Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
-
13: Hoà Giải
Trầm mặc một lát. Tần Quyết giương mắt, biểu lộ bình tĩnh: “Cậu muốn nói gì?" Hứa Gia Diệu cười cười: "Chỉ là cảm giác thái độ của cậu với cô ấy không giống trước đây.” Tần Quyết khinh thường: “Cậu nên đi bệnh viện khám mắt đi.” “Cô ấy bây giờ không quấn lấy cậu như trước nữa, lần trước nhìn trong ánh mắt của cô ấu đã không còn loại cuồng nhiệt kia, chẳng lẽ thật sự từ bỏ rồi?" “Nhưng người phụ nữ này quỷ kế đa đoan xảo trá âm hiểm, nói không chừng chỉ là đổi một loại phương thức khác để gây sự chú ý của cậu.” Hứa Gia Diệu phối hợp suy đoán, vừa nói vừa vụng trộm nhìn sắc mặt Tần Quyết. Tần Quyết không có mở miệng, nhàn nhạt dò xét hắn. Nhận được ánh mắt của Tần Quyết, Hứa Gia Diệu sờ sờ cái mũi, hắng giọng một cái, tự nói tự đáp: "Cũng tốt.
Nữ nhân chính là phiền phức, có thể sử dụng tiền giải quyết thì tất cả đều dễ nói." "Không giống thằng em trai ngốc của mình, có vài bông hoa đào nát mà cũng không giải quyết được, nghe nói gần đây lại kết giao với Chanh tỷ nào đó, mỗi ngày theo dõi cái gì mà thương chiến của cô ta, còn nhất định bắt mình phải xem, đúng là có bệnh.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã đơn thuần, mình hoài nghi có phải nó bị lừa gạt vào hội bán hàng đa cấp nào rồi không?” “Chanh tỷ?" Tần Quyết nhướng mắt: "Làm gì?" "Không biết, nếu không cậu giúp mình đi hỏi nó một chút, thằng bé kia từ nhỏ đã sợ cậu, không dám không nghe lời cậu.” ".
.
.
Nhàm chán." —— Đây là lần đầu tiên Tô Chanh đến quán bar, cảm thấy rất mới mẻ, cô tò mò nhìn xung quanh. Trước kia cô thường xuyên nghe đồng nghiệp nói soái ca trong quán bar nhiều thế nào, cô đã sớm muốn mở mang kiến thức rồi.
Nếu không phải nghe nói trong quán bar một ly rượu phải tốn mất mấy trăm nghìn, cô cũng không đến nỗi giống như đồ nhà quê trái phải nhìn tới nhìn lui như hiện tại. "Trương Nhược Ngọc, tôi nghe nói quán bar này có rất nhiều soái ca chân dài, chúng ta có thể gọi mấy người không ?" Trương Nhược Ngọc cảnh giác nhìn cô: “Cô muốn phạm pháp sao? Bọn họ chỉ làm việc ở đây, bán nghệ không bán thân! Cậu đừng nghĩ đến việc dùng tiền nhục nhã người ta!” Chẳng lẽ nhân phẩm của tôi trong lòng cô thấp đến vậy sao? Ngược lại là không nhìn lầm người! Tô Chanh uỷ khuất nói: "Bây giờ muốn sờ sờ cái cơ bụng cũng là phạm pháp rồi sao?" Trương Nhược Ngọc suy nghĩ hai giây: "Thế thì sẽ không, gọi mấy người?” Tô Chanh cắn răng: "Năm người.” Trương Nhược Ngọc: ".
.
." Nữ nhân này, sắc tâm không cạn. Hai người vào một phòng bao hạng VIP, Tô Chanh mới ban đầu còn đang suy nghĩ sao phải tốn nhiều tiền thuê phòng bao, sao không trực tiếp ngồi ở quầy bar, vì sao Trương Nhược Ngọc thất tình mà cô cũng phải tiêu tiền chứ. Đến lúc một đám tiểu ca ca cao lớn chân dài, tướng mạo soái khí từng người từng người đi vào trong phòng bao, Tô Chanh ngậm miệng. Mấy bờ bờ mông cong cong của đàn ông trong sàn nhảy cho dù tao đến đâu cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn, mấy người này thì không giống, đây là cô tiêu tiền nha! Động tay động chân chút thì có vấn đề gì chứ ? Hì hì. Người này hơi đẹp trai! Người này cũng đẹp trai! Người cuối cùng còn đẹp trai hơn! ! Nhà khoa học nói, mỗi ngày nhìn soái ca mười phút đồng hồ có thể trường thọ, nhìn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô tin tưởng khoa học. Vừa vào phòng bao, Trương Nhược Ngọc đã sảng khoái gọi mấy loại rượu.
Sau khi rươụ được mang lên, chưa uống hai chén đã hoả khí lên đầu. "Rõ ràng là Gay, tại sao lại lừa gạt tình cảm của tôi, tại sao lại vô sỉ như vậy!" "Tôi rốt cuộc là có chỗ nào không tốt, tại sao hắn lại đối xử với tôi như vậy ." Trương Nhược Ngọc một phát bắt được cổ áo của Tô Chanh : "Tô Chanh, cô nói xem có phải tôi không tốt không, tại sao ai cũng muốn phản bội tôi?”.Kết giao với một hai người bạn trai đều như vậy, chẳng trách Trương Nhược Ngọc không có lòng tin đối với bản thân. Tô Chanh đang trò chuyện vui vẻ với mấy tiểu ca ca, nghe vậy vỗ vỗ mặt của cô ấy: “Cô nói gì vậy, tôi thấy cô rất tốt mà.” Trương Nhược Ngọc không tin: "Nếu như tôi đủ tốt, vì sao không gặp được đàn ông tốt." Tô Chanh suy tư một chút, nói: “Cô có biết Chó liếm không, liếm một cái gọi là Chó liếm, đồng thời liếm năm mươi cái vậy thì gọi là Hải Vương, đây chính là cái gọi là lượng biến gây nên chất biến.
Tương tự, cô kết giao bạn trai 1 người không được thì 50 người, trong một đống cây măng xấu kiểu gì cũng sẽ có một cây măng tốt.
Cô nói đạo lý này có đúng hay không? Tuyệt đối không thể chỉ vì một hai tên đàn ông cặn bã mà hoài nghi bản thân.
“ Trong phòng bao bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Tô Chanh cười híp mắt nhìn Trương Nhược Ngọc. Trương Nhược Ngọc trầm mặc một hồi: "Tôi nghiêm trọng hoài nghi cô đang lừa tôi.” “Sao lại không đúng chứ, không tin cô hỏi bọn họ.” Tô Chanh quay đầu nhìn về phía mấy tiểu ca ca đẹp trai. Nhóm Tiểu ca ca sững sờ trong chốc lát vội vàng phụ họa. “Chanh tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nói cái gì cũng đúng." "Nhược Ngọc tỷ tỷ đừng thương tâm, nơi này có rất nhiều đàn ông tốt, tỷ tỷ chọn một người đi”"Không sai." Mấy tiểu ca ca này rất phóng khoáng, cũng rất biết dỗ vui người khác, Trương Nhược Ngọc đang buồn rười rười cũng được bọn họ dỗ cho vui vẻ. Tô Chanh rất hài lòng, đương nhiên cũng có người không biết nói chuyện.
Chính là người vào cuối cùng, dáng dấp đẹp trai nhất, nhưng cả quá trình đều không mở miệng Tô Chanh mặc dù nói tiêu tiền, nhưng cũng không phải loại □□ ép buộc người, không nói thì không nói đi, cô đặc biệt dễ tha thứ đối với trai đẹp. Sau khi an ủi Trương Nhược Ngọc, bầu không khí tiếp theo rất hài hoà. “Chanh tỷ tỷ không trang điểm mà vẫn xinh đẹp như vậy, làn da cũng thật trắng." “Chanh tỷ tỷ có bạn trai chưa, nếu như chưa có thì chọn một người trong này đi.” "Tôi nguyện ý! Tôi còn chưa có bạn gái!" "Phú bà tỷ tỷ, chọn tôi chọn tôi!” Mấy cái miệng này thật là ngọt mà! Đem Tô Chanh tâng bốc đến tâm hoa nộ phóng. Nhìn mấy tiểu ca ca này xem, miệng ngọt, lại còn biết nói chuyện phiếm, vừa quan tâm lại vừa ôn nhu.
Mà làm ở đây chắc lương cũng cao nhỉ, ừm.
.
.
Cũng coi như tuổi trẻ tài cao? Trương Nhược Ngọc cái đồ vô dụng này, chỉ biết uống uống uống, mới vậy mã đã say lăn ra ngủ rồi. Tô Chanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Không có cách nào đành phải kết thúc sớm, đưa Trương Nhược Ngọc về. Kỳ thật cô vẫn rất không nỡ, mấy soái ca đẹp trai miệng lại ngọt ai mà không thích . Một mình cô không đỡ được phải gọi mấy tiểu ca ca đến hỗ trợ đỡ Trương Nhược Ngọc đã say đến bất tỉnh nhân sự ra xe, xe đã gọi xong rồi. Ra khỏi phòng bao, tất cả mọi người giải tán. Tô Chanh cũng đi theo ra. Lúc gần đi, có một soái ca đột nhiên gọi Tô Chanh lại.
Tô Chanh nhìn lại, chính là người vào sau cùng, dáng dấp đẹp trai nhất nhưng cả tối nay chưa nói câu nào. “Sao vậy, cậu gọi tôi có chuyện gì sao ?" Từ Tử Diệu có chút xấu hổ: "Tô Chanh.
.
." Tô Chanh đối với soái ca luôn luôn ôn nhu, "Ừm, Sao vậy?” "Tôi tên là Từ Tử Diệu, là sinh viên năm nhất đại học Bắc Kinh, cái kia, có thể thêm WeChat của cô không?” Nói xong tai đều đỏ lên. Tô Chanh quả là sắp bị cậu ta manh chết rồi, đây là tiểu khả ái đến từ đâu, cho, tỷ tỷ nhất định cho. Chỉ là sinh viên đại Bắc Kinh sao lại đi làm ở đây? Thiếu tiền? Đây không phải là nam sinh viên đẹp trai nghèo khó trong truyền thuyết chứ? Ồ , thật thú vị. Không biết cậu ta có cần người giúp đỡ không nhỉ. Tô Chanh vừa lấy điện thoại di động ra, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng : "Tô Chanh, cô đang làm gì ở đây?” Tô Chanh bị doạ một trận co rúm lại, má ơi, hình như cô vừa nghe thấy âm thanh của Diêm La Vương? Chậm rãi quay đầu lại, Tô Chanh nhìn thấy Tần Quyết đang đứng cách đó không xa, trên mặt dường như mang theo sự giận dữ, kìm lòng không được rên lên : "Lại.
.
.
? ! ! !" Cô đây đúng là đen đủi 8 kiếp, sao đi đến đâu cũng đều đụng phải người này chứ? Lần này cô nên giải thích thế nào? Cô thật sự không đeo bám hắn mà! ! ! Phục rồi phục rồi! "Tô Chanh.
.
." Từ Tử Diệu còn đang chờ. Tô Chanh khổ sở quay đầu lại, không nỡ nhìn cậu một cái: "Tử Diệu đệ đệ, cậu ra ngoài trước đi, tôi còn có chút việc, lần sau chúng ta lại thêm WeChat.” Từ Tử Diệu cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu: "Vậy được, lần sau cô đến chơi tôi sẽ miễn phí cho cô, đây là quán bar anh trai tôi mở ." Tô Chanh: ".
.
." Khá lắm, đệ đệ hoá ra là phú nhị đại. Tô Chanh đau lòng.
.
.
Vừa muốn nói gì đó, Tần Quyết hai bước đã đi tới trước mặt cô, đi cùng với hắn còn có soái ca Hứa Gia Diệu lần trước đã tốt bụng giúp cô giải vây. Tô Chanh bảo đệ đệ đi trước. Trong hành lang còn lại ba người. Hứa Gia Diệu vừa mở miệng trêu chọc một câu: “Ồ, sao lại là em, Tô Chanh muội muội, theo cũng rất sát mà —— " Tô Chanh vừa lộ ra một nụ cười lúng túng đã nghe thấy Tần Quyết nói với Hứa Gia Diệu : “Câụ cũng lăn đi.” Hứa Gia Diệu: ".
.
." Có cái gì mà hội viện cao cấp của quán bar này không thể nghe sao? Hứa Gia Diệu miễn cưỡng rời đi, chỉ còn lại hai người Tô Chanh và Tần Quyết. Tần Quyết ánh mắt sắc bén nhìn từ trên xuống tới, Tô Chanh cảm thấy ngạt thở. Phiền chết rồi, cô không muốn chơi nữa, lần nào cũng trùng hợp gặp phải hắn.
Cô cũng không tìm được cớ nào để nói nữa rồi.
.
.
Vận mệnh chó chết này. Nhưng cô nên giải thích thế nào? Một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, ba lần vẫn là trùng hợp? Nếu cô là Tần Quyết cô cũng không tin! "Một mình cô tới nơi thế này ?" Tần Quyết thấy cô ấp úng nửa ngày không nói lời nào, tức giận mở miệng. Cô có biết đây là nơi nào không? Anh và Hứa Gia Diệu bàn xong chuyện công việc, chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy nữ nhân này đang cùng một nam nhân trẻ tuổi xa lạ trò chuyện, không biết đang nói chuyện gì mà cười hết sức vui vẻ. Nhìn thấy anh lại tựa như chuột thấy mèo, nụ cười nhanh chóng biến mất, khuôn mặt khổ sở. Sợ anh? Tần Quyết câu lên khóe miệng, hừ lạnh: "Tới đây làm gì? Theo dõi tôi?” "Không có không có!" Tô Chanh vội vàng phủ nhận. “Hử?” “Em thật sự không theo dõi anh, em đến đây cùng Trương Nhược Ngọc , cô ấy uống say đang ở bên dưới, em không có lừa anh, thật mà.” Tô Chanh vội vàng giải thích, đem chuyện đã xảy ra đều nói cho hắn biết. Thế nhưng vẻ mặt của Tần Quyết vẫn rất hoài nghi.
Mặc dù cũng không nói ra miệng, nhưng nét mặt của hắn rõ ràng đang nói nói, tôi không tin! Tô Chanh hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc cùng hắn tranh luận: "Tần Quyết, em phải nói với anh, cả Bắc Kinh chỉ lớn bằng vậy, ngẫu nhiên gặp nhau một vài lần cũng là chuyện bình thường đúng không? Anh nghĩ lại xem, từ ngày em lấy tiền của anh có chủ động quấy rối, làm phiền anh không? Không có, đúng không? Anh không thể bởi vì những hành động trước đây của em mà có ấn tượng xấu về em, hiện tại em đã hoàn toàn trở thành một thanh niên có chí tích cực hướng tới cuộc sống tốt đẹp.
Em cảm thấy thực ra chúng ta có thể hoà giải, anh cảm thấy thế nào?" “Con người em thật ra rất tốt, không mang thù, lấy việc giúp người làm niềm vui, còn biết vuốt mông ngựa, không phải, ý em nói là em còn biết khích lệ người khác, nói thật ra em cảm thấy chúng ta trở thành bạn bè cũng không tệ.
Em biết trước giờ anh chán ghét em, em hiểu rõ, em chỉ muốn anh biết em không tệ đến vậy, em đã thay đổi rồi.” "Cho nên." Tô Chanh cười khổ, thanh âm mang theo một tia đau thương, ánh mắt sáng rực nhìn Tần Quyết: "Tần Quyết, cho dù anh không thích em, nhưng anh cũng đừng ghét em có được không.” Đừng gi*t tôi, tôi biết sai rồi! Thời gian từng giây từng giây trôi qua, đang lúc Tô Chanh cảm thấy Tần Quyết đã bị cô cảm hóa. Tần Quyết cười lạnh một tiếng: “Cô có tốt hay không và việc tôi ghét cô hay không thì có gì liên quan?” Tô Chanh: ".
.
." Tốt cho một tên cẩu dầu muối không ăn! "Không phải." Tô Chanh thấy bán thảm không được, dự định cùng Tần Quyết bấu víu quan hệ: "Ca ca anh không thể nói vậy, mặc dù anh ghét em, nhưng chuyện ngẫu nhiên gặp mặt là chuyện em không thể khống chế được, anh không thể vì chuyện em lấy tiền của anh mà cứ gặp lại doạ nạt em được —— " Nói đến đây, Tô Chanh nhìn nhìn sắc mặt đã trở nên u ám của Tần Quyết, hạ thấp giọng, quay lại làm lành: “Không phải em nói anh doạ em, ý của em là em rất nhát gan, thật đấy.” Con người này sao lại không thể nghe sự thật vậy. "Được rồi.” Tần Quyết lạnh lùng giương mắt, “Tôi hỏi cô một câu cô đáp trả một trăm câu, còn có mặt mũi nói mình nhát gan." Anh chưa gặp ai có thể mở mắt bịa đặt như cô! "Còn có, tôi không phải anh trai của cô, đừng có bấu víu quan hệ." "Vậy là anh tin tưởng em không cố ý theo dõi anh đúng không?” Tô Chanh cẩn thận xác nhận. Tần Quyết hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Lý do." Lý do.
.
.
Lý do gì? Tô Chanh ngẩn người, đột nhiên hiểu được, hắn đang hỏi cô lý do vì sao không thích hắn? Cái người này hỏi câu khó hiểu như vậy, nếu như không phải cô thông minh cơ trí làm sao hiểu được ý của anh. Đúng.
.
.
Đột nhiên không thích một người đương nhiên phải có lý do, cô không thể đột nhiên nói hết thích hắn mà không có bằng chứng, Tần Quyết cái người mắc bệnh đa nghi này chắc chắn sẽ không tin tưởng. Cô nhất định phải nói ra một lý do thích hợp, vừa để thoát thân vừa không đắc tội hắn. Cô khẳng định không thể nói cô không phải Tô Chanh thật, cô biết được kết cục của Tô Chanh thật sau này sẽ bị hắn hành hạ thế nào, cho nên cô hận không hành hạ hắn cho hả giận? Lời nói thật là không thể nào nói, cả đời này cũng không thể nói thật. "Tần Quyết." Tô Chanh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn trong suốt hơi cong, bên trong tựa như ngậm lấy ngàn vạn cảm thán, bách chuyển lưu luyến, cô nói: “Em chỉ là hiểu ra, anh vốn là tuyệt sắc trên trời, thuộc về dải tinh hà óng ánh, em không muốn nhìn thấy anh nhiễm khói lửa nhân gian, đầy rẫy sơn hà." Ngoài hành lang tiếng người huyên náo, thời gian chậm rãi trôi, Tần Quyết một mực không lên tiếng. Tô Chanh con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, có chút đau nhức chớp chớp. Một lát sau Tần Quyết mới tức giận mở miệng: "Bản lĩnh vuốt mông ngựa của cô càng ngày càng thăng hạng rồi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook