Bị ung thư nhiều tháng, Phương Ương Ương trải qua thời gian hóa trị trong bệnh viện, uống nhiều thuốc nên dung nhan của cô sớm đã không còn tươi khỏe như bây giờ.


Cô nhẹ nhàng ấn lên da tay, cảm nhận được sự mịn màng chứ không còn cảm giác hồi lại chậm như khi bị phù nề trước đây.


Phương Ương Ương nhắm mắt lại, hít một hơi sâu—xuyên sách, có một cơ thể khỏe mạnh, cô không thể phụ lòng cơ hội quý giá này được mà ít nhất phải sống thật tốt.


Nghĩ như vậy, cô trở lại chỗ ngồi đặt ba lô, lấy điện thoại ra và bắt đầu liên lạc với bạn trai mới của mình là Đậu Thanh.
=
"Không thể nào, làm gì có chuyện ăn may thế, chỉ ra ngoài một lúc mà cậu đã có bạn gái rồi sao?"


Bạn cùng phòng kinh ngạc.


"Đậu Thanh, cậu giỏi quá, tôi cứ tưởng mình sẽ là người đầu tiên trong phòng thoát ế chứ—" Tôn Nghị vẫn đang theo đuổi hoa khôi của lớp từ giường trên nhìn xuống, anh ta là con trai của một gia đình giàu có ở địa phương, giàu đến mức mỗi học kỳ thay ba chiếc Cayenne, thường xuyên mượn bài tập của học bá Đậu Thanh để chép lại.

Về trí tuệ, anh ta cũng không hề kém, dù sao anh ta cũng tự thi đỗ Đại học Tây Trì, nhưng lại có tính lười biếng, theo lời của anh ta—nhà tôi giàu thế nên tôi có học giỏi hay kém cũng không ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản trong tương lai, không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân làm gì cho mệt.


"Là cô nàng nào bị cậu cưa đổ đấy?"


"…" Đậu Thanh không nói một lời nào, ngồi trước máy tính bắt đầu gõ phím.



Một người bạn cùng phòng khác trêu chọc: "Đậu Thanh bắt đầu làm việc rồi hả?"


Đậu Thanh "ừ" một tiếng.


Tôn Nghị: "Nếu thiếu tiền thì tìm tôi mượn nhé, đừng ngại."


Anh ta từ giường trên nhìn xuống, thấy chẳng thú vị gì nên rụt đầu lại.


Đậu Thanh: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."


Các bạn cùng phòng đều giàu hơn Đậu Thanh—Đậu Thanh mồ côi cha mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, sau khi đỗ vào Đại học Tây Trì, từ năm nhất đã bắt đầu đi làm thêm.

Tôn Nghị đã đề nghị nhiều lần, nếu thiếu tiền có thể đến thực tập tại công ty của ba mẹ anh ta, mỗi tháng có thể nhận ít nhất hai vạn tiền lương.

Nhưng Đậu Thanh từ chối.


Từ năm nhất đến năm ba sống cùng nhau, Đậu Thanh nhờ vào việc làm thêm ngoài giờ học mà kiếm được không ít tiền, ít nhất là tiền sinh hoạt hàng ngày, máy tính, điện thoại, v.v., đều là do anh tự mình kiếm ra.

Thậm chí trong khi kiếm tiền, anh còn giữ vững được thành tích đứng đầu chuyên ngành, nhận học bổng quốc gia mỗi năm.



Không thể không thán phục khả năng quản lý thời gian và sức lực của anh được.


Đậu Thanh không để ý đến lời nói của bạn cùng phòng, anh chăm chú nhìn vào tài liệu mà bạn gửi, đọc lướt qua, phân tích dữ liệu rồi gửi lại cho bạn.


Sau khi tốn nửa tiếng đồng hồ, anh mới có thời gian xem điện thoại.


Vừa nhìn vào, anh lập tức sững sờ.


Tin nhắn trên điện thoại:


[A Phương Ương Ương]: Đậu Thanh, hiện em đang ở nhà ăn Giang Phổ, anh có muốn xuống đây ăn cùng em không?


Sau vài phút.


Anh không trả lời.


[A Phương Ương Ương]: Là do anh chưa xem điện thoại phải không? Không sao đâu, nếu anh bận thì thôi vậy.


Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây mười phút.


Đậu Thanh bàng hoàng, anh lập tức trả lời Phương Ương Ương, tay run lên bần bật.


Gõ "Xin lỗi, lúc nãy anh đang…" rồi lại xóa từng chữ từng chữ một.

Bạn của anh gửi tin nhắn hỏi tại sao gần đây anh lại muốn nhận nhiều việc như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương