Thẩm Kim Triều không thích cùng bọn họ giao tiếp, bọn họ cũng chưa bao giờ có người dám đùa giỡn đến trên người của Thẩm Kim Triều.


Bởi vậy tuy rằng không xa lạ, nhưng Thẩm Kim Triều như cũ không có kinh nghiệm để ứng phó loại người này.


Dù sao trước đây, nàng cũng không bao giờ phải tự tay đối phó với cái loại người này.


Không chờ đến Thẩm Kim Triều trả lời, hoa hoa công tử này cũng không tức giận, ra vẻ phong lưu mà lắc lắc cây quạt: “A, còn thẹn thùng.



Thẩm Kim Triều kinh ngạc ngẩng đầu.


Hoa hoa công tử trước mắt sáng ngời: “Tiểu mỹ nhân này, càng nhìn kỹ nàng càng xinh đẹp nha.



Thẩm Kim Triều không biết chính mình có hoặc không nên nói một câu cảm ơn, nhưng nhìn đến đáy mắt không ngừng đảo vòng của hắn, nàng không biết nên làm thế nào.


Trực giác đặc biệt muốn bài xích.



Thẩm Kim Triều không còn hứng muốn ăn cơm, kéo ra ghế, tính toán về phòng chờ Lâu Già trở về.


Gã tùy tùng bên cạnh hoa hoa công tử lại ngăn cản nàng.


Thẩm Kim Triều: “Các ngươi muốn làm cái gì?”

Trường hợp này không khỏi giống ngày hôm qua.


Thẩm Kim Triều thập phần bất an, Hồ Thành không ngờ khắp nơi đều nguy hiểm như vậy.


Hoa hoa công tử dùng cây quạt nâng cằm của Thẩm Kim Triều lên: “Bản công tử chỉ là muốn cùng mỹ nhân nàng trò chuyện chốc lát, mỹ nhân nhi cớ gì như thế sốt ruột muốn đi đâu?”

Thẩm Kim Triều rõ ràng nhìn tiểu nhị của khách điếm đáng lẽ nên đi tới đây, thấy bên này đã xảy ra cái gì, mũi chân lại đi hướng khác.


Mà người chung quanh đều vùi mặt chăm chú ăn cơm của mình, ai đều không muốn bị liên lụy này vào.


Thẩm Kim Triều: “Xin lỗi, ta còn có việc, hôm nay không cơ hội……”

Hoa hoa công tử đánh gãy lời nàng: “Hừ, mỹ nhân nhi, đừng vội cự tuyệt, ngươi biết cha ta là ai không?”


Thẩm Kim Triều vi diệu không khỏi đình trệ ba giây.


Nàng từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người muốn so cha với nàng.


Hoa hoa công tử nhìnThẩm Kim Triều không phản ứng, trong mắt phức tạp, vô cùng đắc ý nói: “Cha ta hiện giờ là Hồ Thành thành chủ —Tam châu tiết độ sứ, thân đệ đệ của Ngô vương!”

Thẩm Kim Triều đôi mắt hơi hơi trợn to.


Hồ Thành thành chủ, cái người mà ngày hôm qua Lâu Già nói, Hồ Thành thành chủ thích nam nhân đó sao?

Hắn thế mà cũng có nhi tử sao?

Giây tiếp theo, Thẩm Kim Triều không khỏi nghĩ đến mình.

Cũng đúng thôi, Tống Tri Chương cũng thích nam nhân, thế mà cũng cưới mình đó sao, vị Hồ Thành thành chủ này có nhi tử cũng hoàn toàn không kỳ quái.


Hoa hoa công tử hiển nhiên hiểu lầm biểu tình của Thẩm Kim Triều, coi đó là sự thành kính của nàng đối với hắn.


Hắn nheo nheo mắt, càng thêm hăng say mà nói: “Tuy nói cha ta chỉ là một thành chủ, nhưng mà ở Hồ Thành, cũng chính là hoàng tử vương tôn.

Đám người cũng phải xem sắc mặt bọn ta mà hành sự.

Vệ Thứ An, ngươi biết không? Cháu trai của Trấn Quốc công, cùng ta đối nghịch, ta đã đánh hắn gãy chân như con chó! ”

Thẩm Kim Triều sắc mặt lập tức thay đổi, cơ hồ lập tức vọt tới nam nhân trước mặt: “Ngươi nói cái gì?”

Thứ An ca ca làm thế nào ở chỗ này chứ? Hắn không phải ở Nam Chiếu sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương