Nữ Phụ Là Vợ Nam Chính~
-
Chương 16: Khách sạn đại chiến
Ưm...ưm...
'Cây kem' nhanh chóng giải nhiệt cho cô, cô cảm giác thân thể như bay bổng vậy... cả người nhảy lên nhảy xuống,một cây cọc khổng lồ...
A... chết tiệt, Di Di làm hắn cảm thấy sung sướng...
Dương vật bị cô tham lam cắn hút. May mắn...nếu không, để người đàn ông đó trên cơ thể xinh đẹp này, hắn sẽ điên mất!
Hai tay cô đè lên ngực hắn, mông tròn nhấp nhấp, từ miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, có gì đó muốn cô bùng nổ...
'A...' hai người đồng thời hét lên, tinh dịch nóng hổi chảy ra ngoài miệng âm đạo....
- Nguyễn Nhạc thân mến, cô còn non lắm...
Tố Tố liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn đang cố gắng thoát khỏi dây thừng kia một cách kinh bỉ. Cô đã gắn máy theo dõi lên điện thoại Di Di, tất nhiên mọi thứ đều do Thượng Cung Thiên giám sát, linh cảm của cô....chưa bao giờ sai...
Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn, ôi, sợ quá đê!
- Hừ, Nguyễn Nhạc.... giành đàn ông là cần có vốn! Nhưng bây giờ cô chút vốn liếng ít ỏi cũng mất rồi! Cô nghĩ...cô có bản lãnh gì? Hử?
Nguyễn Nhạc ngây người... phải, anh ấy yêu cô vì sự trong sáng thanh khiết ... tình yêu của cả hai trong suốt tựa thủy tinh ... ha, có chút mỏng manh dễ vỡ, vì vậy mà cần phải gìn giữ ... bây giờ chỉ có một mình cô đơn độc cầm lấy... nhìn lại không biết khi nào sắc nhọn đã cứa vào tay, thủy tinh cũng nhuộm đỏ ...
Nhưng....cô nghĩ mãi không nổi.... tạ̣i sao? Không phải đang rất tốt sao? Anh ấy lại bỏ cô? Huhu... cô chua chát nghĩ..từng viên trân châu tí tách rơi xuống....
- Bạch Thỏ! Cô biết sao hắn ta lại trở về với Di Di sao?
Tại sao?
- Cái đó thì phải do cô nghĩ nha... còn bây giờ.... cô cứ ngồi ở đây đi .... tạm biệt... ha....ha....
Ngu ngốc, 'vật về chủ cũ' chứ sao nữa!
- Tố Tố, tôi phải nhìn cô khác xưa đấy.
Hắn cười cợt, thân ảnh to lớn dựa vào cạnh chiếc xe tím của cô, mái tóc bạch kim theo gió uốn lượn...
Cô mỉm cười, muốn tiếp cận người đàn ông, thứ cần nhất chính là 'hứng thú'.
Và... Lý Thường Nhu, hắn ta là người cô muốn...
Hắn không keo kiệt trao cô nụ hôn lãng mạn, hình như từ khi gặp cô, môi hắn đã không còn trinh tiết! Ah..hắn nhớ, trinh tiết của hắn cũng bị ai đó cường bạo chiếm đoạt vào 5 năm trước, không biết 'ai đó' còn nhớ?
Tố Tố nào nhớ chứ. Tác giả trả lời thay thôi...xin phép xuống đài...hihi..
-Lý Thường Nhu! Bây giờ chúng ta đến nhà anh nhé? Anh phải nấu bữa trưa cho tôi, tôi thích gì...anh biết rồi đấy. Honey...
- Đi nào...
Chiếc xe rời khỏi nhà kho tối tăm, cả hai đều biết, tiếp theo sẽ là giây phút tuyệt vời...
_Round_
Ps: Much love~
'Cây kem' nhanh chóng giải nhiệt cho cô, cô cảm giác thân thể như bay bổng vậy... cả người nhảy lên nhảy xuống,một cây cọc khổng lồ...
A... chết tiệt, Di Di làm hắn cảm thấy sung sướng...
Dương vật bị cô tham lam cắn hút. May mắn...nếu không, để người đàn ông đó trên cơ thể xinh đẹp này, hắn sẽ điên mất!
Hai tay cô đè lên ngực hắn, mông tròn nhấp nhấp, từ miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, có gì đó muốn cô bùng nổ...
'A...' hai người đồng thời hét lên, tinh dịch nóng hổi chảy ra ngoài miệng âm đạo....
- Nguyễn Nhạc thân mến, cô còn non lắm...
Tố Tố liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn đang cố gắng thoát khỏi dây thừng kia một cách kinh bỉ. Cô đã gắn máy theo dõi lên điện thoại Di Di, tất nhiên mọi thứ đều do Thượng Cung Thiên giám sát, linh cảm của cô....chưa bao giờ sai...
Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn, ôi, sợ quá đê!
- Hừ, Nguyễn Nhạc.... giành đàn ông là cần có vốn! Nhưng bây giờ cô chút vốn liếng ít ỏi cũng mất rồi! Cô nghĩ...cô có bản lãnh gì? Hử?
Nguyễn Nhạc ngây người... phải, anh ấy yêu cô vì sự trong sáng thanh khiết ... tình yêu của cả hai trong suốt tựa thủy tinh ... ha, có chút mỏng manh dễ vỡ, vì vậy mà cần phải gìn giữ ... bây giờ chỉ có một mình cô đơn độc cầm lấy... nhìn lại không biết khi nào sắc nhọn đã cứa vào tay, thủy tinh cũng nhuộm đỏ ...
Nhưng....cô nghĩ mãi không nổi.... tạ̣i sao? Không phải đang rất tốt sao? Anh ấy lại bỏ cô? Huhu... cô chua chát nghĩ..từng viên trân châu tí tách rơi xuống....
- Bạch Thỏ! Cô biết sao hắn ta lại trở về với Di Di sao?
Tại sao?
- Cái đó thì phải do cô nghĩ nha... còn bây giờ.... cô cứ ngồi ở đây đi .... tạm biệt... ha....ha....
Ngu ngốc, 'vật về chủ cũ' chứ sao nữa!
- Tố Tố, tôi phải nhìn cô khác xưa đấy.
Hắn cười cợt, thân ảnh to lớn dựa vào cạnh chiếc xe tím của cô, mái tóc bạch kim theo gió uốn lượn...
Cô mỉm cười, muốn tiếp cận người đàn ông, thứ cần nhất chính là 'hứng thú'.
Và... Lý Thường Nhu, hắn ta là người cô muốn...
Hắn không keo kiệt trao cô nụ hôn lãng mạn, hình như từ khi gặp cô, môi hắn đã không còn trinh tiết! Ah..hắn nhớ, trinh tiết của hắn cũng bị ai đó cường bạo chiếm đoạt vào 5 năm trước, không biết 'ai đó' còn nhớ?
Tố Tố nào nhớ chứ. Tác giả trả lời thay thôi...xin phép xuống đài...hihi..
-Lý Thường Nhu! Bây giờ chúng ta đến nhà anh nhé? Anh phải nấu bữa trưa cho tôi, tôi thích gì...anh biết rồi đấy. Honey...
- Đi nào...
Chiếc xe rời khỏi nhà kho tối tăm, cả hai đều biết, tiếp theo sẽ là giây phút tuyệt vời...
_Round_
Ps: Much love~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook