Chương 30
“Hả?” Lương Thu Thu chần chờ nói: “Em có hẹn ăn tối với bạn trai rồi, em không đi đâu ạ.”
Cô ấy hơi không nỡ nhìn Tô Triệt.
Tần Tịch đứng bên cạnh nhìn không được cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nhất là người có diện mạo với khí chất khiến người ta thoải mái như Tô Triệt, còn là loại hình đặc biệt.
Nhưng mà tình cảm của đàn chị với bạn trai rất sâu đậm.
“Tần Tịch, em đi với mấy đàn anh đi.” Lương Thu Thu quay đầu nói với cô: “Dù sao buổi tối cũng không có việc gì.”
“Em cũng không đi đâu ạ.” Tần Tịch lắc đầu.
Ánh mắt cô lướt qua Tô Triệt nhìn về phía đàn anh của mình: “Em thay đàn anh trực phòng thí nghiệm đi ạ.”
Tần Tịch dừng lại một chút, ra vẻ ngoan ngoãn: “Dù là trực ở đây cũng không có tác dụng gì lớn. Ít ra thì lúc có vấn đề gì xảy ra có thể gọi cho đàn anh ngay. Buổi sáng đàn anh có đưa em mấy tài liệu em còn chưa đọc. Đúng lúc có thể lợi dụng thời gian này xem qua.”
“Ai da, ngoan quá đi.” Lương Thu Thu duỗi tay xoa đầu Tần Tịch.
Mũ của cô còn chưa tháo xuống, rất nghe lời của Ngô Hi Ngạn, vén hết tóc vào trong mũ.
“Thảo nào đàn anh thương em thế, cả đàn chị đây cũng cảm thấy đàn em này đáng yêu chết mất thôi.” Lương Thu Thu lại nói lại xoa xoa đầu cô.
Ngô Hi Ngạn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Cũng được.”
Anh không phải là không thể rời phòng thí nghiệm nửa khắc.
Bây giờ mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo, cho dù anh có đi đâu mấy ngày cũng không sao.
Huống chi chỉ là ăn một bữa cơm thôi.
Ánh mắt Ngô Hi Ngạn lạnh nhạt liếc qua mặt Tần Tịch, mặt không cảm xúc: “Vất vả cho em rồi.”
“Như vậy sao….” Tô Triệt buông tay, “vậy hết cách rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta mỉm cười nhìn Tần Tịch, “Đành phải chờ hai bạn học lần sau có thời gian rảnh, lại mời hai bạn đi ăn cơm.”
“Các anh đi mau đi.” Tần Tịch vẫy tay với Tô Triệt và Ngô Hi Ngạn.
Cô và Lương Thu Thu nhìn theo bóng hai người đi xa.
Vóc dáng của Ngô Hi Ngạn và Tô Triệt đều cao, dáng người cũng đẹp.
Sống lưng thẳng tắp, chân dài miên man.
Ngô Hi Ngạn tự mình đi thay quần áo. Tần Tịch đã nhiều lần nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng, hiếm khi thấy anh mặc tây trang đi giày da, nhịn không được nhìn chằm chằm hồi lâu.
“Em gái? Em gái!” Lương Thu Thu kéo mũ trên đầu Tần Tịch xuống.
Sau đó cô ấy duỗi tay, quơ quơ trước mặt cô: “Hoàn hồn.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo cánh tay Tần Tịch, kéo cô đến phòng nghỉ, trêu chọc cô: “Tiếc thế cơ à, sao không đi theo đi?”
“Cũng có tiếc gì đâu.” Tần Tịch nói: “Chỉ là chưa gặp qua dáng vẻ này của đàn anh bao giờ. Cái đẹp ý mà, ai mà chả không nhịn được nhìn lâu lâu thêm tí chứ.”
Cô cười cười với Lương Thu Thu: “Đàn chị không phải cũng giống thế sao, nhìn chằm chằm Tô Triệt khiến người ta cũng ngại đó thây.”
Lương Thu Thu cười he he nói: “Tô Triệt? Tô Triệt là ai? Hóa ra có quen biết à?”
Cô đã cởi áo blouse trắng ra, nhìn nhìn gương trong phòng nghỉ chỉnh trang lại đầu tóc: “Ôi tóc của tôi!”
Lương Thu Thu muốn tuyệt vọng luôn: “Hôm qua mới uốn xong, em nhìn xem này, sao có thể để người ta thấy được chứ?”
Tóc của cô bị mũ đè ép một ngày, giờ rối một nùi dính vào trán, có vài sợi còn cong cong queo queo.
Tần Tịch quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái.
Lúc mới gặp vào buổi sáng, mái tóc khí chất ngời ngời của đàn chị này giống như đã có từ mấy đời.
“Phụt….” Cô nhịn không được cười thành tiếng, sau đó nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lương Thu Thu thì nhanh chóng kiềm chế lại: “Ừm… khụ khụ….”
Cô đi qua giúp cô ấy sửa sang lại mái tóc: “Chỗ này sửa lại chút chút, thật ra nhìn cũng được mà.”
“Được cái mốc-xì ấy!” Lương Thu Thu bĩu môi, học cách nói của Ngô Hi Ngạn: “Lương Thu Thu, nói em đó, nhét hết tóc mái vào, không được để một sợi rớt ra ngoài…… Aiz, chị nói á đàn em.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Tần Tịch: “Em mới đến phòng thí nghiệm, sẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của đàn anh Ngô mê hoặc tâm trí, cũng dễ hiểu thôi! Dù sao chúng ta cũng là người từng trải. Lúc trước cũng bị khuôn mặt kia của đối phương mê hoặc. Chỉ là cũng đã một tháng rồi, vẻ thu hút này của đàn anh Ngô cũng sớm bị anh ấy mài cho hết nhẵn rồi. Sao em vẫn còn chấp mê bất ngộ vậy?”
“Dan anh Ngô cũng khá tốt mà.” Tần Tịch nói: “Học thuật thì xuất sắc, làm người cũng công chính liêm minh, đối xử với đàn em cũng rất kiên nhẫn với chăm sóc nữa. Em cũng không có ý gì khác với anh ấy, chỉ hai điểm này thôi thì anh ấy có mài một vạn năm cũng không mòn được hình tượng của mình.”
“Được rồi, được rồi.” Lương Thu Thu bĩu bĩu môi, “Vậy thì em ở lại trông coi phòng thí nghiệm cẩn thận cho đàn anh Ngô đi.”
Cô ấy cào cào tóc mái của mình, tuyệt vọng nhìn vào gương liếc mắt một cái: “Chị đây đi hẹn hò.”
Lương Thu Thu nhịn không được rủa thầm: “Mong là đừng phải một lần cuối cùng!”
“Không đâu.” Tần Tịch cười: “Trong mắt anh Lục, chị có ra sao cũng là đẹp nhất.”
Rất nhanh Lương Thu Thu đã đi mất.

Chỉ còn mình Tần Tịch ở lại trong văn phòng của phòng thí nghiệm.
Khuôn viên đại học A, các nhà ăn cũng có có dịch vụ giao hàng tận nơi, Tần Tịch gọi bánh bao nhỏ với cháo, để người ta giao hàng qua đây.
Trong lúc chờ bữa tối giao tới, cô lấy mấy chương luận văn lúc sáng Ngô Hi Ngạn đưa cho cô ra, chăm chú xem.
Vì là tài liệu chuyên ngành nên cô đọc rất chậm.
Một chương ngắn ngủi chỉ có 8000 chữ hán, thỉnh thoảng còn có mấy thuật ngữ chuyên ngành mà cô chưa gặp qua bao giờ.
Tần Tịch vừa xem vừa phải tra tư liệu.
Hơn nửa tiếng trôi qua còn chưa xem hết một mục.
Cô đọc rất nghiêm túc, thì một hộp cơm được đựng trong túi nilon nhẹ nhàng được người ta đặt lên bàn.
“Cảm ơn.” Mắt Tần Tịch vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy mỏng trước mắt kia, thuận miệng nói: “Làm phiền rồi.”
Lúc đặt cơm đã trả tiền trước rồi, cô duỗi tay mở túi ra, lấy một hộp cháo trên cùng ra.
Trong văn phòng lại an tĩnh như trước.
Bạn học giao cơm tối đến cũng không quấy rầy cô, chắc là tự mình đi rồi.
Tần Tịch đặt luận văn sang một bên, mở nắp hộp cơm được đóng gói cẩn thận ra.
Trong nháy mắt mở nắp hộp ra, mùi hương nhàn nhạt nhiễm vào không khí cứ thể tràn vào khứu giác cô.
“Thơm quá.” Lực chú ý vào mấy trang giấy đều bị mùi hương ngào ngạt này kéo lại, cô nuốt nước bọt.
Là cả ngày nay bận quá nên đói bụng tới mù mờ à?
Cháo nhà ăn nấu, đã trở nên tươi ngon như vậy từ lúc nào thế?
Cô cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía chén cháo kia.
Gạo trắng tinh trong suốt vừa nhìn là biết được nấu đến nhừ.
Bên trong còn có trộn với nõn tôm bóc vỏ và cồi sò.
Bên trong túi còn để sẵn muỗng ăn cháo, lúc Tần Tịch lấy ra có chút ngẩn ngơ.
Muỗng nhỏ màu trắng đáng yêu lại tinh xảo, hoàn toàn không thể so sánh với muỗng nhựa nhà ăn thường dùng.
Bây giờ cô mới nhận ra, ngay cả tô cháo kia, đóng gói cũng không phải là cách đóng gói thông thường.
Thẩm mỹ bên ngoài rất tốt, không giống như đồ hộp, càng giống như là một hộp giữ nhiệt chuyên dụng vậy.
“Ặc….” có ngu ngốc đến đâu Tần Tịch cũng phát hiện ra có gì đó sai sai.
Huống chi trong túi cũng không có bánh bao nhỏ mà cô gọi.
Trong túi cũng còn đặt bốn hộp giống như hộp cháo kia, lần lượt từ trên xuống đựng sủi cảo, xương sườn hầm khoai môn, một hộp rau nhỏ ăn kèm với cháo, còn có một hộp chả giò chiên giòn rụm.
Hộp rau nhỏ cũng không phải là rau muối bình thường.
Là đậu Vân Nam tươi ngon, nấm kim châm và nấm Khẩu Bắc trộn với nhau, nhìn qua rất là tươi mát ngon miệng.
Giao hàng lộn rồi sao?
Chắc chắn là giao nhầm rồi!
Tần Tịch vội vàng đóng nắp hộp cháo lại, cất mọi thứ về như trước.
Cô vừa lấy điện thoại ra định gọi cho bạn học mới giao cơm vừa rồi, vừa nghĩ chắc đối phương cũng chưa đi xa đâu, thế là cầm lấy cái túi chạy ra ngoài định đuổi theo.
“Bạn học.” Điện thoại được kết nối rất nhanh: “Hình như bạn giao lộn phần cơm của người khác cho mình rồi?”
Tần Tịch hỏi: “Tớ gọi là một phần cháo trắng hột vịt bắc thảo bình thường với bánh bao nhỏ, mua của nhà ăn khu đông lầu một. Hai món tổng cộng có 9 tệ thôi. Cậu giao hàng không đúng rồi.”
Bên kia điện thoại im lặng một lát.
Sau đó đối phương chần chờ mở miệng: “Bạn học…”
Bạn học đưa cơm nói: “Bạn gọi hai món 9 tệ kia đúng rồi. Nhưng mà giờ vẫn còn ở chỗ mình, mình chuẩn bị đến tòa nhà thí nghiệm rồi, chừng nửa phút nữa là giao hàng cho bạn được.”
Tần Tịch ngẩn người ra.
Cô cúi đầu nhìn túi mình đang cầm trên tay, đúng là không phải sản phẩm của nhà ăn.
Lúc nói chuyện, cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ.
Một nam sinh mặc áo hoodie đen giơ túi trong tay đang cầm cho Tần Tịch.
Cậu ấy cũng lắc điện thoại trong tay với cô, cúp máy nói: “Ừm, cháo với bánh bao của cậu.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch hoảng hốt nhận lấy.
Vậy một túi bữa tối khác, là ai đưa tới ta?
Cô đặt hết mấy thứ lên bàn, chờ bạn học kia đi rồi, nghĩ nghĩ, nhanh chân bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Giờ đã là tháng mười, chiều tối trời đã tối đen.
Đèn đường trong khuôn viên đại học cũng đã sáng lên. Tòa nhà phòng thí nghiệm vốn dĩ nằm trong góc khuôn viên, xung quanh vắng lặng yên tĩnh, sẽ rất ít người tới đây.

Tần Tịch nhìn trái ngó phải, trừ bỏ bóng tối với rừng cây ra, không nhìn thấy thứ gì khác.
“Lạ thật.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Mấy thứ kia, lẽ nào là đưa cho đàn anh Ngô hả ta?
Nhưng người mang đồ ăn đến rõ ràng nhìn thấy mình ngồi ở đó mà, dáng người cô rất khác với Ngô Hi Ngạn, không thể nào đến cái bóng cũng nhận không ra mới phải.
Hơn nữa đối phương cũng không nói câu nào, để đồ xuống rồi đi luôn.
Sao cứ cảm thấy, kỳ kỳ thế nào ấy.
Tần Tịch về lại văn phòng, không dám ăn mấy món ăn không hiểu sao lại xuất hiện ở đây kia.
Cô vừa xem luận văn vừa giải quyết sạch sẽ cháo và bánh bao nhỏ mình gọi.
Khoảng chừng 8 rưỡi tối, Ngô Hi Ngạn về văn phòng lại.
Tô Triệt đưa anh về, lúc hai người lên lầu còn thảo luận cái gì đó.
“Bạn học Tần Tịch.” Nhìn thấy Tần Tịch ngoan ngoãn ngồi ở kia, Tô Triệt mỉm cười gật gật đầu với cô.
Ánh mắt anh ta cố định lên túi đồ ăn mà Tần Tịch không động qua kia: “Còn chưa ăn tối nữa hả?”
“Không phải.” Tần Tịch đưa cái túi cho Ngô Hi Ngạn coi: “Đàn anh Ngô, đây là đưa cho anh ạ?”
“Không phải.” Ngô Hi Ngạn liếc mắt, quyết đoán phủ định, “Tôi không gọi cơm hộp.”
“Vậy lạ quá đi, người giao hàng lúc đó đưa qua đây, chả nói câu nào để đó rồi đi. Lúc đó em đọc sách chăm chú quá, cũng không để ý xem người ta là ai.” Tần Tịch buông tay, “Vậy mấy thứ này xử lý sao giờ ạ?”
“Đây chắc là cháo của Minh Cảnh Hiên.” Tô Triệt nhìn kỹ, “Món cháo với điểm tâm ở đó nấu ngon lắm.”
Anh ta mỉm cười nhìn về phía Tần Tịch: “Người đưa tới, rất có tâm.”
Trong lòng Tần Tịch xao động.
Cô duỗi tay, lấy cái muỗng sứ trắng nhỏ ra.
Dưới đáy muỗi, đúng là có in một logo cái đình hóng gió.
Dưới mấy hộp đựng điểm tâm với cháo cũng thế.
Logo màu xanh nhạt không dễ phát hiện, tất cả đều được in lên đáy muỗng và hộp đựng.
Nếu không phải Tô Triệt nhắc, Tần Tịch vốn không để ý đến cái này.
Thảo nào cháo lại thơm như vậy.
Đây là một quán ăn dưỡng sinh kiểu Trung Quốc rất nổi tiếng ở thành phố A, kinh doanh đã hơn hai mươi năm rồi.
Đời trước, Tần Tịch đã được ăn qua một lần, đúng là khiến lòng người kinh động.
Cô đặc biệt thích điểm tâm kiểu Trung Quốc của nó, nhất là món chả giò chiên giòn với sủi cảo tôm.
Đến nỗi nước hầm xương sườn, vốn cũng là một trong những món ăn cô rất thích, nhà hàng này làm cũng ngon vô cùng.
Chỉ là sau khi trùng sinh, cô vẫn chưa đi ăn qua.
Một là vì nhà hàng này cách đại học A không phải là xa lắm, nhưng lái xe cũng phải mất hai mươi phút.
Còn một khía cạnh khác…..
Sắc mặt Tần Tịch từ từ lạnh xuống.
Cô rũ mắt, lông mi thật dài rủ xuống, che đi ánh sáng sắc nhọn trong mắt cô.
Nhà hàng này, Lạc Phỉ từng dẫn cô đi ăn rồi.
Bây giờ nhớ lại, chắc là đây là một trong những chuyện hiếm hoi, Lạc Phỉ quan tâm đến cô.
Tần Tịch thích cháo với điểm tâm của nhà hàng này, những lúc không quá bận rộn, Lạc Phỉ sẽ dậy sớm, sau đó đi đến nhà hàng này mua bữa sáng về rồi kêu cô dậy.
Đương nhiên……
Khóe môi Tần Tịch hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.
Khả năng lớn hơn là, Lạc Phỉ dùng cách không cần phải tốn quá nhiều tâm tư đi quan tâm cô, cô vẫn cứ khăng khăng một mực với hắn ta thôi.
“Vậy chắc là, giao nhầm thật rồi.” Tần Tịch lạnh nhạt nói.
Cô quay đầu cười với Tô Triệt và Ngô Hi Ngạn: “Nếu đàn anh đã về rồi, em cũng về ký túc xá đây ạ.”
“Ừm.” Ngô Hi Ngạn gật đầu.
Lúc Tần Tịch về ký túc xá, mọi người trong phòng đều ở đó.
Đường Lăng với Âu Dương Nguyệt đang chơi game online, Kiều Sơ Hạ cười cười đứng sau nhìn mấy cô chơi.
Nghe được tiếng mở cửa, ba người cùng nhau quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
“Bảo bối Tiểu Tịch, cậu về rồi đấy à?” Âu Dương Nguyệt vẫn như trước đây, là người đầu tiên mở miệng chào hỏi cô: “Đã ăn tối rồi nhỉ…. Cái đệt! Lăng tử, cậu đừng có lợi dụng thời cơ đánh lến tớ thế chứ.”

“Ha.” Đường Lăng cười hẽ một tiếng.
Có khúc nhạc như vậy đệm vào, rất nhanh hai người đã thôi không chơi nữa.
“Làm sao vậy chứ?” Âu Dương Nguyệt vẫn chưa đã ghiền, xoay người nhìn về phía Tần Tịch: “Sắc mặt tệ thế? Mệt lắm hả?”
“Ừ.” Tần Tịch lắc đầu, “Còn chịu được.”
Cô cầm quần áo của mình lên: “Tớ đi tắm một cái.”
Chờ cô tắm xong về lại ký túc xá, mấy người Âu Dương Nguyệt đã tắt máy tính, trở về chỗ của mình tự đọc sách.
Tuy là còn đang nghỉ nhưng cũng chỉ còn 1 ngày nữa là đi học.
Mà vừa mới đi học, mấy thầy cô chuyên ngành thích nhất là cho bài tập ôn tập cao như núi.
Tần Tịch cũng cầm sách lên, ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn mãi một trang sách chừng mười phút, một chữ cũng không đi vào đầu cô nổi.
Đây là tình huống rất hiếm khi xảy ra với Tần Tịch.
Trong lòng cô sinh ra cảm giác bực bội.
Càng như này càng học không vào.
Đối mặt với Tạ Liên Thành, Tần Tịch cảm thấy mình có thể khống chế cảm xúc rất tốt.
Nhưng là Lạc Phỉ……
Có lẽ bởi vì tình cảm trước đây quá mức chân thành.
Nói là chìm vào vũng bùn, khắc cốt ghi tâm cũng không nói quá.
Mỗi khi nhớ đến những chuyện có liên quan đến hắn, cô sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một bữa tối của Minh Cảnh Hiên, một hộp cháo, một món chả giò với sủi cảo tôm cũng có thể khiến cô bực bội đến nông nỗi này.
Tần Tịch đột nhiên đứng lên!
—— Thế này không được!
Mấy bạn cùng phòng cô cũng bị hoảng sợ, lũ lượt nhìn về phía cô.
“Bảo bối Tiểu Tịch?” Âu Dương Nguyệt lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng cũng nhìn cô, trong mắt lọ rõ lo lắng.
Kiều Sơ Hạ trực tiếp bước lại.
Cô duỗi tay sờ sờ trán Tần Tịch: “Có phải trong người khó chịu không? Tiểu Tịch?”
“Mình không sao.” Tần Tịch lắc đầu.
Cô lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Ngô Hi Ngạn, “Đàn anh Ngô, mai em xin nghỉ một ngày, không đến phòng thí nghiệm đâu ạ.”
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ngô Hi Ngạn trả lời Tần Tịch rất nhanh.
Giờ đã 10 giờ rồi, chắc là anh cũng không làm việc nữa đâu.
Tần Tịch hít một hơi thật sâu, leo lên giường: “Mình ngủ trước đây.”
Ngày hôm sau cô dậy thật sớm.
Ba người còn lại trong ký túc xá còn đang ngủ, Tần Tịch đã đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Cô gọi xe, đi thẳng đến Minh Cảnh Hiên.
Chả giò chiên giòn, cháo tôm tươi cồi sò, rau ăn kèm tươi xanh ngon miệng, còn có sủi cảo nhân tôm nồng đậm vị tiên hương đáng yêu vô cùng.
Cuối cùng thêm một bát canh xương sườn chưng.
Bữa sáng của Minh Cảnh Hiên hương sắc vị đều đầy đủ, Tần Tịch cũng ăn một bữa thỏa mãn.
Rất nhanh mấy món ăn đã được cô ăn sạch bách.
Lúc Tần Tịch rời khỏi Minh Cảnh Hiên, gọi xe đi ra phía ngoại thành thành phố A.
Trong đó có một khu công viên giải trí nổi tiếng nhất được xây dựng từ lâu đời, cũng từng là nơi mà cô thích đi đến nhất.
Lúc Tần Tịch đến, đúng lúc công viên mở cửa.
Cô mua một tấm vé, xuôi theo dòng người đi vào trong.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, du khách đến đây cũng ít đi nhiều rồi.
Nhưng vẫn rất đông đúc, trước những khu trò chơi hấp dẫn đoàn người xếp hàng từ sáng sớm đã kéo dài thật dài.
Tần Tịch không thích chen chúc, cô tránh khỏi đoàn người, đi đến những chỗ ít người hơn một chút chơi.
Vòng quay ngựa gỗ được thiết kế hoàn toàn dựa theo kiểu dáng trong đồng thoại.
Tạo hình đáng yêu, màu sắc sặc sỡ, khiến cho người ta nhìn là đã thấy tâm trạng vui vẻ.
Trò này có ít người xếp hàng chờ, rất nhanh đã đến lượt Tần Tịch.
Cô chọn bừa một con ngựa gỗ ngồi lên, rất nhanh, trong tiếng nhạc vui nhộn, vòng quay ngựa gỗ bắt đầu quay tròn.
Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía trước.
Nơi này, từng là nơi mà cô và Lạc Phỉ hẹn ước.
Lúc ấy, cô đã ngày càng hiểu hơn về Lạc Phỉ.
Biết từ lúc còn nhỏ, hắn đã từng đi theo mẹ mình sống lang bạt.
Cũng biết sự ấm áp duy nhất của hắn ta là mẹ cũng đã qua đời.
Còn biết hắn ta đã khổ cực thế nào.
Biết hắn ta cô độc, cũng biết sự kiêu ngạo và nơi mềm yếu nhất không muốn ai chạm đến của hắn.

……
Biết càng nhiều, Tần Tịch càng đau lòng.
Cô luôn thấy hắn ta không vui vẻ gì, cho dù lúc đó hắn đã hoàn toàn khống chế được Lạc thị, thanh trừ hết những người Lạc gia đối nghịch với hắn.
Trên mặt hắn an, vẫn không hề có nụ cười như trước.
Tần Tịch rất lo lắng, cũng rất quan tâm.
Vì thế vào một buổi sáng nọ, cô đã đưa hắn đến nơi này.
Đây là vương quốc mà hầu hết những đứa nhỏ đều mơ ước qua.
Cũng là nơi rất nhiều mộng tưởng được khai sinh.
Tần Tịch lôi kéo Lạc Phỉ chơi ở đây cả ngày.
Ở đây, hắn ta không phải là gia chủ mới nhậm chức của gia tộc Lạc thị.
Cũng không phải tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Hắn không cần phải toan tính, bày mưu lập kế, cũng không cần phải đối mặt với những chuyện anh lừa tôi gạt.
Hắn chỉ cần là chính mình.
Kể từ lúc công viên mở cửa, bọn họ đã chơi đến khi bóng đêm bao trùm lên vạn vật.
Chơi hết tất cả những trò chơi cảm giác mạnh, cuối cùng đi tới chỗ vòng quay ngựa gỗ này.
“Chơi hết cái này là có màn bắn pháo hoa rồi.” Tần Tịch còn nhớ rõ dáng vẻ Lạc Phỉ lúc bị cô ép buộc ngồi lên ngựa gỗ.
Cô thậm chí còn nhớ rõ bộ dáng bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều nhìn cô, nhún nhún vai ngồi lên ngựa gỗ của hắn.
Lạc Phỉ rất cao.
Chân dài ngồi lên ngựa gỗ cho con nít, đúng là không biết nên để ở đâu.
Tần Tịch ngồi bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ ấm ức bó tay bó chân đó, ngửa đầu cười nghiêng ngả.
Sau đó lúc âm nhạc vang lên.
Lúc cô đang cười vui vẻ, cổ đột nhiên bị người ta giữ lấy.
Lạc Phỉ nhướng người qua.
Ngay cả khi khuôn mặt phóng đại trước mặt cô, cô cũng không nhìn thấy một chút tì vết nào trên đó.
Lông mi dài, rậm của hắn ta rũ xuống, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười nhạo.
“Không có…….” Hắn ta lẩm bẩm đã mở miệng.
Vòng quay ngựa gỗ đã được lấp kín với những đứa trẻ đang hào hứng.
Rất nhiều nhóc đang nhìn Lạc Phỉ.
Nhìn cái anh trai xinh đẹp này, có chút ấm ức đang ngồi kia.
Trên mặt lũ nhóc đều nở nụ cười thiện ý xán lạn.
Sạch sẽ, không có một tia tạp chất.
Tần Tịch vừa định nói, không có ai cười anh đâu.
Giọng nói của cô, đã bị nụ hôn mạnh mẽ của Lạc Phỉ chặn lại.
Vòng quay ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn.
Âm nhạc vui nhộn vang lên.
Tần Tịch lại thấy mình không nghe được gì cả.
Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, âm thanh, ánh sáng cảnh vật trong thế giới này dường như biến mất hết.
Cô ngơ ngác mở to hai mắt, nhìn Lạc Phỉ đang rất gần mình.
Lông mi đối phương dài như vậy.
Đôi mắt thâm thúy sáng ngời như thế.
Trong đáy mắt hắn ta còn nhộn nhạo ý cười nhàn nhạt.
Sau đó Lạc Phỉ buông Tần Tịch ra, giống như không có chuyện gì ngồi về chỗ cũ.
Tay chân hắn vẫn cứ co quắp ngồi đó.
Nhìn qua lại không thấy uất ức nữa.
“Em qua đây với anh.” Hắn ta nói: “Không thể để mình anh bị cười được.”
Tần Tịch nhớ rõ, ngày đó trên bầu trời đêm, có rất nhiều ngôi sao lấp lánh.
Bầu trời đêm thực đẹp.
Công viên đèn đuốc rực rỡ.
Sau đó, lúc pháo hoa nở rộ trên không trung, cũng làm cho vạn vật nhiễm lên sắc thái mộng ảo.
Chỉ là pháo hoa rực rỡ và sao trời lấp lánh, đều xa xôi không thể nào chạm tay tới được.
Dưới bầu trời đêm, trên mặt của thanh niên cuối cùng cũng có nụ cười khiến cô rung động.
Cô nhìn vào đôi mắt hắn ta, trong lòng pháo hoa nổ chập chùng.
Khi đó Tần Tịch còn từng bằng lòng tin tưởng----
Có lẽ, đây là khởi đầu tốt đẹp của một tình yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương