"Hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, các khanh cứ tự nhiên. Không cần phải đa lễ. "


Được câu này của Hoàng Thượng, không khí náo nhiệt hơn hẳn. Những Khuê nữ thi nhau lên hiến tài năng nhằm tìm được ý chung nhân cho mình, hay biết đâu lọt được vào mắt xanh của đế vương được một vé vào hậu cung ! Hay lọt vào mắt của hoàng thân quốc thích cao quý nào đó ! Hoặc đơn giản là thể hiện trước ý chung nhân của các nàng.


Nàng nhàn nhã nhìn hoa lên khoe sắc, không khỏi cảm thán, đều là khuê nữ nhà cao quý, ai cũng được dạy dỗ rất cẩn thận, cầm kỳ thi họa. Không gì không thông thạo ! Nhưng mà nàng thích vào bếp hơn... Nàng chẳng hứng thú với mấy cái cầm kì thi họa kia.


"Tứ Vương Gia, Ngũ Vương Gia, Bát Vương Gia đến."


Tiếng the thé của lão thái giám lại vang lên. Tất cả ánh mắt dồn vào phía cửa, nàng thầm hít vào một hơi, con cái hoàng thất đều đẹp như thế này sao? Tứ Vương gia luôn giữ nụ cười mỉm trên môi, ngũ quan như tạc, dáng người thư sinh ấm áp tỏa ra tứ phía.


Ngũ Vương gia cường tráng, có vẻ vì ở biên cương rãi dầm mưa nắng nên có màu gia bánh mật khỏe khoắn, ngũ quang nghiêm nghị.


Nổi bật nhất vẫn là Bát Vương gia Khang Kỳ kia ! Sở hữu khuôn mặt điên đảo chúng sinh, y phục trắng nhìn như trích tiên. Khuôn mặt này đảm bảo nam nhân cũng có thể thèm khát.


"Nhi thần tham kiến phụ hoàng. "


Cả ba đứng hành lễ


"Ha ha ha mau bình thân, hiếm khi các con đến dự yến tiệc đông đủ như hôm nay."


Hoàng đế bệ hạ toét miệng cười, làm khuôn mặt có đầy nếp nhăn xô lại vào nhau, lên tiếng ra lệnh cho hạ nhân phân phó chỗ ngồi cho ba vị vương gia.


"Tạ ơn phụ hoàng. "


Ba người đồng loạt đi đến chỗ của mình, Tứ vương gia đi qua chỗ của nàng còn nhìn lướt qua rồi cười ý nhị. Chắc là nhìn Hề Như Tình rồi. Tứ Vương gia cũng thích Hề Như Tình nhưng không say đắm, chẳng qua là vì cạnh tranh với Khang vương nên mới để ý đến nàng ấy, Tứ vương gia cũng không hại đến Hề Như Tình, cũng chẳng hại đến nàng, nên không cần phải lo lắng.


"Đã đến đông đủ, Khai yến !"


Bắt đầu không khí như chim vỡ tổ , các khuê nữ và công tử sáp lại gần bắt chuyện với nhau. Trên kia vũ nữ thi nhau nhảy múa, không khí rất tưng bừng.


Nhưng nàng không thích hòa vào đám đông, nên vẫn ngồi im một chỗ. Đột nhiên có một cô nương đến gần nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy địch ý, khinh bỉ và không cam lòng chắc đây là tiểu thư nhà nào có tình ý với Khang vương chăng ?


Người đẹp lên tiếng, có vẻ nàng ta đã uống rượu, còn uống quá chén !


"Hề Như Quỳnh ! Ngươi là đồ trơ tráo ! Nhìn bản mặt ngươi đi ! Có chỗ nào xứng với Khang vương !? "


Nàng im lặng, cụp mắt híp xuống ngẫm nghĩ xứng hay không? Đương nhiên là không xứng, nhưng nàng không thể nói vậy, nên nói gì đây ?


"Sao ngươi không trả lời ta ! Ngươi dám không trả lời ta !"


Nngười đẹp bắt đầu nóng nảy, khuôn mặt vặn vẹo. Hề Như Quỳnh tiếp tục thở dài đằng đẵng. Chỉ vì một người nam nhân thôi, cần gì phải vậy chứ? Trên đời này thiếu nam nhân sao ?


"Không can hệ gì đến ngươi . "


Nàng lạnh lùng lên tiếng, sau đó lại cúi xuống tiếp tục dùng điểm tâm trên bàn, không thèm để ý đến nàng ta, ngụ ý rất rõ ràng là không muốn tiếp chuyện và mời khách biến đi !


" Ngươi.... "


Tiểu thư xinh đẹp nghẹn giọng, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, tức giận đang muốn phát tiết, đột nhiên Hề Như Tình ngồi bên cạnh nàng, lên tiếng


"Tô tiểu thư, có phải tiểu thư đã uống quá chén rồi ? Tiểu thư nên về chỗ ngồi đi thôi. "


Hề Như Tình hẳn là đang đuổi người khéo, làm nàng ta càng phẫn uất hơn. Cái dã ngoại như Hề Như Tình có quyền gì mà nói chuyện với nàng !


"Thứ dã con nuôi nhặt về như ngươi có quyền lên tiếng nói chuyện với ta sao ?! "


Nàng ta dơ tay lên, định tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hề Như Tình, nhưng tay vừa hạ xuống gần, cổ tay nàng ta đã bị nàng nắm chắc, mạnh tay đẩy nàng ta ngã xuống.


"Ngươi không được ăn nói hồ đồ !"


Nàng ta không được xỉ nhục nữ chính. Nỗi đau lớn nhất của nữ chính chính là là con ruột của phủ thừa tướng, nhưng thân phận không được minh bạch ! Bị chọc vào nỗi đau, ai mà không đau lòng cho được ! Dã ngoại mới là Hề Như Quỳnh nữ phụ !


Thấy được tiếng động lớn, người xung quanh đều tập trung vào phía này. Dáng ngã của nàng ta vẫn giữ nguyên, váy tốc lên đến đùi, ngã chổng vó vô cùng mất mặt ! Đột nhiên nàng ta khóc lớn tiếng, ăn vạ


" Hề nhị tiểu thư Hề phủ ăn hiếp người a~ "


Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phía này, đầy tiếng xôn xao xì xầm bàn tán, Hề nhị tiểu thư tiếng thối không ít, hay khi dễ người khác, hôm nay ở đây còn không biết tiết chế.


Phải rồi, nhìn thân nàng một thân béo ục ịch, cục mịch so với khuôn người mảnh mai của vị tiểu thư kia. Đương nhiên nàng mới là người khi dễ nàng ta.


"Quỳnh Nhi..."


Hề Như Tình định lên tiếng phân bua cho nàng. Nàng nắm lấy tay Hề Như Tình. Nói nhỏ vào tai nàng ấy


"Tỷ tỷ không cần lên tiếng, tỷ cứ ngồi im là được rồi. "


Lần này nàng bị phạt là cái chắc rồi, chứng cớ mình đẩy nàng ta rất rõ ràng, còn có rất nhiều người nhìn thấy. Nàng không muốn trốn tránh, cũng không muốn liên lụy đến Hề Như Tình.


" Ồn ào cái gì ? Ai gây ra ồn ào, đưa lên đây cho bổn cung xem mặt !"


Nàng và Tô tiểu thư bị đưa đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Khi đang đi, nàng còn nhận được cái liếc hung ác của nàng ta. Vừa quỳ xuống, nước mắt nàng ta bắt đầu rơi lã chã


" Hoàng hậu nương nương xem xét cho Tô Nhi, Tô nhi vốn đến bắt chuyện với nàng, muốn cùng nàng trò chuyện đôi chút, nhưng nàng ta nóng nảy, xô ngã Tô Nhi, làm Tô nhi mất thế diện giữa bao người ! Sau này Tô nhi biết làm sao đây ?"


Nước mắt đầy khuôn mặt hồng nhan, không khỏi làm người ta chua xót. Nàng ta còn là cháu họ của Hoàng hậu, được hoàng hậu nuông chiều, nàng tới số rồi !


Hoàng Hậu nương nương mở miệng ngọc, quý khí ngút trời, nhàn nhãn cầm chén trà lên uống một hớp sau đó uy nghiêm lên tiếng


"Hề Như Quỳnh, ngươi muốn giải thích gì không ?"


"Bẩm hoàng hậu nương nương. Điều tiểu nữ đã gây ra, không còn gì để bao biện, xin nương nương trách phạt! "


Nàng quỳ xuống dập đầu, nàng biết tính lão bà này, nàng càng giải thích, lão bà này càng không ưa nàng. Lão bà này vốn không thích nghe giải thích hươu vượn, chỉ tin vào mắt mình nhìn, nàng đã đẩy Tô tiểu thư rành rành nên không thể chối cãi.


"Hề nhị tiểu thư gây náo loạn yến tiệc, cho người về nói với tướng quân rằng để Nhị tiểu thư về thôn quê ngoại thành tu tâm dưỡng tính 3 tháng. Hề Nhị tiểu thư, còn có ý kiến gì không? " - Hoàng hậu chậm rãi nhả ngọc.


Hề Như Quỳnh lén thở phào, cái phạt này nhẹ tênh, đối với người chịu khổ từ bé như nàng thì dư sức chịu được, không mất tay chân hay mất đầu là tốt rồi. Nhưng sao những người khác lại hít khí lạnh thế nhỉ ?


Nàng quay sang nhìn Tô tiểu thư, nàng ta đang đắc ý cười trộm. A, nàng đột nhiên nhớ ra, đối với các tiểu thư ở đây, đều là cành vàng lá ngọc, được từ chân tơ kẽ tóc. Phải về quê là phải sống với con người thô tục, các nàng đương nhiên rất chán ghét và coi đó là khổ sở, nhục nhã . Nàng đây kiếp trước sống khổ cực quen,đương nhiên là không hề hấn gì !


" Tạ ơn Hoàng hậu nương nương " Nàng dập đầu.


"Được rồi, đến đây thôi, thân thể bổn cung mệt mỏi, các ngươi cứ tiếp tục."


Nói rồi, hoàng hậu nương nương chậm rãi đi ra phía cửa rồi về tẩm cung. Đám đông thấy vậy cũng tản đi, không tiện ở lại thêm nữa.


"Quỳnh Nhi, ủy khuất cho muội "


Hề Như Tình chạy đến chỗ nàng, đỡ nàng đứng dậy, trong mắt lại có sương mù, muội muội là bảo vệ nàng nên mới phải chịu như vậy, muội muội đang chịu đựng ủy khuất, về quê 3 tháng sao? Muội muội từ nhỏ quen sống sung sướng, làm sao chịu được đây?


'Tỷ tỷ, muội không sao, tỷ chớ lo lắng, chẳng phải là về quê 3 tháng thôi sao? Ta không ngại, về thôi, mai muội còn phải lên đường."


Nàng nhìn Hề Như Tình cười. Trốn được khỏi chốn kinh thành này, nàng vô cùng vui mừng, đến quê rồi, nàng không cần phải gồng mình lên chống chọi 3 tháng, còn được hít thở không khí đậm chất dân dã, càng nghĩ càng mong chờ.


Trong lúc nàng và Hề Như Tình bước đi, có ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía này, ánh mắt ấy là của Khang Vương ngồi im lặng từ nãy tới giờ.
Hắn đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Nàng ta bảo vệ Tình Nhi rồi để mình chịu ủy khuất, đứng trước Mẫu hậu không khóc nháo kể lể đòi phân bua, với tính cách của nàng ta, là chịu ủy khuất ? Nhưng nhìn lại, vẻ mặt nàng ta chẳng có chút gì là ủy khuất, còn có chút vui mừng, là hắn hoa mắt? Hay nữ nhân này đầu óc không bình thường?
Chẳng phải cuộc sống khổ cực thiếu thốn nơi thôn quê luôn là nỗi ám ảnh cho các vị tiểu thư quen ăn sung mặc sướng sao?


Lúc thấy Hề Như Tình suýt bị ủy khuất, hắn định dùng viên đá nhỏ rồi không dấu vết phi vào chân của vị tiểu thư kia, coi như trừng phạt nàng ta đã ăn hiếp. Cũng muốn tách nàng ra ra khỏi Hề Như Tình, tránh gây chuyện nhưng ngoài ý muốn, thấy Hề Như Quỳnh vẻ mặt phừng phừng tức giận hùng hổ lên tiếng, chặn tay của nàng ta lại và xô nàng ta ngã xuống đất, không để nàng ta chạm đến một cong tóc của Tình Nhi


Có lẽ Tình Nhi nói đúng, nàng ta không còn khi dễ nàng, hôm nay là bằng chứng rõ ràng, tuy vẫn thấy lấn cấn, nhưng hắn cuối cùng cũng có thể bớt lo lắng phần nào cho nàng ấy rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương