Nữ Phụ Là Vợ Nam Chính~
-
Chương 41: Vô thức
Di Di chờ đợi, từ ngày này qua ngày khác.
Cô luôn nằm trên chiếc giường to lớn mà nhìn ra cửa sổ, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn xuống sau những dãy núi.
Một tuần rồi, cô ở đây đã một tuần, cô không biết làm sao để về với Thiên, có phải cô đã quá ích kỷ?
Cô xuyên vào một cuốn sách, sống, có được hạnh phúc.
Bây giờ, nó thật sự giống như một giấc mơ, tỉnh dậy, cô lại đối mặt với một rắc nhẹ, hai sinh mạng bị cô đâm chết.
Một tuần cứ như xác không hồn, cô vỗ nhẹ khuôn mặt mình, đi ra phòng tắm. Trên người cô chỉ là chiếc khăn tắm quấn quanh ngực.
Cô nhìn 'đống đất' kia, =___= sao cô bẩn vậy! Hèn gì thấy khó chịu trong người, quan trọng hơn là, bà Nguyệt tới thăm cô!!! =̣^=̣
Tại sao cứ phải trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này mà có kinh chứ!!! Hả!!!
Cô chán nản, đi trong phòng tìm đồ.
Cô quên mất, đây không phải phòng mình, sao có đồ cho mình chứ!!!
Vậy đó, số cô thật nhọ!
'Cạch'
Cánh cửa mở ra = có thức ăn = có người hầu gái = có thể nhờ giúp đỡ = may mắn = thực hiện!
Chỉ là..
Khi cô quay đầu lại, hướng ánh mắt mong chờ nhìn hầu gái.
Đây là Thượng Cung Thiên!
Không phải chứ!!!
Cô trợn mắt nhìn hắn, bàn tay vẫn để lên trên ngực, cực lực kìm nén hơi thở, cô sợ, máu mà chảy sẽ không xong.
Cả người cô run rẩy nhìn hắn, bàn chân vô thức lùi lại. Hắn không định giết cô luôn chứ??
Bước chân hắn tiến lại gần cô, hắn tiến một bước, cô lùi một bước.
Tận khi không còn đường lui, cô nhắm mắt lại, chờ đợi bàn tay nào đó bóp chết cô luôn, biết đâu cô lại về với Thiên! Nghĩ tới đó, miệng cô mỉm cười, anh cứ giết tôi đi, giết đi, tôi không sợ!
Thượng Cung Thiên nhìn cô, không phải cô ta lại âm mưu leo lên giường hắn chứ? Khăn tắm?
' Thời khắc hắn biết, Nguyễn Nhạc đã không thể cứu chữa, hắn điên cuồng muốn tìm cô ta, một tay hành hạ cô ta đến chết.
Nhưng..
- Cậu Thiên, trước khi tắt hơi thở cuối cùng. Cô Nhạc có nói với tôi.
- Cô ấy, cô ấy nói gì??
- Cô ấy muốn cậu sống tốt, cưới một cô gái khác, yêu cô ấy như yêu cô và hạnh phúc. Như vậy, cô ấy sẽ ra đi thanh thản.
- ....
- Còn nữa, cô ấy nói, có ai đó đã đẩy cô ấy trước khi cô ấy bị đâm, vì vậy, cô ấy mong cậu không trách oan nhầm người...
-....
- Tôi biết, cô nhà ra đi là một cú sốc lớn với cậu, tôi mong, cậu sẽ hạnh phúc
Bác sĩ nhìn Thượng Cung Thiên, ông thầm lắc đầu, ngáy nào cũng thấy hai người họ âu yếm đi khám thai. Ông cảm nhận họ rất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng thế sự nào ngờ, cô gái hiền lành kia lại ra đi nhanh như vậy?
Thượng Cung Thiên điên cuồng lái xe ra biển, nội tâm đau đớn tột cùng...một ngày một đêm, anh ngồi đó, nhớ lại lần đầu anh gặp cô, ở đây, một buổi chiều yên bình...
Bây giờ, cô ấy đã không còn, cô ấy ra đi nhanh đến nỗi, hắn không thể chấp nhận.
Bước đi lái xe trong vê thức, anh lại đến nhà cô ta - người đã đâm Nhạc Nhi, dù cô ta có trong sạch, cô cũng là người lấy đi tính mạng Nhạc Nhạc, cô ta phải trả giá!'
Hắn nhìn cô ta, bàn tay hạ xuống.
Di Di thở gấp, có thể về với Thiên rồi! Tại sao không giết cô chết luôn đi!
Cô căm hận nhìn hắn, nhưng... chạm tới khuôn mặt ấy, cô lại vô thức đau.
Thiên...anh muốn giết em sao?
Cô lắc đầu, đây không phải anh ấy, không phải...từng cỗ tình cảm sâu đậm theo não bộ truyền tới trái tim, cô cứ như 'Di Di' vậy, không, cô không muốn...huhu....
Cô sụp xuống đất, hai tay ôm lấy ngực, 'Di Di' tại sao, tôi không muốn có tình cảm với hắn, đừng đế tôi kế thừa cỗ tình cảm này, được không?
Thượng Cung Thiên nhìn cô, hắn cũng ngồi xuống, bàn tay ôm cô vào ngực, hành động này, rất khó lý giải. Nhưng, hắn không khống chế được nhìn vào mắt cô lại thấy bóng dáng Nhạc Nhi, tâm hắn đau nhức. Ôm lấy cô, cảm nhận sự run rẩy, từng hình ảnh của Nhạc Nhi tràn ngập trong đầu...
Trong căn phòng trắng lạnh lẽo, hắn đem cô ôm vào ngực như trân trọng một thứ quý giá nhất.
>>>>>>>>>>>>>
Ôi, tác giả mỏi tay quá...hicc hicc.
Có ai động viên au tý không??
Round_dumplings.
Cô luôn nằm trên chiếc giường to lớn mà nhìn ra cửa sổ, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn xuống sau những dãy núi.
Một tuần rồi, cô ở đây đã một tuần, cô không biết làm sao để về với Thiên, có phải cô đã quá ích kỷ?
Cô xuyên vào một cuốn sách, sống, có được hạnh phúc.
Bây giờ, nó thật sự giống như một giấc mơ, tỉnh dậy, cô lại đối mặt với một rắc nhẹ, hai sinh mạng bị cô đâm chết.
Một tuần cứ như xác không hồn, cô vỗ nhẹ khuôn mặt mình, đi ra phòng tắm. Trên người cô chỉ là chiếc khăn tắm quấn quanh ngực.
Cô nhìn 'đống đất' kia, =___= sao cô bẩn vậy! Hèn gì thấy khó chịu trong người, quan trọng hơn là, bà Nguyệt tới thăm cô!!! =̣^=̣
Tại sao cứ phải trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này mà có kinh chứ!!! Hả!!!
Cô chán nản, đi trong phòng tìm đồ.
Cô quên mất, đây không phải phòng mình, sao có đồ cho mình chứ!!!
Vậy đó, số cô thật nhọ!
'Cạch'
Cánh cửa mở ra = có thức ăn = có người hầu gái = có thể nhờ giúp đỡ = may mắn = thực hiện!
Chỉ là..
Khi cô quay đầu lại, hướng ánh mắt mong chờ nhìn hầu gái.
Đây là Thượng Cung Thiên!
Không phải chứ!!!
Cô trợn mắt nhìn hắn, bàn tay vẫn để lên trên ngực, cực lực kìm nén hơi thở, cô sợ, máu mà chảy sẽ không xong.
Cả người cô run rẩy nhìn hắn, bàn chân vô thức lùi lại. Hắn không định giết cô luôn chứ??
Bước chân hắn tiến lại gần cô, hắn tiến một bước, cô lùi một bước.
Tận khi không còn đường lui, cô nhắm mắt lại, chờ đợi bàn tay nào đó bóp chết cô luôn, biết đâu cô lại về với Thiên! Nghĩ tới đó, miệng cô mỉm cười, anh cứ giết tôi đi, giết đi, tôi không sợ!
Thượng Cung Thiên nhìn cô, không phải cô ta lại âm mưu leo lên giường hắn chứ? Khăn tắm?
' Thời khắc hắn biết, Nguyễn Nhạc đã không thể cứu chữa, hắn điên cuồng muốn tìm cô ta, một tay hành hạ cô ta đến chết.
Nhưng..
- Cậu Thiên, trước khi tắt hơi thở cuối cùng. Cô Nhạc có nói với tôi.
- Cô ấy, cô ấy nói gì??
- Cô ấy muốn cậu sống tốt, cưới một cô gái khác, yêu cô ấy như yêu cô và hạnh phúc. Như vậy, cô ấy sẽ ra đi thanh thản.
- ....
- Còn nữa, cô ấy nói, có ai đó đã đẩy cô ấy trước khi cô ấy bị đâm, vì vậy, cô ấy mong cậu không trách oan nhầm người...
-....
- Tôi biết, cô nhà ra đi là một cú sốc lớn với cậu, tôi mong, cậu sẽ hạnh phúc
Bác sĩ nhìn Thượng Cung Thiên, ông thầm lắc đầu, ngáy nào cũng thấy hai người họ âu yếm đi khám thai. Ông cảm nhận họ rất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng thế sự nào ngờ, cô gái hiền lành kia lại ra đi nhanh như vậy?
Thượng Cung Thiên điên cuồng lái xe ra biển, nội tâm đau đớn tột cùng...một ngày một đêm, anh ngồi đó, nhớ lại lần đầu anh gặp cô, ở đây, một buổi chiều yên bình...
Bây giờ, cô ấy đã không còn, cô ấy ra đi nhanh đến nỗi, hắn không thể chấp nhận.
Bước đi lái xe trong vê thức, anh lại đến nhà cô ta - người đã đâm Nhạc Nhi, dù cô ta có trong sạch, cô cũng là người lấy đi tính mạng Nhạc Nhạc, cô ta phải trả giá!'
Hắn nhìn cô ta, bàn tay hạ xuống.
Di Di thở gấp, có thể về với Thiên rồi! Tại sao không giết cô chết luôn đi!
Cô căm hận nhìn hắn, nhưng... chạm tới khuôn mặt ấy, cô lại vô thức đau.
Thiên...anh muốn giết em sao?
Cô lắc đầu, đây không phải anh ấy, không phải...từng cỗ tình cảm sâu đậm theo não bộ truyền tới trái tim, cô cứ như 'Di Di' vậy, không, cô không muốn...huhu....
Cô sụp xuống đất, hai tay ôm lấy ngực, 'Di Di' tại sao, tôi không muốn có tình cảm với hắn, đừng đế tôi kế thừa cỗ tình cảm này, được không?
Thượng Cung Thiên nhìn cô, hắn cũng ngồi xuống, bàn tay ôm cô vào ngực, hành động này, rất khó lý giải. Nhưng, hắn không khống chế được nhìn vào mắt cô lại thấy bóng dáng Nhạc Nhi, tâm hắn đau nhức. Ôm lấy cô, cảm nhận sự run rẩy, từng hình ảnh của Nhạc Nhi tràn ngập trong đầu...
Trong căn phòng trắng lạnh lẽo, hắn đem cô ôm vào ngực như trân trọng một thứ quý giá nhất.
>>>>>>>>>>>>>
Ôi, tác giả mỏi tay quá...hicc hicc.
Có ai động viên au tý không??
Round_dumplings.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook