Cao Lạc Thần không biết Cao Thuần sai người bí mật giám sát hành động của nàng, nàng có chủ ý, liền phân phó tâm phúc làm việc.

Trong kinh, khu Chu Tước là nơi tập trung sĩ tử, thương nhân và thị dân.

Không giống như khu Thanh Long, đâu đâu cũng có quyền quý và vọng tộc.

Người ở bên kia rất ít khi đến "Lan Đình Các" "Phong Nguyệt Lâu" uống rượu, mà đa số sẽ vào khách điếm nhỏ uống rượu tán gẫu, Cao Lạc Thần cũng không tiếc rẻ tiền tài, lúc này mới chọn khu vực phồn hoa nhất núi Chu Tước, mở một cửa hàng, đề tên "Sĩ Nhân Ốc".

chỉ lo người khác không biết đây là quán bán cái gì, sai người đứng chực trước cửa mời thực khác qua đường thử rượu miễn phí, còn dựng hẳn một cái bảng gỗ, đề bốn chữ "Miễn phí mười ngày".
Từ đầu bếp đến tiểu nhị ở Sĩ Nhân Ốc đều là người của Lạc Thần sơn trang, có điều trước ngày Trân Châu thịnh yến gần kề, bọn họ chẳng qua chỉ là quán rượu nhỏ tầm thường, không có một chút mới mẻ đủ để hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Cho tới người kể chuyện, Cao Lạc Thần đã sai người đi khắp các quận tìm kiếm, tin rằng không bao lâu sau sẽ mời được người phù hợp vào kinh.
Trân Châu thịnh yến sắp tới, Tề Vị bận bịu chăm lo sự tình ở Phong Nguyệt Lâu, không rảnh rỗi tìm đến phủ Định Quốc Công, mà Triệu Lan Khuê cũng một lòng chuẩn bị cho thịnh yến, lỗ tai Cao Lạc Thần liền thanh tịnh hơn rất nhiều.

Nhưng nàng không phải kiểu người thích trầm tĩnh, hai ba ngày thì còn có thể, lâu ngày một chút liền cảm thấy tẻ nhạt.


Ngày hôm đó, nàng tản bộ trong hậu viện, bắt lấy một tên sai vặt bộ dạng vội vã, hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vui không?"
Gã sai vặt là người của Cao Lạc Xuyên, nhiều lần chứng kiến Cao Lạc Thần ức hiếp kẻ dưới, chắp tay đáp: "Cũng không có việc gì, chính là một đám Thái Học Sinh tụ tập ở Phong Nguyệt Lâu, có người mời Thế tử đến."
Thái Học Sinh? Cao Lạc Thần nhíu mày, bỗng nhớ lại một chuyện.

Trong sách miêu tả về một đám Thái Học Sinh say rượu bàn đến chuyện chính trị, trong đó có một kẻ tên Mạnh Vãn Chu, thảo luận chuyện trên trời dưới biển, không sợ quyền quý, chính vì vậy được Cao Thuần vừa ý, về sau trở thành phụ tá của nàng.
Nhưng người này thật ra chỉ là nguỵ quân tử, hắn ngấm ngầm làm những việc xấu xa, cuối cùng nương nhờ Thường Sơn Vương Ân Thuần Nhân trở thành thủ hạ dưới trướng của hắn, suýt chút nữa thì hại chết Cao Thuần.

Lúc Cao Lạc Thần đọc sách, cảm thấy nữ chính cũng có lúc nhìn sai người.
Lẽ nào chính là lần này? Cao Lạc Thần nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cũng không để ý đến gã sai vặt kia, lập tứ sai Phương Trạch đến viện của Cao Thuần nhìn một cái, thu được đáp án, quả nhiên là nàng lại ra ngoài phủ.

Giữ lại Mạnh Vãn chu để hãm hại Cao Thuần một lần? Ý niệm này vừa hiện lên, liền bị Cao Lạc Thần đè xuống, trong đầu là hình ảnh nụ cười của Cao Thuần, nhất thời nội tâm ngũ vị tạp trần: "Chúng ta hồi viện đổi y phục, rời phủ một chuyến."
Cao Lạc Thần thường xuyên xuất phủ, có lúc xuyên y phục nữ tử, cũng có lúc thay đổi dáng vẻ trở thành một nam tử ngọc thụ lâm phong tuấn tú.

Vì lo không đến kịp, Cao Lạc Thần chỉ tân trang đơn giản, cẩn thận nhìn, vẫn có thể nhận ra năm phần dáng vẻ trước kia.

Lần này rời phủ đương nhiên là đi cửa sau, thời điểm đến Phong Nguyệt Lâu, chỉ nghe tiếng vỗ tay ào ào cùng với từng cái đỉnh đầu tối om.


Cao Lạc Thần chen chúc hồi lâu mới vịn được lan can nhìn xuống.
"Mạnh mỗ nhận được thư tiến cử của Khổng Nhược Ngu, có thể vào Thái Học học hành, chỉ là trong lòng mọi người đều hiểu, Thái học không thể bằng Quốc Tử Học, sĩ tử theo học ở Quốc Tử Học đều là người quyền quý, nào có chỗ để đệ tử hàn môn như chúng ta dung thân? Vương triều này nhìn qua tưởng như bình yên vui vẻ, một mảnh ca múa thái bình, nhưng chung quy vẫn là giả tạo mà thôi.

Ta đến từ quận Hoằng Nông, dọc đường đi nhìn thấy không ít bách tính xanh xao vàng vọt, các ngươi đoán xem vì sao?" Sĩ tử mặc y phục thanh sam nhưng sắc mặt đỏ như liệt hoả thiêu đốt, hắn giơ chân đạp một cước lên ghế, say khướt ồn ào.

Người chung quanh chờ đợi hắn nói thêm gì đó, vậy mà đột nhiên hắn xoay chuyển đề tài, lớn tiếng nói: "Trong kinh, phú quý danh gia đều qua lại với nhau, môn đăng hộ đối mới có cơ hội trở thành thông gia, đệ tử hàn môn như chúng ta đừng hòng mơ đến việc phá vỡ hàng rào, ngay cả nhìn cao môn quý nữ cũng là tội nghiệt, đây không phải là đại bất công sao? Đã qua cái tuổi thành gia lập thất, nhưng vẫn cô độc, thật thẹn với phụ mẫu tổ tông..."
Cao Lạc Thần nghe không lọt tai, nàng âm thầm gắt một tiếng.

Mạnh Vãn Chu này bề ngoài giả vờ oán giận, giả bộ nói mình cô đơn, người khác không biết, xác thực cho rằng hắn rầu rĩ vì không cưới được vợ, nhưng nàng hiểu rõ chân tướng.

Sau này Mạnh Vãn Chu nương nhờ Thường Sơn Vương trải qua một khoảng thời gian phát đạt ngắn ngủi, thậm chí còn thành thân với nữ nhi Công Hầu nào đó, nhưng Cao Thuần hại hắn không phải vì ghen, mà nàng muốn trả thù Mạnh Vãn Chu.

Trước hết là vì việc tư, nàng tìm tới nương tử chính thức của hắn, cùng với bốn, năm ấu nữ, đồng loạt đưa các nàng vào kinh.

Vậy mà Mạnh Vãn Chu lòng lang dạ sói, làm chuyện điên rồ, ra tay giết chết vợ con!

Mạnh Vãn Chu này nói năng trước sau không logic, cũng không biết Cao Thuần nhìn trúng hắn ở điểm nào, chẳng lẽ là vì gương mặt có thể tính là tuấn tú kia? Nghĩ như vậy, Cao Lạc Thần nhất thời không có cách nào nhìn thẳng vào Cao Thuần.

Tựa như sự kiện lịch sử, có Võ Tắc Thiên đăng cơ nuôi trai tơ, Cao Thuần không phải là hạng người này đó chứ?
Trong Phong Nguyệt Lâu đa phần là người quyền quý, có người căm hận hắn ăn nói linh tinh, cũng có người thưởng thức hắn ngay thẳng khí tiết.
Cao Lạc Thần nhìn xung quanh, phía đối diện bắt gặp bóng người Cao Thuần, tầm mắt của nàng đổ trên người Mạnh Vãn Chu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lần này không thể để Mạnh Vãn Chu hiện thức hoá âm mưu, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua ý niệm này, nàng nhân lúc Mạnh Vãn Chu dừng lại nghỉ ngơi, lên tiếng xen vào: "Luận điệu của Mạnh công tử đây quả nhiên đặc sắc, có điều nghe qua cảm thấy trong lòng có phần tâm ý bất bình, phải chăng công tử nhìn trúng tiểu tư quý phủ Công Hầu, mong mà không được sao?" Âm thanh réo rắt vang trong lầu, thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Cao Lạc Thần âm thầm cười nhạo, mặc kệ ánh mắt người khác thế nào, nàng tiếp tục nói: "Bản công tử có thể giúp Mạnh công tử dàn xếp một lần, chỉ là không biết vợ con của công tử ở quê nhà có biết việc này hay không?"
Lời này vừa nói ra, biểu hiện trên mặt Mạnh Vãn Chu nhất thời biến đổi, đồng môn Thái Học cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Dù sao trong mắt bọn họ, Mạnh Vãn Chu chưa từng thành thân, làm sao nói chuyện với vợ con?
"Đúng rồi, Mạnh công tử nhắc đến chữ hiếu đúng chứ?" Cao Lạc Thần từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười, nói: "Nghe nói không ít sĩ tử đón mẹ già vào kinh, làm sao Mạnh công tử không làm được việc này?"
Mạnh Vãn Chu làm sao lường được sẽ có người ngáng đường hắn, trong con ngươi không còn men say, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm người bóc trần chân tướng.

Quả thật hắn có thê tử ở quê nhà, có điều là thuận theo phụ mẫu mà thành thân, thế nhưng nữ nhân kia chất phác vô vị, là một kẻ nhà quê.

Hắn là nam tử có chí hướng, làm sao chịu đựng cảnh tượng ngày qua ngày chung sống cùng nữ nhân thôn quê? Hắn lớn giọng tự xưng không có vợ con, là thầm mong sẽ được Quý nhân kinh thành thưởng thức, hiện tại bị một kẻ không rõ lai lịch làm hỏng chuyện, hi vọng gì cũng không còn, người trong thành đều biết hắn vứt bỏ thê tử ở quê nhà! Mạnh Vãn Chu càng nghĩ càng oán hận, cắn chặt môi dưới, hận không thể nhai Cao Lạc Thần nuốt vào trong bụng.


Những lời đàm tiếu truyền vào tai, sắc mặt từ đỏ chuyển sang tái, cuối cùng bất đắc dĩ chật vật chạy đi.

Lúc này sĩ tử Thái Học cũng dần tản đi, rất nhanh, Phong Nguyệt Lâu lại rơi vào một mảnh ca vũ lả lướt.
"Nhị tỷ." Một đạo âm thanh vang lên, Cao Lạc Thần giật mình.

Nàng không biết Cao Thuần tới gần từ lúc nào, Sương Hoa đứng bên cạnh ánh mắt như đề phòng nhìn nàng chằm chằm.

Chuyện này, muốn đề phòng thì phải là nàng đề phòng Cao Thuần mới đúng? Cao Lạc Thần bĩu môi, lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách, lên tiếng: "Vị cô nương này, nhận lầm người rồi." Hiện tại nàng không phải Cao Lạc Thần, mà là một công tử văn nhã.
Cao Thuần nghiêng người, cười đến xán lạn.
Nhịp tim Cao Lạc Thần thình thịch nhảy một cái, nàng trừng Cao Thuần, tức giận nói: "Không được cười với ta như vậy!" Rõ ràng là một lão hồ ly, nguỵ trang làm thỏ con tiểu bạch cái gì chứ! Qúa khó ưa!
Ánh mắt Cao Thuần dần trở nên tế nhị, nàng nhìn Cao Lạc Thần, nhẹ giọng nói: "Có vẻ tỷ biết không ít việc về Mạnh Vãn Chu? Chẳng lẽ tiểu thư phủ Công Hầu hắn ái mộ chính là ngươi? Mà ngươi cũng ngầm điều tra việc tư của hắn?"
Cao Lạc Thần thật sự không lý giải được Cao Thuần nghĩ gì, làm sao mỗi nam nhân dính dáng đến nàng đều quy thành mối quan hệ không thể nói rõ, mập mập mờ mờ? Chẳng lẽ trong mắt Cao Thuần, nàng là kẻ ngu dốt chỉ biết phong hoa tuế nguyệt hay sao? Cao Lạc Thần nhíu mày, thẳng lưng hừ một tiếng, nói: "Ta cho rằng người nhìn trúng Mạnh Vãn Chu chính là ngươi.

Sĩ tử không sợ quyền quý, cần phải chiêu mộ dưới trướng của mình?"
Sắc mặt Cao Thuần lạnh lẽo, một hồi lâu sau, mới nghe thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Nhị tỷ, tỷ nói bậy gì vậy?" Trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong con ngươi lạnh như ngô câu sương tuyết.
Cao Lạc Thần dãn ra một vệt cười diễm lệ, nàng trừng mắt nhìn, nói thầm trong lòng, là ai nói hươu nói vượn, lẽ nào trong lòng ngươi không rõ hay sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương