Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi!
-
Chương 38
Đã vài ngày trôi qua...
Tại phòng luyện tập
Tiếng trống và những âm thanh khác đồng đều phát ra
Dư Nghị chơi trống, Dư Tịch piano và Linh Vũ guitar còn Minh Triệt đứng đối diện cây micro, một giọt mồ hôi chảy xuống
Minh Triệt nắm chặt cây micro, giọng hát được cất lên
'It might seem crazy what i'm bout to say'
'Sunshine she' here, you can take a break'
'I'm a hot air balloon that could go to space
With the air, like I don't care baby by the way'
Linh Vũ đang gảy đàn bỗng ngừng lại
" Lão đại...giọng anh hình như hơi khàn đi thì phải... "
Sắc mặt Minh Triệt trở lên cứng nhắc, lo sợ
Hai anh em nhà Dư thấy vậy liếc nhìn nhau rồi ngừng lại
" Thật ra...bọn tôi cũng cảm thấy vậy... " Họ nhỏ giọng
Minh Triệt trầm mặc một lúc, cất guitar vào trong bao đeo lên vai bỏ lại một câu
" Hôm nay tôi không khỏe, mọi người cứ tập tiếp " Nói rồi liền rời khỏi phòng
" Linh Vũ anh ta sao vậy? " Dư Tịch lo lắng
" Không biết " Cô nhẹ lắc đầu nhìn theo bóng lưng đã đi mất của Minh Triệt
" Hai người tập tiếp tôi đi xem tình hình của lão đại "
Linh Vũ đeo bao guitar lên mở cửa phòng nhanh chóng rời khỏi
Hai anh em nhà Dư bất đắc dĩ nhún vai nhìn nhau thở dài
...
Quay lại với Linh Vũ
Trong lúc đuổi theo Minh Triệt thì cô đã bị lạc giữa đường
Linh Vũ: "..." Giờ sao?
Đang trong lúc suy nghĩ, Linh Vũ cảm thấy áo sơ mi mình bị níu nhẹ xuống
" Chị gái em bị lạc rồi...Chị giúp em với...huhu " Là một bé gái tầm 9-10 tuổi, mắt long lanh như muốn khóc
Linh Vũ ngồi xổm xuống đối diện với cô bé, mặt nghiêm túc nói
" Thật trùng hợp, chị cũng bị lạc. "
Nước mắt bắt đầu tràn ra trong mắt cô bé
Linh Vũ: "..."
" Nhưng chị có thể giúp em... "
Gương mặt con bé liền trở lên vui mừng " Vâng! "
" Em tên gì? "
" Ngự Thanh ạ! "
" Nhà em ở đâu? "
" Số XX, Ngõ XY " Ngự Thanh nhanh nhẹn nói
Linh Vũ: "..." Câu này vô dụng quá hỏi câu khác vậy
" Em có số điện thoại của người thân không? "
Cô bé lắc đầu " Dạ không "
Suy nghĩ một lát Linh Vũ lôi điện thoại ra tìm trên bản đồ địa chỉ mà cô bé vừa nói
Nhìn bản đồ mà rối hết cả mắt!
" Tại sao em lại bị lạc vậy? " Linh Vũ dắt tay con bé dẫn đi, tay kia cầm điện thoại dò hướng
" Dạ là...hôm nay em đi chơi với anh trai nhưng chẳng may bị lạc " Ngự Thanh sụ mặt
Linh Vũ " Ồ " lên một cái giả bộ đã nghe
" A này chị gái phía trước là cột điện đó! Chúng ta đâm vào bây giờ! "
" À..ừ.. "
...
18:15
" Bên này là ngõ cụt rồi chị ơi! "
" Nhầm một chút thôi mà "
...
18:30
" Hình như chúng ta lại trở về vị trí ban đầu rồi! " Cô bé bực bội trách
" Xin lỗi "
" Làm em đói chết được! "
Linh Vũ: "..." Bà đây cũng đói lắm chứ bộ!
" Tiểu Thanh! Em ở đâu? "
" A là giọng anh trai em! "
Phía bên kia là một nam sinh cao gầy, đầu tóc có chút loạn xạ, gương mặt có chút non nớt thanh tú, mặc một bộ đồng phục trường M.S
Linh Vũ:!!!
Thì ra là cùng trường sao?
Mà con trai gì mà giống gái quá vậy?
Tại phòng luyện tập
Tiếng trống và những âm thanh khác đồng đều phát ra
Dư Nghị chơi trống, Dư Tịch piano và Linh Vũ guitar còn Minh Triệt đứng đối diện cây micro, một giọt mồ hôi chảy xuống
Minh Triệt nắm chặt cây micro, giọng hát được cất lên
'It might seem crazy what i'm bout to say'
'Sunshine she' here, you can take a break'
'I'm a hot air balloon that could go to space
With the air, like I don't care baby by the way'
Linh Vũ đang gảy đàn bỗng ngừng lại
" Lão đại...giọng anh hình như hơi khàn đi thì phải... "
Sắc mặt Minh Triệt trở lên cứng nhắc, lo sợ
Hai anh em nhà Dư thấy vậy liếc nhìn nhau rồi ngừng lại
" Thật ra...bọn tôi cũng cảm thấy vậy... " Họ nhỏ giọng
Minh Triệt trầm mặc một lúc, cất guitar vào trong bao đeo lên vai bỏ lại một câu
" Hôm nay tôi không khỏe, mọi người cứ tập tiếp " Nói rồi liền rời khỏi phòng
" Linh Vũ anh ta sao vậy? " Dư Tịch lo lắng
" Không biết " Cô nhẹ lắc đầu nhìn theo bóng lưng đã đi mất của Minh Triệt
" Hai người tập tiếp tôi đi xem tình hình của lão đại "
Linh Vũ đeo bao guitar lên mở cửa phòng nhanh chóng rời khỏi
Hai anh em nhà Dư bất đắc dĩ nhún vai nhìn nhau thở dài
...
Quay lại với Linh Vũ
Trong lúc đuổi theo Minh Triệt thì cô đã bị lạc giữa đường
Linh Vũ: "..." Giờ sao?
Đang trong lúc suy nghĩ, Linh Vũ cảm thấy áo sơ mi mình bị níu nhẹ xuống
" Chị gái em bị lạc rồi...Chị giúp em với...huhu " Là một bé gái tầm 9-10 tuổi, mắt long lanh như muốn khóc
Linh Vũ ngồi xổm xuống đối diện với cô bé, mặt nghiêm túc nói
" Thật trùng hợp, chị cũng bị lạc. "
Nước mắt bắt đầu tràn ra trong mắt cô bé
Linh Vũ: "..."
" Nhưng chị có thể giúp em... "
Gương mặt con bé liền trở lên vui mừng " Vâng! "
" Em tên gì? "
" Ngự Thanh ạ! "
" Nhà em ở đâu? "
" Số XX, Ngõ XY " Ngự Thanh nhanh nhẹn nói
Linh Vũ: "..." Câu này vô dụng quá hỏi câu khác vậy
" Em có số điện thoại của người thân không? "
Cô bé lắc đầu " Dạ không "
Suy nghĩ một lát Linh Vũ lôi điện thoại ra tìm trên bản đồ địa chỉ mà cô bé vừa nói
Nhìn bản đồ mà rối hết cả mắt!
" Tại sao em lại bị lạc vậy? " Linh Vũ dắt tay con bé dẫn đi, tay kia cầm điện thoại dò hướng
" Dạ là...hôm nay em đi chơi với anh trai nhưng chẳng may bị lạc " Ngự Thanh sụ mặt
Linh Vũ " Ồ " lên một cái giả bộ đã nghe
" A này chị gái phía trước là cột điện đó! Chúng ta đâm vào bây giờ! "
" À..ừ.. "
...
18:15
" Bên này là ngõ cụt rồi chị ơi! "
" Nhầm một chút thôi mà "
...
18:30
" Hình như chúng ta lại trở về vị trí ban đầu rồi! " Cô bé bực bội trách
" Xin lỗi "
" Làm em đói chết được! "
Linh Vũ: "..." Bà đây cũng đói lắm chứ bộ!
" Tiểu Thanh! Em ở đâu? "
" A là giọng anh trai em! "
Phía bên kia là một nam sinh cao gầy, đầu tóc có chút loạn xạ, gương mặt có chút non nớt thanh tú, mặc một bộ đồng phục trường M.S
Linh Vũ:!!!
Thì ra là cùng trường sao?
Mà con trai gì mà giống gái quá vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook