Chương 23
Trong khoảng thời gian này cứ bận rộn chuyện đề tài.
Hơn nữa chương trình học năm hai đại học cũng rất nhiều, đến cả cuối tuần Tần Tịch cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Đi nghe độc tấu âm nhạc, cũng là để bản thân mình thư giãn chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căng thẳng quá cũng cần phải đi thả lỏng, đó mới là kế lâu dài.
Có Âu Dương Nguyệt ở đây, không khí lúc ăn cơm chiều với Tạ Liên Thành cũng xem như hòa hợp cho đến lúc ăn xong.
Mấy người thấy thời gian cũng gần tới, bắt đầu đi về phía hội trường.
Tần Tịch với Đường Lăng đi cuối cùng, nhìn Âu Dương Nguyệt , Kiều Sơ Hạ vừa đi vừa cười nói với Tạ Liên Thành.
Vóc dáng đĩnh đạc của người đàn ông giống như không nóng nảy, bình thản tán gẫu bước đi.
Tần Tịch hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.
Lúc ăn cơm chiều, Tạ Liên Thành không nhận là thanh mai trúc mã với Tô Nhiễm cùng các cô, chỉ nói người lớn trong nhà bảo anh chăm sóc cho cô gái mà nhà mình quen biết.
Thật ra Tần Tịch cũng không thấy kỳ lạ.
Đời trước cũng là như thế, Tô Nhiễm vẫn luôn không chính thức nhận lời yêu đương với Tạ Liên Thành.
Những người quen biết bọn họ đều cho rằng bọn họ đã làm người yêu từ lâu rồi.
Nhưng Tô Nhiễm vẫn luôn không thừa nhận.
Cũng không cho Tạ Liên Thành nói về quan hệ của bọn họ với bên ngoài.
Tuy rằng giữa bọn họ dây dưa mập mờ, có người còn chính mắt nhìn thấy rồi.
Đặc biệt là Tô Nhiễm.
Cô ấy vì muốn tổ chức sinh nhật cho Tạ Liên Thành, còn ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ quay về, đem theo nguyên liệu nấu ăn tươi mới, tự mình xuống bếp nấu cho anh ta ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sẽ vào mùa đông, lúc đi đến phương bắc trượt tuyết, viết tên mình và tên Tạ Liên Thành lên nền tuyết, sau đó còn gọi video call cho anh ta, cho anh ta chiêm ngắm những sự lãng mạn của mùa đông lạnh giá.
Nhưng cũng sẽ vì một câu nói mà tàn nhẫn giận dỗi với Tạ Liên Thành suốt mấy năm không thèm gặp mặt.
Đừng nhìn Tô Nhiễm trên ảnh chụp có vẻ thần tiên lại ưu nhã.
Trên thực tế cô ấyrất có cá tính.
Lãng mạn nhiệt tình, vĩnh viễn đầy rẫy những ý tưởng linh tinh cổ quái.
Độc lập, sẽ dũng cảm mà theo đuổi mộng tưởng của chính mình.
Đương nhiên, vẫn là nữ chính mở khóa.

Tạ Liên Thành thích cô ấy cũng không có gì kỳ lạ.
Tần Tịch chậm rãi đi về phía hội trường, lại nhớ đến những hồi ức giữa Tạ Liên Thành và Tô Nhiễm.
Ngược lại, vào thời điểm đó, bản thân cô chỉ biết vùi đầu vào văn phòng cả ngày, đối mặt với những dữ liệu phức tạp, tẻ nhạt còn thường xuyên phải làm thêm giờ đến tận khuya, đúng là không có gì quá hấp dẫn người khác đi.
Tạ Liên Thành khắc cốt ghi tâm với Tô Nhiễm, đó cũng là bình thường.
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng thấy cô suy nghĩ đến xuất thần, hiếm khi tò mò: “Nghĩ gì đó? Tự cười một mình.”
Nghe thấy cô ấy nói, Tạ Liên Thành với Âu Dương Nguyệt mấy người cũng quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
“À.” Tần Tịch cười cười, “Một ngày kiểm điểm ba lần.”
Cô nửa đùa nửa thật nói.
Ánh mặt Tần Tịch có chút hờ hững lướt qua mặt Tạ Liên Thành.
Lần này cô chưa chọn ai, cứ dựa theo ý muốn của bản thân đi.
Cốt truyện hình như không giống rồi.
Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ đều xuất hiện trước, hơn nữa thái độ đối với mình cũng không giống như lúc trước.
Là do hệ thống kia à?
Tần Tịch nghĩ đến ngày đó hệ thống bị mình tức giận dọa chạy mất.
Cũng không biết nó có được như ý nguyện tìm thấy người coi tiền như rác gắn bó với nó?
Nói cách khác, bọn họ….. đặc biệt là thái độ đột nhiên chuyển biến là do hệ thống đã làm gì đó.
Nó muốn để mình hối hận vì lúc đó không ký khế ước với nó, ai cũng chưa chọn à?
Tần Tịch trầm ngâm suy nghĩ.
Nhưng rất nhanh cô đã lắc đầu, đem mấy cái ý nghĩ linh tinh kia ném ra khỏi não.
Mặc kệ.
Tùy nó muốn làm gì thì làm đi.
Dù sao cô đã quyết định, bây giờ nhất định phải thuận theo ý nghĩ của chính mình.
Thành thật kiên định từng bước một đi về phía trước.
Ai cũng không có cách kiểm soát cuộc sống của cô!
“Nhiều người quá đi!”
Từ nhà ăn lại đây vốn dĩ cũng không xa.
Rất nhanh mấy người Tần Tịch đã đến bên ngoài hội trường.
Tô Nhiễm vốn là tài nữ nổi tiếng Học viện Văn học đại học A, lớn lên xinh đẹp, khí chất tốt, đàn hạc cũng là một tài năng được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Lúc này bên ngoài hội trường có thật nhiều người vây quanh.

Bọn họ không có vé vào cửa, chỉ đành phải đứng ngoài đó chờ, xem có thể tìm được cơ hội đi vào hay không.
“Đàn chị Tô Nhiễm nổi tiếng ghê cơ.” Âu Dương Nguyệt vừa nhìn xung quanh vừa cảm thán.
Tần Tịch gật gật đầu.
“Chẳng qua không sao hết, vé của tớ là ở vị trí phía trước, tầm nhìn rất tốt.” Cô nói đem 4 tấm vé lấy ra chia cho các bạn thân, “Chẳng may tách ra thì tự mình đi vào. À, thầy Tạ cũng có.”
Âu Dương Nguyệt đưa tấm vé cuối cùng cho Tạ Liên Thành.
“Cảm ơn.” Tạ Liên Thành nhìn cô hơi mỉm cười.
Anh ta quay đầu lại nhìn Tần Tịch.
Cô gái nhỏ hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía hội trường bị đám người vây quanh, vẻ mặt như thường, làm cho người khác không cách nào nhìn ra tâm tình cô lúc này.
Mấy người Tần Tịch cũng không tốn nhiều thời gian đã vào được hội trường, tìm được vị trí của mình ngồi xuống.
Âu Dương Nguyệt mua vé vị trí rất tốt, ở hàng thứ tám, trung tâm.
Có thể nhìn hết toàn bộ sân khấu.
Sau khi Tần Tịch ngồi xuống, không biết Tạ Liên Thành nói gì đó với Âu Dương Nguyệt.
Vốn dĩ anh ta ngồi ngoài cùng, lại đứng lên đổi chỗ với mấy người Kiều Sơ Hạ, ngồi xuống bên cạnh Tần Tịch.
“Tần Tịch.” Anh ta nhìn nhìn ảnh Tô Nhiễm in trên vé, “Em thích đàn hạc à?”
“Em mù kiến thức âm nhạc.” Tần Tịch cười với anh ta, “Không biết một loại nhạc cụ nào, cũng không hiểu phải thưởng thức làm sao.”
“Nói thật, em không phân biệt rõ được âm thanh của đàn hạc với đàn dương cầm, nghe được khúc nhạc hay nào thì đánh giá duy nhất là: Dễ nghe,”
Cô nói một hơi dài, hoàn toàn ngăn chặn việc Tạ Liên Thành muốn tiếp tục nói về đàn hạc.
Tạ Liên Thành giống như bị chặn họng, một đống câu chữ chuẩn bị tốt rồi, lại không nói lên lời dù chỉ một chữ.
Anh ta im lặng hồi lâu, mới hỏi: “Vậy sao em lại muốn đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc này?”
“Xả stress ạ.” Tần Tịch nói.
Cô nói xong quay đầu sang nói chuyện với Đường Lăng: “Lăng tử, cuối tuần tớ muốn đi phòng thí nghiệm, đàn anh Ngô gửi tin nhắn cho tớ, anh ấy muốn làm thí nghiệm một đám chuột bạch mới, để tớ đi theo học.”
“Không đi dạo phố được nha.” Tần Tịch nói thêm.
“Ừm.” Đường Lăng thấy hứng thú: “Làm thí nghiệm gì?”
“Toàn bộ thí nghiệm rất phức tạp.” Tần Tịch lẩm nhẩm nói: “Toàn bộ quá trình thí nghiệm tớ nhìn còn không hiểu, mấy chú chuột bạch này là dùng để kiểm tra tác dụng của thuốc đối với hệ thần kinh. Những lần trước tụi mình làm thí nghiệm là mấy con chuột bạch đã được giảng viên xử lý qua rồi. Lần này đi là để học hỏi làm sao xử lý mấy con chuột bạch đó trước. Thật ra đàn anh Ngô cũng không tự mình làm, anh ấy bảo cái này bắt buộc phải học, để cho tớ đi.”
“Ừ.” Đường Lăng nói: “Đàn anh Ngô nói đúng đấy, đúng là phải học cho được. Như thế sau này đề tài của bọn mình có làm cũng sẽ không bị luống cuống tay chân.”
Hai người các cô nói đến đề tài này, vừa nói đến là không hết chuyện được.
Tạ Liên Thành không thể nào chen miệng vào được, chỉ có thể im lặng ngồi đó nghe Tần Tịch nói chuyện với người khác.
Đàn anh Ngô.

Đàn anh Ngô.
Đàn anh Ngô!
Tần suất từ này xuất hiện cao vô cùng, Tần Tịch thì không nói làm gì, ngay cả người nhìn qua có vẻ lạnh lùng như Đường Lăng, lúc nhắc tới đàn anh này của các cô, cũng có bộ dáng fan nhắc đến thần tượng, mắt lấp lánh sao.
Thái độ của Âu Dương Nguyệt cũng xem như nhiệt tình với anh ta, chỉ là thái độ đối với Ngô Hi Ngạn cũng có chút không giống.
Tạ Liên Thành thấy có chút thất bại.
Sức hấp dẫn của anh ta trước giờ vẫn rất lớn, ngờ đâu bây giờ trong mắt mấy sinh viên y lại không bằng một người đàn ông khác.
Không chỉ thế, bây giờ anh ta còn thấy sức hấp dẫn của mình còn không cao bằng mấy con chuột bạch mà đám Tần Tịch đang nói đến.
Cũng may buổi độc tấu cũng sắp bắt đầu, Tần Tịch với Đường Lăng cũng không nói chuyện nữa.
Trên sân khấu, có mấy nhân viên công tác của trường học đang chậm rãi đẩy một cây đàn hạc cao lớn ra.
Đàn hạc thuần một màu trắng tinh khôi, nhìn quá có vẻ thuần khiết như Tô Nhiễm. Vừa thuần khiết lại phiêu dật.
Ngoài cái này ra, có người còn mang lên một cây đàn cello.
Trong khán phòng có chút huyên náo, không lâu sau lại trở nên yên tĩnh.
Khi kim giờ chỉ đến tám giờ, Tô Nhiễm mặc lễ phục màu trắng dài, bước nhẹ lên sân khấu.
Tần Tịch chăm chú nhìn cô ấy.
Cuộc sống hai đời của cô, đều vì Tô Nhiễm mà có chuyển biến rất lớn.
Nhưng nói ra lại thật buồn cười, đây là lần đầu tiên cô đường đường chính chính nhìn thấy tận mắt Tô Nhiễm.
Cô ấy đúng là xinh đẹp như tiên.
Đặc biệt là dưới tác dụng phụ trợ của bộ lễ phục thuần trắng, lại đẹp giống như tinh linh vậy.
Lúc ngồi xuống cạnh đàn hạc, cần cổ dài như cổ chim thiên nga.
Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh này thôi, cũng đủ khiến người ta thấy vui mắt rồi.
Tô Nhiễm giơ tay nhận micro từ nhân viên công tác, khẽ cười lên tiếng: “Cảm ơn các thầy cô giáo, còn có những vị đàn anh, đàn chị, đàn em và các bạn học của mình, trong quá trình học tập bận rộn như vậy mà còn đến tham dự buổi biểu diễn âm nhạc của mình.”
Giọng nói của cô ấy cũng rất êm tai, róc ra róc rách tựa như tiếng nước chảy.
Gột rửa đi hết những mệt mỏi một ngày của mọi người.
Nếu bỏ qua ảnh hưởng của những gút mắc giữa cô và Tô Nhiễm.
Tần Tịch cũng thừa nhận, Tô Nhiễm đúng thật mê hoặc lòng người.
Khó trách người tự phụ như Tạ Liên Thành, kiêu ngạo như Lạc Phỉ cũng sẽ quỳ dưới váy cô ấy.
“Thực ra hôm nay không phải chỉ mình mình độc tấu.” Tô Nhiễm khẽ mỉm cười, cằm nhỏ nhắn tinh xảo hướng về phía đàn cello hất hất, “Ừm, mình muốn mời một người, để anh ấy cùng mình hoàn thành buổi biểu diễn âm nhạc này.”
Cô ấy vừa nói, vừa nhìn về những bạn học dưới khán đài, nửa đùa nửa thật nói: “Chẳng qua mọi người an tâm, người mà mình mời lên sân khấu này, nhất định sẽ khiến các bạn hài lòng, sẽ không khiến mọi người cảm thấy mình đang lãng phí thời gian đâu.”
Mọi người cười cười đầy thiện ý.
Ánh đèn trên trần hội trường đột nhiên vụt tắt.
Chỉ để lại một chùm ánh sáng trên sân khấu, chiếu rọi lên người Tô Nhiễm.
Phía dưới khán đài trở nên thật tối tăm.
Sau đó, các thầy cô giáo và sinh viên đại học A thấy, một chùm sáng từ phía trên chiếu xuống, bao trùm lên người đàn ông cao lớn tuấn mỹ.

Rõ ràng anh ta chỉ ngồi ở đó mỉm cười.
Trên người cũng chỉ mặc bộ trang phục giản dị.
Nhìn qua giống như bộ dáng của chàng bạch mã hoàng tử mà bao cô gái mơ mộng khác.
Lập tức có người hét lên: “Đàn anh Tạ Liên Thành!”
“Là anh Tạ.”
“Oa là Tạ Liên Thành.”
“Tô Nhiễm lại quen tiết đàn anh Tạ à?”
……
Trong hội trường lại ồn ào lên lần nữa.
Trên sân khấu, Tô Nhiễm vẫn cứ ngồi ở chỗ kia.
Cô ấy cầm micro, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập ý cười.
Xinh đẹp không sao tả hết, rồi lại có vài phần kiêu ngạo tùy hứng.
Sự kiêu ngạo tùy hứng đó lại càng làm nổi bật vẻ ngoài ưu nhã của cô ấy, thêm vài phần độc đáo và mị lực dã tính.
Nhìn qua càng mê người hơn nữa.
“Tạ Liên Thành.” Tô Nhiễm mỉm cười nhướng mày, “Anh đã đồng ý rồi, đây là món quà sinh nhật mà em muốn.”
Cô ấy cười: “Đi lên đi.”
Trong mắt Tạ Liên Thành ánh lên một tia giận dữ.
Anh ta không có lên sân khấu ngay, ngược lại hơi nôn nóng quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Cô gái nhỏ đang cười mỉm chi nhìn anh ta, trong mắt là vẻ trong trẻo lại sạch sẽ.
Trong mắt anh ta không thể nào tìm thấy một chút mất hứng hay là tức giận của cô.
Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từng hứa với Tô Nhiễm, nếu cô ấy thi đỗ đại học A, sẽ để cho cô ấy tự chọn một món quà sinh nhật.”
Anh ta nói rất nhanh, giọng nói cũng rất nhỏ.
Có lẽ trừ những người Tần Tịch, Âu Dương Nguyệt đang ngồi bên cạnh anh ta, sẽ không có người thứ ba nghe được những lời này.
Tạ Liên Thành nói xong, lại nhắm mắt lại.
Anh ta đứng lên, bước về phía sân khấu.
Tiếng ồn ào, nghị luận, kể từ lúc ánh đèn kia chiếu xuống, vẫn chưa từng dừng lại chỉ một giây.
Mãi đến khi anh ta đứng trên sân khấu, đứng cạnh Tô Nhiễm, những người trong hội trường mới yên tĩnh lại lần nữa.
Tần Tịch ngẩng đầu nhìn Tạ Liên Thành đang đứng sóng vai với Tô Nhiễm, sau khi nghe thấy tiếng mấy người bàn tán: “Đẹp trai quá đi, Tô Nhiễm cũng quá là xinh đẹp. Đúng là chỉ có nữ thần mới xứng với nam thần. Hai người đó đứng chung một chỗ đúng là quá đẹp đôi đi.”
Tần Tịch nhướng nhướng mày, chuyện hiển nhiên như thế, sao trước giờ cô lại nghĩ không nghĩ tới chứ?
Chẳng qua….
Cô quét quanh hội trường một vòng đầy hứng thú.
Cô nhớ rõ, hôm nay Lạc Phỉ cũng tới đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương