Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ
-
Chương 17-2: Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 17(2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Edit: phuongchuchoe
"Huống chi việc cô ta tự sát không liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ có thể nói thật sự rất lấy làm tiếc, nhưng cậu cũng không cần thiết phải khuyên tôi nên rộng lượng, lúc trước Thẩm Vi Vi bức tôi đến mức kém chút nữa phải bán thân, cậu có thương hại tôi không?"
Lục Lệ Đình ánh mắt nặng nề nhìn cô, đánh giá cô phảng phất như chưa từng quen biết.
Hồi lâu, trong miệng mới nói ra một câu, "Kỷ Khanh Khanh, cô thật sự đã thay đổi."
A?
"Cô trước kia không phải là người như vậy, mặc dù trước kia cô tham tiền, nhưng rất hiền lành, sẽ tha thứ, sẽ không có lòng dạ hẹp hòi, showbiz thật sự đã thay đổi cô..."
"Thật ngại quá, tôi không hề thay đổi, tôi trước nay đều là vậy." Kỷ Khanh Khanh đánh tan ảo tưởng của hắn, "Tôi tham tiền, anh hai cậu có tiền, cho nên tôi vì tiền mà gả cho anh hai cậu, cậu âu yếm nói Thẩm Vi Vi không tham tiền, bởi vậy cô ta ở bên cạnh cậu, hai người có một tình yêu cao quý thuần khiết thật khiến người ta ghen tị, hai người đúng là một đôi trời sinh, tôi chân thành chúc phúc cho hai người cả đời bách niên giai lão!"
Tuyệt đối đừng gây hoạ cho người khác.
Lục Lệ Đình mặt âm trầm nhìn cô, "Kỷ Khanh Khanh! Cô hối hận rồi đúng không? Cô ghen tị với cô ấy đúng không? Cho nên cô liền gây sự không chấp nhận bỏ qua cho cô ấy có đúng không hả!"
Kỷ Khanh Khanh kiếp sợ thất sắc nhìn Lục Lệ Đình, "Lục Lệ Đình, cậu lại suy nghĩ miên man cái gì rồi, tôi hối hận? Tôi bị điên hả? Anh trai cậu vừa có tiền lại còn đẹp trai hơn, mắt tôi bị mù, não bị úng nước mới cảm thấy hối hận."
Lục Lệ Đình nghiến răng nghiến lợi, "Đúng, anh hai tôi đẹp trai hơn tôi, có tiền hơn tôi, thế nhưng cô cho rằng cô có thể bên cạnh anh ta bao lâu? Anh ta thích cô không? Không có tình cảm làm tiền đề hôn nhân cô có thể kiên trì bao lâu?"
"Có thích tôi hay không cũng không vấn đề, nếu anh ấy chết, tôi sẽ thủ tiết vì anh ấy, anh ấy muốn ly hôn tôi cũng sẽ chiếm được cái danh vợ trước, còn được phân chia tài sản, tôi yêu chính là tiền của anh ấy, có thể đảm bảo cuộc sống của tôi, không liên quan gì đến tình cảm! Bằng không cậu nghĩ tôi vì sao gả cho anh ấy? Tôi quen biết anh ấy chỉ có ba ngày, còn không phải vì tiền sao?"
Lục Lệ Đình bị Kỷ Khanh Khanh lý lẽ hùng hồn đến không còn gì để phản bác, nửa ngày mới gặng được một câu, "Tốt, Kỷ Khanh Khanh, cô nhớ rõ lời hôm nay cô nói! Cô đừng có hối hận!"
"Tôi sẽ nhớ rõ, nhớ cả đời! Ai hối hận thì làm cháu người đó!"
Lục Lệ Đình tức giận đến run người, hung hăng trừng mắt liếc Kỷ Khanh Khanh, giận dữ bỏ đi.
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy Lục Lệ Đình đúng là có bệnh.
Bệnh tự cao tự đại.
Ngoại trừ mang họ Lục thì không còn gì khác, lại còn xem thường cô mê tiền.
Tiền thì sao? Nhiều tiền không tốt sao!
Đúng là người ăn no không hiểu người chết đói.
Không có tiền là khổ cực cay đắng lắm đó.
Đời trước bởi vì không có tiền mà bị thua thiệt, tư vị không có tiền đời này cô không muốn nếm trải nữa.
Đời này cô muốn trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền.
Dạo quanh bờ hồ một lúc, Kỷ Khanh Khanh cảm thấy mình thanh tỉnh hơn, bị gió lạnh thổi qua khẽ run rẩy, tựa như cảm giác được cái gì, quay đầu lại, gian phòng tầng ba đèn sáng trưng, rèm ở cửa sổ sát đất bị gió thổi tung bay, nhưng không thấy cái gì khác.
Lên lầu trở về phòng, liền bắt gặp Lục Lệ Hành đang ngồi trước bàn làm việc dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh nhìn rèm cửa kia, cùng lúc gió thổi bay lên, vô cớ cảm thấy có chút chột dạ.
"Trò chuyện một lát được không?"
Trong lòng Kỷ Khanh Khanh lộp bộp một tiếng, xong, đúng là đã nhìn thấy.
Kỷ Khanh Khanh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng kì thực trong lòng lại đang hoảng hốt.
Mặc dù cô và Lục Lệ Hành không có cơ sở tình cảm, miễn cưỡng ghép thành đôi, nhưng vừa rồi nhìn thấy cô và Lục Lệ Đình bên bờ hồ, Lục Lệ Hành nếu nghe thấy thì tốt, nhiều lắm chỉ nói cô ái mộ hư vinh, còn hơn là nửa đêm khuya thanh vắng bắt gặp vợ mình hẹn hò với em chồng sao?
Kỷ Khanh Khanh mạnh mẽ lắc đầu, "Không tốt, hắn ta nhất định bắt tôi phải buông tha cho Thẩm Vi Vi."
Lục Lệ Hành nhướn mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi liền mắng hắn ta hai câu, liền trở lại."
Lục Lệ Hành híp mắt đánh giá Kỷ Khanh Khanh, "Vậy sao tôi còn nghe thấy cô nói muốn ly hôn với tôi, ký tên phân chia tài sản? Cô muốn tiền của tôi?"
Kỷ Khanh Khanh sững sờ, âm thầm nóng lòng sao ông thần này lại nghe thấy câu kia? Còn chỉ nghe được có một nửa?
Lục Lệ Hành nhìn cô do dự đắn đo không nói lời nào, giọng nói lạnh lùng, "Tôi cho cô biết, tiền của tôi một chút cũng không liên quan đến cô, nếu như cô muốn ly hôn với tôi, một đồng cô cũng không có được!"
Kỷ Khanh Khanh bĩu môi, có gì mà ghê gớm chứ, bản thân cô cũng có tiền được không hả?
Sau khi xuyên qua không chỉ tiếp nhận mớ cục diện rối rắm của nguyên chủ, còn có tài sản mười triệu, so với trước đây của cô thì là đại gia giàu gấp nghìn lần, nếu như ly hôn với Lục Lệ Hành, cần gì phải quan tâm đến mớ tiền của anh ta?
~~"Cảnh báo tử vong, hãy đưa cho vợ ngài một thẻ tín dụng không giới hạn, và trong vòng 24 tiếng, tiêu xài năm trăm ngàn! Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 10 HP."
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi lần sau khi tuyên bố nhiệm vụ, có thể nhanh hơn một chút hay không, chỉ, một, chút, thôi!"
Hệ thống giống như đã chết.
Không nghe thấy hệ thống trả lời, Lục Lệ Hành đứng dậy, trầm mặc lấy từ ví tiền ra một thẻ tín dụng, đưa tới trước mặt Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành đưa tấm thẻ qua, "Làm gì vậy?"
"Cầm."
Kỷ Khanh Khanh nhận lấy, ngắm nghía thể tín dụng.
"Tấm thẻ này không giới hạn, cô muốn tiêu bao nhiêu nhiều hay ít thì tuỳ."
Kỷ Khanh Khanh nghe xong, mặt mày xụ xuống, đem ném lại vào ngực anh, "Không muốn, anh không phải mới nói tiền của anh là của anh sao? Còn nữa, bản thân tôi có tiền, tôi có thể kiếm tiền, tôi không nhận."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook