Nữ Phụ Không Vô Tâm
-
Chương 50
" Trả lời đi? Tại sao ngươi phải như vậy?"
Dưới áp bức và vẻ mặt âm u của hắn khiến da đầu Hề Như Quỳnh tê rần, cảm giác sợ hãi không cất thành lời, cơ thể nhỏ bé muốn run rẩy.
"Ta..." Nàng càng cúi đầu xuống thấp hơn, cơ hồ muốn trốn tránh, sao đột nhiên bao nhiêu lời nàng nghĩ ra trong đầu lúc trước đã không cánh mà bay.
"Nói! Nhìn thẳng vào mắt bổn vương."
Dứt lời hắn nâng cằm của nàng lên, để ánh mắt của nàng chạm vào đôi nhãn quang tựa như phẳng lặng, nhưng đang bắt đầu lăn tăn những cơn sóng nhỏ của thủy triều, chỉ đợi có đợt sóng lớn ập đến, nó có thể nhấn chìm nàng trong giây lát.
" Lúc đó, vương gia bị trọng thương, ta sợ nếu nói ra thân phận của người, người sẽ gặp phải nguy hiểm..."
Hề Như Quỳnh nói tới điều này, một phần gợi lên ơn cứu mạng của nàng đối với hắn, mong hắn không làm khó dễ nàng. Một phần nàng né tránh ánh mắt hắn, vì đây là lý do ban đầu nàng nghĩ ra để chống chế, nhưng càng về sau thì không chỉ là vậy, nàng hoàn toàn có thể nói hết sự thật khi hắn mang máng lấy lại trí nhớ, nhưng là nàng, là nàng tham lam hạnh phúc, lưu luyến vòng ôm ấm áp, muốn tận hưởng cuộc sống của gia đình, muốn kéo dài thời gian gần gũi với hắn. Quãng thời gian ấy như một cơn mơ, đã là mơ thì sẽ phải tỉnh, nàng đang đối mặt điều mà mình sợ hãi nhất.
" Ồ... Thì ra là vậy." Khang vương đương nhiên hiểu trong lời nói của nàng có ý gì, ơn cứu mạng hắn sao? Hắn cười lạnh, tay bóp cằm nàng chặt hơn, nhìn nữ nhân đang nhíu mày, nghiêng đầu muốn giải thoát cho mình khỏi tay hắn. Khía cạnh khác, hắn cũng tự hỏi, gương mặt nữ nhân này có gì đặc biệt mà gần đây hay xuất hiện trong giấc mơ của hắn, khiến hắn... khó chịu.
" Sự thật hoàn toàn là như vậy..." Nàng vẫn tiếp tục né tránh, may có mái tóc che đi đôi tai đã bắt đầu dấy lên sắc hồng.
" Vậy bổn vương nên trách phạt ngươi, hay khen thưởng cho ngươi đây? Hửm?"
" Nào dám xin khen thưởng, mong vương gia buông tay khỏi gương mặt ta." Khang vương khiến cằm nàng đau đớn, cứ như vậy, làn da của nàng mỏng manh, sợ sẽ để lại vết bầm tím, chốc mọi người hỏi thì biết ăn nói như thế nào.
"..." Khang vương trầm mặc bỏ tay khỏi cằm nàng, nhưng mặt khác, hắn đưa tay vén tóc nàng sang bên tai, chậm rãi cất lời
" Ngươi nói dối." Lời nói rất khẳng định, không hề có ý nghi vấn. Chung đụng một thời gian dài với Hề Như Quỳnh, khi nàng khi nói dối sẽ đỏ từ tai đến mặt, điều này hắn biết rất rõ.
"...Ta..." Nàng quẫn bách.
" Hừ."
Hắn nhếch mép cười, tật điêu ngoa của nàng ta vẫn không tài nào trị nổi. Lắc đầu lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với nàng,
" Muốn thưởng thứ gì về kinh thành viết ra giấy rồi đưa người đem đến cho ta." Còn bây giờ, hắn chưa muốn nhìn mặt nữ nhân này. Phất tay áo, quay lưng muốn rời đi. Chợt, chiếc tay bé nhỏ níu áo hắn lại.
"Nếu ta nói, là vì... Ta thích chàng..." hắn đứng quay lưng với nàng, nhìn thẳng vào hắn, vẻ yếu đuối như phút trước đã biến mất, thay thể là vẻ quật cường, có trời mới biết nàng thốt ra câu nói này có bao nhiêu khó khăn, dù chỉ có mấy từ ngữ đơn giản, nhưng đối với nàng nó chính là tâm tình mà nàng nâng niu, biết đắng cay mà vẫn muốn nếm nó một cách vô điều kiện. Dù biết sẽ không có kết quả, nhưng có thứ gì đó vẫn ẩn ẩn chờ mong để được nghe phản hồi của hắn.
Câu nói của nàng khiến bước chân của hắn thoáng khựng lại. Ngoái đầu nhìn, đôi mắt sắc bén từ từ nhìn vào chỗ tay nàng đang nắm y phục của mình. Im lặng không nói.
Bị hắn nhìn khiến tay nàng như bị phỏng, nhưng nhất quyết ngoan cố không buông tay ra. Nàng lặp lại câu nói một lần nữa.
" Là vì, ta thích chàng." Thực ra...còn vượt qua mức thích mất rồi.
Lúc này đôi môi mỏng mới khẽ nhếch lên.
" Ngươi nghĩ ngươi xứng sao?"
Nàng ngẩn người.
Hắn tuyệt tình, đôi môi nặng nề mấp máy mấy chữ đâm vào tim nàng.
" Bỏ Bàn Tay Dơ Bẩn Của Ngươi Ra."
Nàng cúi đầu,không dám ngước lên trên, tay vô lực buông thõng xuống. Bàn tay dơ bẩn... Hóa ra trong mắt hắn, nàng chính là thứ bẩn thỉu...
" Ngươi đừng nên sy tâm vọng tưởng."
Khang Kỳ phất tay áo nhanh chóng rời đi.
Nước mắt lặng lẽ rơi từng hạt, nàng ngồi sụp xuống ôm lấy hai đầu gối. Đối mặt với sự tàn nhẫn của hắn, vẫn khiến nàng đau đớn đến cực điểm...
Một thân ảnh khác chạy vào
" Như Quỳnh, ơn trời muội đã trở về ! Nam nhân mặc cẩm y vừa rời đi là ai vậy? Sao trông giống muội phu thế."
Nguyệt Vân tỷ thấy cái gì đó không đúng, đến cạnh thân hình nhỏ bé đang bó gối co rúm lại.
" Muội sao vậy a? Chẳng lẽ tên vừa rồi bắt nạt muội sao?"
"..." Tiếng nức nở của nàng dần phát ra. Cơn nấc nghẹn lại khiến nàng không khóc được thành tiếng...
Nguyệt Vân tỷ thấy vậy liền tràn ngập lo lắng, vuốt lưng nàng
"Nếu thấy khó chịu quá thì muội cứ khóc đi."
Nàng sà vào lòng Nguyệt Vân tỷ, vùi đầu vào hõm vai tỷ ấy, khổ sở, trong đầu luẩn quẩn câu nói của Khang vương, nàng muốn ngừng khóc nhưng nó cứ tuôn xuống, không sao ngừng được, cảm giác đau đớn càng nàng càng hiện rõ.
Nguyệt Vân tỷ vỗ lưng nàng, hệt như người mẹ vỗ về đứa con. Từ đầu chí cuối, Hề Như Quỳnh đều lẳng lặng mà rơi nước mắt, chỉ phát ra tiếng sụt sịt nhè nhẹ.
Khóc đã đủ, nàng lấy tay áo mặt, Nguyệt Vân tỷ dịu dàng lau đi mồ hôi dính trên trán cho nàng.
" Cảm ơn tỷ..." nàng đã khóc tới lạc giọng mất rồi.
" Ừm. Thấy thoải mái hơn chưa?"
" Đỡ rồi ạ..."
" Tỷ tỷ, ta phải rời đi rồi."
" Muội khóc liệt phế như vậy, là nam nhân vừa rời khỏi làm ?"
" Người đó chính là Điền Văn Tứ." Nàng khẽ gật đầu.
" Hắn ?" Không thể liên tưởng Điền Văn Tứ ấm áp và nam nhân lạnh lẽo vừa rồi gộp vào một người. Tới đây, nàng cũng nhận ra, Điền Văn Tứ hẳn là không phải một người có thân phận tầm thường.
" Tỷ tỷ, ta đã phạm phải một sai lầm lớn mất rồi..." Là yêu hắn.
Thấy Hề Như Quỳnh không có ý nói tiếp, Nguyệt Vân tỷ an ủi
" Sai lầm rồi sẽ được sửa chữa thôi."
Phải rồi, sai lầm của nàng sẽ được sửa chữa thôi, rồi sẽ có ngày nàng hết yêu hắn. Đứng trước hắn mà vô tâm vô phế...
" Tỷ tỷ, ta phải rời khỏi đây để tìm song thân." Nàng phải nhận ca ca của nàng.
" Được, chúc muội lên đường bình an..."
" Sau này nhất định ta sẽ đến thăm tỷ."
" Nhất định."
Nàng thay nam trang, nhờ Nguyệt Vân tỷ búi tóc hộ, lấy chút nước lạnh vốc lên mặt khiến mắt tiêu sưng. Lấy lại tinh thần. Lấy hết đồ ăn trong nhà đưa cho Nguyệt Vân tỷ.
" Tỷ đem nhớ cho mấy đứa nhỏ ăn."
" Được." Tới đây giọng Nguyệt Vân tỷ có chút nghèn nghẹn. Từ biệt Nguyệt Vân tỷ lần cuối, đem theo tay nải chẳng có bao nhiêu thứ, cất bước ra đi.
****************************
Ta đa, năm Mới vui vẻ, chương này tặng một nàng độc giả đáng yêu nào đó của ta sinh nhật vào tết âm lịch ~ năm mới vui vẻ hạnh phúc nhé các nàng thân yêu của ta.
Ta không ngược 'con gái' của ta đâu ahihi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook