Nữ Phụ Là Vợ Nam Chính~
-
Chương 22: Tình yêu nhỏ
Buổi đêm tối, Di Di vui vẻ vào nhà. Cô không biết sao mới trước đó mấy tiếng ghét hắn như sao chổi giờ lại sinh lòng yêu mến. Hơ, cô đã để hắn ta hôn 'tạm biệt' trước khi vào nhà nữa. Ôi! Di Di mày bị con khỉ gì vậy?
Chẳng lẽ ̃'Tiền mãn kinh' của cô đến sớm nên mới thất thường như vậy?
Cô già rồi sao? Hức hức...
Mới nghĩ đến đó cô đã muốn buồn nôn. 'Buồn nôn'?
OẸ...oẹ....
Cảm giác được bụng của cô co thắt giữ dội, cô nhanh chóng 'bay' vào ôm bồn cầu. Ngẩng mặt lên là một trận choáng váng... Không phải chứ? Market Night đồ ăn không đúng tiêu chuẩn vệ sinh do bộ Y tế đề ra ah? Huhu...
Ôm lấy cái bụng, cô nằm phịch ra giường. Cảm nhận được đã không còn đau nữa mới đi tắm rửa và tắt đèn đi ngủ. Sleep me now. Ôi, thật tồi tệ, so bad!
Thầm nguyền rủa món đồ ăn không sạch sẽ. Nhất định! Không bao giờ tới đó nữa! Never!!
Hắn lái xe về nhà, tâm trạng rất vui vẻ. Trên môi vẫn còn lại vị kem socolate ngọt ngào.
- Thượng Cung Thiên!
Một bóng dáng ôm chặt lấy hắn, khi hắn còn chưa kịp cởi dày.
Nguyễn Nhạc? Cô ta đến đây làm gì?
- Bỏ tay khỏi người tôi và cút!
- Không, Thiên ah. Em nhớ anh, em sai rồi, chúng ta, chúng ta hãy làm lại từ đầu được không...huhu....là do em quá yêu anh, nên em mới không chịu được cảnh anh chú ý tới thư ký Di...huhu....hãy tha thứ cho em...Thiên ah...
Nguyễn Nhạc cố chấp ôm hắn, môi cô ta mò đến miệng hắn, bàn tay bắt đầu sờ vào hạ bộ.
Ánh mắt hắn xẹt qua tia lãnh huyết. Hắn đáp trả lại Nguyễn Nhạc, tôi sẽ cho cô biết sống như thế nào là thê thảm.
Hắn đã nhìn lầm, cô ta cũng chỉ là hạng gái điếm! Đừng tưởng hắn không biết cô đến đây vì tiền. Loại đàn bà sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm để quỳ dưới chân đàn ông như cô ta là thứ hắn ghét bỏ nhất, kinh tởm nhất.
Thượng Cung Thiên, ngươi thật ngu ngốc đã nhìn lầm cô ta!
Nguyễn Nhạc cảm nhận hắn đáp lại cô, sung sướng như nhìn thấy cô ta sắp trở thành tổng tài phu nhân cao cao tại thượng. Dù có vứt bỏ mọi thứ cô ta không không sợ, chỉ cần có hắn, cô ta sẽ có mọi thứ.
- Thiên, chúng ta đi lên phòng anh nhé. Ưm.ưm..
Vừa nói cô ta vừa cố gắng lột sạch chiếc áo mỏng tanh trên người mình, nhìn hắn một cách quyến rũ si mê.
Phòng hắn?
'Phịch' hắn đạp lên thân thể của cô ta.
- Giường tôi,phòng tôi? Chỉ có Di Di được phép vào, Di Di là người đầu tiên và cũng là người phụ nữ cuối cùng. Để cơ thể dơ bẩn này lên đó, không phải làm bẩn cả địa phương sạch sẽ sao?
- Thiên?
Nguyễn Nhạc hoảng hốt, nhìn người đàn ông đang liên tục hung hăng đạp vào thân thể của mình, trước đó hắn vừa mới cùng cô ta dây dưa.
- Giờ thì cút!
Hắn ta lôi xềnh xệch cô ra khỏi cửa. Cánh cửa lớn lạnh lẽo khép lại, giống như số mạng cô ta cũng sẽ phải khép lại. Không thể, nếu tối nay không lay chuyển hắn, cả nhà cô sẽ ngập trong nợ nần!
- Thiên, đừng mà...cầu xin anh, Thiên ơi, em yêu anh, Thiên ah!
_Round_
Chẳng lẽ ̃'Tiền mãn kinh' của cô đến sớm nên mới thất thường như vậy?
Cô già rồi sao? Hức hức...
Mới nghĩ đến đó cô đã muốn buồn nôn. 'Buồn nôn'?
OẸ...oẹ....
Cảm giác được bụng của cô co thắt giữ dội, cô nhanh chóng 'bay' vào ôm bồn cầu. Ngẩng mặt lên là một trận choáng váng... Không phải chứ? Market Night đồ ăn không đúng tiêu chuẩn vệ sinh do bộ Y tế đề ra ah? Huhu...
Ôm lấy cái bụng, cô nằm phịch ra giường. Cảm nhận được đã không còn đau nữa mới đi tắm rửa và tắt đèn đi ngủ. Sleep me now. Ôi, thật tồi tệ, so bad!
Thầm nguyền rủa món đồ ăn không sạch sẽ. Nhất định! Không bao giờ tới đó nữa! Never!!
Hắn lái xe về nhà, tâm trạng rất vui vẻ. Trên môi vẫn còn lại vị kem socolate ngọt ngào.
- Thượng Cung Thiên!
Một bóng dáng ôm chặt lấy hắn, khi hắn còn chưa kịp cởi dày.
Nguyễn Nhạc? Cô ta đến đây làm gì?
- Bỏ tay khỏi người tôi và cút!
- Không, Thiên ah. Em nhớ anh, em sai rồi, chúng ta, chúng ta hãy làm lại từ đầu được không...huhu....là do em quá yêu anh, nên em mới không chịu được cảnh anh chú ý tới thư ký Di...huhu....hãy tha thứ cho em...Thiên ah...
Nguyễn Nhạc cố chấp ôm hắn, môi cô ta mò đến miệng hắn, bàn tay bắt đầu sờ vào hạ bộ.
Ánh mắt hắn xẹt qua tia lãnh huyết. Hắn đáp trả lại Nguyễn Nhạc, tôi sẽ cho cô biết sống như thế nào là thê thảm.
Hắn đã nhìn lầm, cô ta cũng chỉ là hạng gái điếm! Đừng tưởng hắn không biết cô đến đây vì tiền. Loại đàn bà sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm để quỳ dưới chân đàn ông như cô ta là thứ hắn ghét bỏ nhất, kinh tởm nhất.
Thượng Cung Thiên, ngươi thật ngu ngốc đã nhìn lầm cô ta!
Nguyễn Nhạc cảm nhận hắn đáp lại cô, sung sướng như nhìn thấy cô ta sắp trở thành tổng tài phu nhân cao cao tại thượng. Dù có vứt bỏ mọi thứ cô ta không không sợ, chỉ cần có hắn, cô ta sẽ có mọi thứ.
- Thiên, chúng ta đi lên phòng anh nhé. Ưm.ưm..
Vừa nói cô ta vừa cố gắng lột sạch chiếc áo mỏng tanh trên người mình, nhìn hắn một cách quyến rũ si mê.
Phòng hắn?
'Phịch' hắn đạp lên thân thể của cô ta.
- Giường tôi,phòng tôi? Chỉ có Di Di được phép vào, Di Di là người đầu tiên và cũng là người phụ nữ cuối cùng. Để cơ thể dơ bẩn này lên đó, không phải làm bẩn cả địa phương sạch sẽ sao?
- Thiên?
Nguyễn Nhạc hoảng hốt, nhìn người đàn ông đang liên tục hung hăng đạp vào thân thể của mình, trước đó hắn vừa mới cùng cô ta dây dưa.
- Giờ thì cút!
Hắn ta lôi xềnh xệch cô ra khỏi cửa. Cánh cửa lớn lạnh lẽo khép lại, giống như số mạng cô ta cũng sẽ phải khép lại. Không thể, nếu tối nay không lay chuyển hắn, cả nhà cô sẽ ngập trong nợ nần!
- Thiên, đừng mà...cầu xin anh, Thiên ơi, em yêu anh, Thiên ah!
_Round_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook