Nữ phụ không học tập sẽ chết
-
Chương 4:
Chương 4: May mắn thật sự
Người đàn ông trung niên mặc âu phục rất nhanh đi phát tấm thẻ cho bàn tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âu Dương Nguyệt các cô mở ra tấm thẻ tinh xảo của mình.
Ngoài bìa tấm thẻ là màu nước tím nhạt, bên trong chỉ có một con số thứ tự.
Xem ra số thứ tự là phát tùy ý.
Âu Dương Nguyệt là mười tám, Kiều Sơ Hạ là hai mươi ba, Đường Lăng là năm.
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch ngồi đối diện mình, “Cậu là bao nhiêu?”
Cô ấy không đợi Tần Tịch trả lời mà cười trước: “Nhà hàng và cả khách sạn này đều dưới sự quản lý của tập đoàn Lạc thị.”
Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt với ba người chị em của mình, nói có chút nghịch ngợm: “Các cậu biết Lạc thị chứ, con cưng của tin tức kinh tế tài chính và tin tức giải trí, phú khả địch quốc, ở dưới Lạc thị đó có vô số thương hiệu xa xỉ và mở chuỗi khách sạn khắp toàn thế giới.”
Kiều Sơ Hạ cũng hơi hơi mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đầu đến cuối Đường Lăng không có biểu lộ tình cảm, cô ấy tùy ý nhìn tấm thẻ một cái rồi đặt qua một bên.
Ánh mắt Tần Tịch đã quay trở lại trên màn hình di động lần nữa.
Đương nhiên cô biết Lạc thị.
Trong ba người có mặt…
Không!
Có lẽ ở nhà hàng này, kể cả tòa cao ốc của khách sạn, cũng tìm không ra được người thứ hai hiểu rõ người của Lạc thị như cô.
Lúc trước, ngoại trừ một vài cốt lõi cơ mật, Lạc Phỉ cũng không quá giấu cô về chút việc đó của tập đoàn Lạc thị.
Mí mắt Tần Tịch hơi khép lại, nghe Âu Dương Nguyệt nói thêm rằng: “Lạc thị xưa nay luôn tài đại khí thô(1), hôm nay không biết phần thưởng của rút thăm trúng thưởng này là cái gì. Tớ cũng có chút mong đợi rồi đấy.”
(1) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Kiều Sơ Hạ cười: “Có thể là chi phí của nhà hàng? Hoặc là một vài loại điểm tâm đặc sắc?”
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt hơi gật đầu, cô ấy nhìn về phía Tần Tịch và Đường Lăng, “Các cậu đoán là gì?”
“Từ nhỏ đến lớn vé số năm tệ tớ cũng chưa từng trúng được.” Đường Lăng nói: “Cho nên tớ không mong chờ.”
Tần Tịch cũng cười cười.
Cô không có hứng thú với hoạt động xổ số của nhà hàng, nhưng không muốn làm Âu Dương Nguyệt không vui.
Tần Tịch nói giỡn: “Phía sau khách sạn không phải là khu dân cư cùng tên sao? Tập đoàn Lạc thị tài đại khí thô, làm không tốt thì trực tiếp đóng gói tặng chung cư, hay là… biệt thự?”
“Vẫn là bảo bối Tiểu Tịch hiểu tớ!” Âu Dương Nguyệt cũng hùa theo câu nói giỡn của cô.
Bốn người cười nói vài câu, lực chú ý lại quay về trên đề tài Đường Lăng nói lúc trước.
Khu dân cư cùng tên kia trong miệng Tần Tịch, là khu dân cư chất lượng cao tập đoàn Lạc thị xây dựng cùng lúc với khi thi công khách sạn năm sao.
Một nửa khu dân cư là biệt thự, nửa còn lại là chung cư cao tầng.
Toàn bộ đều là các thiết bị lắp đặt hiện đại và tốt nhất, mua lại thì có thể dọn vào ở luôn.
Đương nhiên, khách sạn năm sao này nằm ở khu cực kì tốt ở thành phố A, khu dân cư ở bên cạnh vườn hoa lớn nhất thành phố A.
Thật sự vô cùng yên tĩnh, môi trường rất tốt.
Nhưng cũng tấc đất tấc vàng.
Tần Tịch các cô ở trường học cũng có nghe qua giá nhà ở đó, lúc bắt đầu phiên giao dịch đã là mấy khu dân cư có giá cả cao nhất thành phố A.
Rất nhiều người có lẽ một năm tiền lương cũng mua không nổi một mét vuông, cách cuộc sống Tần Tịch các cô quá xa.
Cô rất nhanh tập trung trung tinh thần lên trên tờ đơn đề tài Đường Lăng đưa cho cô xem.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Tần Tịch cơ bản đã xem xong tờ đơn.
“Rất thú vị.” Cô thở ra một hơi, lật lại về trang nhất, đưa điện thoại di động cho Đường Lăng, “Chẳng qua có hai chỗ, tớ cảm thấy có thể chỉnh sửa lại.”
Đã là bạn tốt, cô cũng không cần thiết giấu diếm.
Đường Lăng đã lấy giấy bút ra từ ba lô tùy thân, hay người sáp lại cùng nhau bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
“Học kì một, lúc học sinh học tế bào, cậu còn nhớ chúng ta thí nghiệm cái đó không.” Tần Tịch nói, vẽ ở trên vở, “Lần đầu làm xong quan sát chế phẩm của vi sợi thấy công suất rất thấp. Sau đó thầy để mọi người đi tra đầy đủ tư liệu, thời gian thuốc thử nhuộm màu thay đổi, mới tốt hơn rất nhiều.”
“Ừ.” Đường Lăng gật gật đầu.
“Bên trong cái đề tài này có điểm tương tự.” Tần Tịch lướt di động, “Tuy rằng tên không giống, nhưng mà bản chất không khác nhau lắm. Cho nên trong này, phương pháp thí nghiệm có thể sửa chữa một tí.”
Kiều Sơ Hạ và Âu Dương Nguyệt cũng nhanh chóng tham gia vào cuộc thảo luận.
Lúc trước trừ Tần Tịch chuẩn bị chuyển chuyên ngành ra, thì ba người trong kí túc xá các cô vốn là một nhóm.
Hiện tại cô không đi nữa, hiển nhiên sẽ gia nhập với các cô ấy.
Bốn người nói nói thảo luận, một lần nữa rất nhanh đã vạch ra một vài chi tiết trong đề tài.
“Ơ.” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, “Tiểu Tịch đã muốn gia nhập với chúng ta, chúng ta dứt khoát chơi lớn một chút.”
“Cậu muốn nói?” Lời nói của Đường Lăng sẽ không bao giờ thiếu ở sự việc liên quan đến học tập.
Cô ấy ngước mắt nhìn Âu Dương Nguyệt, hỏi: “Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta mà làm?”
“Đúng!” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, “Lúc trước là lo lắng kỹ thuật không qua được, có điều hiện tại bảo bối Tiểu Tịch đã trở về…”
Cô ấy chớp chớp mắt về hướng Tần Tịch: “Nếu như bảo bối cậu đi giúp đỡ phòng thí nghiệm của thầy Chiêm, chúng ta còn phải lo lắng vấn đề kỹ thuật sao? Thầy Chiêm cưng cậu ấy như vậy, chắc chắn biết gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời, có thể giúp sẽ giúp! Đúng không? Bảo bối~”
Tần Tịch không nhịn được mà hơi cười mỉm.
Thầy Chiêm trong miệng Âu Dương Nguyệt là một giáo viên dạy tổ chức phôi thai học của bọn họ.
Thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nhưng là người rất tốt.
Đối với sinh viên sẵn lòng học tập thì thật sự tốt không còn gì để nói.
Trong lớp, Tần Tịch là người duy nhất đạt điểm tối đa môn tổ chức phôi thai học, cả hai điểm lý thuyết và thực hành đều tối đa.
Thi thực hành kết thúc, thầy ấy đã hỏi Tần Tịch ngay có muốn đi hỗ trợ phòng thí nghiệm của thầy ấy không.
Tần Tịch biết, thầy nói giúp đỡ chỉ là cách nói tương đối dễ nghe.
Trên thực tế chính là cho cô cơ hội, tham gia vào nghiên cứu khoa học càng sớm thì càng uyên bác.
Bởi vì khi ấy cô đã chuẩn bị đơn xin chuyển chuyên ngành, cho nên đã uyển chuyển từ chối ý tốt của thầy Chiêm.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất áy náy và hối hận.
“Cũng không biết thầy Chiêm còn muốn thu nhận đứa học trò ngỗ nghịch tớ không.” Tần Tịch nói: “Có điều tớ sẽ cố gắng tranh thủ!”
“Yên tâm đi, con người thầy Chiêm rất tốt.” Kiều Sơ Hạ an ủi cô, “Thầy ấy biết cậu không chuyển chuyên ngành, sẽ chỉ rất vui mừng, sẽ không trách móc cậu.”
“Đúng đúng.” Âu Dương Nguyệt cũng nói: “Cậu đừng lo lắng. Tớ nói cậu hay, gặp thầy Chiêm thì trước hết cậu cứ khóc. Vừa khóc vừa nói: Thầy Chiêm, em sai rồi, học trò ngỗ nghịch không nên phản bội tổ chức, hu hu hu. Hãy thuộc lòng rồi đọc mười lần lời thề Hippocrates(2), xin thề một lòng nhiệt huyết hướng đến viện lâm sàng của trường ta. Một giây liền tha thứ cho cậu thôi.”
(2) Lời thề Hippocrates: Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.
Đúng vậy.
Tần Tịch vừa cười với Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ các cô vừa than nhẹ một tiếng trong lòng.
Bên cạnh cô thật sự có quá nhiều người rất tốt, ngày trước cô thật sự là bị quỷ ám rồi.
Thực ra có hệ thống thì làm sao.
Đời người, vốn là nên nắm giữ vào điều khiển trong tay mình.
Bốn người nói nói thảo luận, trong nháy mắt đã trôi qua nửa giờ.
Trên cuốn vở của Đường Lăng đã ghi chép lại ý tưởng mới của bốn chị em, chỉ đợi đến khi trở về sắp xếp lại lần nữa, bổ sung một vài chi tiết, là có thể làm thành hồ sơ dự tuyển mới nộp lên.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Lăng thu vở xong, chuẩn bị cầm lấy cặp lên.
“Được!” Âu Dương Nguyệt hình như cũng quên mất việc xổ số của nhà hàng, “Đêm nay chúng ta cũng đừng đi hát karaoke nữa. Về sau cơ hội còn nhiều, hôm nay thuê phòng, cả đêm làm nó!”
“Được.” Tần Tịch nhếch miệng cười khẽ.
Làm nó trong miệng Âu Dương Nguyệt, chính xác là nói các cô chuẩn bị tài liệu dự tuyển cho đề tài.
Đừng nhìn cô ấy ngày thường không cẩn thận, thích cười đùa.
Dáng vẻ kiên trì nghiêm túc cũng rất đáng sợ.
Bốn người lập tức thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị tính tiền rời đi.
Người phục vụ nhanh chóng cầm thẻ tín dụng của Âu Dương Nguyệt đi.
Đúng lúc này, cô gái trẻ tuổi biểu diễn đàn hạc vừa mới chơi xong một khúc, đứng lên hơi cúi chào với xung quanh, rời khỏi sân khấu ở trung tâm nhà hàng.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục ban nãy mới phát cho Tần Tịch các cô tấm thẻ xố số, cũng là giám đốc của nhà hàng đi lên.
“Các quý ông, các quý bà, buổi tối tốt lành.” Giám đốc nhà hàng đứng ở nơi đó mỉm cười, “Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm khai trương của nhà hàng. Trong một năm đã qua, dưới sự ủng hộ giúp đỡ của mọi người, nhà hàng bắt đầu từ con số 0, đã đạt được những thành tích không tồi.”
Ông ấy cũng không lải nhải lắm điều: “Đương nhiên, đêm nay không phải là hội nghị thường kỳ của khách sạn, chắc hẳn mọi người cũng sẽ không thích nghe tôi đọc về những số liệu kinh doanh của nhà hàng, nói mấy lời nói khách sáo, chúng ta nói ngắn gọn.”
Lúc này phần lớn khách đến nhà hàng đã dùng bữa xong.
Có vài người tò mò, có vài người yêu thích và ủng hộ nhà hàng.
Dĩ nhiên cũng có người thật sự muốn tham gia xổ số.
Tóm lại, hết đại đa số đều ở lại, cầm tấm thẻ giám đốc phát cho bọn họ, chờ hoạt động kỷ niệm lúc này.
Nghe thấy giám đốc nói thế, các khách hàng cũng phát ra một trận tiếng cười đầy ý tốt.
Giám đốc nhà hàng đợi khoảng nửa phút, lúc này mới mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Đêm nay, nhà hàng chúng tôi cũng học tập xổ số may mắn trên mạng.”
Ông ấy cười, tiếp tục nói: “Đêm nay, chỉ có một vị khách may mắn. Vậy, vị khách may mắn này, sẽ nhận được cái gì đây?”
Nói tới đây, ông ấy cố ý thừa nước đục thả câu, cười nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới lại nói: “Tha thứ cho tôi thừa nước đục thả câu, trước tiên chúng ta quay xổ số trước.”
Giám đốc nhà hàng nói xong, nghiêng người nhìn về phía sau lưng.
Ở đó có một cái màn hình điện tử thật lớn, thỉnh thoảng sẽ phát một vài video.
Trên màn hình bây giờ là chương trình xổ số thật lớn, bên trong quả cầu rút thăm trong suốt là rất nhiều quả cầu không nhìn thấy rõ số thứ tự.
Giám đốc nhà hàng tiếp tục nói: “Bắt đầu thôi.”
Ông ấy vừa dứt lời, quả cầu nhỏ liền nhanh chóng đảo lộn.
Cuối cùng, một quả cầu nhỏ lăn xuống dưới quả cầu trong suốt.
Nhưng mọi người vẫn không thấy rõ con số trên đó.
“Bây giờ, người may mắn đã xuất hiện!”
Tuy rằng vẫn chưa chính thức công bố con số trên quả cầu nhỏ nhưng đã được xác định.
Giám đốc nhà hàng lấy ra một tấm thẻ: “Hiện tại, trước khi tôi công bố quý ông hay quý bà may mắn sẽ nhận được giải thưởng trong đêm nay.”
Ông ấy họ nhẹ một tiếng, bắt đầu đọc ra: “Hạng nhất, quý ông hay quý bà này, sẽ nhận được tất cả quần áo, giày và túi cách của những thương hiệu dưới trướng của Lạc thị…”
Giọng điệu của giám đốc nhà hàng hơi mệt mỏi: “Dịch vụ khách hàng quần áo, giày và túi xách cả đời, không giới hạn số lần hàng năm.”
“Xôn xao——” Chỉ là hạng nhất đã khiến cho mọi người xung quanh bàn tán.
Cho dù là người giàu có, nghe thấy giải thưởng cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động.
Dưới trướng Lạc thị có rất nhiều thương hiệu xa xỉ, tiếng tăm lừng lẫy khắp thế giới.
Vô số thương hiệu quần áo, giày và túi xách ở dưới.
Có thể nói bắt đầu từ trẻ sơ sinh, mãi đến khi bạn chết, mỗi độ tuổi, đều có thương hiệu quần áo, giày và túi xách thích hợp với bạn.
Dịch vụ khách hàng không giới hạn số lần này, chẳng khác nào là bao quần áo, giày và túi xách cả đời cho vị khách may mắn.
Hơn nữa người ta chưa nói giới hạn thương hiệu.
Nói cách khác, chỉ cần là thương hiệu thuộc Lạc thị, đều có thể cung cấp quần áo, giày và túi xách cho vị khách may mắn này.
Nếu người trúng thưởng là một cô gái trẻ, e rằng sẽ thật sự vui đến phát khóc mất!
Âu Dương Nguyệt cũng không nhịn được mà trợn to mắt nhìn, không dám tin mà nhìn giám đốc nhà hàng kia: “Trời!”
Cho dù gia cảnh giàu có như cô ấy cũng không nhịn được mà líu lưỡi: “Đây chính là… bỏ hết cả vốn liếng à. Người trúng thưởng, đây là may mắn thật sự! Với lại…”
Cô ấy có chút không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Tần Tịch các cô, chớp chớp mắt: “Vừa rồi tớ không nghe nhầm chứ? Không ngờ chỉ hạng nhất này…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook