ửng.
Cậu nghiến răng: “Giống thì giống thôi, tôi đi đây.”
Chỉ vài giây khi những lời này được thốt ra, trong đầu cậu còn có ảo tưởng cô sẽ giữ cậu lại, nhưng không ngờ Ôn Du chỉ gật đầu mà không cần đăm chiêu suy nghĩ: “Ừ, hẹn gặp lại.”
Ranh con này.
“Tạm biệt.”
Cậu đành bất lực giơ tay về phía cô. Trong tích tắc khi Ôn Du xoay người lại, ánh mắt cậu vừa lạnh lùng lại chứa đầy ý không thèm để vào mắt nhìn chằm chặp Lý Dương Phàm, khiêu khích cong môi lên.
Lý Dương Phàm: … Không dám sờ tới, không dám sờ tới.
“Ngại ghê, để cậu phải chờ lâu rồi. Chờ mình xem lại cái đề đã nhé.”
“Không cần đâu, bạn Ôn Du à!” Lý Dương Phàm giật bắn mình, lui về phía sau một bước, “Mới nãy mình nhìn lướt qua nên chưa hiểu, giờ lại đột nhiên thông suốt rồi! Cậu mau ăn cơm trưa đi!”
“Được rồi.” Ôn Du gật đầu, chợt cô nhớ đến gì đó rồi lại chạy ra cửa, nhắm đến chỗ Hứa Sí hét to, “Đừng quên tới tìm mình hỏi bài đó!”
Cậu không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên làm động tác ra chiều OK. Bóng dáng cao gầy của chàng thiếu niên bị ánh mặt trời kéo dài vô cùng, cứ tựa như một mũi tên sắc bén.
Ở nơi Ôn Du không thể thấy, cậu mới có thể cong môi cười mà không kiêng nể gì được.
“Tiểu Du ơi Tiểu Du ơi, sáng nay Hứa Sí đã hỏi mình về cậu trong bữa ăn đó.”
Hạ Tiểu Hàn tựa vào bàn Ôn Du, cô nàng bắt đầu nói chuyện phiếm với người đang làm nốt bài toán cuối cùng. Đã hai hôm trôi qua kể từ khi Ôn Du gặp cậu trong văn phòng, trong hai ngày này cô gần như không hề bước chân ra khỏi cửa lớp, bởi vậy vẫn chưa chạm mặt cậu thêm một lần nào nữa.
Ôn Du nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cô thấy rất thú vị rồi nói: “Cậu ấy hỏi gì thế?”
“Cậu ta hỏi, sao mấy bữa nay cậu lại không đến canteen ăn cơm.” Hạ Tiểu Hàn ném một viên kẹo đường vào miệng, “Cậu ta còn giao cho mình nhiệm vụ đặc biệt là không được nói với cậu nữa cơ, nhưng thái độ van xin của cậu ta quá là tệ hại nên mình cũng không thèm giúp luôn.”
… Sao trước đây mình không phát hiện ra, cô gái này xấu tính đến vậy nhỉ.
“Nhưng mà Tiểu Du này.” Hạ Tiểu Hàn nheo đôi mắt lại rồi sà đến gần cô, tặc lưỡi hỏi, “Khai thật mau, có phải hai người…”
“Nghĩ cái gì thế không biết.” Ôn Du nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ngọt lịm phi logic của cô nàng, “Mình với cậu ấy là không thể nào đâu. Nói cái này trước đã, cậu trả lời cậu ấy như nào rồi?”
“Đương nhiên là có gì đáp nấy chứ sao.” Hạ Tiểu Hàn chớp mắt, “Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu ta phát hiện ra được chuyện gần đây cậu không chịu đi ăn cơm, chắc chắn đã lén lút quan sát cậu ít nhất cũng một ngày rồi. Thật ra mình thấy Hứa Sí cũng khá tốt mà, bề ngoài trông đẹp trai này, gia thế cũng tốt nữa, chỉ dữ dằn quá thôi… Ái chà không được, không thể để Tiểu Du của chúng ta đi theo cậu ấy để khổ được.”
“Dừng dừng dừng!”
Ôn Du cười bất lực, chuyện gì thế này, nữ chính mà lại đi gán ghép phản diện với nam chính sao, đúng là loạn quá đi.
Còn chuyện không đến canteen ăn thì, cô thật sự không thể làm gì hơn. Tiền sinh hoạt hàng ngày thiếu thốn đến mức đáng thương, chỉ duy trì được một chế độ ăn cơ bản. Mua một đống tư liệu học tập xong thì túi tiền của cô cũng cháy mất rồi, chỉ còn biết dựa vào mì gói hoặc bánh bao để tiếp tục lượng dinh dưỡng mà thôi.
Tuy thỉnh thoảng Hạ Tiểu Hàn có lấy cớ mời cô ăn cơm, nhưng rốt cuộc, lòng tự trọng của Ôn Du lại rất lớn, cô ngại việc cứ mãi ăn vạ bạn nên đã thẳng thắn từ chối cô nàng.
Nói đến đề tài này thì cô hơi đói bụng một chút, cứng nhắc lái sang chuyện khác hòng dời lực chú ý: “Tiểu Hàn, cậu với Hứa Sí thế nào rồi?”
Nếu cô nhớ không lầm, khi cốt truyện tiến triển đến thời điểm này, đáng lẽ nam nữ chính phải tình cờ gặp gỡ vài lần và nảy sinh tình cảm với nhau rồi mới phải. Ai ngờ Hạ Tiểu Hàn hoàn toàn không có dáng vẻ bẽn lẽn như nguyên tác miêu tả, cô nàng chỉ tùy ý trả lời: “Mình với cậu ta á? Về cơ bản, bọn mình còn chẳng quen biết nhau nữa là, ấn tượng về mình trong lòng cậu ta có lẽ chỉ dừng ở mức bạn bè của cậu thôi đấy. Mới nhìn sơ qua là đã thấy rất dữ dằn rồi, mình chẳng thèm kết bạn với cậu ta đâu.”
Nụ cười trên môi Ôn Du cứng đờ lại trong một nốt nhạc.
Hình như cốt truyện… bị sập hoàn toàn rồi, là kiểu mà mẹ cũng không nhận ra nổi, trời đất sụp đổ hoàn toàn.
Chuông vào học vang lên, Hạ Tiểu Hàn nhảy tưng tưng về vị trí của mình. Tuy không biết nó có giúp ích được gì không, nhưng Ôn Du vẫn thử chọc điên cái hệ thống chỉ xuất hiện một lần trong đầu mình lên xem. Sau một lúc yên ắng, cuối cùng, giọng nữ lạnh lùng lười biếng cũng chịu vang lên trong đầu: “Gì đấy?”
“Cốt truyện khác hoàn toàn so với nguyên tác, thật sự không sao ư?”
Bên kia im lặng trong chốc lát rồi làm như không liên quan gì đến mình, nó dửng dưng đáp lại: “Cấp trên chỉ yêu cầu nâng cao thành tích học tập cho nam chính thôi, miễn nhiệm vụ này được hoàn thành thì cô không cần phải để ý đến những chuyện khác đâu.”
Ôn Du: …
Hình như hệ thống hơi bị thụ động rồi thì phải? Chỉ vì sửa một lỗi vô hại trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn này mà làm thay đổi toàn bộ cốt truyện thì có thực sự là ổn không vậy hả? Nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ đến hết đời nam nữ chính cũng không bao giờ được gặp nhau đâu đấy!
“Cô còn bé, cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được, đừng có tâm lý gì quá nặng nề.” Giọng nói của hệ thống nhỏ dần, cuối cùng, nó biến mất ngay bên tai cô, “Mục tiêu của chúng ta chỉ có học hành mà thôi, cứ để cặp chính yêu đương ngốc nghếch rồi đi gặp Diêm vương đi.”
Cái hệ thống này bị bệnh đau mắt của chó độc thân à? Nhưng có vẻ vừa rồi, cô chửi thiếu chuyên nghiệp quá thì phải? Tục tĩu quá nhiều nên không thể phun hết ra đây mà!
Ôn Du chỉ biết cạn lời, dù cô có muốn nói thêm chút gì nữa thì hệ thống cũng đã chuồn lẹ từ lâu rồi. Cô đành phải giấu nhẹm tâm tư đi, dời hết sự tập trung cho tiết học.
Trong cái rủi có cái may, ăn mì gói và bánh mì ở lớp khiến Ôn Du tiết kiệm được rất nhiều thời gian so với lúc xuống canteen ăn cơm, ngoài ra, cô cũng có được thêm nhiều cơ hội dốc sức học hành nữa. Đầu óc Ôn Du rất thông minh, cô còn là cây bút lai láng đứng đầu lớp khiến kết quả học tập càng như hổ mọc thêm cánh. Tuy bây giờ cô vẫn kém xa tiến độ học hành của các bạn khác, nhưng cũng đã khác xa cái người hỏi một câu hết ba câu như lúc trước rồi.
Trừ cái này ra, giáo viên các môn cũng giúp cô tiến bộ rất lớn. Trong giờ tự học, Ôn Du thường ghé qua văn phòng của họ để hỏi bài, ai cũng dịu dàng kiên nhẫn dạy cho cô. Những nhân vật nhỏ bé không đóng vai trò gì trong cốt truyện hoàn toàn không được đề cập đến trong cuốn tiểu thuyết chứa đầy tình yêu não tàn này. Thật ra họ đều rất tận tâm với nghề mình đã chọn, là những nhà giáo cần cù siêng năng, không thể để bất kỳ đứa học trò nào phải ở lại phía sau cả.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh buổi trưa đã đến. Các bạn học sinh phần lớn đều đổ xô đến canteen tranh giành đồ ăn, đám đông ùn ùn như mắc cửi làm cô bỗng nhớ đến những con zombie trong loạt phim tận thế, không nhịn nổi còn bật cười thành tiếng nữa.
“Bạn Ôn… Ôn Du ơi, có mấy bài Anh văn mình không biết làm, cậu có thể giảng cho mình không?”
Giọng nói này hơi quen quen, Ôn Du nghe thấy thì ngẩng đầu, cô bất thình lình trông thấy Lý Dương Phàm, kẻ không lâu trước đây đã cười nhạo cô là “Hoàn toàn xứng đáng xếp vị trí áp chót”.
Lý Dương Phàm bắt gặp ánh mắt của cô thì mỉm cười xấu hổ. Thành tích của cậu ta không hề tệ chút nào, mấy bài tiếng Anh này không phải là vấn đề đối với cậu, nhưng nó lại chính là bàn đạp hoàn hảo để bắt chuyện với phái nữ. Với những gì cậu ta biết được, hình như chỉ có mỗi Anh văn là môn mà Ôn Du học giỏi hơn cậu thôi.
“Được chứ, cậu cho mình xem đề bài thử đi.”
Ôn Du đón lấy bài thi từ tay cậu ta, tầm mắt cô còn chưa kịp đặt xuống đề bài, thì bỗng nghe thấy ai đó gõ thật mạnh vào cửa lớp học.
Cô không ngờ rằng, người đứng trước cửa lớp lại chính là Hứa Sí. Vóc dáng cậu trông rất cao, che khuất phần lớn ánh sáng ở đó, bóng cậu bị cái nắng lóa mắt của mặt trời kéo ra thật dài.
Không biết vì sao trông Hứa Sí có vẻ không được vui, cậu bình tĩnh nói: “Ôn Du, cậu ra đây.”
“Ngại quá, mình ra ngoài một lát nhé.” Ôn Du bị sốc trước sự thay đổi đột ngột này, Lý Dương Phàm thì chỉ lịch sự mỉm cười với cô. Cô xoay người đến đối diện Hứa Sí, ngẩng đầu nhìn con ngươi thâm thúy của cậu, “Sao thế?”
“Cậu…” Chân tay cậu luống cuống như một đứa trẻ, trong lòng chứa đầy giận dỗi nhưng không thể nào trút ra. Hứa Sí âm thầm nuốt lại xuống bụng, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm chạp nói, “Hai cậu dựa gần như vậy làm gì?”
Ôn Du cười: “Mình giảng bài cho cậu ấy mà.”
“Giảng bài?” Thấy cô cười, cặp mày đang xoăn tít của Hứa Sí đột nhiên thẳng trở lại, khóe môi cậu nở một nụ cười kín đáo, “Nếu tôi cũng hỏi bài cậu…”
“Thì mình cũng sẽ giảng cho cậu luôn!” Tuy cô không biết vì sao cậu lại bỗng nhiên nói thế, nhưng vất vả lắm Hứa Sí mới nhen nhóm ý định học bài khiến Ôn Du cảm thấy rất thích thú, “Dù là lúc nào hay vấn đề gì, chỉ cần trong khả năng của mình thì mình sẽ cố gắng giúp cậu hết mức có thể!”
Hứa Sí không nói cho cô biết, thật ra cái cậu muốn hỏi là, “Nếu tôi cũng hỏi bài cậu, cậu có thể đến gần tôi một tí được không?”
Cậu yên lặng đợi Ôn Du nói hết câu, rồi lại nghe thấy cô gái nhỏ trước mặt chớp mắt hỏi: “Nhưng mà, cậu đến đây làm gì vậy?”
Hứa Sí hơi lúng túng đưa cái túi to tổ chảng trên tay phải mà cậu đang giấu sau lưng ra, trên đó có in hình logo của tiệm bánh mì nổi tiếng trong thành phố.
“Gia đình mua nhiều bánh mì quá nên tôi không thể ăn hết được.” Cáu ho khan một cái, dùng bàn tay trống không sờ mũi, động tác điển hình khi nói dối, “Xem như giúp tôi mà giải quyết chúng nó hộ đi.”
Cậu biết việc Ôn Du không có tiền ăn cơm từ chỗ Hạ Tiểu Hàn, vì để ý đến lòng tự trọng mỏng manh của cô gái, cậu đã bịa ra cái cớ vụng về này, đưa cho cô một đống bánh mì giá cả không hề thấp chút nào.
Cảm xúc trong lòng Ôn Du trăm mối ngổn ngang. Lúc cô vẫn còn là tiểu thư nhà họ Ôn không lo miếng ăn cái mặc ấy, thói quen nhận những món quà và sự ưu ái của người khác đã hình thành từ lâu. Đến tận giờ phút này, cô mới thực sự học được cách biết ơn đối với những tấm lòng tốt non nớt nhưng lại rất chân thành.
Ôn Du giả vờ ngạc nhiên nhận lấy, đôi mắt cong cong khi cười: “Cảm ơn cậu, mình may mắn thật đấy.”
“Không cần đâu, cậu có thích đồ ăn vật gì không?” Lời vừa bật ra khỏi miệng, Hứa Sí âm thầm buồn bã mình nói toạc cả móng heo, đè nén trái tim đang nhảy thình thịch của mình lại rồi vội vàng giải thích, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Như vậy còn khả nghi hơn nữa đấy.
“Mình thích ăn đồ ngọt, mê nhất là vị dâu tây với trà xanh.” Ôn Du ngừng một lát, “Mình không có gì có thể trả ơn cậu cả, nếu sau này cậu gặp vấn đề nào trong lúc học thì tới tìm mình nhé.”
Học là phải bắt đầu đi lên từ con số không, tuy lúc này cô không quá thân với Hứa Sí, nhưng việc truyền cho cậu ý nghĩ chăm chỉ học tập ngay từ đầu thì luôn là đúng đắn.
Hứa Sí nín cười gật đầu. Bánh mì vị dâu và trà xanh cậu có chọn một phần, không ngờ lại trùng hợp với sở thích của cô, đúng là không uổng công cậu trốn học lén đến tiệm bánh mì đau khổ chọn tới chọn lui gần một giờ đồng hồ.
Muốn gặp cô sao mà khó thế không biết. Trước đây, gần như cậu chẳng bao giờ góp mặt tới canteen cả, mỗi lần đến giờ cơm đều chuồn ra ngoài mở party với mấy thằng bạn. Để tạo nên một cuộc gặp gỡ tình cờ, trong hai ngày này, cậu cứ mãi đứng trên cầu thang, ở hành lang, cửa canteen mà chẳng biết trời trăng thế nào, còn bị đám anh em cười cợt là “Hòn vọng phu”, không ngờ bấy lâu nay Ôn Du lại chẳng thèm rời cửa lớp học lấy nửa bước.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc cậu cũng có lý do để được gặp cô.
Hứa Sí vô cùng khát khao quay lại lớp nhìn sách bài tập một lượt, mang những gì không hiểu đến thắc mắc với Ôn Du. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, mấy cuốn sách của cậu hình như đều bị xé đi gấp máy bay giấy cả rồi.
“Hạn sử dụng của túi bánh này là ba ngày, cậu chắc chắn phải ăn xong trước thời hạn đấy. Nếu vị không vừa miệng thì cứ vứt đi, đừng ăn…”
“Hứa Sí.” Cô ngẩng đầu nhìn đáy mắt sáng lấp lánh của chàng trai, “Cậu y như mẹ mình vậy.”
Hứa Sí nhịn những gì định nói xuống. Trông thấy dáng vẻ cười nói vui vẻ của Ôn Du, đại não cậu bỗng trở nên trống trơn, không biết có phải vì nắng trưa bỏng rát ở sau lưng không, luồng nhiệt như thiêu như đốt bốc lên từ chân cậu rồi lan dần lên gương mặt đỏ ửng.
Cậu nghiến răng: “Giống thì giống thôi, tôi đi đây.”
Chỉ vài giây khi những lời này được thốt ra, trong đầu cậu còn có ảo tưởng cô sẽ giữ cậu lại, nhưng không ngờ Ôn Du chỉ gật đầu mà không cần đăm chiêu suy nghĩ: “Ừ, hẹn gặp lại.”
Ranh con này.
“Tạm biệt.”
Cậu đành bất lực giơ tay về phía cô. Trong tích tắc khi Ôn Du xoay người lại, ánh mắt cậu vừa lạnh lùng lại chứa đầy ý không thèm để vào mắt nhìn chằm chặp Lý Dương Phàm, khiêu khích cong môi lên.
Lý Dương Phàm: … Không dám sờ tới, không dám sờ tới.
“Ngại ghê, để cậu phải chờ lâu rồi. Chờ mình xem lại cái đề đã nhé.”
“Không cần đâu, bạn Ôn Du à!” Lý Dương Phàm giật bắn mình, lui về phía sau một bước, “Mới nãy mình nhìn lướt qua nên chưa hiểu, giờ lại đột nhiên thông suốt rồi! Cậu mau ăn cơm trưa đi!”
“Được rồi.” Ôn Du gật đầu, chợt cô nhớ đến gì đó rồi lại chạy ra cửa, nhắm đến chỗ Hứa Sí hét to, “Đừng quên tới tìm mình hỏi bài đó!”
Cậu không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên làm động tác ra chiều OK. Bóng dáng cao gầy của chàng thiếu niên bị ánh mặt trời kéo dài vô cùng, cứ tựa như một mũi tên sắc bén.
Ở nơi Ôn Du không thể thấy, cậu mới có thể cong môi cười mà không kiêng nể gì được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook