Nữ Phụ Công Tâm Kế
-
Quyển 6 - Chương 13: Nam chính hắc hóa [13]
Edit: Kiri
“Trừ thảo dược cô muốn ra còn lại đều là của tôi.” Triệu Hầu Ngôn bình tĩnh nói điều kiện.
“Được.”
Triệu Hầu Ngôn ngẩng đầu nhìn Diệp Tử, trong ánh mắt có chút ngờ vực nhưng không hỏi thêm gì.
Diệp Tử trịnh trọng nói: “Ngoài ra giúp tôi thêm hai việc nữa.”
Triệu Hầu Ngôn nhíu nhíu mày: “Được nhưng gấp đôi thỏa thuận ban đầu.”
“Ồ?” Diệp Tử cười nhẹ: “Mời ngươi ăn cơm trưa một tháng còn chưa đủ à, gấp đôi thì chẳng phải ta mất hai tháng cơm trưa với anh sao?”
Triệu Hầu Ngôn thản nhiên liếc nàng một cái không trả lời.
Giờ sửu.
Triệu Hầu Ngôn kết ấn phá trận pháp, Diệp Tử buồn chán đứng bên cạnh xem, trong đầu thì kiểm kê một lượt những phần thưởng mình tích góp được qua nhiều thế giới thuận tiện kiểm tra kỳ hạn ngụy trang dung mạo của mình.
Không đến hai canh giờ nữa nàng sẽ biến lại hình dáng trước đây, người đã đâm một kiếm… vào ngực Phong Lăng Nhận.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hầu Ngôn chép miệng: “Sao chậm thế?”
Triệu Hầu Ngôn lườm nàng một cái rồi đẩy nhanh tốc độ.
Thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa thì hắn ta mở mắt: “Được rồi, trong tầng sáu Bách Thảo viên đều là linh thảo ngàn năm, ta chỉ có thể che dấu thời gian khoảng một nén nhang thôi.”
“Đi.” Diệp Tử lập tức đứng dậy.
Sau khi vào trận pháp kia nàng trực tiếp gọi Ngô Xuyên: “Mau mau mau, làm việc đi, mau tìm giúp tớ vị trí của cây linh thảo kia.”
Ngô Xuyên không tình nguyện oán giận vài câu rồi nhanh chóng gửi vị trí cho nàng, Diệp Tử chỉ bỏ lại một câu ‘Chia nhau hành động’ rồi lập tức bay đi.
Triệu Hầu Ngôn nhìn theo bóng dáng nàng, chẳng quản linh dược trước mặt hắn ta có cần không cứ thế vung tay lên thu một đống.
Lúc Diệp Tử quay lại Triệu Hầu Ngôn đã nhàn nhã ngồi đó chờ.
“Nhanh thế?” Diệp Tử rất kinh ngạc, nàng đi chưa đến năm phút đồng hồ.
“Ừ.” Triệu Hầu Ngôn thản nhiên đáp lời, chuẩn bị khôi phục nguyên trạng cấm chế lại bị Diệp Tử túm tay ngăn lại: “Từ từ.”
Triệu Hầu Ngôn quay đầu lại nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt đầy ngờ vực.
Ý cười trên mặt Diệp Tử càng sâu: “Đừng khôi phục hoàn mỹ quá, ta còn ngóng trông người Thần Túc Cốc sớm phát hiện linh dược bị trộm đấy.”
“………” Triệu Hầu Ngôn nhìn nàng một cái thật sâu, hai tay lại bắt đầu kết ấn.
Khả năng về trận pháp của Triệu Hầu Ngôn rất cao, đến tận lúc bọn họ đã an toàn quay lại phòng hắn cả Thần Túc Cốc vẫn im lặng như cũ, không có kẻ nào phát hiện họ đã lượn một vòng trong Bách Thảo viên.
“Chưa về đi?” Triệu Hầu Ngôn kiểm kê số linh dược lấy được.
“Ở đây một đêm, sáng mai sẽ có kịch hay, đến lúc đó….” Diệp Tử dừng một chút, biểu cảm hơi trầm trọng: “Cần ngươi hỗ trợ.”
Mấy hôm nay Phong Lăng Nhận đang bế quan ổn định tu vi sau một thời gian dài lịch lãm, đến lúc xuất quan mới đi tìm Diệp Tử. Nhưng tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tử đâu, hắn nhíu mày trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, tiện tay kéo một vị đệ tử đồng môn lại hỏi: “Triệu Hầu Ngôn quay về cốc chưa?”
“Hả?” Người nọ mờ mịt đáp: “Đại sư huynh sao? Huynh ấy về cốc một thời gian rồi, mấy ngày trước ta còn…….”
“Đa tạ.” Phong Lăng Nhận không kiên nhẫn ngắt lời, bay về phía phòng Triệu Hầu Ngôn.
Vừa tới cửa hắn đã nghe một giọng nữ vang lên trong lòng.
“Có lẽ ta không ở Thần Túc Cốc được bao lâu nữa.”
Là giọng Tần Tử Diệp.
“Dung mạo của ta đã khôi phục như ban đầu, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.” Giọng Diệp Tử rất tùy ý: “Đến lúc đó ngươi giúp ta giao cây linh dược này cho Phong Lăng Nhận, hắn sẽ biết phải làm thế nào.”
Phong Lăng Nhận bị câu nói của nàng làm nghi ngờ, cố gắng ẩn thân tìm kiếm trong viện.
Sau đó, cả người hắn chấn động, hô hấp hoàn toàn rối loạn.
“Ai ở kia?” Ánh mắt Triệu Hầu Ngôn sắc như dao phóng về phía hắn.
Diệp Tử nhìn lướt qua rồi cười nhẹ.
“Phong Lăng Nhận?” Giọng nàng rất thoải mái: “Nếu ngươi đã đến thì ta trực tiếp nói lời cáo biệt với ngươi vậy.”
Hai tai Phong Lăng Nhận ù đi, hô hấp cũng dồn dập lên, hắn thu thuật ngụy trang bước chậm đến.
Diệp Tử ném hộp ngọc vốn định đưa cho Triệu Hầu Ngôn tới chỗ hắn, thấy Phong Lăng Nhận đón lấy theo bản năng rồi mới mở miệng: “Thứ Kì Nham cần, cầm đi Yêu tộc tìm ông ta đi.”
Phong Lăng Nhận cứng ngắc nắm chặt hộp ngọc, hai mắt hắn đỏ sậm như dã thú bị thương, hắn nhìn chằm chằm mặt Diệp Tử nghiến răng, lệ khí quanh thân càng ngày càng nặng, ký hiệu bạch hổ trên trán bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
“Phong Lăng Nhận!” Diệp Tử trầm mặt: “Ngươi đang làm gì thế hả, muốn cả Thần Túc Cốc phát hiện ra thân phận Yêu tộc của ngươi sao.”
Phong Lăng Nhận cảm thấy cả người nóng lên, máu trong người sôi sục, đầu như bị cổ trùng xâm nhập đau đến mất tri giác.
Cảm giác này cũng từng xuất hiện, lúc nào nhỉ? À là lúc Tần Tử Diệp dùng máu tươi dẫn cổ trùng ra cho hắn. Mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn cười hắn vô dụng, Tần Tử Diệp, Tần Tử Diệp…. không đúng, gương mặt Tần Tử Diệp không như thế này.
Hắn cố gắng khống chế bản thân, gầm nhẹ uy hiếp: “Ngươi là ai, Tần Tử Diệp đâu?”
Diệp Tử cười lạnh nhìn hắn, ánh mắt trào phúng: “Ta không ngờ Phong Lăng Nhận cũng sẽ diễn một tiết mục lừa mình dối người đấy. Ta là ai ngươi thật sự không biết sao? Sao thế, không chấp nhận được sự thật này à?”
Chỉ trong nháy mắt, trước mắt Phong Lăng Nhận hiện lên hình ảnh Tần Tử Diệp cười gọi hắn là ‘Tiểu lão hổ’, nàng luôn luôn tươi cười, cười đắc ý, cười dịu dàng, cười vô lại, nàng chưa bao giờ dùng vẻ mặt như thế này nhìn hắn, loại vẻ mặt xem thường, khinh bỉ giống như đang nhìn một đống rác vô dụng.
Vì sao…. lại như thế, luôn như thế, tại sao, tại sao!
Đùa bỡn một người vui lắm sao? Nhìn một trái tim lạnh lẽo bị nàng hòa tan dần sau đó lại ném vào băng tuyết thống khổ giãy dụa rất thú vị sao?
Ánh sáng màu vàng bắt đầu lóe ra từ mi tâm hắn, văn sức bạch hổ hiện rõ trên trán, trong đầu nổ vang một tiếng, mỗi chỗ trên cơ thể đều như đang vỡ ra, một sức mạnh kỳ dị trong xương cốt máu thịt hắn như bùng nổ đâm thẳng vào trí óc.
“Triệu Hầu Ngôn!” Diệp Tử vung tay lấy lại chiếc hộp ngọc trong tay Phong Lăng Nhận, cùng lúc đó, Triệu Hầu Ngôn lại gia cố kết giới thêm vài phần.
Trán hắn ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Cô nhanh lên, ta không giữ được mấy giây nữa đâu.” Gần như cùng lúc với câu nói của hắn, kết giới nứt ra một khe hở, yêu khí nồng đậm lập tức lan ra ngoài.
Triệu Hầu Ngôn nhướng mày, tay kết ấn nhanh hơn vá kín chỗ rách lại.
Vẻ mặt Diệp Tử cực kỳ bình tĩnh, nàng nhanh chóng lấy một đồ vật không biết tên ra liên kết nàng với Phong Lăng Nhận, chỉ trong phút chốc Phong Lăng Nhận bình thường trở lại còn cả người Diệp Tử tràn ngập yêu khí.
Nàng ném Phong Lăng Nhận đã hôn mê bất tỉnh cho Triệu Hầu Ngôn, ném cả một hộp ngọc và một viên đá đang lóe u quang cho hắn cười: “Chuyện tiếp theo giao cho anh, lúc về tôi sẽ mời cơm.”
Triệu Hầu Ngôn đỡ lấy Phong Lăng Nhận nhìn Diệp Tử một cái rồi xoay người rời đi.
Ngay lập tức kết giới yếu dần, yêu khí không ngừng lan ra khắp nơi, Diệp Tử đứng trong đình cười thoái mái mà thẫn thờ,
Lúc Phong Lăng Nhận tỉnh lại toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, hắn cắn răng ngồi thẳng dậy, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Hình như trong cơn hỗn loạn có hai khuôn mặt có lướt qua lướt lại trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, hắn sực nhớ ra bật dậy.
“Tần Tử Diệp!” Hắn Hắn dùng nguyên lực tìm kiếm bốn phía lại phát hiện đây chỉ là một sơn động bình thường, ngoài cửa động có trận pháp phòng ngự nhưng không ngăn cản hắn ra vào.
Hắn tra xét kinh mạch thì phát hiện huyết mạch bạch hổ đã thức tỉnh lần ba, nguyên lực dồi dào như sóng dâng, mạnh gần gấp đôi trước kia.
Hắn đang sững sờ không biết tại sao mình lại ở đây thì một giọng nam lãnh đạm vang lên: “Ngươi tỉnh rồi.”
“Triệu Hầu Ngôn!”
Người nọ đứng ở cửa động, nửa khuôn mặt được ánh trăng bao phủ nhìn trông có vẻ quái dị vô cùng.
“Tần…….” Phong Lăng Nhận hơi dừng lại cười châm biếm: “Không đúng, là Diệp Tử mới phải. Nàng ta đâu rồi?”
“Nàng?” Triệu Hầu Ngôn cụp mắt: “Giờ phút này chắc đã bị rút máu chết rồi.”
“Cái gì?” Thân thể Phong Lăng Nhận cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: “Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế.”
Triệu Hầu Ngôn lại rất bình tĩnh: “Ngươi quên rồi à? Ngươi thức tỉnh yêu lực trong viện của ta, kết giới ta bày ra không thể ngăn cản yêu khí dày đặc như thế được, Chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều bị kinh động, ngươi cho rằng….” Hắn ta nhìn thẳng vào Phong Lăng Nhận gằn từng tiếng: “Trong tình huống đó, tại sao người mới thức tỉnh một nửa như ngươi lại có thể lành lặn trốn đi?”
Phong Lăng Nhận trở nên run rẩy, hắn siết chặt hai đấm cố gắng nặn ra một điệu cười lạnh: “Lần này… lại có mục đích gì đây, khổ nhục kế đã dùng một lần…. còn chưa đủ ư?”
“Tin hay không thì tùy ngươi.” Triệu Hầu Ngôn nhìn hắn một cái rồi đưa cho hắn hộp ngọc chứ linh thảo và viên đá kia: “Diệp Tử bảo ta đưa cho ngươi. Hơn nữa nàng dặn ta nói với ngươi là mau đến Yêu tộc đi, giờ ngươi đã thức tỉnh lần ba, thuật che dấu khí tức lúc trước không dấu được bao lâu nữa đâu.”
“Trừ thảo dược cô muốn ra còn lại đều là của tôi.” Triệu Hầu Ngôn bình tĩnh nói điều kiện.
“Được.”
Triệu Hầu Ngôn ngẩng đầu nhìn Diệp Tử, trong ánh mắt có chút ngờ vực nhưng không hỏi thêm gì.
Diệp Tử trịnh trọng nói: “Ngoài ra giúp tôi thêm hai việc nữa.”
Triệu Hầu Ngôn nhíu nhíu mày: “Được nhưng gấp đôi thỏa thuận ban đầu.”
“Ồ?” Diệp Tử cười nhẹ: “Mời ngươi ăn cơm trưa một tháng còn chưa đủ à, gấp đôi thì chẳng phải ta mất hai tháng cơm trưa với anh sao?”
Triệu Hầu Ngôn thản nhiên liếc nàng một cái không trả lời.
Giờ sửu.
Triệu Hầu Ngôn kết ấn phá trận pháp, Diệp Tử buồn chán đứng bên cạnh xem, trong đầu thì kiểm kê một lượt những phần thưởng mình tích góp được qua nhiều thế giới thuận tiện kiểm tra kỳ hạn ngụy trang dung mạo của mình.
Không đến hai canh giờ nữa nàng sẽ biến lại hình dáng trước đây, người đã đâm một kiếm… vào ngực Phong Lăng Nhận.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hầu Ngôn chép miệng: “Sao chậm thế?”
Triệu Hầu Ngôn lườm nàng một cái rồi đẩy nhanh tốc độ.
Thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa thì hắn ta mở mắt: “Được rồi, trong tầng sáu Bách Thảo viên đều là linh thảo ngàn năm, ta chỉ có thể che dấu thời gian khoảng một nén nhang thôi.”
“Đi.” Diệp Tử lập tức đứng dậy.
Sau khi vào trận pháp kia nàng trực tiếp gọi Ngô Xuyên: “Mau mau mau, làm việc đi, mau tìm giúp tớ vị trí của cây linh thảo kia.”
Ngô Xuyên không tình nguyện oán giận vài câu rồi nhanh chóng gửi vị trí cho nàng, Diệp Tử chỉ bỏ lại một câu ‘Chia nhau hành động’ rồi lập tức bay đi.
Triệu Hầu Ngôn nhìn theo bóng dáng nàng, chẳng quản linh dược trước mặt hắn ta có cần không cứ thế vung tay lên thu một đống.
Lúc Diệp Tử quay lại Triệu Hầu Ngôn đã nhàn nhã ngồi đó chờ.
“Nhanh thế?” Diệp Tử rất kinh ngạc, nàng đi chưa đến năm phút đồng hồ.
“Ừ.” Triệu Hầu Ngôn thản nhiên đáp lời, chuẩn bị khôi phục nguyên trạng cấm chế lại bị Diệp Tử túm tay ngăn lại: “Từ từ.”
Triệu Hầu Ngôn quay đầu lại nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt đầy ngờ vực.
Ý cười trên mặt Diệp Tử càng sâu: “Đừng khôi phục hoàn mỹ quá, ta còn ngóng trông người Thần Túc Cốc sớm phát hiện linh dược bị trộm đấy.”
“………” Triệu Hầu Ngôn nhìn nàng một cái thật sâu, hai tay lại bắt đầu kết ấn.
Khả năng về trận pháp của Triệu Hầu Ngôn rất cao, đến tận lúc bọn họ đã an toàn quay lại phòng hắn cả Thần Túc Cốc vẫn im lặng như cũ, không có kẻ nào phát hiện họ đã lượn một vòng trong Bách Thảo viên.
“Chưa về đi?” Triệu Hầu Ngôn kiểm kê số linh dược lấy được.
“Ở đây một đêm, sáng mai sẽ có kịch hay, đến lúc đó….” Diệp Tử dừng một chút, biểu cảm hơi trầm trọng: “Cần ngươi hỗ trợ.”
Mấy hôm nay Phong Lăng Nhận đang bế quan ổn định tu vi sau một thời gian dài lịch lãm, đến lúc xuất quan mới đi tìm Diệp Tử. Nhưng tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tử đâu, hắn nhíu mày trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, tiện tay kéo một vị đệ tử đồng môn lại hỏi: “Triệu Hầu Ngôn quay về cốc chưa?”
“Hả?” Người nọ mờ mịt đáp: “Đại sư huynh sao? Huynh ấy về cốc một thời gian rồi, mấy ngày trước ta còn…….”
“Đa tạ.” Phong Lăng Nhận không kiên nhẫn ngắt lời, bay về phía phòng Triệu Hầu Ngôn.
Vừa tới cửa hắn đã nghe một giọng nữ vang lên trong lòng.
“Có lẽ ta không ở Thần Túc Cốc được bao lâu nữa.”
Là giọng Tần Tử Diệp.
“Dung mạo của ta đã khôi phục như ban đầu, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.” Giọng Diệp Tử rất tùy ý: “Đến lúc đó ngươi giúp ta giao cây linh dược này cho Phong Lăng Nhận, hắn sẽ biết phải làm thế nào.”
Phong Lăng Nhận bị câu nói của nàng làm nghi ngờ, cố gắng ẩn thân tìm kiếm trong viện.
Sau đó, cả người hắn chấn động, hô hấp hoàn toàn rối loạn.
“Ai ở kia?” Ánh mắt Triệu Hầu Ngôn sắc như dao phóng về phía hắn.
Diệp Tử nhìn lướt qua rồi cười nhẹ.
“Phong Lăng Nhận?” Giọng nàng rất thoải mái: “Nếu ngươi đã đến thì ta trực tiếp nói lời cáo biệt với ngươi vậy.”
Hai tai Phong Lăng Nhận ù đi, hô hấp cũng dồn dập lên, hắn thu thuật ngụy trang bước chậm đến.
Diệp Tử ném hộp ngọc vốn định đưa cho Triệu Hầu Ngôn tới chỗ hắn, thấy Phong Lăng Nhận đón lấy theo bản năng rồi mới mở miệng: “Thứ Kì Nham cần, cầm đi Yêu tộc tìm ông ta đi.”
Phong Lăng Nhận cứng ngắc nắm chặt hộp ngọc, hai mắt hắn đỏ sậm như dã thú bị thương, hắn nhìn chằm chằm mặt Diệp Tử nghiến răng, lệ khí quanh thân càng ngày càng nặng, ký hiệu bạch hổ trên trán bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
“Phong Lăng Nhận!” Diệp Tử trầm mặt: “Ngươi đang làm gì thế hả, muốn cả Thần Túc Cốc phát hiện ra thân phận Yêu tộc của ngươi sao.”
Phong Lăng Nhận cảm thấy cả người nóng lên, máu trong người sôi sục, đầu như bị cổ trùng xâm nhập đau đến mất tri giác.
Cảm giác này cũng từng xuất hiện, lúc nào nhỉ? À là lúc Tần Tử Diệp dùng máu tươi dẫn cổ trùng ra cho hắn. Mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn cười hắn vô dụng, Tần Tử Diệp, Tần Tử Diệp…. không đúng, gương mặt Tần Tử Diệp không như thế này.
Hắn cố gắng khống chế bản thân, gầm nhẹ uy hiếp: “Ngươi là ai, Tần Tử Diệp đâu?”
Diệp Tử cười lạnh nhìn hắn, ánh mắt trào phúng: “Ta không ngờ Phong Lăng Nhận cũng sẽ diễn một tiết mục lừa mình dối người đấy. Ta là ai ngươi thật sự không biết sao? Sao thế, không chấp nhận được sự thật này à?”
Chỉ trong nháy mắt, trước mắt Phong Lăng Nhận hiện lên hình ảnh Tần Tử Diệp cười gọi hắn là ‘Tiểu lão hổ’, nàng luôn luôn tươi cười, cười đắc ý, cười dịu dàng, cười vô lại, nàng chưa bao giờ dùng vẻ mặt như thế này nhìn hắn, loại vẻ mặt xem thường, khinh bỉ giống như đang nhìn một đống rác vô dụng.
Vì sao…. lại như thế, luôn như thế, tại sao, tại sao!
Đùa bỡn một người vui lắm sao? Nhìn một trái tim lạnh lẽo bị nàng hòa tan dần sau đó lại ném vào băng tuyết thống khổ giãy dụa rất thú vị sao?
Ánh sáng màu vàng bắt đầu lóe ra từ mi tâm hắn, văn sức bạch hổ hiện rõ trên trán, trong đầu nổ vang một tiếng, mỗi chỗ trên cơ thể đều như đang vỡ ra, một sức mạnh kỳ dị trong xương cốt máu thịt hắn như bùng nổ đâm thẳng vào trí óc.
“Triệu Hầu Ngôn!” Diệp Tử vung tay lấy lại chiếc hộp ngọc trong tay Phong Lăng Nhận, cùng lúc đó, Triệu Hầu Ngôn lại gia cố kết giới thêm vài phần.
Trán hắn ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Cô nhanh lên, ta không giữ được mấy giây nữa đâu.” Gần như cùng lúc với câu nói của hắn, kết giới nứt ra một khe hở, yêu khí nồng đậm lập tức lan ra ngoài.
Triệu Hầu Ngôn nhướng mày, tay kết ấn nhanh hơn vá kín chỗ rách lại.
Vẻ mặt Diệp Tử cực kỳ bình tĩnh, nàng nhanh chóng lấy một đồ vật không biết tên ra liên kết nàng với Phong Lăng Nhận, chỉ trong phút chốc Phong Lăng Nhận bình thường trở lại còn cả người Diệp Tử tràn ngập yêu khí.
Nàng ném Phong Lăng Nhận đã hôn mê bất tỉnh cho Triệu Hầu Ngôn, ném cả một hộp ngọc và một viên đá đang lóe u quang cho hắn cười: “Chuyện tiếp theo giao cho anh, lúc về tôi sẽ mời cơm.”
Triệu Hầu Ngôn đỡ lấy Phong Lăng Nhận nhìn Diệp Tử một cái rồi xoay người rời đi.
Ngay lập tức kết giới yếu dần, yêu khí không ngừng lan ra khắp nơi, Diệp Tử đứng trong đình cười thoái mái mà thẫn thờ,
Lúc Phong Lăng Nhận tỉnh lại toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, hắn cắn răng ngồi thẳng dậy, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Hình như trong cơn hỗn loạn có hai khuôn mặt có lướt qua lướt lại trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, hắn sực nhớ ra bật dậy.
“Tần Tử Diệp!” Hắn Hắn dùng nguyên lực tìm kiếm bốn phía lại phát hiện đây chỉ là một sơn động bình thường, ngoài cửa động có trận pháp phòng ngự nhưng không ngăn cản hắn ra vào.
Hắn tra xét kinh mạch thì phát hiện huyết mạch bạch hổ đã thức tỉnh lần ba, nguyên lực dồi dào như sóng dâng, mạnh gần gấp đôi trước kia.
Hắn đang sững sờ không biết tại sao mình lại ở đây thì một giọng nam lãnh đạm vang lên: “Ngươi tỉnh rồi.”
“Triệu Hầu Ngôn!”
Người nọ đứng ở cửa động, nửa khuôn mặt được ánh trăng bao phủ nhìn trông có vẻ quái dị vô cùng.
“Tần…….” Phong Lăng Nhận hơi dừng lại cười châm biếm: “Không đúng, là Diệp Tử mới phải. Nàng ta đâu rồi?”
“Nàng?” Triệu Hầu Ngôn cụp mắt: “Giờ phút này chắc đã bị rút máu chết rồi.”
“Cái gì?” Thân thể Phong Lăng Nhận cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: “Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế.”
Triệu Hầu Ngôn lại rất bình tĩnh: “Ngươi quên rồi à? Ngươi thức tỉnh yêu lực trong viện của ta, kết giới ta bày ra không thể ngăn cản yêu khí dày đặc như thế được, Chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều bị kinh động, ngươi cho rằng….” Hắn ta nhìn thẳng vào Phong Lăng Nhận gằn từng tiếng: “Trong tình huống đó, tại sao người mới thức tỉnh một nửa như ngươi lại có thể lành lặn trốn đi?”
Phong Lăng Nhận trở nên run rẩy, hắn siết chặt hai đấm cố gắng nặn ra một điệu cười lạnh: “Lần này… lại có mục đích gì đây, khổ nhục kế đã dùng một lần…. còn chưa đủ ư?”
“Tin hay không thì tùy ngươi.” Triệu Hầu Ngôn nhìn hắn một cái rồi đưa cho hắn hộp ngọc chứ linh thảo và viên đá kia: “Diệp Tử bảo ta đưa cho ngươi. Hơn nữa nàng dặn ta nói với ngươi là mau đến Yêu tộc đi, giờ ngươi đã thức tỉnh lần ba, thuật che dấu khí tức lúc trước không dấu được bao lâu nữa đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook