Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Trồng Trọt
-
Chương 5
Ngày trẻ, Định Quốc Công Cao Tuấn là nam nhân phong lưu, hắn xuất thân từ gia tộc bề thế, lại văn võ song toàn, được không ít nữ tử quý tộc đem lòng ái mộ.
Cho tới khi thê tử của hắn qua đời, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng vẫn không đi bước nữa, trao hết sự vụ trong nhà giao cho Liễu thị, cũng chính là mẫu thân trên danh nghĩa chăm lo cho Cao Thuần.
Nói đến Liễu thị, nàng xuất thân từ sĩ tộc, một gia tộc như vậy lại cho phép nữ nhi của mình làm thiếp thất, sẽ không ngăn được thiên hạ bàn tán, thế nhưng ngày đó Liễu thị coi trọng Cao Tuấn phong thần tuẫn lãng, cam tâm làm thiếp.
Không ít người to nhỏ nói rằng, nếu như Liễu thị nguyện ý nhẫn nại chờ đích thê Tề thị qua đời, thì nàng đã có thể trở thành kế thê của Cao Tuấn.
Dựa vào pháp lệnh ở vương triều này, người làm thiếp không thể lên làm chính thất.
Cao Lạc Thần trở về phủ đương nhiên không tránh được phải dũng bữa với người trong nhà, trên bàn ăn, phụ thân và huynh trưởng đều không nói không rằng, chỉ riêng Liễu thị là một mặt ân cần, liên tục gắp thức ăn vào chén của nàng, miệng không ngừng nói: "Dạo này con gầy đi, cũng đen hơn chút.
Lão gia thật không biết đau xót cho nữ nhi, để Lạc Nhi đến biệt trang sinh hoạt, cũng không nói cho nàng biết nơi đó có bao nhiêu khổ cực."
Cao Thuần là do Liễu thị nuôi lớn, kỳ thực trong sách viết rõ nữ phối ở trong phủ cũng không bị Liễu thị ức hiếp, nói đúng hơn thì, mọi việc đi tới mức độ nghiêm trọng, là do bản thân nàng mưu mô.
Cao Lạc Thần nghĩ, chi bằng để cho nữ chính một chút mặt mũi, có lẽ cuộc sống sau này của nàng sẽ dễ dàng hơn phần nào, chờ Cao Thần đặt chân lên vị trí cửu ngũ chí tôn, biết đâu chừng nàng còn có thể được ban thưởng một tước vị nho nhỏ? Cao Lạc Thần làm bộ không nghe thấy Cao Tuấn hừ lạnh, khẽ mỉm cười, nói: "Cho dù đến biệt trang thì vẫn là chủ tử, nào có người dám ức hiếp ta?"
Lời nàng nói ra vốn không có ác ý, nhưng hiện giờ Cao Lạc Thần đang ở trong sách, nguyên chủ là người có đức hạnh thế nào, đại gia không ai không biết.
Liễu thị còn tưởng nàng cố ý diễu cợt, phút chốc sắc mặt chuyển trắng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười dịu dàng, cũng không lên tiếng nói chuyện nữa.
Lúc này Cao Lạc Xuyên mới lạnh nhạt nói: "Ở trong phủ thì làm một Hỗn Thế Ma Vương, không ai có thể quản thúc, mà đến Trang tử càng là như vậy, ngay cả tên cũng đổi thành khuê danh, cũng không sợ truyền ra ngoài bị người khác chê cười."
Người bình thường đều đau lòng cho thân muội muội, mà Đại thiếu gia Cao phủ thì hay rồi, hắn chỉ hận không thể sinh ra từ bụng Liễu thị, có điều nếu thật sự là vậy, e là hắn không thể đứng ở vị trí hiện tại trong phủ Quốc Công.
Cao Lạc Thần cười thầm trong lòng, lườm hắn một cái cũng không thèm chấp nhặt.
Tâm tình vui vẻ gắp mấy món ăn nàng thích, cũng không bận tâm lễ nghi nữ nhi đại gia tộc, tự nhiên thoải mái dùng bữa.
Trên dưới Cao phủ đều biết tính nết của nàng, nào dám ho he cái gì? Chỉ to nhỏ bàn luận sau lưng, nói nàng không chút nào ra dáng tiểu thư khuê các.
Cao Lạc Thần không quản tâm tư Cao Tuấn thế nào, sau khi cơm nước xong thì lười biếng trở về khuê phòng.
Vẫn chưa kịp ngồi xuống, lại nghe hạ nhân thông báo, nói người của Lan Đình Các đưa lễ vật tới.
Một cái hộp gỗ được điêu khắc hoạt tiết hoa và chim tinh xảo, sau khi mở ra bên trong có một túi lá trà nghiền nát, kèm theo một bộ dụng cụ pha trà và quả vải.
Trước tiên, chưa nói đến vải là thứ quả rất quý hiếm, chỉ một số ít người mới có may mắn được thử qua, mà bây giờ cũng là trái mùa, không phải thời gian thu hoạch.
"Đây là?" Tiểu nha đầu hầu hạ Cao Lạc Thần vừa được mua về, còn chưa biết rõ quy tắc trong phủ, nhất thời không kiềm chế được, thò đầu ra nhìn.
Nàng từng nghe người ta nói Lan Đình Các là đối thủ của Phong Nguyệt lâu, biết gia tộc Tề - Cao có giao hảo, cho nên không dám nói lời hay.
"Đây là Lậu Ảnh Xuân." Cao Lạc Thần chầm chậm đáp lời, trước đó nàng từng cho Triệu Lan Khuê một công thức trà cổ có tác dụng trị bệnh, nàng biết ở thời đại này chưa có ai biết về nó, còn nói là mình chưa từng thử cũng không biết sẽ có vị ra sao, sau đó Triệu Lan Khuê liền sai người nghiên cứu chế tạo, hiện tại hắn sai người mang tới, hiển nhiên là đã chế xong.
Cao Lạc Thần vốn không có hứng thú với trà đạo, nàng đậy nắp hộp trở lại, lệnh cho tiểu nha đầu mài mực, viết: "Tấm vải mỏng dùng để lọc trà, bỏ trà vào vải lọc, đừng để lá trà lẫn trong nước, cho vào ấm gốm, dùng nước sôi đổ vào ấm hãm trà." Sau khi viết xong, nàng thổi thổi nét mực trên giấy, đặt nó lên trên hộp gỗ, chầm chậm nói: "Đưa tới viện của Tam tiểu thư."
Từ nhỏ Cao Thuần đã tinh thông cầm kỳ thi hoạ, am hiểu về thưởng rượu phẩm trà, nàng được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn tiểu thư danh môn khuê các, tất nhiên năng lực đánh giá trà đạo vượt qua Cao Lạc Thần.
Trước tiên lấy lòng Cao Thuần, ngày sau nàng ta leo lên vị trí cao nhất, có lẽ sẽ nhớ tình xưa, đến lúc đó, cuộc sống của nàng sẽ dễ chịu một chút.
Cao Lạc Thần xem tiểu thuyết, biết được Cao Thuần đối với nữ phối rất khoan dung, nếu không phải nguyên thân cố chấp không biết điểm dừng, chí ít Cao Thuần sẽ nể mặt Cao Tuấn, không để nàng chết, thật đáng tiếc --- Cao Lạc Thần thở dài một tiếng, thấy nha đầu còn sững sờ chưa đi, liền cười cười, trêu ghẹo, nói: "Làm sao? Ngươi cũng muốn nếm thử?"
Tiểu nha đầu nghe nàng nói sợ đến giật nảy mình, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng thì nhanh chóng hồi thần, sợ hãi tiêu tan trong nháy mắt.
Hướng về Cao Lạc Thần hành lễ, vội đi về khuê phòng của Cao Thuần, cẩn thận từng li từng tí bê hộp gỗ.
Trước khi nàng đến Cao phủ, nhân gia còn nói rất khó để hầu hạ Nhị tiểu thư phủ Quốc Công, nàng là nữ nhân điêu ngoa, không giống Tam tiểu thư thiện lương hiền dịu.
Nhưng bây giờ nhìn lại, nàng cảm thấy cũng không có gì khác nhau a? Bất quá Nhị tiểu thư có vẻ dễ gần hơn một chút? Mà Đại công tử và Tam tiểu thư cả ngày làm mặt lạnh, vừa nhìn đã lạnh sống lưng.
Cao Lạc Thần ngồi trong phòng, không bao lâu sau, tiểu nha đầu cầm Ngọc Như Ý trở về, nàng rụt rè hành lễ một cái, thấp giọng, nói: "Tam tiểu thư nhận lễ vậy, nói muốn tạ lễ." Cao Lạc Thần nhìn Ngọc Như Ý, cảm thấy buồn cười, đây là món đồ nhiều tháng trước trong cung ban thưởng cho phủ Quốc Công, còn nhớ lúc đó Cao Tuấn lập tức đưa cho Cao Thuần.
Hồi đó Cao Lạc Thần vẫn là nguyên chủ trong sách, dựa vào tính cách của nàng, cho dù là món đồ nàng không thích, một khi rơi vào tay Cao Thuần, nàng liền muốn cướp, đáng tiếc Cao Tuấn không những không thuận theo nàng mà còn phạt nàng quỳ trong sân hối lỗi.
Giờ đây Cao Lạc Thần không phải nguyên chủ, nàng không có hứng thú với Ngọc Như Ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng có thể bán lấy tiền, có tiền đắp thêm gạch thêm ngói cho lý tưởng của nàng, lập tức đưa ngọc cất đi.
Ngày thứ hai nàng trở về phủ liền có người muốn gặp mặt.
Nha đầu đi tới báo tin, Cao Lạc Thần liền biết, tên Tề Vị này căn bản vẫn nuôi hi vọng, bằng không làm sao còn tìm đến nàng? Cao Thuần mới là chân ái trong mắt hắn, đáng tiếc một mảnh thâm tình của hắn, căn bản không lọt vào mắt Cao Thuần.
"Tiểu thư, người không muốn gặp sao?" Tiểu nha đầu liếc mắt nhìn, lập tức nhìn ra biểu tình trên mặt nàng có mấy phần căm ghét.
Cao Lạc Thần cười lạnh, nói: "Gặp, sao lại không gặp?" Câu nói này Cao Lạc Thần nói ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng tiểu nha hoàn lại nghe ra một vệt sát khí mạnh mẽ, vô thức rùng mình một cái.
Quan hệ giữa Tề gia và Cao gia không tệ, Tề Vị là do Cao Lạc Xuyên mời đến, nhưng trên thực tế cả hai vị tiểu thư đều bị mời ra.
Nhìn thấy Cao Thuần từ trong sân đi tới, Cao Lạc Thần thoáng chút kinh ngạc, nếu nàng nhớ không lầm, vị nữ chính này sẽ không tham dự những trường hợp thế này? Qủa nhiên tâm tư nữ chính không phải là điều nàng có thể suy đoán, Cao Lạc Thần lắc lắc đầu, đánh bay dòng suy nghĩ.
Khoảng khắc Cao Thuần đi ngang qua, nàng ngờ ngợ cảm thấy nàng ta cười nói với mình một câu: "Trà của Nhị tỷ quả không tệ." Chờ nàng ngoái đầu nhìn lại thì, trên mặt Cao Thuần đã hoàn toàn lãnh đạm băng sơn.
"Nhị biểu muội." Tề Vị nhìn thấy Cao Lạc Thần thì tỏ ra đặc biệt ân cần.
Cao Lạc Thần lườn hắm một cái, ngồi cách hắn một đoạn, nàng nhìn trời nhìn đất, dựa vào biểu tình trên mặt, rất rõ ràng là không hề có ý muốn tiếp khách.
Nụ cười trên mặt Tề Vị có chút cứng ngắc, nhanh chóng đổi đề tài sang một ít việc trong nhà.
Từ trước tới giờ Cao Thuần không phải kiểu người thích phản ứng lời người khác, mà Cao Lạc Thần cũng không mở miệng, chỉ có Cao Lạc Xuyên và Tề Vị, người nói người đáp.
Bầu không khí có chút không tự nhiên, cuối cùng vẫn là Cao Lạc Xuyên không nhịn được, thay Tề Vị nói thẳng vào đề tài chính, hỏi: "Nghe nói nguyên liệu ở Lan Đình Các là do Trang tử chúng ta cung cấp?"
Cao Lạc Thần thấy cuối cùng bọn họ cũng nói đến vấn đề mấu chốt, hơi nhướn mắt lườm bọn hắn, lười biếng sửa sai: "Không phải chúng ta, là của ta."
Ngày trước Cao Lạc Thần còn có thể để cho Cao Lạc Xuyên mấy phần mặt mũi, nhưng bây giờ nàng cần gì phải quan tâm huynh trưởng hay không huynh trưởng?
Cao Lạc Xuyên nghe xong lời này, sắc mặt trở nên đen kịt.
Bỗng nhiên nghe Cao Thuần mở miệng, nói: "Trà Lan Đình Các đưa tới thực sự không tệ."
Thấy nàng chen ngang vào cuộc nói chuyện, Cao Lạc Xuyên nhíu nhíu mày, cũng đánh sang đề tài, hỏi: "Lan Đình Các đưa trà đến khi nào, làm sao ta không biết?"
Cao Thuần muốn thay nàng giải vây? Có điều Cao Lạc Thần không cần phần hảo ý này, lên tiếng: "Là mang đến cho ta."
Cao Lạc Xuyên vừa nghe liền hiểu, hắn biết Nhị muội qua lại với Lan Đình Các, nhưng bất ngờ vì nàng có lòng tặng đồ tốt cho Thuần Nhi? Chẳng lẽ là có âm mưu quỷ kế? Nghĩ như vậy, biểu hiện trên mặt hắn trở nên phức tạp, không rõ ý vị liếc nhìn Cao Lạc Thần một chút, mà Cao Lạc Thần lại làm như không nhìn thấy.
"Ta đã nói rõ, nếu như Phong Nguyệt Lâu có thể ra giá cạnh tranh với Lan Đình Các, ta đây đương nhiên sẽ bán cho các ngươi." Cao Lạc Thần nói.
Cao Lạc Xuyên chen vào cướp lời: "Chúng ta là người một nhà."
Cao Lạc Thần nhướn mày, khinh bỉ xì một tiếng, nói: "Thế nào gọi là người một nhà? Là ngươi họ Tề hay hắn họ Cao?"
Cao Lạc Xuyên nhận lại lời phản bác, nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể mặt mày bất mãn trừng mắt nhìn Cao Lạc Thần.
"Có điều, giả như bây giờ Tề gia ra giá nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không bán."
Tề Vị đang định thoả hiệp, lại nghe Cao Lạc Thần nói như vậy, nhất thời cuống lên, hỏi tới: "Biểu muội có ý gì?"
Cao Lạc Thần xoa xoa cái cổ, ánh mắt cùng lúc va vào mắt Cao Thuần, vậy mà Cao Thuần lại nhìn nàng cười như không cười? Trong lòng Cao Lạc Thần sợ hãi, nàng không nghe Tề Vị nói cái gì, che miệng ngáp một cái..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook