Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
-
Chương 103: Không rời xa
Tất nhiên sẽ không nhìn thấy Thời Mộ Vân ở phòng thủ thuật, ở đó có người quản lý nhưng không phụ thuộc vào vẻ ngoài của chàng trai.
Hòn đảo tội là nhà giam do nhà họ Thời làm ra nên một khi Thời Mộ Dương chạy thì Thời Mộ Vân sẽ biết ngay. Chỉ có điều tuyết có cử động người theo cũng không đáp ứng.
Ô em trai này của Cướp đã yên phận ở trên đảo quá lâu, chính Đánh cũng không ngờ nó sẽ làm loạn bất thình ngộ như vậy.
Còn những thuốc nổ kia? Nó từ đâu ra?
Chuyện này sợ rằng chỉ có mình Thời Mộ Dương biết, mà vào lúc này, anh đã thu thập đủ tài nguyên từ phòng thủ công và dẫn dắt những người sống sót tiếp tục ra khơi.
Khi kiểm tra số người, Đại Ninh mới biết người của Thời Mộ Dương đã chết hơn 200 người.
Thêm bên đám Vạn Đồng nữa thì gần như 400 người đã hy sinh.
400 người này đã tự động thay đổi thành 400 người khác. Người còn sống cũng không hề cảm thấy đau buồn trước cái chết của đồng đội mình mà họ chỉ tìm thấy may mắn vì cuối cùng mình đã tự làm được, từ cần phải sống ở cái nơi chim không chủ đề đó nữa, mỗi ngày đều phải sống trong lo về rắn độc và thú dữ.
Bọn họ ăn uống linh đình, tâm trạng khá thoải mái.
Đại Ninh phát hiện phụ nữ đóng vai "mối tình đầu" trong phim truyền hình cho cô xem đã chết.
Người phụ nữ ấy luôn bị cô vì tuổi tác quá lớn, kỹ năng diễn xuất thì gần gũi hơn, thích Tác Nhị hơn Trương Phương Phương.
Cô nhìn về phía Tác Nhị thì thấy giờ cậu ta đang nói gì đó với Trương Phương Phương, trên mặt cả hai đều chan chứa ý cười.
Đường như không ai trong số họ vẫn nhớ đến phụ nữ.
Thanh Đoàn sợ Đại Ninh buồn, nhưng khi nhìn lại không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô.
Khi thu dọn khoang thuyền, cuối cùng cũng có người phát hiện Kỷ Điềm đang ẩn náu trong phòng chất đồ.
Kỷ Điềm được thu thập và trao lên thuyền.
Thời Mộ Dương bắt chéo chân, khó miệng chứa ý cười, cao giọng nói: “Cô Kỷ?”
Kỷ Điềm thật sự trông rất rộng thảm, đầu tóc cô ta rối bù, mã mặt tiếu tổn thương, không biết trên người giải mã bánh mì từ đâu ra.
Có lẽ tự cô ta cũng biết làm hòa với Thời Mộ Dương là chuyện không thể nào, ánh mắt cô ta độc nhìn Thời Mộ Dương và Đại Ninh.
Ánh mắt khi dừng lại đến người Đại Ninh, móng tay cô ta cắn nữa phát ra tiếng kêu khó nghe từ mặt đất.
Đại Ninh mặc một chiếc Váy màu vàng nhạt xinh xắn, tóc được nguy hiểm, cô đội mũ và đeo khẩu trang. Chỉ hiển thị mỗi cặp mắt xinh đẹp.
Cô dọn dẹp sẽ và đẹp đẽ như một con búp bê bằng sứ, vừa nhìn đã biết Thời Mộ Dương đã chăm sóc cô tốt thế nào.
Mà tinh thần kỷ Điềm lúc này lại sa tốc như bà điên.
Cô ta vươn tay bắt chân Đại Ninh, cuối cùng nói trong miệng: “Của tôi, tất cả đều là của tôi…”
Đại Ninh còn chưa nhúc nhích thì tay Kỷ Điềm đã là Thời Mộ Dương đá Cửu Đi.
Anh có thể hiện ra sự rõ ràng một cách rõ ràng, anh đánh giá người phụ nữ trên mặt đất.
Kỷ Điềm vừa khóc vừa cười: “Bọn bạn sẽ không được chết tế bào!”
Đại Ninh bật cười, bởi cô đã không được chết tế bào từ lâu rồi. Cô đi đến trước mặt Kỷ Điềm, mỉm cười và nói: “Cô muốn quay về?”
Kỷ Điềm cao nhìn cô, trong lúc nhất thời không hiểu Kỷ Đại Ninh có ý gì.
Cô ta vốn tưởng tượng một khi mình được phát hiện thì sẽ bị Thời Mộ Dương sâu xuống biển.
“Có thể có ý gì?”
Đại Ninh cười hồn nhiên: “Tôi muốn thành toàn cho cô một lần nên tôi sẽ đưa cô lên bờ.”
“Thật sao?” Kỷ Điềm mở to hai mắt, sự vui sướng bùng phát hết ra ngoài: “Tôi biết mà, tôi… tôi chính là em gái cô, cô sẽ không mặc kệ tôi đâu.”
“Không, cô không phải.” Đại Ninh lắc đầu, cô hỏi Thời Mộ Dương: “Chú nhỏ, chú có tiện đưa Kỷ Điềm theo không?”
Thời Mộ Dương Đọc cô một cái, không sao cả nói: “Tùy em.”
Nhưng Kỷ Điềm có ở lại cũng sẽ không thể xử lý được điều gì tốt đẹp. Thời Mộ Dương kêu người rút cô ta vào tầng dưới từng chút một.
Thanh Đoàn vô cùng khó hiểu: “ Đại Ninh, tại sao cô lại mang cô ta theo?”
Cô cũng cam chịu nói thêm một số câu giải thích với nó: "Nếu để Thời Mơ Dương cô ta xuống biển thì với cái sức sống hấp dẫn của cô ta có chết hay không còn chưa chắc. Hơn nữa nếu cô ta chết thật... nữ chính xuyên sách này có quay về cơ bản vốn có không?”
Thanh Đoàn sử dụng sốt, nó không hoàn toàn nghĩ đến khả năng này! Kỷ Điềm có cơ thể của mình, trong thế giới song ca, Kỷ Điềm còn là một phần tử tri thức.
“Thế thì đúng rồi.” Đại Ninh nở nụ cười tươi, hoàng hôn vừa đỏ nửa bầu trời mặt cô cũng nhiễm một lớp đỏ nhàn nhạt: “Đã làm chuyện xấu thì sao có thể rút lui hoàn toàn? Nếu sau khi cô ta trở về, chỉ xem tất cả thứ thứ như mơ mộng, xem như không có chuyện gì rồi sống tiếp. Nhưng đó là cả một cuộc đời của chúng ta, nó không phải là một tờ giấy mà là hai kiếp do chính ta đã trải qua qua."
Dù cho chỉ là một phụ nữ hỗ trợ vũ khí trong tiểu thuyết thì cô ấy cũng tuyệt đối không chịu đựng được sự đối xử bất chấp công việc như vậy.
Nếu ban đầu cô ta đã thích mọi thứ của thế giới này như vậy, chi bằng đừng rời đi.
*
Lúc đầu cô ham ngủ, giờ lại rất có tinh thần.
Kẻ sau, hiện ra Thời Mộ Dương quái lạ nói: “Kỷ Điềm mang thai.”
Đại Ninh đang ăn vặt làm kinh ngạc.
“Của anh?”
Lời này thiết thiết tạo sắc mặt Thời Mộ Dương đen thui.
“KỶ ĐẠI NINH!”
Từ khi quan hệ giữa hai người thay đổi, anh rất ít khi gọi cả tên lẫn họ đầy đủ của cô, có lẽ là bị tức không nhẹ nhõm.
Thấy cô ra vẻ vô tội, Thời Mộ Dương tức giận đến môi chạy mấy lần, cuối cùng anh đá cái ghế nhỏ mà cô đang ngồi để trú cơn giận.
Đại Ninh ngồi đó, lúc ngã xuống thì được anh đón lấy. Đường như vậy chỉ để hù côi.
“Lần sau còn ăn nói bậy liên nữa thì tôi sẽ thải em xuống biển cho cá đớp!”
Đại Ninh hết sức vui mừng, cô yếu ớt ôm cổ anh: “Không phải của anh, sao nhìn biểu cảm của anh kỳ quái như thế?”
“Sau khi Kỷ Điềm biết mình mang thai, cô ta muốn giết trẻ nhỏ.”
Trong chớp mắt ấy, thậm chí chí Thời Mộ Dương còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình từ trên người Kỷ Điềm. Bọn họ đều ngu ngốc và độc ác y như nhau, anh từng gặp qua rất nhiều bà mẹ từ ái cũng từng gặp qua kiểu người như Kỷ Điềm sau khi biết mình mang thai thì như sét đánh ngang tai, hận không thể gi.ết chết con mình.
Đại Ninh hơi thú vị: “Tôi đi thăm cô ta.”
Cô không đi vào mà nhìn Kỷ Điềm ở bên trong cửa sổ đang mở. Kỷ Điềm đã không còn khuôn mặt của cô gái nhà bên cạnh lần đầu gặp gỡ, bây giờ nhìn cô ta khá hác.
Đôi mắt trũng sâu vào, cô ta tự đấm từng cái vào bụng mình.
Không có người khuyến khích cũng như không có người giúp đỡ cô.
Nhưng con bé này rõ ràng rất mạnh mẽ, Đại Ninh nghe thấy cô ta llili tự do: “Tao sẽ không giữ lại một con hoang đâu, chết đi, chết đi!”
Thanh Đoàn nhìn rằng hơn thở không thôi, diệt vong trước cô ta thuận lợi lướt gió, được biết bao nguy hiểm chiều, bây giờ vậy mà có kết nối như thế, lưu lạc đảo hoang, không biết con mình của ai.
Kiếp trước Kỷ Điềm có rất nhiều lựa chọn, nhưng cô ta không muốn chọn điều gì chỉ vì muốn có tất cả thứ thứ, thế là trở thành thành mối tình đầu của tất cả mọi người. Bây giờ cô ta không biết mình mang thai con của ai, trên mặt còn mang theo mời mờ, nhìn như người điên.
Nhưng tinh thần Kỷ Điềm vẫn còn ổn định đôi chút, cô ta đang muốn cô gái ngược tình thế, Đại Ninh mà chết nói không nhẹ cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi nghiêng trời trôi đất.
Cô ta đã có ước mơ tốt đẹp như thế, Đại Ninh sẽ không phá vỡ điều gì.
Đôi mắt cô lạnh lùng thoáng nhìn Kỷ Điềm.
Đây là con vàng của trời.
Cũng không biết lúc này ông trời có khóc thương hay không.
Ngoảnh lại, Đại Ninh thấy Thời Mộ Dương đang chăm sóc mình.
Anh đứng dưới ánh nắng nhưng mặt mày lại chứa một số phần tối tối, cho đến khi cô quay đầu lại, cuối cùng trong mắt anh mới mọt lên sắc màu nhàn nhạt.
“Em lại đây, mặc kệ cô ta đi.” Anh nói.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn.
Thời Mộ Dương kéo cô lại: “Đến giờ em uống thuốc rồi.”
Anh đưa cô rời khỏi nơi giam giữ Kỷ Điềm mà không cho phép phản xạ.
Đại Ninh nói: “Chú nhỏ, ngày chú ý nào cũng miễn phí như sao? Một ngày có 24 tiếng mà hết 20 tiếng tôi đã thấy chú thích rồi."
Anh mím môi.
Đại Ninh thầm cười một cái, không cố hỏi nữa, trái lại thoải mái chuyển chủ đề: “Tôi hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thành thật cho tôi được không?”
Thời Mộ Dương không muốn nghe, thậm chí là chí anh thở kháng cự.
“Nếu đứa trẻ trong bụng Kỷ Điềm thật sự là của anh, anh sẽ tha thứ cho cô ta ư?”
Thời Mộ Dương nghe thấy cô hỏi vấn đề này, vậy mà vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi phản ứng lại, sắc mặt anh trở nên rất xấu xí: "Kỷ Đại Ninh, em muốn chết phải không?"
Anh bịt miệng cô lại, trong đó chứa một số phần hung dữ: “Không có nếu như, đã không biết cách nói chuyện thì em im cái miệng mồm người khác khó chịu của em lại đi."
Đôi mắt trong veo của cô mở to, vô cùng bất mãn.
Thấy cô muốn nói chuyện, Thời Mộ Dương sợ cô thở thở, tiện thể buông tay ra.
Đại thư tiểu ôm mặt anh, mũi mũi chân lên gần bên môi anh.
Thời Mộ Dương chớp mắt sử dụng sốt.
Đại Ninh chưa từng là chủ động hôn anh, tim anh gần như trong chớp mắt ấy đập nhanh hơn, anh không kiềm lòng được cúi đầu.
Hơi thở cô gái ngọt ngào, anh có thể thấy rõ ràng lông mi của cô.
Nhưng hồi lâu sau cô vẫn không chuyển động, chỉ dùng cặp mắt ngấn nước nhìn anh, trong lòng Thời Mộ Dương thầm thầm một tiếng kêu, vẫy đầu theo môi cô.
Đại Ninh đấm một cái vào mặt anh.
“…”
Đại tiểu thư đắc ý làm mặt quỷ: “Đồ Đống, ai kêu anh nói miệng tôi làm người khác khó chịu chi.”
Thời Mộ Dương che mắt lại, dùng sự tự chủ cả đời của mình để không xông tới xử lý cô tại phòng.
*
Đến tối đã có tin tức, con của Kỷ Điềm đã mất. Dù sinh mệnh nhỏ bé ấy có sức mạnh đến đâu cũng không thể chịu nổi sự hành hạ của Kỷ Điềm.
Sau khi Đại Ninh biết chuyện cũng không trầm cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu trong một tình huống khác, nói không nhẹ cô còn bội phục người phụ nữ này, có thể ra tay tàn nhẫn với cả chính mình thì còn chuyện gì mà cô ta không rắc làm?
Thuyền khởi hành vài ngày, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Thời Mộ Dương đang mang một đôi giày xinh xắn cho cô.
“Cục cưng, chúng ta về nhà rồi.”
Trên đất liền đã vào mùa đông.
Từ tháng 9 đến tháng 12, thành phố đã vào đông. Thời Mộ Dương tự mình thay quần áo thật dày cho cô, lại đội mũ và quàng cổ.
Đại tiểu thư không thích áo bông trên người mình, trông như dân hai lúa chính gốc, không biết Thời Mộ Dương lấy cái này từ đâu ra.
Thời Mộ Dương nắm tay cô: “Em đi gọi điện thoại chung với tôi.”
Anh không có tiền trên người, cách làm cũng đủ ác, lấy dao nhỏ tuần lên cổ người qua đường, người sợ hãi đến nỗi lo lắng đưa điện thoại cho anh.
Thời Mộ Dương nói vài câu với bên kia, lúc này mới trả lời điện thoại về, kẻ xui xẻo kia nơm nớp sợ đón nhận, đầu cũng không thư ngoảnh mà chạy biến đi.
Thời Mộ Dương quay lại nhìn Đại Ninh.
Vóc dáng đại tiểu thư nhắn nhỏ đang chơi trò giẫm tuyết.
Anhch một tiếng, bỏ nói: “Phiền phức tạp.” Nếu không phải tại cô bé nghịch nước này quá yếu ớt, anh dẫn theo một đám người đi tới điểm cũng dễ dàng hơn nhiều.
Không có tiền thì không tiện đi lại, trong cả đám người chỉ có cô là nguy yếu ớt đến khả năng đập một cái là ngủ.
Nói thì nói thế, khi cô ấy đầu cười với anh, vẻ mặt anh chớp mắt dịu dàng, thu thám: “Đừng giẫm tuyết, em mà bị cảm là ông đây bán em luôn.”
Vì để Đại Ninh thoải mái một chút, Thời Mộ Dương cũng giống như tên thổ phỉ, trên đường đi vừa mời vừa đủ có thể gom đủ tiền ngồi xe làm cô vô cùng thoải mái. Đến chiều, cả hai đến một biệt thự.
Một ông quản gia run run mở cửa cho anh, vừa nhìn thấy anh là nước mắt Giàn giụa: "Nhị thiếu gia, thật sự là bạn, cuối cùng bạn đã quay trở về!"
“Đã rồi, ông đây còn chưa chết, đừng có khóc tang!”
Đại Ninh hùng đầu, phát hiện căn hộ biệt thự nhỏ này đã có hơi hướng cổ xưa, mong đợi là tài sản riêng của Thời Mộ Dương trước khi được đưa đến hòn đảo tội ác.
“Đây là thành phần nào?” Đại Ninh hỏi người sau.
“Thành phố T, sao nào, em đang tính cách thành phố Kinh bao xa à?” Thời Mộ Dương chốc quay lại, thoáng mắt lạnh lùng.
Đại Ninh cười sảng khoái, gật đầu không chút e dè.
Một tay Thời Mộ Dương Ngoại chế cô, ánh mắt lạnh đi vài phần, cười cười: “Nghĩ đẹp thật đấy.”
Anh hầu hạ cô như tổ tông, đưa người về ý tưởng để cô trong ta có chàng, trong chàng có ta với chàng traiất ơ nào?
No, to all tông vẫn chưa được nhận ở giai đoạn cuối như vậy từ anh. Nếu dưới lòng đất mà có linh thì chắc họ đã nổi dậy từ quan tài.
Trở về biệt thự, Thời Mộ Dương đặt cô ngồi trên sô pha: “Đừng cử động.”
Lục lục anh tìm kiếm đồ họa gì.
Ông quản gia muốn giúp anh lại thiết bị anh nổi nóng Đưa ra.
Ông đành phải đến hỏi Đại Ninh có yêu cầu gì không.
Đại Ninh chỉ vào chính mình, ngọt ngào hỏi: “Ông biết cháu ạ?”
Sắc mặt ông phức tạp: “đúng, quý là đại tiểu thư nhà họ Kỷ. Nghe bạn rơi xuống biển, trong khoảng thời gian này không có ít người đang tìm bạn.”
“Ồ, có ai thế không?”
“Em, còn có… bạn Ngôn ngữ.” Quả thực tìm thấy như điên như dại, ai mà ngờ đại tiểu thư lại ở bên nhà mình.
Đại Ninh hưng má: “Triệu Tự không yêu tôi nữa.”
Thanh Đoàn gật đầu, thầm cho rằng như vậy.
Thời Mộ Dương đang tìm đồ lập tức dừng lại, đá cái tủ một cái vang vang, ông quản giả khan im miệng, không nói chuyện nữa.
Thời Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, anh bánh lấy món đồ mà mình muốn rồi đi đến đây, phát hiện Đại Ninh đang cầm điện thoại trong tay.
Sắc mặt Thời Mộ Dương lập tức khó coi, Săn tay Cướp cướp.
Sao hả? Mới về đã gấp không chờ đi nổi liên lạc với đám đàn ông đó?
Đại Ninh tức giận đến mức bật lại.
“Chúc, tôi vàng rồi đấy!”
Thời Mộ Dương xem điện thoại, hiện ra một lời khó nói hết.
Giao diện không phải là tên đàn ông nào, là một cuốn tiểu thuyết có tên《Sếp trên cấm giáo dục, bá đạo trẻ chiều cô vợ ngọt ngào 7 ngày 7 đêm 》.
“…”
Tâm trạng Thời Mộ Dương thoáng cái tốt lên, anh trả điện thoại lại cho cô, không quên phê bình: "Đúng là thô tục."
Cô hầm hừ đá anh một cái, Thời Mộ Dương bị đá nhưng không có chút nào gọi là không vui.
Anh bế ngang cô lên: “Đi bệnh viện.”
Một đám đông ngoài kia vẫn chưa được sắp xếp xong, thế nhưng việc đầu tiên khi anh quay về lại là đưa cô đi khám bệnh.
Đại Ninh hơi kinh ngạc, cô chải đầu vào trong lòng anh, cánh chân mô-đun đưa ra: “Tôi sẽ không rời xa anh đâu Thời Mộ Dương, anh đừng sợ.”
“Câm miệng.” Anh nói.
Hòn đảo tội là nhà giam do nhà họ Thời làm ra nên một khi Thời Mộ Dương chạy thì Thời Mộ Vân sẽ biết ngay. Chỉ có điều tuyết có cử động người theo cũng không đáp ứng.
Ô em trai này của Cướp đã yên phận ở trên đảo quá lâu, chính Đánh cũng không ngờ nó sẽ làm loạn bất thình ngộ như vậy.
Còn những thuốc nổ kia? Nó từ đâu ra?
Chuyện này sợ rằng chỉ có mình Thời Mộ Dương biết, mà vào lúc này, anh đã thu thập đủ tài nguyên từ phòng thủ công và dẫn dắt những người sống sót tiếp tục ra khơi.
Khi kiểm tra số người, Đại Ninh mới biết người của Thời Mộ Dương đã chết hơn 200 người.
Thêm bên đám Vạn Đồng nữa thì gần như 400 người đã hy sinh.
400 người này đã tự động thay đổi thành 400 người khác. Người còn sống cũng không hề cảm thấy đau buồn trước cái chết của đồng đội mình mà họ chỉ tìm thấy may mắn vì cuối cùng mình đã tự làm được, từ cần phải sống ở cái nơi chim không chủ đề đó nữa, mỗi ngày đều phải sống trong lo về rắn độc và thú dữ.
Bọn họ ăn uống linh đình, tâm trạng khá thoải mái.
Đại Ninh phát hiện phụ nữ đóng vai "mối tình đầu" trong phim truyền hình cho cô xem đã chết.
Người phụ nữ ấy luôn bị cô vì tuổi tác quá lớn, kỹ năng diễn xuất thì gần gũi hơn, thích Tác Nhị hơn Trương Phương Phương.
Cô nhìn về phía Tác Nhị thì thấy giờ cậu ta đang nói gì đó với Trương Phương Phương, trên mặt cả hai đều chan chứa ý cười.
Đường như không ai trong số họ vẫn nhớ đến phụ nữ.
Thanh Đoàn sợ Đại Ninh buồn, nhưng khi nhìn lại không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô.
Khi thu dọn khoang thuyền, cuối cùng cũng có người phát hiện Kỷ Điềm đang ẩn náu trong phòng chất đồ.
Kỷ Điềm được thu thập và trao lên thuyền.
Thời Mộ Dương bắt chéo chân, khó miệng chứa ý cười, cao giọng nói: “Cô Kỷ?”
Kỷ Điềm thật sự trông rất rộng thảm, đầu tóc cô ta rối bù, mã mặt tiếu tổn thương, không biết trên người giải mã bánh mì từ đâu ra.
Có lẽ tự cô ta cũng biết làm hòa với Thời Mộ Dương là chuyện không thể nào, ánh mắt cô ta độc nhìn Thời Mộ Dương và Đại Ninh.
Ánh mắt khi dừng lại đến người Đại Ninh, móng tay cô ta cắn nữa phát ra tiếng kêu khó nghe từ mặt đất.
Đại Ninh mặc một chiếc Váy màu vàng nhạt xinh xắn, tóc được nguy hiểm, cô đội mũ và đeo khẩu trang. Chỉ hiển thị mỗi cặp mắt xinh đẹp.
Cô dọn dẹp sẽ và đẹp đẽ như một con búp bê bằng sứ, vừa nhìn đã biết Thời Mộ Dương đã chăm sóc cô tốt thế nào.
Mà tinh thần kỷ Điềm lúc này lại sa tốc như bà điên.
Cô ta vươn tay bắt chân Đại Ninh, cuối cùng nói trong miệng: “Của tôi, tất cả đều là của tôi…”
Đại Ninh còn chưa nhúc nhích thì tay Kỷ Điềm đã là Thời Mộ Dương đá Cửu Đi.
Anh có thể hiện ra sự rõ ràng một cách rõ ràng, anh đánh giá người phụ nữ trên mặt đất.
Kỷ Điềm vừa khóc vừa cười: “Bọn bạn sẽ không được chết tế bào!”
Đại Ninh bật cười, bởi cô đã không được chết tế bào từ lâu rồi. Cô đi đến trước mặt Kỷ Điềm, mỉm cười và nói: “Cô muốn quay về?”
Kỷ Điềm cao nhìn cô, trong lúc nhất thời không hiểu Kỷ Đại Ninh có ý gì.
Cô ta vốn tưởng tượng một khi mình được phát hiện thì sẽ bị Thời Mộ Dương sâu xuống biển.
“Có thể có ý gì?”
Đại Ninh cười hồn nhiên: “Tôi muốn thành toàn cho cô một lần nên tôi sẽ đưa cô lên bờ.”
“Thật sao?” Kỷ Điềm mở to hai mắt, sự vui sướng bùng phát hết ra ngoài: “Tôi biết mà, tôi… tôi chính là em gái cô, cô sẽ không mặc kệ tôi đâu.”
“Không, cô không phải.” Đại Ninh lắc đầu, cô hỏi Thời Mộ Dương: “Chú nhỏ, chú có tiện đưa Kỷ Điềm theo không?”
Thời Mộ Dương Đọc cô một cái, không sao cả nói: “Tùy em.”
Nhưng Kỷ Điềm có ở lại cũng sẽ không thể xử lý được điều gì tốt đẹp. Thời Mộ Dương kêu người rút cô ta vào tầng dưới từng chút một.
Thanh Đoàn vô cùng khó hiểu: “ Đại Ninh, tại sao cô lại mang cô ta theo?”
Cô cũng cam chịu nói thêm một số câu giải thích với nó: "Nếu để Thời Mơ Dương cô ta xuống biển thì với cái sức sống hấp dẫn của cô ta có chết hay không còn chưa chắc. Hơn nữa nếu cô ta chết thật... nữ chính xuyên sách này có quay về cơ bản vốn có không?”
Thanh Đoàn sử dụng sốt, nó không hoàn toàn nghĩ đến khả năng này! Kỷ Điềm có cơ thể của mình, trong thế giới song ca, Kỷ Điềm còn là một phần tử tri thức.
“Thế thì đúng rồi.” Đại Ninh nở nụ cười tươi, hoàng hôn vừa đỏ nửa bầu trời mặt cô cũng nhiễm một lớp đỏ nhàn nhạt: “Đã làm chuyện xấu thì sao có thể rút lui hoàn toàn? Nếu sau khi cô ta trở về, chỉ xem tất cả thứ thứ như mơ mộng, xem như không có chuyện gì rồi sống tiếp. Nhưng đó là cả một cuộc đời của chúng ta, nó không phải là một tờ giấy mà là hai kiếp do chính ta đã trải qua qua."
Dù cho chỉ là một phụ nữ hỗ trợ vũ khí trong tiểu thuyết thì cô ấy cũng tuyệt đối không chịu đựng được sự đối xử bất chấp công việc như vậy.
Nếu ban đầu cô ta đã thích mọi thứ của thế giới này như vậy, chi bằng đừng rời đi.
*
Lúc đầu cô ham ngủ, giờ lại rất có tinh thần.
Kẻ sau, hiện ra Thời Mộ Dương quái lạ nói: “Kỷ Điềm mang thai.”
Đại Ninh đang ăn vặt làm kinh ngạc.
“Của anh?”
Lời này thiết thiết tạo sắc mặt Thời Mộ Dương đen thui.
“KỶ ĐẠI NINH!”
Từ khi quan hệ giữa hai người thay đổi, anh rất ít khi gọi cả tên lẫn họ đầy đủ của cô, có lẽ là bị tức không nhẹ nhõm.
Thấy cô ra vẻ vô tội, Thời Mộ Dương tức giận đến môi chạy mấy lần, cuối cùng anh đá cái ghế nhỏ mà cô đang ngồi để trú cơn giận.
Đại Ninh ngồi đó, lúc ngã xuống thì được anh đón lấy. Đường như vậy chỉ để hù côi.
“Lần sau còn ăn nói bậy liên nữa thì tôi sẽ thải em xuống biển cho cá đớp!”
Đại Ninh hết sức vui mừng, cô yếu ớt ôm cổ anh: “Không phải của anh, sao nhìn biểu cảm của anh kỳ quái như thế?”
“Sau khi Kỷ Điềm biết mình mang thai, cô ta muốn giết trẻ nhỏ.”
Trong chớp mắt ấy, thậm chí chí Thời Mộ Dương còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình từ trên người Kỷ Điềm. Bọn họ đều ngu ngốc và độc ác y như nhau, anh từng gặp qua rất nhiều bà mẹ từ ái cũng từng gặp qua kiểu người như Kỷ Điềm sau khi biết mình mang thai thì như sét đánh ngang tai, hận không thể gi.ết chết con mình.
Đại Ninh hơi thú vị: “Tôi đi thăm cô ta.”
Cô không đi vào mà nhìn Kỷ Điềm ở bên trong cửa sổ đang mở. Kỷ Điềm đã không còn khuôn mặt của cô gái nhà bên cạnh lần đầu gặp gỡ, bây giờ nhìn cô ta khá hác.
Đôi mắt trũng sâu vào, cô ta tự đấm từng cái vào bụng mình.
Không có người khuyến khích cũng như không có người giúp đỡ cô.
Nhưng con bé này rõ ràng rất mạnh mẽ, Đại Ninh nghe thấy cô ta llili tự do: “Tao sẽ không giữ lại một con hoang đâu, chết đi, chết đi!”
Thanh Đoàn nhìn rằng hơn thở không thôi, diệt vong trước cô ta thuận lợi lướt gió, được biết bao nguy hiểm chiều, bây giờ vậy mà có kết nối như thế, lưu lạc đảo hoang, không biết con mình của ai.
Kiếp trước Kỷ Điềm có rất nhiều lựa chọn, nhưng cô ta không muốn chọn điều gì chỉ vì muốn có tất cả thứ thứ, thế là trở thành thành mối tình đầu của tất cả mọi người. Bây giờ cô ta không biết mình mang thai con của ai, trên mặt còn mang theo mời mờ, nhìn như người điên.
Nhưng tinh thần Kỷ Điềm vẫn còn ổn định đôi chút, cô ta đang muốn cô gái ngược tình thế, Đại Ninh mà chết nói không nhẹ cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi nghiêng trời trôi đất.
Cô ta đã có ước mơ tốt đẹp như thế, Đại Ninh sẽ không phá vỡ điều gì.
Đôi mắt cô lạnh lùng thoáng nhìn Kỷ Điềm.
Đây là con vàng của trời.
Cũng không biết lúc này ông trời có khóc thương hay không.
Ngoảnh lại, Đại Ninh thấy Thời Mộ Dương đang chăm sóc mình.
Anh đứng dưới ánh nắng nhưng mặt mày lại chứa một số phần tối tối, cho đến khi cô quay đầu lại, cuối cùng trong mắt anh mới mọt lên sắc màu nhàn nhạt.
“Em lại đây, mặc kệ cô ta đi.” Anh nói.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn.
Thời Mộ Dương kéo cô lại: “Đến giờ em uống thuốc rồi.”
Anh đưa cô rời khỏi nơi giam giữ Kỷ Điềm mà không cho phép phản xạ.
Đại Ninh nói: “Chú nhỏ, ngày chú ý nào cũng miễn phí như sao? Một ngày có 24 tiếng mà hết 20 tiếng tôi đã thấy chú thích rồi."
Anh mím môi.
Đại Ninh thầm cười một cái, không cố hỏi nữa, trái lại thoải mái chuyển chủ đề: “Tôi hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thành thật cho tôi được không?”
Thời Mộ Dương không muốn nghe, thậm chí là chí anh thở kháng cự.
“Nếu đứa trẻ trong bụng Kỷ Điềm thật sự là của anh, anh sẽ tha thứ cho cô ta ư?”
Thời Mộ Dương nghe thấy cô hỏi vấn đề này, vậy mà vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi phản ứng lại, sắc mặt anh trở nên rất xấu xí: "Kỷ Đại Ninh, em muốn chết phải không?"
Anh bịt miệng cô lại, trong đó chứa một số phần hung dữ: “Không có nếu như, đã không biết cách nói chuyện thì em im cái miệng mồm người khác khó chịu của em lại đi."
Đôi mắt trong veo của cô mở to, vô cùng bất mãn.
Thấy cô muốn nói chuyện, Thời Mộ Dương sợ cô thở thở, tiện thể buông tay ra.
Đại thư tiểu ôm mặt anh, mũi mũi chân lên gần bên môi anh.
Thời Mộ Dương chớp mắt sử dụng sốt.
Đại Ninh chưa từng là chủ động hôn anh, tim anh gần như trong chớp mắt ấy đập nhanh hơn, anh không kiềm lòng được cúi đầu.
Hơi thở cô gái ngọt ngào, anh có thể thấy rõ ràng lông mi của cô.
Nhưng hồi lâu sau cô vẫn không chuyển động, chỉ dùng cặp mắt ngấn nước nhìn anh, trong lòng Thời Mộ Dương thầm thầm một tiếng kêu, vẫy đầu theo môi cô.
Đại Ninh đấm một cái vào mặt anh.
“…”
Đại tiểu thư đắc ý làm mặt quỷ: “Đồ Đống, ai kêu anh nói miệng tôi làm người khác khó chịu chi.”
Thời Mộ Dương che mắt lại, dùng sự tự chủ cả đời của mình để không xông tới xử lý cô tại phòng.
*
Đến tối đã có tin tức, con của Kỷ Điềm đã mất. Dù sinh mệnh nhỏ bé ấy có sức mạnh đến đâu cũng không thể chịu nổi sự hành hạ của Kỷ Điềm.
Sau khi Đại Ninh biết chuyện cũng không trầm cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu trong một tình huống khác, nói không nhẹ cô còn bội phục người phụ nữ này, có thể ra tay tàn nhẫn với cả chính mình thì còn chuyện gì mà cô ta không rắc làm?
Thuyền khởi hành vài ngày, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Thời Mộ Dương đang mang một đôi giày xinh xắn cho cô.
“Cục cưng, chúng ta về nhà rồi.”
Trên đất liền đã vào mùa đông.
Từ tháng 9 đến tháng 12, thành phố đã vào đông. Thời Mộ Dương tự mình thay quần áo thật dày cho cô, lại đội mũ và quàng cổ.
Đại tiểu thư không thích áo bông trên người mình, trông như dân hai lúa chính gốc, không biết Thời Mộ Dương lấy cái này từ đâu ra.
Thời Mộ Dương nắm tay cô: “Em đi gọi điện thoại chung với tôi.”
Anh không có tiền trên người, cách làm cũng đủ ác, lấy dao nhỏ tuần lên cổ người qua đường, người sợ hãi đến nỗi lo lắng đưa điện thoại cho anh.
Thời Mộ Dương nói vài câu với bên kia, lúc này mới trả lời điện thoại về, kẻ xui xẻo kia nơm nớp sợ đón nhận, đầu cũng không thư ngoảnh mà chạy biến đi.
Thời Mộ Dương quay lại nhìn Đại Ninh.
Vóc dáng đại tiểu thư nhắn nhỏ đang chơi trò giẫm tuyết.
Anhch một tiếng, bỏ nói: “Phiền phức tạp.” Nếu không phải tại cô bé nghịch nước này quá yếu ớt, anh dẫn theo một đám người đi tới điểm cũng dễ dàng hơn nhiều.
Không có tiền thì không tiện đi lại, trong cả đám người chỉ có cô là nguy yếu ớt đến khả năng đập một cái là ngủ.
Nói thì nói thế, khi cô ấy đầu cười với anh, vẻ mặt anh chớp mắt dịu dàng, thu thám: “Đừng giẫm tuyết, em mà bị cảm là ông đây bán em luôn.”
Vì để Đại Ninh thoải mái một chút, Thời Mộ Dương cũng giống như tên thổ phỉ, trên đường đi vừa mời vừa đủ có thể gom đủ tiền ngồi xe làm cô vô cùng thoải mái. Đến chiều, cả hai đến một biệt thự.
Một ông quản gia run run mở cửa cho anh, vừa nhìn thấy anh là nước mắt Giàn giụa: "Nhị thiếu gia, thật sự là bạn, cuối cùng bạn đã quay trở về!"
“Đã rồi, ông đây còn chưa chết, đừng có khóc tang!”
Đại Ninh hùng đầu, phát hiện căn hộ biệt thự nhỏ này đã có hơi hướng cổ xưa, mong đợi là tài sản riêng của Thời Mộ Dương trước khi được đưa đến hòn đảo tội ác.
“Đây là thành phần nào?” Đại Ninh hỏi người sau.
“Thành phố T, sao nào, em đang tính cách thành phố Kinh bao xa à?” Thời Mộ Dương chốc quay lại, thoáng mắt lạnh lùng.
Đại Ninh cười sảng khoái, gật đầu không chút e dè.
Một tay Thời Mộ Dương Ngoại chế cô, ánh mắt lạnh đi vài phần, cười cười: “Nghĩ đẹp thật đấy.”
Anh hầu hạ cô như tổ tông, đưa người về ý tưởng để cô trong ta có chàng, trong chàng có ta với chàng traiất ơ nào?
No, to all tông vẫn chưa được nhận ở giai đoạn cuối như vậy từ anh. Nếu dưới lòng đất mà có linh thì chắc họ đã nổi dậy từ quan tài.
Trở về biệt thự, Thời Mộ Dương đặt cô ngồi trên sô pha: “Đừng cử động.”
Lục lục anh tìm kiếm đồ họa gì.
Ông quản gia muốn giúp anh lại thiết bị anh nổi nóng Đưa ra.
Ông đành phải đến hỏi Đại Ninh có yêu cầu gì không.
Đại Ninh chỉ vào chính mình, ngọt ngào hỏi: “Ông biết cháu ạ?”
Sắc mặt ông phức tạp: “đúng, quý là đại tiểu thư nhà họ Kỷ. Nghe bạn rơi xuống biển, trong khoảng thời gian này không có ít người đang tìm bạn.”
“Ồ, có ai thế không?”
“Em, còn có… bạn Ngôn ngữ.” Quả thực tìm thấy như điên như dại, ai mà ngờ đại tiểu thư lại ở bên nhà mình.
Đại Ninh hưng má: “Triệu Tự không yêu tôi nữa.”
Thanh Đoàn gật đầu, thầm cho rằng như vậy.
Thời Mộ Dương đang tìm đồ lập tức dừng lại, đá cái tủ một cái vang vang, ông quản giả khan im miệng, không nói chuyện nữa.
Thời Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, anh bánh lấy món đồ mà mình muốn rồi đi đến đây, phát hiện Đại Ninh đang cầm điện thoại trong tay.
Sắc mặt Thời Mộ Dương lập tức khó coi, Săn tay Cướp cướp.
Sao hả? Mới về đã gấp không chờ đi nổi liên lạc với đám đàn ông đó?
Đại Ninh tức giận đến mức bật lại.
“Chúc, tôi vàng rồi đấy!”
Thời Mộ Dương xem điện thoại, hiện ra một lời khó nói hết.
Giao diện không phải là tên đàn ông nào, là một cuốn tiểu thuyết có tên《Sếp trên cấm giáo dục, bá đạo trẻ chiều cô vợ ngọt ngào 7 ngày 7 đêm 》.
“…”
Tâm trạng Thời Mộ Dương thoáng cái tốt lên, anh trả điện thoại lại cho cô, không quên phê bình: "Đúng là thô tục."
Cô hầm hừ đá anh một cái, Thời Mộ Dương bị đá nhưng không có chút nào gọi là không vui.
Anh bế ngang cô lên: “Đi bệnh viện.”
Một đám đông ngoài kia vẫn chưa được sắp xếp xong, thế nhưng việc đầu tiên khi anh quay về lại là đưa cô đi khám bệnh.
Đại Ninh hơi kinh ngạc, cô chải đầu vào trong lòng anh, cánh chân mô-đun đưa ra: “Tôi sẽ không rời xa anh đâu Thời Mộ Dương, anh đừng sợ.”
“Câm miệng.” Anh nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook