NGOẠI TRUYỆN

Sáng sớm hôm nay, trên điện thoại của tôi đột nhiên xuất hiện một ứng dụng mới. Trên màn hình ứng dụng, những người phụ nữ đến từ các thế giới, các khu vực và các độ tuổi khác nhau đều đang đăng những bình luận.

Sự xuất hiện của chúng tôi là để cứu một cô gái qua ứng dụng điện thoại, cô gái ấy tên là Cố Phán Nhi.

01

Tên tôi là Thu Dịch, Thu của mùa thu, đứa con đầu lòng.

Sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bố mẹ tôi cố gắng kiểm soát tôi bằng việc thỉnh thoảng lại ban cho một chút tình thương.

Tình thương này tuy không nhiều nhưng lại làm tôi hạnh phúc đến mức không thể dứt bỏ được chúng.

Nỗi đau từ cuộc sống hiện thực thường khiến tôi muốn tìm cách hóa giải trong những cuốn tiểu thuyết.

Có lẽ chính sự khao khát tình cảm gia đình đã khiến tôi say mê đọc bộ truyện “Thiên kim thật giả”, tôi thích đọc những cảnh cha mẹ cảm thấy tội lỗi và đối xử tử tế gấp đôi với con gái ruột của mình.

Dường như tôi cũng có thể nhận được tình cảm gia đình tương tự từ những câu chuyện hư cấu như vậy.

Chỉ có điều lần này tôi thực sự tức giận.

Bộ tiểu thuyết này chỉ đơn giản là tuyên truyền sai sự thật! Làm sao có người có thể đối xử với đứa con gái mà cuối cùng họ tìm được một cách tàn nhẫn như vậy? Sau khi đã

cho cô ấy chút hi vọng, tại sao cuối cùng lại để cô ấy ch..ết trong tuyệt vọng?

Tôi chìm vào giấc ngủ trong cơn tức giận.

2

Tôi nhìn ứng dụng xuất hiện trên điện thoại của mình với vẻ mặt đờ đẫn. Đây là cái gì?

Hệ thống cứu rỗi cuộc sống của nữ phụ?

Cứu rỗi cái gì cơ?


Cứu ai? Ai cứu giúp?

Tôi? Tôi sao?

Cuộc sống của tôi là một mớ hỗn độn, làm sao tôi có thể cứu được người khác? Quên nó đi, tôi sẽ xóa nó.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị gỡ cài đặt ứng dụng, tôi vô tình nhấp vào nó.

Trong điện thoại xuất hiện bóng dáng một cô gái gầy gò, làn da hơi đen, đôi mắt mê mang nhưng khi nhìn kỹ, tôi dường như nhìn thấy ánh mắt ấy đang rất cô độc.

Rất nhiều bão bình luận đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Những người phụ nữ từ các thế giới khác nhau, các khu vực khác nhau và các độ tuổi khác nhau đều đang đăng bình luận.

Sau đó tôi mới biết rằng những cô gái đã đọc cuốn tiểu thuyết này và bị dao động cảm xúc quá mức thì nó sẽ tự động tải một ứng dụng như thế này về điện thoại của họ. Sự xuất hiện của chúng tôi là để cứu cô gái trên điện thoại của họ – Cố Phán Nhi.

Giữa bình luận ồn ào náo nhiệt, tôi vẫn im lặng. Điện thoại di động của tôi là mẫu điện thoại cũ từ 5 năm trước, chất lượng hình ảnh quá mờ, tôi nhìn căn nhà cho thuê giá rẻ trước mặt và công việc hiện tại là nhân viên quán trà sữa của tôi, cảm thấy có chút cay đắng trong lòng.

Tôi có xứng đáng để cứu rỗi người khác không? Cố Phán Nhi này sức khỏe không tốt, vậy tôi có thể làm gì? Ban đầu tôi cũng định chêt vào mùa đông này nên đã mua một ít than và nghĩ rằng mình sẽ t..ự t.ử trong dịp năm mới.

Phần mềm trên điện thoại này khiến tôi lưỡng lự việc tu tu trong giây lát, nhưng giây tiếp theo, mẹ tôi lại gửi liên tiếp vài tin nhắn đòi tiền khiến tôi nản lòng.

[Con gái ngoan, con gái người khác tốt nghiệp đại học là đưa tiền về cho gia đình. Số tiền đó con định làm gì? Gia đình nuôi con không dễ đâu. Em trai con muốn mua một cái điện thoại di động mới. Mẹ hy vọng con có thể cho nó 3000 tệ.]

Tôi tắt điện thoại, cố gắng thoát khỏi suy nghĩ phiền lòng vì những tin nhắn của mẹ, người đang ở một thành phố khác rất xa.

Mức lương chỉ 3000 một tháng của tôi làm sao có thể so sánh được với mức lương của những người học ở nước ngoài hay tốt nghiệp thạc sĩ? Tôi cũng rất mệt mỏi vì phải sống.

Tôi nghĩ tôi và Cố Phán Nhi nếu cùng nhau nhảy khỏi tòa nhà có lẽ sẽ dễ dàng hơn, ít nhất chúng tôi có một người bạn đồng hành trên con đường đến địa ngục.

3

Lắc trà sữa được một ngày, tay tôi tê đến mức gần như không thể thẳng được. Điện thoại di động của tôi đã tắt nguồn từ lâu, mẹ tôi gọi điện cho tôi cả ngày khiến nó hết pin. Bà ấy vẫn luôn như thế này nhưng tôi không quan tâm.

Tôi nằm trên chiếc giường không mấy êm ái và sạc điện thoại.

Sau khi mở nguồn, những tin nhắn tố cáo tôi tội bất hiếu liên tục xuất hiện. Từ những lời lẽ như “Nuôi mày để làm gì?” đến “Nuôi mày thật lãng phí”, và “Tao hận mày đến phát ốm”.


Tôi rất sợ khi đọc những tin nhắn này, tôi lướt điện thoại thật nhanh như muốn trốn chạy. Trước đây tôi từng đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết, nhưng bây giờ tôi lại bước vào thế giới của Cố Phán Nhi.

Phần mềm này chắc chắn không phải là thứ mà thế giới thực nên có, vì chỉ khi tôi bấm vào nó, thời gian ở hai thế giới của chúng tôi mới luân chuyển, còn khi tôi thoát ra khỏi phần mềm thì thế giới bên kia mới tạm dừng.

Tôi nhìn Cố Phán Nhi về nhà bằng cách chui lỗ chó trên điện thoại của mình, trộm con Tỳ hưu vàng, mua bánh sinh nhật và nhét đầy vào miệng cô ấy.

Trong mắt cô ấy như có một ngọn lửa khiến tôi không thể ngồi yên. Tôi có thực sự muốn nhìn thấy kết cục của cô ấy giống như trong tiểu thuyết gốc sao? Cô ấy thực sự sắp ch.ế.t rồi...

Đầu ngón tay tôi giật giật, mặc dù tôi biết trong số rất nhiều bình luận kia cũng sẽ không thiếu tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đưa ra một bình luận.

[Chúc mừng sinh nhật.]

Cố Phán Nhi không để ý tới bình luận ​​của tôi, cũng không để ý tới người khác.

Tôi nhìn cô ấy bị gạt tàn thuốc ném trúng, khi niềm hy vọng cuối cùng dành cho bố mẹ của cô ấy biến mất trong mắt cô ấy, trái tim tôi chợt đau thắt và tôi không thể thở được.

Có phải cô ấy cũng giống như tôi, không có được tình yêu từ bố mẹ?

4

Những lời trên bình luận không chỉ khiến Cố Phán Nhi nghe lọt tai mà tôi cũng vậy.

Chỉ khi bạn mạnh mẽ, bạn mới có được tình yêu thương của bố mẹ. Cho dù tình yêu ở đây có xen lẫn lợi ích và đạo đức giả.

Tôi quyết định không ch.ế.t vào mùa đông này, tôi muốn nhìn thấy Cố Phán Nhi hạnh phúc, và sau đó... quyết định tương lai của tôi.

Chiếc điện thoại di động của tôi được bố tôi tặng cách đây 5 năm, là cái ông không sử dụng nữa, ông nói rằng ông kiếm tiền rất vất vả nên không có tiền mua cho tôi một chiếc mới, tôi đã sử dụng nó suốt 4 năm.

Còn bây giờ mẹ tôi lại muốn thay cho em trai tôi một chiếc iPhone đời mới nhất.

Tất nhiên là tôi không có.

Có lẽ tôi không thể chịu nổi sự giày vò khi mẹ tôi liên tục quấy rầy, tôi đã chấp nhận đưa cho mẹ số tiền tiết kiệm của mình.


Còn bây giờ, tôi muốn dùng 3000 tệ còn lại để mua cho mình một chiếc điện thoại di động mới.

Chất lượng hình ảnh của chiếc điện thoại hiện tại quá thấp, mỗi lần tôi mở ứng dụng cứu rỗi kia lên thì nó luôn rất nóng và thỉnh thoảng còn bị treo. Tôi muốn có một chiếc điện thoại di động mới để đi cùng Cố Phán Nhi. Không, bây giờ nên gọi cô ấy là Vân Kỳ An.

5

Mọi người trên bình luận đều nói rằng họ sẽ cùng Vân Kỳ An tái sinh.

Bước đầu tiên là giúp cô làm bài tập về nhà còn thiếu. Mọi người đang bàn tán xem ai sẽ dạy Vân Kỳ An, lần đầu tiên tôi cảm thấy một chút ấm áp trong căn phòng trọ cũ kỹ. Lúc này, tôi không còn phân biệt được họ đang cứu rỗi Vân Kỳ An hay đang cứu rỗi mình nữa.

Tôi nhìn vào cuốn sách giáo khoa của cô ấy và thấy rằng nó cũng chính là cuốn sách mà tôi đã học. Trước đây khi học cấp 3, tôi học rất giỏi, sau khi vào đại học, tôi còn đi làm gia sư 4 năm để trang trải chi phí sinh hoạt và học phí. Tôi nghĩ tôi có thể giúp Vân Kỳ An học thêm, nhưng... liệu cô ấy có sẵn lòng không? Tôi thận trọng nói: [Chúng ta dùng chung một bộ sách giáo khoa, nếu cô bằng lòng, tôi có thể giúp cô làm bài tập.]

“Được, cảm ơn chị Thu Dịch." Không biết tại sao nhưng mắt tôi có chút đau. Em trai tôi đã nhiều lần gọi tôi là chị nhưng lần nào em ấy gọi cũng là để đòi tiền từ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một từ “chị” ấm áp, e thẹn và biết ơn như vậy.

6

Để bù giờ cho Vân Kỳ An, tôi sẽ làm xong bài tập về nhà mỗi ngày và ôn tập đến một giờ sáng sau khi tan ca, sau đó mở ứng dụng cứu rỗi ra để dạy lại cho Vân Kỳ An. Trong hai tháng, tôi đắm chìm trong việc này.

Mẹ tôi gọi cho tôi ảnh hưởng đến việc tôi phụ đạo, thế là tôi liền tắt điện thoại. Mẹ nhắn quá nhiều tin nhắn làm ảnh hưởng đến việc sử dụng ứng dụng cứu rỗi, thế là tôi block.

Em trai gọi điện mắng tôi bất hiếu?

Chặn tất cả, liên quan gì đến cậu ta.

Cho dù tôi chỉ như một người vô hình đối với bọn họ, tôi cũng không ngần ngại để cho bọn họ thấy tôi cũng tức giận rồi.

Tôi không còn phân biệt được liệu mình đang cố gắng giúp Vân Kỳ An tái sinh hay là cuối cùng tôi đã tìm được lý do và dũng khí để thoát khỏi cái gia đình đã luôn trói buộc tôi bằng ơn nuôi dưỡng.

Vào ngày Vân Kỳ An thi nhảy lớp, tôi đột nhiên bước ra ngoài.

Tôi thấy cuối cùng mình cũng là một người phụ nữ tự do, không phải lo bố mẹ lấy tiền của tôi đưa cho em trai nữa.

Tôi cũng không phải lo lắng việc họ mắng tôi bất hiếu.

Tôi đã đăng ký tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ giáo viên và dựa vào kinh nghiệm khi dạy kèm Vân Kỳ An trong vài tháng qua để vượt qua kỳ thi với số điểm cao.

Sau đó tôi đã nộp đơn xin việc làm giáo viên dạy toán tại một trường trung học quốc tế.

Nhìn lại, tôi thực sự không chắc mình đang cứu Vân Kỳ An hay là chính mình nữa.

7


Có lẽ trong số những người phụ nữ tài năng và xuất chúng trong ứng dụng kia, tôi chỉ là một giáo viên cấp 3 bình thường không hơn không kém.

Nhưng tôi đã tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình.

Nghĩa là bây giờ cuộc sống của tôi hoàn toàn là của tôi, tôi không còn phải đau khổ vì gia đình nữa.

Khi tôi mở ứng dụng cứu rỗi, những bình luận đó giống như những người chị em ở xa của tôi, và Vân Kỳ An giống như người chị mà chúng tôi cùng nhau nuôi dưỡng.

Đôi khi chúng tôi sẽ nói với nhau về một số kinh nghiệm trong cuộc sống của chính chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể nói quá nhiều về thế giới thực của chính mình vì sự phát triển của các công nghệ từ các thế giới là khác nhau.

Cứ như thế, năm năm đã trôi qua.

Chúng tôi cùng Vân Kỳ An tiếp quản Vân gia.

Nhìn lại lần đầu tiên gặp Vân Kỳ An, cô ấy lúc nào cũng như một con nhím đầy gai góc đang cuộn mình, bây giờ cô ấy lại giống như một bông hồng đang nở rộ, điềm tĩnh, kiên định, dũng cảm và dịu dàng.

Tôi nhìn lại bàn làm việc của mình, tôi cũng đã trở thành một giáo viên xuất sắc.

Trong 5 năm qua, tôi đã truyền dạy cho học sinh những hiểu biết của mình về cuộc sống, đã đào tạo được 3 lớp học sinh, trong đó có rất nhiều nữ sinh xuất sắc.

Tôi lén nhìn chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh bàn làm việc, trong đó đã tới giai đoạn Vân Kỳ An đã bán công ty.

Đột nhiên trên điện thoại của tôi xuất hiện một thông báo: [Hệ thống cứu rỗi còn lại 23 giờ, 59 phút và 59 giây để gỡ cài đặt.]

Tôi biết rằng số phận của tôi với mọi người đã sắp kết thúc. Mọi người trong bình luận đang gõ phím và trò chuyện với Vân Kỳ An.

Tôi không còn cảm thấy bản thân thua kém rồi tự ti như trước nữa mà nói với giọng thoải mái: [Dù không thể liên lạc với cô nữa nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên cô.]

Đúng vậy, chúng ta đã đồng hành và ảnh hưởng lẫn nhau, và chúng ta đã thành công như ngày hôm nay.

Trên người tôi mang theo bóng dáng của những người chị em khác nhau trong bão bình luận.

Tôi xin nghỉ một ngày để đi biển với chiếc điện thoại của mình. Vào lúc Vân Kỳ An đốt pháo hoa cho chúng tôi, tôi nhẹ nhàng đặt một chiếc chai trôi xuống biển.

Bên trong là lá thư tuyệt mệnh của tôi năm tôi 23 tuổi.

[Ứng dụng cứu rỗi, gỡ bỏ hoàn tất.]

Thế giới rực rỡ như vậy, cuộc sống của chúng ta rộng lớn như vậy, hãy tiến về phía trước và đừng quay đầu lại.

(Hết)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương