Sau này thấy bà ta vẫn hết sức bảo vệ Tiêu Nhã Quân, cũng là điều dễ hiểu, dù sao cũng là tự mình một tay nuôi lớn, nảy sinh tình cảm.Chỉ vì đau lòng cháu gái, mà không gần gũi với cháu gái, thậm chí mặt mũi cũng không giữ được, như vậy có chút không rõ ràng.Nếu là họ, thì đã bù đắp thật tốt cho đứa cháu gái này, đặc biệt là nàng còn rất có bản lĩnh, cưng chiều một chút cũng chẳng là vấn đề gì cả.Ngày đại hỷ, mọi người cũng thiện lương không gây thêm rắc rối trong đại thọ của bà ta, bèn đổi chủ đề.Nhưng lại có một người rất không cam lòng - Bạch lão phu nhân.

Từ khi còn ở khuê các, Bạch lão phu nhân và Tiêu lão phu nhân đã nảy sinh mâu thuẫn, so dung mạo của mình, so tài hoa rồi so cha và anh, sau khi xuất giá thì so trượng phu và con trai con gái, già rồi thì so cháu trai cháu gái.So năm mươi năm, vẫn không so ra cao thấp, hai người đã so với nhau hơn nửa đời người.


Cho đến khi cháu trai thứ ba của Bạch lão phu nhân không biết cố gắng, nhìn trúng Tiêu Nhã Quân và cầu hôn nàng ấy.

Chịu không nổi sự năn nỉ của cháu trai bảo bối, Bạch lão phu nhân đã chịu thua Tiêu lão phu nhân và ngỏ lời cầu hôn, nhưng không ngờ lại bị Tiêu lão phu nhân đuổi về.Bạch lão phu nhân tức giận, nhưng hiện tại lại mừng rỡ, nếu có hôn ước thì nên thực hiện hôn ước hay nên giải trừ hôn ước đây? Sau khi kết hôn với một tội nhân, thì trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, nhưng giải trừ hôn ước thì lại trở thành kẻ bội tín chê nghèo yêu giàu.Bạch lão phu nhân thật sự muốn cảm ơn sự kiêu ngạo của Tiêu lão phu nhân vào năm ngoái.“Bát nha đầu nhà ngươi xinh đẹp lại có bản lĩnh, ngưỡng cửa sắp bị những người đến cầu thân san bằng nhỉ.” Bạch lão phu nhân cười tươi nói.Mặc dù cháu gái của Tiêu lão phu nhân hơn hẳn cháu gái của bà ta, nhưng Tiêu lão phu nhân lại không thích đứa nhỏ này, đấu với nhau năm mươi năm, sao bà ta không hiểu rõ làm cách nào để chọc vào phổi của Tiêu lão phu nhân chứ.Tiêu lão phu nhân: “Ta vẫn luôn ở trong biệt trang của mình để tịnh dưỡng, cũng không rõ ràng lắm.”“Năm xưa đứa nhỏ này chịu tội, lão tỷ tỷ phải quan tâm nhiều hơn, đừng yêu cầu mọi thứ đều phải hoàn hảo, như vậy mới không làm nhục một thân bản lĩnh của Bát cô nương.”Tiêu lão phu nhân bật cười: “Đó là lẽ đương nhiên.”Tiệc mừng thọ kết thúc, Tiêu lão phu nhân một bụng lửa giận, tất cả những việc này đều do Bạch lão phu nhân gây ra, lão thái bà này, cố tình không để tiệc mừng thọ của bà ta được yên.Nhớ tới những gì Bạch lão phu nhân nói trong bữa tiệc, Tiêu lão phu nhân nổi giận, lại có người uyển chuyển nói về hôn sự của Tiêu Nhã Du, trong lòng Tiêu lão phu nhân lại càng cảm thấy khó chịu.Trước mắt, bà ta đúng là có một đứa cháu gái mà biết bao nhiêu người muốn cầu thân.

Trước kia Quân Nhi cũng vậy, nhưng bây giờ không có người hỏi thăm, mắt thấy đã sắp qua năm mới, nên làm thế nào cho tốt đây.Tiêu lão phu nhân lo lắng đến mức không ngủ được.Tiêu Nhã Quân trong biệt trang cũng trằn trọc, trở mình, trong bóng tối nàng ấy lấy ra một viên đá Vũ Hoa ở chiếc tủ bên cạnh giường.Trong đêm hè, bàn tay mát lạnh dần dần xoa dịu tâm trạng nóng nảy của Tiêu Nhã Quân.…Vào tháng bảy, lúa mì xuân trên ruộng thí nghiệm đã chín, với sản lượng trung bình tăng 10%.


Hoàng đế tự mình dẫn theo Bộ Nông Nghiệp đến sơn trang Thúy Vi.Hoàng đế mừng như điên, khen ngợi A Ngư không dứt lời, phá cách tấn phong làm huyện chúa.Chi nữ của ngoại thần được hưởng tước vị hoàng gia, ở Đại Tần xưa nay chưa từng có, nhưng lấy công lao của nàng, thật ra là đang bất lợi, nông nghiệp là nền tảng của đất nước, nếu là nam tử có được công lao này thì có thể vươn lên, đáng tiếc thân là nữ nhi, chỉ có thể lấy hư danh.Bởi vậy đối với việc hoàng đế phá lệ ban thưởng, mọi người không ai phản đối.

Bọn họ tranh nhau chúc mừng, khen Tĩnh Hải Hầu sinh được một đứa con gái như vậy, cha mẹ còn có thể đòi hỏi gì thêm nữa.Trong lòng Tĩnh Hải Hầu tràn đầy vui sướng, cố gắng kiềm chế để bản thân mình không cười quá đắc ý, vẻ mặt rụt rè khiêm tốn.A Ngư cong khóe miệng, tâm nguyện của nguyên thân, nàng đã hoàn thành hơn một nửa.Khi Tiêu lão phu nhân nhận được tin thì vô cùng chán chường, vậy mà nàng có thể gia tăng sản lượng lương thực.

Việc cải tiến dụng cụ nông nghiệp có thể khiến Tiêu Nhã Du nổi danh khắp thiên hạ, nhưng gia tăng sản lượng lương thực lại có thể khiến nàng vang danh thiên sử.Tiêu Nhã Du được nâng lên thần đàn, Quân Nhi sẽ bị đóng đinh trên cột, chịu sự thóa mạ của mọi người.Tiêu lão phu nhân nặng nề thở dài, không thể không đối mặt với sự thật phũ phàng: “Kinh thành này không có chỗ dung thân cho Quân Nhi nữa rồi.”“Thỉnh Hầu gia đến đây một chuyến.”Giọng nói của bà ta khàn khàn đau đớn.Tĩnh Hải Hầu dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp chuyện sau này của Tiêu Nhã Quân, cuối cùng hỏi ý kiến của Tiêu lão phu nhân.Cả người Tiêu lão phu nhân giống như già đi năm sáu tuổi, chăm chú lắng nghe.


Mấy năm nay, vốn riêng của Quân Nhi cộng lại cũng có một lượng tài sản không nhỏ, hơn một nửa vốn riêng của bà ta cũng thuộc về nàng ấy, trưởng tử tặng một trạch viện ba gian và hai giấy tờ nhà đất, Du thị cũng tặng một ít đồ vật cho tròn mười ba năm tình mẫu tử.Có những thứ này, mười đời Quân Nhi cũng xài không hết, nhưng mà những vật ngoài thân này có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, sau này nàng ấy sẽ không có người thân nữa.Khóe mắt Tiêu lão phu nhân sưng vù: “Qua trung thu rồi lại đưa con bé đi.”Tĩnh Hải Hầu đáp một tiếng, mẫu thân đã nói như thế, ông ấy cũng không đành lòng, bèn lên tiếng an ủi: “Mẫu thân nhớ con bé, có thể để con bé trở về một chút.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương