Phong Nguyệt Lâu có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa, vốn dĩ bỏ xa các tửu lâu khoác một đoạn dài, nào nghĩ đến giữa đường gặp một Lan Đình Các? Thân là Thiếu đương gia của Phong Nguyệt Lâu, Tề Vị lo lắng trong tiệc Trân Châu yến diễn ra vào nửa tháng sau, Phong Nguyệt Lâu sẽ không đanh được hạng nhất, cho nên hắn nghĩ trăm phương ngàn kế nhằm tuyệt đường sống của Lan Đình Các.

Khi nghe nói tới bốn chữ Lạc Thần sơn trang, hắn hẹn thề son sắt đảm bảo với chư vị thúc bá mọi chuyện sẽ êm đẹp, chưa từng nghĩ Cao Lạc Thần sẽ đột ngột thay đổi thái độ.
Hắn không được chào đón, chẳng lẽ là bởi vì trước đó đã khen Thuần Nhi trí khí trước mặt nàng sao? Tề Vị càng nghĩ càng thấy có đạo lý, một lần nữa treo lên mặt nụ cười ôn hoà như gió xuân, tự cho là tiêu sái mà tự tin phe phẩy cây quạt, mở miệng nói: "Biểu muội, Thuần Nhi không có ý đối nghịch với ngươi, lúc nãy nàng còn nhờ ta chuyển lời chào đến ngươi đây." Đây là Tề Vị nhắc tới việc nguyên chủ và Cao Thuần vì một chuyện nhỏ mà phát sinh mâu thuẫn, cuối cùng tất cả mọi người đều đứng về phía Cao Thuần, mà Tề Vị là kẻ lớn tiếng trách cứ.
Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Cao Thuần, nàng sẽ gửi lời chào hỏi sao? Cao Lạc Thần đâu phải ngốc, nàng liếc chéo Tề Vị một chút, lười biếng nói: "Ta cung cấp nguyên liệu cho Lan Đình Các thì làm sao? Liên quan gì tới ngươi?"
Tề Vị vừa nghe, trên mặt không ngăn được tức giận.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, Cao Lạc Thần cũng quá không biết cân nhắc, điêu ngoa tuỳ hứng, đáng đời nàng không ai yêu thích.

Một lần nữa điều chỉnh lại vẻ mặt, mở miệng nói: "Biểu muội, Phong Nguyệt Lâu mới là chỗ người nhà, Lan Đình Các là người ngoài, làm sao ngươi có thể cung cấp nguyên liệu cho bọn họ?"
Cao Lạc Thần cười thầm trong lòng, chẳng phải quá rõ ràng Tề Vị là đang lo lắng về Trân Châu thịnh yến nửa tháng sau sao? Dựa theo nội dung nguyên tác, Lan Đình Các bị Tề gia chơi xấu sau lưng, âm thầm phá hoại, cuối cùng Tề gia dành vị trí thứ nhất, được Ngự ban "Thiên hạ đệ nhất lâu", nhưng hiện tại nàng không phải nguyên chủ, há có thể để âm mưu của Tề vị trở thành hiện thực? Nàng chậm rãi nói: "Lan Đình Các thu mua rau dưa của ta với giá cao gấp hai lần thị trường, không biết biểu huynh nguyện ý ra giá bao nhiêu?" Nàng biết Tề gia là thương nhân, bản chất keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.
Quả nhiên, Cao Lạc Thần vừa nói lời này, sắc mặt Tề Vị liền thay đổi, một hồi lâu sau hắn mới cười cười, nói: "Biểu muội, chúng ta đều là người một nhà."
Đúng lúc, quản gia sơn trang vội vàng chạy tới, lẩm bẩm bên tai Cao Lạc Thần điều gì đó.

Cao Lạc Thần nhíu mày, nghe được ba chữ Triệu Lan Khuê, trong lòng liền sáng tỏ.


Xem ra Lan Đình Các sợ nàng sẽ mềm lòng trước Tề Vị, dù sao tin tức nguyên chủ ái mộ Tề Vị đã sớm được lưu truyền náo nhiệt khắp chốn kinh thành: "Tề thiếu gia, nếu như không còn chuyện gì, mời ngươi rời đi, ta còn bận đón tiếp những khách nhân khác." Cao Lạc Thần càng không thèm khách khí, không muốn tiếp tục mất thời gian với Tề Vị.

Tề Vị vừa muốn mở miệng nói tiếp, liền bị quản gia sơn trang khách khí Mời ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa Lạc Thần sơn trang, lại nhìn thấy lão bản của Lan Đình Các - Triệu Lan Khuê vội vội vàng vàng hướng tới phòng tiếp khách, nhất thời trong lòng hắn hồi hộp.

Hiện tại Cao Lạc Thần không ưa hắn, hắn chỉ còn cách quay về phủ nhờ cữu phụ trợ giúp.
Quãng thời gian trước, Lan Đình Các bị Phong Nguyệt Lâu chèn ép, hầu như không có nơi nào nguyện ý cung cấp cho một ít rau dưa.

Thời điểm người của Lạc Thần sơn trang tìm đến, Triệu Lan Khuê cũng ôm một bụng ngờ vực, có ai không biết, sơn trang này thuộc về người nhà họ Cao, mà quan hệ giữa Cao phủ và Tề gia, càng không phải nơi một dân thường như hắn có thể so sánh.

Sau đó hắn dùng tâm thái ôm ngựa chết coi như ngựa sống, nhận một ít nông sản từ sơn trang, lại nhận từ quản gia sơn trang một quyển thực đơn thất truyền.

Kết quả không những chuyện làm ăn ngày một tốt lên, mà còn nhận được tư cách tham gia Trân Châu thịnh yến.

Thiết nghĩ, nếu như có Lạc Thần sơn trang hỗ trợ, danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất lâu" còn không phải nằm trong tay Lan Đình Các sao.


Cho nên hắn vừa nghe Tề gia tìm tới Lạc Thần sơn trang, liền vội vàng đến xin gặp, chỉ lo xảy ra sơ sót.
"Triệu lão bản." Cao Lạc Thần và Triệu Lan Khuê đã gặp mặt mấy lần, nàng phân phó hạ nhân dâng trà, nhìn Triệu Lan Khê một trán đẫm mồ hôi, ôn hoà cười một tiếng, nói: " Triệu lão bản vội vàng muốn gặp mặt, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?"
Triệu Lan Khê vốn tưởng Nhị tiểu thư Cao gia chỉ biết gây nháo mà thôi, nhưng khi tận mắt chạm mặt nói chuyện, hắn mới thay đổi cách nhìn.

Hiển nhiên nàng không phải là tiểu thư khuê các chân không bước ra khỏi cửa, ở trên người nàng, có thể nhìn thấy mấy phần hào khí nghĩa hiệp.

Hắn đứng lên, chắp tay hướng về phía Cao Lạc Thần, nói vào vấn đề chính: "Không biết Cao cô nương nghĩ thế nào về Lan Đình Các?"
Cao Lạc Thần chầm chậm nói: "Đương nhiên là xem trọng Triệu lão bản, ngươi chỉ cần chuyên tâm làm ăn, tất nhiên Lạc Thần sơn trang của ta sẽ đứng sau lưng ủng hộ ngươi."
Triệu Lan Khuê tin tưởng lời của Cao Lạc Thần, thế nhưng Cao gia không chỉ có mình nàng! Hắn lộ vẻ mặt khó xử, ấp úng nói "Nhưng phía Tề công tử --"
Cao Lạc Thần hiểu rõ Triệu Lan Khê lo lắng cái gì, nàng mỉm cười, nói: "Cũng chỉ là người ngoài mà thôi, người Tề gia làm sao quản được chuyện của Cao gia ta? Cho dù phụ thân ta tới nói giúp, cũng không cách nào thay đổi được chủ ý ta đã quyết." Dừng một chút, nàng lại hỏi: "Tình hình Lan Đình Các kinh doanh thế nào?"
Triệu Lan Khê nhấc mi mắt, nhìn Cao Lạc Thần một chút, lại cấp tốc di dời tầm mắt, nói: "Nhờ phúc của Nhị tiểu thư, không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là --"
Cao Lạc Thần nhạy bén nhận ra thần sắc hắn có biến hoá, hỏi: "Chỉ là làm sao?"
Triệu Lan Khuê thở dài một hơi, nói: "Chỉ là Bích Ngọc cô nương không muốn tiếp tục ở lại Lan Đình Các của ta." Tửu lâu trong kinh thành thường có rất nhiều ca cơ bồi tiếp khách nhân uống rượu, ngâm thơ.

Lan Đình Các cũng không ngoại lệ, có vài cô nương sắc nghệ đầy đủ, trong đó Bích Ngọc là nổi danh nhất, am hiểu hát xướng, đã từng vì một khúc < Tiểu Lương Châu > mà danh chấn kinh thành.


Khách nhân đi tới Lan Đình Các, một phần không nhỏ là bởi vì nghe danh vủa vị cô nương này.

Tuy nói để có được thanh danh vang dội như ngày hôm nay, Lan Đình Các luôn dựa vào bản lãnh thật sự, nhưng nếu ít đi một Bích Ngọc cô nương, e sợ lại là một chuyện khác.

Triệu Lan Khuê giả vờ không quá đáng ngại, nhẹ như mây gió, nhưng Cao Lạc Thần nhìn ra trên mặt hắn có mấy tầng sầu lo.
Nàng trầm tư chốc lát, hỏi: "Bích Ngọc cô nương muốn đi đâu?"
Triệu Lan Khuê lắc đầu, nói: "Nàng không chịu nói, nhưng người làm trong bếp nhìn thấy nàng đến Phong Nguyệt Lâu.

Bây giờ Phong Nguyệt Lâu vẫn chưa phong tin, khả năng là muốn chờ đến thời khắc cuối cùng đánh vào Lan Đình Các một đồn chí mạng."
Cao Lạc Thần nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, một hồi lâu sau lại nói: "Bích Ngọc cô nương là do ngươi nuôi lớn, nàng giống như nữ nhi ruột của ngươi, vậy vì sao lại lựa chọn như vậy?"
Triệu Lan Khuê nói: "Ta đoán là vì Tần Trọng."
"Tần Trọng?"
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Cao Lạc Thần nghi hoặc, Triệu Lan Khuê lại nói: "Tần Trọng là quản gia của Tề gia, đọc qua một ít sách, thường đến Lan Đình Các nghe Bích Ngọc xướng điệu hát dân gian.

Kỳ thực Tề công tử có thể nắm được tin tức, e cũng do Tần Trọng tìm hiểu.

Hiện tại Bích Ngọc vẫn đang ở Lan Đình Các, thế nhưng nàng đã quyết ý muốn đi."
Cao Lạc Thần sáng tỏ: "Thì ra là vậy." Nàng nhíu mày suy nghĩ chốc lát, Tề Vị vừa đi, những người khác sớm muộn rồi cũng sẽ tới, Cao phủ sẽ không đứng ra giảng hoà, không bằng trước tiên nàng sẽ hồi phủ, chuyện trong trang tạm thời giao cho quản gia xử lý.

Chủ ý đã định, nàng nói: "Triệu lão bản chờ ta chốc lát, trước tiên ta đi thay một thân xiêm y, sau đó sẽ cùng ngươi vào thành, thuận tiện gặp gỡ Bích Ngọc cô nương làm rõ sự tình."

Nghe Cao Lạc Thần có ý nhúng tay vào chuyện này, Triệu Lan Khuê vô cùng bất ngờ, vội vã ngẩng đầu lên, nói: "Được, đa tạ cô nương."
Nàng xuyên sách từ tháng hai, nhẩm tính tới bây giờ đã là mấy tháng, nhưng Cao Lạc Thần vẫn chưa nhìn rõ dáng vẻ chốn kinh đô.

Tuy văn chương trong sách miêu tả nơi này cường điệu, nhưng cảnh vật thực tế chung quy vẫn là không đủ, rất khó để mô phỏng tình trạng chân thật.

Nói là thế giới trong sách, nhưng kỳ thực không gian cổ đại là song song, giả thiết trong sách là phi logic, nàng ở bên trong thế giới nhỏ này, mới cảm thấy tồn tại chân thật.
Lan Đình Các ở phía đối diện Phong Nguyệt Lâu, tiếng cười nói ồn ào theo gió phiêu lãng, đan dệt với thanh âm hỗn độn trên đường.

Thời điểm Cao Lạc Thần bước vào Lan Đình Các, nghe được một tiếng đàn mát mẻ giội vào tai, tò mò nhìn lên lầu nơi mà tiếng đàn phát ra, đang định mở miệng hỏi, Triệu Lan Khuê đã hiểu ý, cười nói: "Trên đài chính là Bích Ngọc."
"Ừm." Cao Lạc Thần gật đầu, phân tán sự tập trung vào đám khách nhân uống rượu bên dưới, ánh mắt bỗng nhiên ác liệt.

Tầm mắt rơi vào nữ nhân mặc một thân trường sam màu xanh, dáng dấp thư sinh, nàng ngồi một bên cây cột màu đỏ, Cao Lạc Thần nhíu chặt hai hàng lông mày.
Triệu Lan Khuê cũng nhìn về hướng đó, gọi một tiếng: "Cao cô nương?"
Cao Lạc Thần hoàn hồn, khoát tay áo một cái, sắc mặt có chút trắng xám.

Nàng theo Triệu Lan Khuê hướng vào bên trong Lan Đình Các, cùng lúc đó, nữ nhân mặc trường sam màu xanh bỗng nhiên đứng dậy, một đôi mắt sáng ngưng tụ trên người Cao Lạc Thần.
Triệu Lan Khuê hỏi: "Cao cô nương quen biết vị khách nhân kia sao?"
"Ừm." Cao Lạc Thần hờ hững gật đầu, bước chân không khỏi tăng nhanh, chỉ lo sẽ bị người kia gọi lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương