Nữ Phụ Không Muốn Chết
-
Chương 46
Hoàng đế thở dài: “Phong Nhạc có công với xã tắc, nên trọng thưởng, với thân phận của nàng, nếu vào Đông Cung chỉ có thể dùng tước vị thái tử phi.
Nhưng làm chính phi của thái tử, phải quản lý Đông Cung to như vậy, còn liên quan đến tông thân mệnh phụ chứ đừng nói đến chuyện sau này.
Trẫm lo nàng bị việc vặt quấn thân, không thể chuyên tâm việc đồng áng, thế chẳng phải là điều đáng tiếc của Đại Tần ta, tổn thất của bá tánh hay sao.”Triệu Tông nói có nữ trưởng quan.Hoàng đến nói đó là bổn phận của thái tử phi, nữ trưởng quan chỉ có thể phụ tá chứ không được quyết định.Hoàng đế thở dài: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhưng ngươi là thái tử thì phải đặt xã tắc lên đầu, cá nhân được mất ở phía sau.”Triệu Tông cười gượng: “Phụ hoàng nói đúng, là nhi thần suy nghĩ không chu toàn.”Việc hoàng đế không đồng ý cũng nằm trong dự kiến của hắn, mục đích của hắn không phải vì tứ hôn mà vì xoá đi suy nghĩ không chuẩn mực của hoàng đế.
Thần phi, lão bát, hắn nhớ hai người này rồi.Hoàng đế suy nghĩ: “Bên phía ngự điền thì tạm thời cứ để đó, giao cho lão tứ lão bát.”Vẻ mặt ông ta trông rất hòa ái: “Tránh cho ngươi tức cảnh sinh tình.”Sắc mặt Triệu Tông buồn bã, cố vui vẻ nói vâng ạ.Hai cha con hàn huyên vài câu, Triệu Tông cáo từ.Trở lại Đông Cung, Triệu Tông ngồi trong thư phòng, ánh mắt sâu thẳm giống như có lốc xoáy tiềm ẩn.Chuyến đi trở về, hắn cảm nhận rõ phụ hoàng càng kiêng kỵ hắn hơn.
Đệ đệ bên dưới thì càng ngày càng lớn, dã tâm cũng phát triển theo.
Nương nương trong cung thì thủ thỉ bên gối thổi gió bên tay, các huynh đệ ra sức mách lẻo hắn.Suy cho cùng, phụ hoàng phải nghi ngờ kiêng kỵ thì bọn họ mới có cơ hội.Nhìn chung trong lịch sử, hoàng đế tuổi già đa nghi thái tử đang độ trẻ trung, rất ít thái tử có thể sống sót đến bước cuối cùng.Triệu Tông cong môi cười lại rất lạnh lẽo…Thần phi không thấy tin vui Tiêu thị nữ vào cung, cũng không thấy cảnh tượng phụ tử tranh chấp mà bà ta mong chờ.
Uổng công bà ta dồn sức thuyết phục cửa quốc sư, sao có thể để mình làm vai ác được, lỡ như Tiêu thị nữ và thái tử biết bà ta châm ngòi thổi gió, không dám oán trách hoàng đế nên tất nhiên sẽ chuyển sang hận hai mẫu tử họ.
Trước mắt nhi tử chưa đủ lông đủ cánh, mẫu tử họ còn cần khiêm tốn giấu tài nên không thể ngoi đầu lên.May mà có thể tán gẫu chuyện tốt của nhi tử bà ta xem như an ủi, nhưng Thần phi rất tiếc khi mất một cơ hội tốt để chỉnh thái tử.
Nếu Tiêu thị nữ chưa dứt tình vào cung kết hợp với thái tư lòng vấn tơ vương thì mới tuyệt.A Ngư vẫn chưa biết mình suýt chút phải tiến cung làm thê thiếp cho một lão già, nếu biết nàng không ngại nhúng tay vào nhân quả để chơi chết lão già muốn ăn cỏ non này.A Ngư không biết gì đón hai vị khách quý, Triệu Tông dẫn Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử vào ngự điền.Triệu Tông nói việc chuyển ngự điền cho Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử.A Ngư mỉm cười ồ lên.Triệu Tông thấy sắc mặt nàng bình thường, bỗng hơi sốt ruột, mình vì nàng mà cố ý đắc tội phụ hoàng nhưng nàng lại không tim không phổi.
Dù không tiện thể hiện vẻ tiếc nuối nhưng dù gì cũng nên ngạc nhiên, xem như không uổng công họ đã hợp tác suốt một năm.Tứ hoàng tử cười tủm tỉm: “Sau này nhờ huyện chúa chỉ giáo nhiều hơn.”A Ngư nói: “Không dám nhận hai chữ chỉ giáo.”Tứ hoàng tử khen A Ngư một tràng.A Ngư ngại ngùng khiêm tốn, cũng trả lễ khen Tứ hoàng tử một tràng.Triệu Tông nhìn hai người, trông không khí cũng hòa hợp.Bát hoàng tử lạnh lùng nhìn, không hiểu tại sao một người chưa bao giờ bị đánh mắng dạy dỗ lại có thể tài năng đến vậy.
nếu Tiêu Nhã Du không phải cải tiến phương pháp gieo trồng tăng sử lương sản xuất thì dù nàng có là đại tài nữ thì tình hình Nhã Quân cũng sẽ không khó khăn đến vậy.Có thể bởi vì Tiêu Nhã Du có công với dân với nước, mọi người cảm động đến rơi nước mắt nên càng đồng cảm và phẫn nộ với tình cảnh của nàng hơn.
Người Chu gia trở thành con chuột mọi người đòi đánh, Nhã Quân vô tội cũng bị đánh đồng, lúc nào cũng bị sỉ nhục.
Nhưng việc tráo con năm đó lại không phải Nhã Quân chủ động bò qua yêu cầu đổi, thậm chí nếu không phải được Tĩnh Hải Hầu phu nhân phát hiện kịp thời, có thể Nhã Quân đã chết non nơi hoang dã.A Ngư và Tứ hoàng tử đang thổi phồng lẫn nhau, từ khóe mắt nàng thấy Bát hoàng tử, âm thầm cười giễu, thấy nàng ngứa mắt đúng không, có ngon thì cắn nàng đi! Nghĩ đến hắn không còn tương lai xán lạn như kiếp trước là A Ngư lại thấy thoải mái, muốn đổi đời thì trừ phi nàng chết.Cố chịu đựng sự không vui, Bát hoàng tử mỉm cười khách sáo vài câu.A Ngư cũng nói vài ba câu, thái độ không nhiệt tình bằng khi nói chuyện với Tứ hoàng tử.Ai ở đây cũng tinh tường, sao lại không nhận ra.Triệu Tông biết nàng như vậy là do Tiêu Nhã Quân, nghĩ thầm dù sao nàng cũng còn nhỏ, vẫn chưa thuần thục kiểm soát biểu cảm, nhưng với danh tiếng bây giờ của nàng, cũng sẽ không có người nào vì một chút "lỗi nhỏ" này mà hỏi tội nàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook