Không yên giấc được bao lâu thì ác mộng lại một lần nữa xuất hiện. Rõ nhất là cảnh mẹ cô bị bắn in sâu vào trí nhớ.

Tiếp sau đó là cảnh mẹ nguyên chủ nằm trong vũng máu đỏ nhưng vẫn ôm chặc lấy đứa con của mình.

Có lẽ mẹ nguyên chủ đã trở thành một thứ không thể thiếu đâu đó trong tim cô. Cơn ác mộng không dừng lại ở đó khi xuất hiện thêm bóng của một người đàn ông tóc bạch kim mà cô hằng tìm kiếm trong giấc mơ.

Cô giật mình tỉnh giấc mồ hôi nhễ nhại

* Mình đoán chắc người đàn ông đó chính là ba của cô ấy. Tuy đã đọc được bức thư nhưng mình không thể nhớ ra ông ấy *

Cô mệt mỏi tựa người ra sau, quá nhiều uẩn khúc trong câu chuyện này khiến cô phải vắt óc suy nghĩ và tìm hướng giải quyết chúng

Vì vốn dĩ tình tiết trong cuốn tiểu thuyết đã bị chỉnh sửa toàn bộ

Vài phút sau
Tiểu Vũ hớn hở chạy vào và ôm lấy tiểu Y

" Tiểu Y đi thôi "

Cô quay sang hỏi

" Đi đâu??"

" Đến nhà mình ăn cơm "

Cô bất ngờ

" Phiền lắm "

Tiểu Vũ nũng nịu ôm chặc cô hơn

" Không phiền ba mẹ mình rất muốn gặp cậu "

Tiểu Vũ đỡ cô xuống ra tới cổng thì thấy Lạc Thiên đang đứng ở đó

" Tiểu Y về thôi "


Cô lãnh đạm lên tiếng

" Tôi đến nhà tiểu Vũ, anh về đi "

Lạc Thiên thấy cô dần hoạt bát hơn thậm chí còn có thể kết bạn khiến anh có chút yên tâm. Cô không còn một mình đi xe buýt, không còn đơn độc,...

" Được nhớ về sớm, đừng ăn nhiều món cay sẽ không tốt cho dạ dày "
Cô gật đầu rồi cùng tiểu Vũ đi bộ

" Tiểu Y cậu quen Lạc Thiên sao mau kể cho mình nghe đi "

Cô nhàn nhạt nói

" Không quen chỉ biết "
Thật ra trong thâm tâm cô

* Tôi không muốn chết *

Tiểu Vũ thở dài

" Bó tay với cậu luôn "

Đi được một đoạn thì tiểu Vũ dừng lại

" Tới rồi "

Căn biệt thự theo phong cách Châu Âu cực kỳ sang trọng và tinh tế. Bước vào thì cô nhìn thấy cặp vợ chồng tầm 40. Người phụ nữ sở hữu gương mặt hiền hậu và có mái tóc đen giống tiểu Vũ
Còn người đàn ông thì có chút nghiêm nghị, phong thái bình tĩnh. Đôi mắt màu nâu nhìn vào cô đánh giá

" Con chào hai bác " cô lễ phép nói

Mẹ tiểu Vũ mỉm cười với cô tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình

" Lại đây ngồi với ta nào, còn Nghi mau lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm"
Tiểu Vũ bĩu môi

" Con biết rồi "

Lúc này mẹ của tiểu Vũ lên tiếng hỏi

" Con là Lam Y đúng không ta có nghe Nghi nhắc rất nhiều về con "

Cô cười nhẹ

" Con xinh thật đấy Lam Y "

" Con cảm ơn "

Ba của tiểu Vũ nhìn cô rồi hỏi

" Con hiện đang là người được chọn để thi Toán cho trường đúng không ?"

" Vâng "

" Giỏi thật! Làm phiền con trông chừng Nghi giúp bác con bé cực kỳ lười học "

" Tiểu Vũ học rất ổn chỉ là có chút thiếu năng lượng thôi ạ "

Chả hiểu sao khi nói chuyện với họ cô lại cảm thấy tâm trạng mình khá hơn

Cô lúc này mới chợt nhớ ra là ba mẹ tiểu Vũ hiện đang là người đứng đầu trong nghành thời trang. Nhãn hiệu " VASA " chính là đà tiến giúp họ tạo nên tên tuổi và phát triển ra thị trường Châu Âu.

Khổ nỗi là sau khi tiểu Vũ qua đời họ đã quyết định rút khỏi ngành thời trang và bay sang Đức định cư ở đó. Họ muốn sống yên bình và quên đi cái chết thương tâm của tiểu Vũ

Tiểu Vũ bước xuống ôm chầm lấy mẹ


" Con đói rồi "

" Con bé này, à Lam Y cháu ở đây dùng bữa với bác nha "

Cô định mở miệng từ chối thì tiểu Vũ đã nhanh nhẹn trả lời

" Đương nhiên rồi hôm nay cậu ấy là khách của nhà chúng ta mà "

Thật bó tay với cô bạn này lúc nào
cũng nhí nhố. Nhìn không hề có chút phiền muộn nào cả, nhưng mà cũng tốt điều đó khiến cô cảm thấy vui vẻ mỗi ngày.

" Nào vào dùng cơm, có cả món con thích đó Nghi "

" Yêu mẹ nhất " nghe có món khoái khẩu của mình khiến tiểu Vũ sáng cả mắt

Ba của tiểu Vũ thở dài nhìn

" Nha đầu kia, suốt ngày chỉ biết ăn con mau chú tâm vào học cho ta. "

" Con gái chỉ là muốn hưởng thụ thanh xuân thôi, học để sau "

" Đúng thật là " ông ấy nhìn tiểu Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng

Cô nhìn thấy cảnh này thật hoài niệm

Giá như cô cũng được như vậy thì tốt biết mấy.

Giá như cô cũng có thể nũng nịu với người thân của mình như vậy thì tốt biết mấy

Giá như cô có thể cười nói vui vẻ mà không hề lo lắng chuyện của ngày mai thì tốt biết mấy

Nhưng làm sao có thể khi tất cả chỉ là " quá khứ đầy hoài niệm ". Mà đã là quá khứ thì không thể trở lại nữa rồi

Thấy cô không phản ứng, tiểu Vũ vội chạy lại chỗ cô mà nói lớn

" Tiểu Y! "

Giật mình quay sang tiểu Vũ

" Ngồi xuống đi "

Cô gật đầu ngồi xuống chỗ của mình
__________
Dùng bữa xong cũng đã tối nên cô xin phép về.
Nhìn những cây đèn bên đường đang dần bật lên. Ánh sáng vàng chiếu rọi hai bên. Nhìn đâu cũng thấy vắng tanh không một bóng người.


Cũng đúng thôi bây giờ là lúc mà con người vứt bỏ gánh nặng của cuộc sống và cùng vui vẻ với gia đình mà

" Cô độc thật " cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình

Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nhờ có ánh đèn đường nên cô có thể nhìn thấy một cô bé tầm 12 tuổi đang ngồi ở đó. Hai tay trầy xước đỏ ửng đang ôm chặc đầu gối.

Đôi chân trần đang rỉ máu
Mặt úp xuống, mái tóc xanh nhạt rối hết cả lên

Trên người mặc một chiếc đầm đã cũ, cô tiến lại gần từ từ chạm nhẹ vào vai cô bé. Bỗng nhiên cô bé run lên bần bật miệng lí nhí nói

" Đ...ừ..ng đ...đánh...c..on...c...o..n bị..ết
..sai ..r.ồi " kèm theo đó là tiếng khóc thút thít

Cô nhẹ nhàng vỗ vai cô bé

" Không chị không đánh em "

Nghe tiếng người lạ cô bé dần ngẩng đầu lên đôi mắt màu xanh nhạt nhìn tiểu Y. Khuôn mặt nhem nhuốc trông thật tội nghiệp.

" Em sao lại ở đây?? "

Cô bé nói với chất giọng sợ hãi

" Dì của em đang tìm em để đánh vì làm bể chén trong nhà. Nên em đang tìm chỗ trốn "

" Em tên gì?? "

" Con chết tiệt "Cô bé ngây thơ nhìn cô

" Dì thường hay gọi em như thế "

Dắt cô bé ra khỏi con hẻm cô lấy trong balô mình ra một cái bánh ngọt

" Đói rồi đúng không ăn đi "
Cô bé vui vẻ nhận lấy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương