Câu nói này hiện lên trong đầu Trì Sương, hôm nay Ôn Thanh đã khiến cô tức muốn chết ngay tại chỗ, bây giờ cô lại bị Mạnh Hoài Khiêm chọc giận muốn thăng thiên, có thể nói là vòng lặp hoàn hảo.“ Có phải hay không chỗ nào khó chịu?” Mạnh Hoài Khiêm tận lực không để ý đến đôi mắt sưng đỏ của cô, “ Tôi nhờ dì giúp việc nấu cho cô canh giải rượu có được hay không?“Trì Sương vốn muốn nói chuyện thô tục “Anh uống canh Mạnh bà thì tốt hơn”, cô cảm thấy cổ họng dâng lên một cỗ buồn nôn.

Sắc mặt cô trở lên biến sắc, ngay cả giày cũng không để ý, xoay người chạy vào nhà vệ sinh.

Hôm nay cô uống nhiều rượu, tâm trạng lại thay đổi thất thường, dạ dày liền phản kháng, cô ngồi xổm trước bồn cầu nôn mửa thật lâu.Mạnh Hoài Khiêm chần chờ mấy giây, hay là vào trong nhưng lại sợ cô sẽ tức giận.

Cho dù lo lắng, hắn cũng không quên cởi giày rồi mới đi vào tìm cô.Cửa nhà vệ sinh cũng không đóng lại.Ánh mắt Trì Sương rưng rưng, dư quang thấy đôi chân đi tất vải màu đen, sau đó ánh mặt chậm rãi dịch lên trên, là chiếc quần tây có đường thẳng tắp… Cuối cùng là khuôn mặt thiếu đòn.Cô khó khăn đứng lên.Anh ta muốn tiến lên đỡ cô, nhưng bị cô đẩy ra “ đừng đụng vào tôi, cút đi!”Hắn không thể làm gì khác hơn là dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhìn cô bước chân lạng chạng đến bồn rửa tay.Cô mở vòi nước, thô bạo múc một bụm nước rửa mặt, tóc đều bị làm ướt chút, lại bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng.

Trong chốc lát, căn phòng vang lên một âm thanh nhẹ như điện.

Cô lạnh lùng nhìn anh trong gương.Nếu như anh mắt có thể giết người thì giờ phút này Mạnh Hoài Khiêm đã cùng Lương Tiềm gặp nhau tại địa phủ.Rõ ràng cô đưa lưng về phía anh nhưng hai người lại đối mặt nhau qua gương.Cô cảm thấy khó chịu, đuôi mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào anh – con chó rác rưởi này, cái con người tai điếc, mắt mù, không nghe hiểu tiếng người sao lại đáng ghét như vậy!Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt mấy giây, sau đó anh mới để ý rằng chiếc váy mà cô mặc đã bị ướt ở phần cổ áo, nửa trong suốt dính vào xương quai xanh, thậm chí còn có những giọt nước theo gò má cô rơi xuống.

Anh nhận thua, tạm thời rời đi.Anh cũng không phải thật rời đi mà là đi đến phòng bếp.

Cẩn thận tìm được các nguyên liệu nấu anh, dùng nước ấm pha mật ong cho cô, lại bật bếp nấu nước luộc trứng gà.


Những việc này đối với anh làm không thuần thục, cho dù những năm du học ở nước ngoài mọi việc liên quan đến cuộc sống hàng ngày của anh đều được sắp xếp bới người khác.

Đây cũng là lần đầu tiên anh làm điều này vì người khác.Nước trong nồi đã sôi.Chiếu cố Trì Sương như vậy một phần do anh ta có tâm tư riêng.

Bên trong anh đã bị tổn thương rất nhiều, nhưng anh không thể khóc.

Từ nhỏ đến lớn, cả cha mẹ lẫn giáo viên, hầu như tất cả mọi người đều nói với anh rằng anh phải trở thành người dù núi có sập thì sắc mặt cũng được thay đổi, lúc nguy hiểm không được loạn, gặp biến không được sợ hãi, dần dần anh cũng biến thành người như vậy.

Mọi cảm xúc đều bị ngăn cashc, khóc không ra, cười không được, tựa như đã tê liệt.Nếu tê liệt thật sự, có lẽ sẽ tốt hơn.Anh ta nhìn Trì Sương như đang nhìn chính mình, anh nghĩ, có lẽ Trì Sương sẽ tốt hơn, vậy thì hắn cũng sẽ tốt hơn.Anh đang bắt chước Trì Sương.…Trì Sương lại chạy vào nhà tắm,tắm đi hết mùi rượu.

Khi cô tắm xong để mặt mộc đi ra, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc.

Người mà cô nghĩ đã sớm cút đi vẫn đang ở đó, trong tay anh bưng cái mâm, thấy cô tới, thấp giọng nói “ Nếu như dạ dày đã trống rỗng thì nên ăn chút trứng gà?”“ Sao anh lại còn chưa đi?” Cô tức giận hỏi.Mạnh Hoài Khiêm nhìn chằm chằm mái tóc chưa khô của cô, dừng hai giây “ Tôi sẽ đi ngay”Đi được mấy bước, anh dừng lại, giọng nói vào đêm khuya có vài phần khàn khàn, “ Nếu như không thoải mái, có thể bảo tài xế gọi điện cho tôi, tôi đã yêu cầu họ đi mua thuốc giải rượu, bây giờ đang để trên xe”.Cả người được tắm rửa sạch sẽ cũng dập tắt sự tức giận của Trì Sương.Đêm đã khuya, cô không còn sức để cãi nhau với anh ta nữa.Khi Mạnh Hoài Khiêm đến phòng khách, anh thấy chiếc dép mà anh đã bày ở bên kia.

Đó là chiếc dép màu hồng mềm mại.Trên giá giày toàn là những đôi giày cao gót giống như những thanh đao.-Hôm sau.Mạnh Hoài Khiêm cùng bạn tốt Trình Việt, Dung Khôn ở trong phòng làm việc thương nghị làm sao đem ảnh hưởng của Lương Tiềm xuống thấp nhất.

Bốn người bọn họ cùng nhau lớn lên, cho du du học ở các quốc gia khác nhau, nhưng vẫn thường xuyên ước hẹn gặp mặt.


Bây giờ Lương Tiềm không có ở đây, ba người bọn họ cũng giúp hắn giải quyết tất cả các vấn đề.“ A Tiềm không có… di chúc”Trình Việt khó khăn nói, “ có lẽ tất cả tài sản dưới tên cậu ấy sẽ được quyết định theo pháp luật.”Điểm này bọn họ không thể giúp được .Nghĩ đến cổ phần cùng với bất động sản sẽ rơi vào Lương gia – những người chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng họ, mấy người bọn họ cũng không thể làm gì.“ Không cần gấp” Dung Khôn nói: “Vẫn chưa phải lúc, để bọn họ chờ hai năm, có lẽ bọn họ sẽ gấp không đợi được ““ Ừ” Trình Việt thở dài, “ Theo tôi nghĩ, A Tiềm khẳng định muốn để lại cho Trì Sương một ít, đáng tiếc chuyện này chúng ta không có biện pháp”.“ Không sao” Dung Khôn nắm chặt cả hai tay, “ Nếu không thể, sau này chúng ta sẽ đóng góp một số tiền đưa cho cô ấy.

Coi đó là món quả mà A Tiềm để lại cho cô ấy”.Là bạn thân của Lương Tiềm, bọn họ có chừng mực, sẽ không ai đánh giá hay đưa ra quan điểm về bạn gái của anh ta.Càng không nói tới phiên họ đồng ý hay không đồng ý.Bọn họ hiểu rõ về nhau, biết rõ nếu như Lương Tiềm tự mình dự liệu được sự cố này thì hắn đã làm di chúc, Trì Sương nhất định đứng đầu danh sách.

Không có ai không mong muốn người mình yêu có cuộc sống tốt hơn, cũng không có ai không chia sẻ những điều tốt nhất với người mình yêu.Chẳng qua lại cuộc sống vô thường.Trình Việt nghĩ ngợi chốc lát, gật đầu một cái, “Như vậy cũng được, chờ sau đi, đợi tâm tình mọi người bình phục lại rồi tìm cô ấy trò chuyện một chút.”Từ đầu đến giờ Mạnh Hoài Khiêm chưa lên tiếng, trầm giọng nói: “không cần”Thấy hai người bạn đồng loạt nhìn về phía anh, anh lại nói :” Chuyện của cô ấy không cần mọi người lo.

Lấy hiểu biết của mình về tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không tiếp nhận.

Chuyện của cô ấy mình sẽ phụ trách, hai cậu không cần đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ có áp lực.”Anh nghĩ Trì Sương cũng không muốn thấy bọn họ.Anh sẽ chiếu cố cô thật tốt.Nhiều người chỉ làm cô thấy phiền muộn.Dung Khôn suy nghĩ một lúc.

nói “ Như vậy cũng được, chúng ta cùng cô ấy không tính là rất quen, bây giờ lại xảy ra chuyện này, thật đúng là đừng nói, mình cũng không biết đối mặt với cô ấy ra sao”.Anh ấy vẫn nhớ rõ ngày Trì Sương vội vã chạy đến, cảm xúc đã sụp đổ.

Trong ấn tượng của anh, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp, luôn thích làm nũng với Lương Tiềm, là cô gái có giọng nói ngọt nào nhỏ nhẹ.

Ai cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ khóc thành bộ dáng như vậy, khóc lóc đến mức không đứng nổi.Tính hình đó, ai mà không cảm động?Trì Sương là bạn gái Lương Tiềm, anh ta cùng cô ấy không quá quen thuộc, có thể làm gì để an ủi cô ấy chứ?Chỉ sợ ngay cả khi cùng cô tò chuyện, cũng làm cô áp lực.Tâm tình Trình Việt có chút sa sút, nhắc tới Trì Sương, hắn nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm , thần sắc phức tạp hỏi anh: “ Khoảng thời gian này lđều là cậu xử lý chuyện của cô ấy, cô ấy có khỏe không? Tâm lý đã ổn định chưa? Có hay không đối với cậu…”.Nói tới đây, Trình Việt cũng nghẹn lời.Bọn họ đã chơi với nhau rất lâu, nguyên nhân sự việc của Lương Tiềm bọn họ cũng biết nội tình.


Cho dù không biết, đều là tình cảm bạn bè, bọn họ cũng không giận cá chém thớt lên Mạnh Hoài Khiêm.

Mất đi Lương Tiềm hay là Mạnh Hoài Khiêm đối với họ đều nói là bi thương.Có thể Trì Sương không như vậy, tình cảm của Trì Sương với họ rất nông cạn, Lương Tiềm thiếu chút nưa là vị hôn phu của cô, cô có thể bình tĩnh đối mặt với Mạnh Hoài Khiêm sao?Dung khôn cũng nhìn lại.Vẻ mặt Mạnh Hoài Khiêm không chút gợn sóng, bĩnh tình nói: “Cô ấy bây giờ tâm trạng đã khá hơn, chẳng qua vẫn có lúc khó chịu.”“ Cô ấy đối với mình, tâm trạng cũng ổn định”.Đúng lúc đó, điện thoạt của anh reo lên, là Trì Sương gọi điện tới.Mặt anh ta biến sắc, đứng dậy: “Mình ra ngoài nghe điện thoại.”Anh bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.Dung Khôn và Trình Việt cảm thấy thứ mà anh ta cầm trên tay không phải là điện thoại, mà là quả bom nổ chậm.

Hai người nhìn nhau một cái.Trình Việt :”Phỏng đoán là bác trai gọi điện tới.”Dung Không nghi ngờ: “ không phải đi.

Mình nghe nói bây giờ ba cậu ấy đang giận.

hơn nữa, cậu có thấy bao giờ mà cậu ấy nghe điện thoại của ba như vậy không?”Phép màu nào làm cho Mạnh Hoài Khiêm trở lên dè dặt như vậy?”Chương 8Dù trải qua bi kịch, khi mặt trời mọc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.Hãy để nước mắt ở lại đêm khuya.Trì Sương nhìn vào đôi mắt sưng đỏ, sáng sớm liền lái xe đến nhà hàng.

Cô cũng bỏ nhiều tâm huyết vào việc kinh doanh nhà hàng này.

Riêng việc tìm kiếm mặt bằng đã mất ba tháng, nhà hàng cũng không nằm ở vị trí trung tâm thành phố, mà ở bên bờ hồ.

Phong cảnh nơi này rất đẹp, không khí trong lành, nhà cửa đều có đặc sắc riêng.Bây giờ mọi thủ tục đều làm xong.Việc sửa sang cũng đã hoàn thành, chỉ cần dọn dẹp và tìm ngày tốt là có thể khai trương.Trì Sương biết nếu muốn nhà hàng kinh doanh thành công, ngoài vị trí địa lý đắt giá, việc tuyển chọn đầu bếp cũng rất quan trọng.

Cô cùng với chị họ thương lượng không nên tiết kiệm vào những thứ đáng đầu tư.

Đi đến nhà hàng, cô cùng với chị họ đã phân công rõ ràng, hai người bận làm việc rất nhanh đã đến trưa, đang chuẩn bị xe đi đến nhà hàng khác học hỏi kinh nghiệm thì một chiếc xe hơi dừng lại trước cửa hàng.Lúc ấy Trì Sương đã có một dự cảm sắp có việc không hay xảy ra.Quả nhiên sau khi tài xế từ trên xe xuống, cung kính cùng cô chào hỏi.


Sau đó trên xe có hai người mặc đồ công sở xuống xe, đưa tặng cho họ một số bộ nồi chảo giá trị cao cùng với nhiều loại trà khác nhau.Chị họ đến bây giờ vẫn chưa thấy qua cảnh như vậy, trợn mắt há mồm.Trì Sương vội vàng ngăn hai người kia lại.Người trẻ tuổi cùng với tài xế lộ vẻ mặt khó xử, uyển chuyển nói cho cô biết bọn họ được người khác phái đến.

Loại trà này ở thủ đô không có nhiều, đã được chuyển từ một trang trại trà đến đây bằng máy bay đêm qua.Trì Sương:”…”.Chị họ: “!”.Trì Sương cũng không muốn làm khó bọn họ, chỉ có thể cầm điện thoại đi ra khỏi nhà hàng, tìm chỗ tĩnh lặng bấm số gọi Mạnh Hoài Khiêm.Hai tay cô khoanh trước ngực, chơ bên kia nghe máy.Cùng lúc đó, Mạnh Hoài Khiêm cũng đi ra khỏi phòng làm việc, đàu óc xoay chuyển thật nhanh, đi đến bên phòng tiếp khách trống không.

Một bên nghe, một bên không quên đóng cửa lại: “A lô”.“ Anh có ý gì?” một khắc khi điện thoại được kết nối, Trì Sương không có ý định nhẫn nại, cất giọng nói “ Mạnh Hoài Khiêm anh có ý gì? Mang những thứ đó về ngay cho tôi!”.Mạnh Hoài Khiêm chậm dãi nói: “ Hôm qua cô nói nhà hàng không có lá trà gì, tôi đem qua cho cô một ít để thử mùi vị, nếu như thích thì sau này có thể mua một lượng lớn, dĩ nhiên, tôi không có ý bắt cô nguyện ý thích”.Tựa như đã dự liệu được Trì Sương sẽ nói gì, anh bổ sung: “Trì Sương , tôi biết cô không muốn gặp tôi, tôi thừa nhận, ban đồi tôi cho rằng thay A Tiềm chiếu cố cô sẽ rất dễ dàng.

Cô cần giúp đỡ thì tôi sẽ cung cấp, nhưng bây giờ tôi phát hiện chuyện này rất khó khăn.

Đúng là tôi nên tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng mà Trì Sương, A Tiềm là bạn tốt nhiều năm của tôi, tôi tin tưởng nếu như người hôm đó xảy ra chuyện là tôi, A Tiềm nhất định sẽ giúp tôi chiếu cố cha mẹ.

Cô cũng biết cha mẹ A Tiềm đều đã qua đời từ khi hắn còn nhỏ, người mà anh ấy chân chính để trong lòng chỉ có cô”.Lần đầu tiên Trì Sương nghe Mạnh Hoài Khiêm nói nhiều lời như vậy.Cô kiên nhẫn nghe, cũng không cắt đứt.“ Tôi tin tưởng, người mà cậu ấy không yên tâm nhất cũng chỉ có cô.

Là tôi nợ cậu ấy, tôi có thể vì cậu ấy làm, tôi nhất định dốc toàn lực làm được.”Trì Sương trầm mặc.Cô đột nhiên ý thức được một chuyện, Mạnh Hoài Khiêm người này là chính nhân quân tử, trên thực thế anh ta vô cùng cố chấp lại ngạo mạn.Anh ta như đang dùng phương thức của chính mình để chuộc tội.Dù cô nghĩ như nào, dù cô nguyện ý hay không muốn, đối với anh ta mà nói, cũng không trọng yếu.

Trong lòng anh cô chỉ là cây phát tài trong nhà hàng.Có lẽ cô tức giận mắng anh ta làm anh ta thấy tốt hơn.

Tóm lại, anh ta cũng muốn từ trên người cô lấy đi giá trị tinh thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương