Bao rơm :công dụng của túi rơm không bền và chắc để miêu tả một người vô dụng, không có năng lực.

Túi rơm đôi khi cũng dùng để chỉ con bù nhìn, có thể bình tĩnh kéo dài ra như một lời nguyền rủa, mắng nhiếc những kẻ đạo đức giả chỉ bề ngoài, mạnh mẽ nhưng lại giả vờ có năng lực.Nguồn: Baidu Tô Chanh đi dạo nửa ngày cũng hơi mệt, đồ mà cô lên kế hoạch mua đã mua hơn phân nửa, cô dự định về nhà vui vẻ bóc hàng. Các bảo bối của chị, chị về rồi đây. Lái xe về đến nhà, phát hiện dưới cổng chung cư có hai vị khách không mời mà đến. Tô Chanh nhíu mày, lại là hai người bạn tồi Lâm Nguyệt và Lưu Tuấn, bọn họ vẫn bám chặt lấy cô không buông. Cô phải nghĩ cách giải quyết hai người này mới được. Lâm Nguyệt và Lưu Tuấn đã chờ đến mất kiên nhẫn, bảo vệ khu chung cư này nhất quyết không cho bọn họ vào tìm Tô Chanh, gọi cho Tô Chanh hai cuộc cũng không nghe máy, dây dưa hồi lâu mới biết Tô Chanh không có nhà. Chẳng lẽ một mình cô ta đi tìm Tần Quyết rồi? Lâm Nguyệt cảnh giác dò xét Tô Chanh, giây tiếp theo trưng ra nụ cười ngọt ngào nghênh đón : “Bạn yêu, cậu đi đâu mà không nghe điện thoại của mình vậy, mình lo lắng chết đi được?” Tô Chanh cười cười: "Không có việc gì, ra ngoài đi dạo chút thôi.”Lưu Tuấn cũng bước lên trước, có chút trách cứ: “Chanh Chanh, trước đây em chưa bao giờ không nghe điện thoại của bọn anh, người phụ nữ không an phận khiến cho người khác phải lo lắng, đàn ông sẽ không thích." Khóe miệng Tô Chanh giật giật, người đàn ông này với tên cẩu Tần Quyết nói chuyện khó nghe như nhau, vừa nhìn đã biết là nạn nhân của chủ nghĩa đại nam nhân cặn bã. Lâm Nguyệt tiến lên khoác tay Tô Chanh, quan tâm nói: “Bạn yêu, cậu mệt rồi đúng không, chúng ta đi lên nói chuyện đi, nhà cậu nhất định rất bày bừa, mình lên dọn dẹp giúp cậu, thuận tiện nói về kế hoạch tiếp theo của chúng ta, lần này nhất định có thể thành công." Không trách được nguyên chủ bị hai tên lừa gạt này xoay quanh, nhìn xem, một người □□, một người bày ra khuôn mặt như hát kịch, còn muốn dọn dẹp phòng cho cô , thật là vô vùng chu đáo. Tô Chanh nhẹ nhàng rút cánh tay ra, cười híp mắt nói: "Không cần, tự mình dọn dẹp là được rồi, có lời gì chúng ta nói luôn ở đây đi.” Lâm Nguyệt cứng đờ người, không ngờ tới Tô Chanh sẽ nói như vậy, rất nhanh điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, “Được, bạn yêu, bây giờ cậu đã biết đau lòng cho mình rồi, mình rất vui.

Bọn mình đã nghĩ ra cách giúp cậu tiếp cận Tần Quyết rồi , hôm qua cậu nhất định đã rất lo lắng đúng không.” Tô Chanh ra vẻ trầm ngâm mấy giây, sau đó mới bày ra bộ dạng đau khổ : “Hôm qua mình đã suy nghĩ kĩ rồi, tục ngữ nói, dưa hái xanh không ngọt, mình vẫn nên từ bỏ thôi.” "Từ bỏ?" Lâm Nguyệt nghe Tô Chanh nói muốn từ bỏ, mở to hai mắt, gấp gáp nói: "Tuyệt đối không được, chẳng lẽ cậu đã quên những người đó đã xem thường cậu thế nào sao? Bọn họ ở sau lưng chế giễu cậu, xem thường cậu, bọn họ nói cậu là mệnh Thiên Sát Cô Tinh khắc cha khắc mẹ, nói cậu biến thành con gà rừng rụng lông là đáng đời, cậu chịu đựng được sao?” “Bạn yêu, mỗi lần mình nghe những lời này mình đều cảm thấy vô vùng khổ sở.

Lần trước mình nghe thấy bọn họ ở sau lưng nói xấu cậu, mình tức giận đến mức cùng bọn họ đánh một trận, tay còn bị cào chảy máu nữa đây này.” Lâm Nguyệt đưa tay lộ ra vết thương khó khăn lắm mới nhìn thấy bằng mắt thường , "Nhưng không sao, mình vui vì gánh vác được một phần khó khăn của cậu.

Nhưng Chanh Chanh, cậu phải tỉnh táo lại, chỉ cần cậu và Tần Quyết ở bên nhau, sẽ không có ai dám chế giễu cậu nữa.” "Hôm qua không thành công cũng không sao, mình đã giúp cậu nghĩ cách rồi , cậu đến công ty của anh ấy náo loạn, cậu là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy sẽ để ý thể diện của cậu, nhất định sẽ xuống gặp cậu, đến lúc đó cậu lại thổ lộ tình yêu với anh ấy, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, cậu chỉ cần kiên trì, Tần Quyết nhất định sẽ bị cậu làm cho cảm động.” Tô Chanh nghĩ, anh ta cảm động cái rắm, anh ta cảm động đến mức muốn gi*t cô cũng nên. "Đúng thế, Chanh Chanh, Lâm Nguyệt nói không sai, đàn ông rất dễ mềm lòng với phụ nữ xinh đẹp, nếu anh ta trách em không hiểu chuyện thì em khóc cho anh ta xem.” Lưu Tuấn tiến lên thuyết phục cô, nói xong mắt còn liếc nhìn sang Lâm Nguyệt. Tô Chanh cắn cắn môi, do dự nói: “Như vậy có chút.

.


." Trong nguyên tác cũng có đoạn Tô Chanh đến công ty Tần Quyết làm loạn.

Mà Tô Chanh không những không gặp được Tần Quyết còn bị bảo vệ ném ra ngoài, đúng lúc lại gặp phải nhóm bạn thân plastic trước kia, kể từ đó Tô Chanh trở thành đề tài cho những câu chuyện cười trong giới.

Hai cô em họ của cô thậm chí còn nhiều lần lấy chuyện này ra để chế nhạo trước mặt Tô Chanh.

Trong truyện nữ phụ Tô Chanh là một nữ phụ độc ác, cho nên việc cười nhạo và chế giễu Tô Chanh chính là cảm giác sảng khoái khi trừng trị kẻ ác, là báo ứng mà cô phải chịu . Lúc ấy Tô Chanh đã cảm thấy nữ phụ này rất ngủ xuẩn, nghĩ thế nào lại đến công ty nam chính làm loạn, nguyên lai phía sau có hai vị quân sư này đây.Không có gì không tốt cả ! Nếu cậu vẫn tiếp tục do dự sẽ bị người khác khinh thường cả đời !” Lâm Nguyệt ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng thật ra nghe Tô Chanh muốn rút lui, ngữ khí lớn như vậy chỉ để che giấu mà thôi thực ra trong lòng cô ta đang nghĩ ’cái bao rơm này, cô ta rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại không nghe lời của cô ta nữa vậy’. Việc Lâm Nguyệt khuyến khích Tô Chanh theo đuổi Tần Quyết rất mâu thuẫn.

Một mặt cô ta hi vọng Tô Chanh có thể lên giường Tần Quyết, như vậy Tô Chanh mỗi tháng sẽ không chỉ có 700 triệu, cô ta sẽ có càng nhiều tiền tiêu, điều này đại biểu cho việc Lâm Nguyệt, người bạn tốt luôn luôn ở bên Tô Chanh cho dù Tô Chanh lâm vào tình cảnh nghèo khổ có thể nhận được nhiều hơn số tiền hiện tại Tô Chanh cho cô ta mỗi tháng.

Một mặt khác cô ta lại xem thường Tô Chanh, một bao rơm không có não, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ sẽ lọt được vào mắt Tần Quyết? Chẳng qua là làm trò cười cho người khác thôi.

Mỗi lần Tô Chanh bị Tần Quyết đuổi đi, thảm hại không thôi, đó là thời khắc Lâm Nguyệt cảm thấy vui vẻ nhất. Cô ta một mặt muốn Tô Chanh thành công, một mặt lại muốn xem trò cười của Tô Chanh. Tô Chanh vẫn rất do dự, bỗng nhiên không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng lên: “Hay là như vậy đi, Nguyệt Nguyệt, cậu đi đi, cậu cũng rất xinh đẹp, cậu đến công ty của anh ta làm loạn, Tần Quyết nhìn thấy cậu nhất định sẽ mềm lòng." "Quyết định như vậy đi, Lâm Nguyệt, ngày mai cậu đến công ty Tần Quyết, cậu yên tâm, chúng ta là tỷ muội, tỷ muội có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mình sẽ không tức giận cũng sẽ không đố kị, ngày mai mình sẽ dẫn cậu đi, cứ như vậy đi.” Tô Chanh thái độ kiên quyết, quyết tâm muốn Lâm Nguyệt đến công ty Tần Quyết làm loạn. Lâm Nguyệt và Lưu Tuấn mặc dù có ác ý, muốn xem trò cười của Tô Chanh, nhưng trên thực tế hai người họ đều dựa vào Tô Chanh, lời của Tô Chanh bọn họ không dám không nghe. "Cái gì? Mình?” Lâm Nguyệt nghe xong quyết định của Tô Chanh quá sợ hãi, nói không lựa lời: “Không được, sao mình dám đến công ty của Tần Quyết làm loạn, nhỡ may đắc tội với anh ta.


.

." "Lâm Nguyệt!" Lưu Tuấn sắc mặc không tốt vội vàng đánh gãy lời của cô ta. Lâm Nguyệt lấy lại tinh thần, ý thức được mình vừa nói gì ,nhanh chóng ngậm miệng lại. Bọn họ chỉ nghĩ cách để Tô Chanh phải làm, nhưng chưa bao giờ lo lắng cho Tô Chanh, Tô Chanh làm như vậy có tốt hay không, sẽ phải gánh chịu hậu quả như thể nào đều không có liên quan đến họ, bọn họ không quan tâm.

Nhưng việc này đổi lên đầu mình thì lại không giống vậy. Đinh không đâm trên người mình sẽ không biết đau. Tô Chanh nhẹ gật đầu, chậm rãi nói: “Ồ.

.

.

Hoá ra cậu cũng biết làm vậy sẽ đắc tội anh ta”.


Sau đó nghi hoặc hỏi cô ta: "Vậy sao cậu còn bảo mình đi? Chẳng lẽ cậu.

.

." Lâm Nguyệt vội vàng nói: “Bạn yêu, sao mình có thể so sánh với cậu được, cậu là thiên chi kiêu nữ, là công chúa nhỏ trong lâu đài, đàn ông đều sẽ yêu cậu , huống chi cậu là vị hôn thê của Tần Quyết, cậu là người có tư cách đi náo loạn, Tần Quyết cũng không thể làm gì cậu.” “Bạn yêu cậu đừng suy nghĩ lung tung, tất cả những gì mình làm là đều muốn tốt cho cậu.” Tô Chanh gật gật đầu: "Nói như vậy là cậu không dám đi rồi?" “Cậu không đi cũng được.” Tô Chanh cũng không làm khó cô ta. Lâm Nguyệt nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Tô Chanh lại quay đầu nói với Lưu Tuấn : “Cô ấy không đi, vậy anh đi đi.” Lưu Tuấn sắc mặt khó coi: "Chanh Chanh, anh là đàn ông, anh đi thì làm được gì, em đừng nói đùa.” "Vậy anh nói sai rồi .” Tô Chanh đàng hoàng phản bác anh ta: "Theo kinh nghiệm của tôi, đại mỹ nhân như tôi mà anh ta còn thờ ơ, nói không chừng anh ta căn bản không thích phụ nữ.

Chẳng bằng chúng ta nỗ lực lần cuối, anh đi câu dẫn anh ta, có lẽ tôi và Lâm Nguyệt còn phải nhờ vào ánh hào quang của anh đấy.” Lưu Tuấn còn có thể nói gì nữa, khoé môi giật giật, Tô Chanh ngay sau đó liền nhẹ nhàng nói một câu: “Phụ nữ anh có thể lừa được thì đàn ông cũng có thể đúng không?” Lưu Tuấn này không có công việc đàng hoàng, ỷ vào bộ dạng cũng được coi là đẹp trai mà chuyên môn lừa gạt tiền của những người phụ nữ yếu đuối, mục đích tiếp cận nguyên chủ cũng là để lừa tiền, lừa sắc.

Nhưng nguyên chủ chỉ một lòng thích Tần Quyết, căn bản chướng mắt anh ta, điều này cũng khiến cho anh ta vô cùng căm hận. Thần sắc Lưu Tuấn mang theo một tia kinh ngạc và giận dữ, “Cô có ý gì?" “Chanh Chanh, sao cô lại trở nên chua ngoa như vậy, là bạn bè với nhau tôi nói vài lời thật lòng, cô suy nghĩ một chút, vì sao những người khác không chê cười tôi không chê cười Lâm Nguyệt, không chê cười ai khác mà lại chê cười cô ? Đó nhất định là do cô đã làm chuyện gì khiến người khác chê cười không phải sao? Ví dụ như cô bây giờ, chúng ta là bạn bè, từng thời khắc đều nghĩ cách giúp cô nhưng cô lại muốn đẩy bạn bè ra ngoài chịu chết, chẳng trách cô bị đối xử như vậy.” Lưu Tuấn thở dài, tiếc nuối nói: “Cô như thế này, đàn ông sẽ không thích, đàn ông ghét nhất là loại phụ nữ chua ngoa như vậy.” Tô Chanh cố gắng bảo trì sắc mặt. Lời nói của người đàn ông này sao mà.

.

.


Sao mà.

.

.

Sao mà..

.

.

Tô Chanh cũng không biết nên dùng từ nào để hình dung, sao anh ta có thể đánh tráo khái niệm đến mức này chứ. Tô Chanh cũng thở dài tiếc nuối, sau đó không nói hai lời, tiến lên giơ tay Ba một tiếng vang dội, cho hắn một bạt tai. “Cô —— " Lưu Tuấn không thể tin được bụm mặt, trên mặt đỏ sưng huyết, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Chanh, một bộ dáng hận không thể tiến lên đánh Tô Chanh một bạt tai. Lâm Nguyệt ở bên cạnh vội vàng tiến lên giữ chặt lấy Lưu Tuấn sắp mất đi lí trí. Tô Chanh giả vờ đau lòng nói: "Lưu Tuấn anh thử suy nghĩ xem, vì sao tôi không đánh người khác, không đánh Lâm Nguyệt mà lại đánh anh, nhất định anh đã làm ra chuyện gì khiến cho tôi muốn đánh anh, tôi thật lòng coi anh là bạn bè, cung cấp tiền ăn ở, còn giúp anh tìm cơ hội bám vào người giàu có, anh lại nghĩ tôi như vậy, anh nói xem anh có đáng bị đánh không?” “Nhưng vừa rồi anh lại tức giận như vậy, Lưu Tuấn, anh cũng quá không nói lý rồi, tôi cũng là vì muốn tốt cho anh, sao anh không hiểu nỗi khổ tâm của tôi chứ.” Sau khi nói xong, Tô Chanh khổ sở xoay người. “À đúng rồi." Tô Chanh đi được hai bước lại bỗng nhiên quay đầu lại bổ sung một câu: "Lưu Tuấn, tôi quên mất, anh đã bị nhiều người dùng qua, không còn sạch sẽ, đàn ông sẽ không thích, cho nên ngày mai anh không cần đi."Sư di trường kỹ dĩ chế di, hắn đã thích câu nói này như thế, vậy thì cô trả lại cho hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương