Nữ Phụ Công Lược Truyện
-
Chương 82: Đế Chế Zombie (11)
Sáng hôm sau, Nhàn Vũ nghe tin phòng thí nghiệm bị cháy rụi thì vô cùng sảng khoái mà đi ra ngoài thu thập zombie.
Mấy năm sau, thế giới càng ngày càng trở nên khó nhọc, con người sống một ngày càng trở nên khổ hơn.
Zombie vẫn cứ thế hoàng hành. Thời tiết thì khô khan, nguồn nước dần càng trở nên cạn kiệt.
Đến giờ, Nhàn Vũ đã trông trưởng thành hơn. Cả người trông vô cùng băng lãnh nhưng lại cũng vô cùng xinh đẹp.
Thời gian qua đi, Nhàn Vũ thấy mình thực sự khá là mệt mỏi. Cô cũng đã nâng được thực lực lên nhiều hơn trước.
Giờ quả cầu lửa trong tay cô to bằng một quả bóng. Còn có thể khiến nó nhỏ lại rồi nổ bùm như một quả bom vậy.
Còn mộc huyết thì cô có thể tạo ra tầm từ bảy đến mười lá mà không thấy mệt mỏi.
Cô còn thu thập được thêm tiểu đệ nữa. Đây không phải cô cố tình thu thập nha. Họ tự đi theo.
Gồm hai nam một nữ. Nam lần lượt là Tế Hắc Phong cùng Hạ Doãn Mộc. Nữ thì là Hạ Linh Lan. Tính cách thì mỗi người tất nhiên mỗi khác.
Tề Hắc Phong thì theo kiểu trầm tính giống một vị quản gia, có dị năng hệ năng. Hạ Doãn Mộc thì là mặt trời tỏa nắng, nghe nói cậu từng là ca sĩ nên tính cách từ đó mà được xây dựng lên. Có dị năng ánh sáng hệ trị liệu.
Hạ Linh Lan thì là một cô gái hay cười nhưng thuộc loại nữ tính hiền thục. Không biết có phải vì tính nhu hòa như vậy hay không mà lại cho cô ấy dị năng hệ thủy.
Hạ Doãn Mộc cùng Hạ Linh Lan là anh em. Hai người bị Nhàn Vũ "nhặt" được khi cô đi lượm bàn tay vàng.
Hai người suýt nữa thành zombie nhưng nhờ Nhàn Vũ mà sống sót cũng như có cơ hội để bộc phát dị năng.
Còn Tế Hắc Phong thì theo cô khi cái căn cứ kia bị Mạc Thần gọi zombie đến phá hủy. Hắn lang thang khắp bên ngoài, vô tình cứu Đại Bảo khi nó vô ý suýt nữa thì bị zombie cắn.
Rồi vì có ân nhân nên Đại Bảo năn nỉ Nhàn Vũ đưa Tề Hắc Phong theo.
Cả ba người đó đều biết Mạc Thần bên cạnh Nhàn Vũ là zombie.
Lúc đầu thì cả ba đều không nghĩ rằng anh là zombie vì trông anh không khác gì con người.
Nhưng rồi, thấy anh chạy nhanh hơn con người, lại có dị năng nhiều khiến họ không nói nên lời.
Rồi lần lượt, Tề Hắc Phong hỏi Nhàn Vũ:
- Nhàn tiểu thư, bạn trai cô có còn là người không vậy?
- Không anh ấy không phải người đâu.
- Cô đừng đùa vậy. Nếu thế thì anh ấy là gì chứ.
Tề Hắc Phong cười mỉm nói.
- Hắn là zombie.
- Ừm. Anh ấy là zombie.....
Hả. Gì cơ....Anh ta là zombie.
- Nhàn tiểu thư à. Cô nói....anh ta là zombie?
- Ừm. Ngạc nhiên lắm hả.
Nhàn Vũ cười nói. Nụ cười đó tỏa nắng nhưng không chạm tới đáy mắt.
Nhìn Nhàn Vũ như vậy là biết cô đang không vui lắm rồi.
Hắc Phong tất nhiên làm sao muốn khiến cô tụt hứng chứ. Hắn còn phải dựa vào cô mà sống đó.
- Tuy đúng là tôi có sợ nhưng tôi làm sao có thể sống được nếu rời xa hai người chứ...
Nói vậy cũng chẳng sai. Dù sao vật tư của Nhàn Vũ còn nhiều hơn cả một căn cứ cấp tư. Căn cứ cấp năm là mạnh nhất, tốt nhất, dành cho những thủ lĩnh cùng những bác sĩ chuyên chế huyết thanh.
Còn cấp bốn là cho dị năng giả. Vật tư vô cùng phong phú, nhiều nơi có khi còn hơn cả căn cứ cấp năm vì người dị năng giả cần nhiều đồ hơn là người thường.
Đến Hạ Doãn Mộc cùng Hạ Linh Lan cũng thấy tò mò nhưng không dám gần Nhàn Vũ nên hỏi Tề Hắc Phong.
Tề Hắc Phong lúc đó chỉ có thể cười một cách đầy khổ sở mà giải thích.
Nghe xong, hai người ngạc nhiên nhưng cũng thấy bình thường vì họ cũng nhận thấy được Mạc Thần không giống người bình thường.
Rồi sau, họ biết anh có thể điều khiển được cả những con zombie khác cũng chẳng ngạc nhiên nữa.
Vì dù sao họ cũng đoán được. Có con zombie nào mà lại có thể điển trai giống con người rồi lại có thể ở cùng con người thì tuyệt đối có trí thức cực cao.
Mà anh lại có thể nói chuyện cùng với cách anh phân biệt đối xử giữa bọn này với Nhàn Vũ là biểu hiện rõ nhất của cái trí thức.
Lúc nào mà họ đến gần Nhàn tiểu thư quá mười bước chân liền thấy anh. Và giờ thì thu gọn lại còn năm bước.
Cả ba người đều cạn ngôn rồi cũng tự giác tránh Nhàn Vũ xa hơn một chút.
Tiểu Ngọc đến nay đã tầm bốn tuổi rồi. Trông vô cùng đáng yêu. Nhàn Vũ bắt nó gọi là tỷ tỷ nhưng nó lại gọi cô là a di.
Cô có già như vậy đâu chứ!!!!
Sau lần đầu gọi như vậy, Nhàn Vũ chính thức ném nó sang cho Hạ Linh Lan chăm sóc, mặc kệ luôn. Nhưng vì cái mặt bầu bĩnh đáng yêu thu hút mà vẫn cứ đến gần véo rồi dạy nó nói lại rồi lại buồn thay vì nó không chịu nghe.
Mấy năm sau, thế giới càng ngày càng trở nên khó nhọc, con người sống một ngày càng trở nên khổ hơn.
Zombie vẫn cứ thế hoàng hành. Thời tiết thì khô khan, nguồn nước dần càng trở nên cạn kiệt.
Đến giờ, Nhàn Vũ đã trông trưởng thành hơn. Cả người trông vô cùng băng lãnh nhưng lại cũng vô cùng xinh đẹp.
Thời gian qua đi, Nhàn Vũ thấy mình thực sự khá là mệt mỏi. Cô cũng đã nâng được thực lực lên nhiều hơn trước.
Giờ quả cầu lửa trong tay cô to bằng một quả bóng. Còn có thể khiến nó nhỏ lại rồi nổ bùm như một quả bom vậy.
Còn mộc huyết thì cô có thể tạo ra tầm từ bảy đến mười lá mà không thấy mệt mỏi.
Cô còn thu thập được thêm tiểu đệ nữa. Đây không phải cô cố tình thu thập nha. Họ tự đi theo.
Gồm hai nam một nữ. Nam lần lượt là Tế Hắc Phong cùng Hạ Doãn Mộc. Nữ thì là Hạ Linh Lan. Tính cách thì mỗi người tất nhiên mỗi khác.
Tề Hắc Phong thì theo kiểu trầm tính giống một vị quản gia, có dị năng hệ năng. Hạ Doãn Mộc thì là mặt trời tỏa nắng, nghe nói cậu từng là ca sĩ nên tính cách từ đó mà được xây dựng lên. Có dị năng ánh sáng hệ trị liệu.
Hạ Linh Lan thì là một cô gái hay cười nhưng thuộc loại nữ tính hiền thục. Không biết có phải vì tính nhu hòa như vậy hay không mà lại cho cô ấy dị năng hệ thủy.
Hạ Doãn Mộc cùng Hạ Linh Lan là anh em. Hai người bị Nhàn Vũ "nhặt" được khi cô đi lượm bàn tay vàng.
Hai người suýt nữa thành zombie nhưng nhờ Nhàn Vũ mà sống sót cũng như có cơ hội để bộc phát dị năng.
Còn Tế Hắc Phong thì theo cô khi cái căn cứ kia bị Mạc Thần gọi zombie đến phá hủy. Hắn lang thang khắp bên ngoài, vô tình cứu Đại Bảo khi nó vô ý suýt nữa thì bị zombie cắn.
Rồi vì có ân nhân nên Đại Bảo năn nỉ Nhàn Vũ đưa Tề Hắc Phong theo.
Cả ba người đó đều biết Mạc Thần bên cạnh Nhàn Vũ là zombie.
Lúc đầu thì cả ba đều không nghĩ rằng anh là zombie vì trông anh không khác gì con người.
Nhưng rồi, thấy anh chạy nhanh hơn con người, lại có dị năng nhiều khiến họ không nói nên lời.
Rồi lần lượt, Tề Hắc Phong hỏi Nhàn Vũ:
- Nhàn tiểu thư, bạn trai cô có còn là người không vậy?
- Không anh ấy không phải người đâu.
- Cô đừng đùa vậy. Nếu thế thì anh ấy là gì chứ.
Tề Hắc Phong cười mỉm nói.
- Hắn là zombie.
- Ừm. Anh ấy là zombie.....
Hả. Gì cơ....Anh ta là zombie.
- Nhàn tiểu thư à. Cô nói....anh ta là zombie?
- Ừm. Ngạc nhiên lắm hả.
Nhàn Vũ cười nói. Nụ cười đó tỏa nắng nhưng không chạm tới đáy mắt.
Nhìn Nhàn Vũ như vậy là biết cô đang không vui lắm rồi.
Hắc Phong tất nhiên làm sao muốn khiến cô tụt hứng chứ. Hắn còn phải dựa vào cô mà sống đó.
- Tuy đúng là tôi có sợ nhưng tôi làm sao có thể sống được nếu rời xa hai người chứ...
Nói vậy cũng chẳng sai. Dù sao vật tư của Nhàn Vũ còn nhiều hơn cả một căn cứ cấp tư. Căn cứ cấp năm là mạnh nhất, tốt nhất, dành cho những thủ lĩnh cùng những bác sĩ chuyên chế huyết thanh.
Còn cấp bốn là cho dị năng giả. Vật tư vô cùng phong phú, nhiều nơi có khi còn hơn cả căn cứ cấp năm vì người dị năng giả cần nhiều đồ hơn là người thường.
Đến Hạ Doãn Mộc cùng Hạ Linh Lan cũng thấy tò mò nhưng không dám gần Nhàn Vũ nên hỏi Tề Hắc Phong.
Tề Hắc Phong lúc đó chỉ có thể cười một cách đầy khổ sở mà giải thích.
Nghe xong, hai người ngạc nhiên nhưng cũng thấy bình thường vì họ cũng nhận thấy được Mạc Thần không giống người bình thường.
Rồi sau, họ biết anh có thể điều khiển được cả những con zombie khác cũng chẳng ngạc nhiên nữa.
Vì dù sao họ cũng đoán được. Có con zombie nào mà lại có thể điển trai giống con người rồi lại có thể ở cùng con người thì tuyệt đối có trí thức cực cao.
Mà anh lại có thể nói chuyện cùng với cách anh phân biệt đối xử giữa bọn này với Nhàn Vũ là biểu hiện rõ nhất của cái trí thức.
Lúc nào mà họ đến gần Nhàn tiểu thư quá mười bước chân liền thấy anh. Và giờ thì thu gọn lại còn năm bước.
Cả ba người đều cạn ngôn rồi cũng tự giác tránh Nhàn Vũ xa hơn một chút.
Tiểu Ngọc đến nay đã tầm bốn tuổi rồi. Trông vô cùng đáng yêu. Nhàn Vũ bắt nó gọi là tỷ tỷ nhưng nó lại gọi cô là a di.
Cô có già như vậy đâu chứ!!!!
Sau lần đầu gọi như vậy, Nhàn Vũ chính thức ném nó sang cho Hạ Linh Lan chăm sóc, mặc kệ luôn. Nhưng vì cái mặt bầu bĩnh đáng yêu thu hút mà vẫn cứ đến gần véo rồi dạy nó nói lại rồi lại buồn thay vì nó không chịu nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook