Nữ Phụ Công Lược Truyện
-
Chương 54: Đại Náo Tu Chân Giới (18)
- Có gì không thưa kí chủ?
- Quà tân thủ của ta có thể dùng làm kĩ năng không?
- Có ạ.
- Vậy cho ta dùng nó để soi hào quang nhân vật chính được không?
- Được ạ.
- Vậy cho ta sử dụng đi.
[ Kí chủ chắc chắn muốn chuyển quà tân thủ thành kĩ năng soi hào quang nhân vật chính không?]
[ Yes]/[No]
" Yes"
[Bắt đầu sử dụng quà tân thủ....]
...
[ Hoàn thành]
[ Bắt đầu sử dụng]
Mắt của Nhàn Vũ thấy có chút nhức, cô nhắm chặt lại, Dạ Ảnh thấy khác thường liền bám vào vai cô lắc nhẹ gọi:
- Tiểu Vũ à. Em sao vậy?
- Không sao.
Nhàn Vũ dụi dụi mắt, nhíu mày mở ra thì thấy quanh Dạ Ảnh là một màu vàng rực rỡ. Đìu, rõ ràng anh ta đi sai đường mà sao hào quang vẫn nhiều vậy?
- Vì anh ấy cùng cô cũng coi như giúp cốt truyện về vai nhân vật, cùng giải quyết vấn đề sau này của nguyên tác.
- Vấn đề gì?
- Những người cô đã cứu giúp kia sau này sẽ tạo thành một trận chiến đau đầu lên tận thiên giới đó. Những người đó dù không được cô giúp cũng sẽ tạo ra một tà giáo chống lại tu sĩ.
- Ồ, vậy sao?
Hóa ra là vậy, nhìn vào Thanh Ngọc môn, cô thấy một ánh sáng nhàn nhạt cùng mấy đốm đen, không ngờ hào quang nữ chính lại bị bào mòn đến thế nha. Tò mò, cô hỏi Bạch Miên:
- Sao tự dưng ta lại thấy thêm cái vệt đen này. Mấy đốm đen đó là gì? Sao có kích cỡ khác nhau vậy?
- Thứ cô đang thấy là những người phản diện. Đó gọi là bóng đêm phản diện. Kích cỡ là tùy thuộc vào độ quan trọng của nhân vật đó trong tiểu thuyết.
- Vậy còn số liệu to nhỏ?
- Đây ạ.
Một cái bảng hiện ra trước mắt cô. Chia làm hai phần: Ánh sáng và bóng đêm.
Ánh sáng có hai cái tên đầu ai cũng biết rồi lần lượt đi xuống, còn bóng đêm thì to nhất và là đứng đầu lại không phải Nhàn Vũ mà một cái tên khác.
Đầy đủ là Nguyệt Phá thần tiên.
- Vậy trùm cuối là tên này sao?
- Đúng vậy.
Nhìn tới nhìn lui chẳng thấy tên mình trong cột Bóng đêm, kì lạ, cô hỏi Bạch Miên:
- Bạch Miên, tên ta có ở đây không?
- Có ạ. Bất kì ai ở thế giới tiểu thuyết được nhắc đến tên đều sẽ có trong cái bảng xếp hạng này.
- Thế tên của ta đâu?
- Nó bên cột Ánh Sáng ạ.
- Sao tên ta lại ở bên Ánh Sáng?
Cô có thể thề rằng mình hại nữ chính rất nhiều nha. Vậy thế quái nào lại sang bên bảng người tốt.
- Vì lí do cô đang ở bên nam chính nên được hưởng hào quang cùng. Rồi vì cô kiếm được bảo vật, giúp người...
Bạch Miên liệt kê kha khá lí do đến nỗi Nhàn Vũ chán chẳng buồn nghe. Cô hỏi tiếp:
- Vậy nó có định vị được không?
- Có ạ.
- Vậy là ok rồi.
- Tiểu Vũ à. Em thực sự không sao chứ.
Nhìn cô suy tư mãi thế kia, Dạ Ảnh lại lo lắng hỏi. Giờ Nhàn Vũ mới nhận ra cô nói chuyện với Bạch.Miên được một lúc đến tận bình minh rồi.
Ánh sáng bình minh bắt đầu chiếu rọi xuống mặt đất, chiếu lên hình bóng của hai người. Nhàn Vũ đánh một chưởng xuống gần Thanh Ngọc môn.
Bùm.
Một đợt gió tỏa ra từ cuộc va chạm mang theo cát bụi. Các đệ tử đang ngon giấc liền tỉnh dậy. Họ nhanh chóng mặc áo bào gọn gàng ra ngoài.
Ở bên ngoài Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh đang đứng chờ đến có chút nhàm chán. Đợi tất cả ra thì hai người cũng đang phát cẩu lương rồi.
Nhàn Vũ chán quá liền dựa cả ngươi Dạ Ảnh, anh mặt hiền lành, ấm áp lấy hoa quả đút cho cô.
Từ những đệ tử trẻ đến các trưởng lão đều thấy đau mắt với cảnh tình cảm này. Dù sao cũng là đánh nhau mà, tôn trọng cẩu độc thân được không???
Thấy ra hết, Nhàn Vũ mới đứng dậy, vươn vai phủi bụi. Những người kia phòng như phòng đại dịch, đứng xung quanh mà cũng phải cách đến một mét, Nhàn Vũ lạnh nhạt hỏi chứ đâu còn mặt dựa dẫm vào người khác kia.
- Ngưng Thủy đâu?
- Tại sao bọn ta phải nói cho ngươi biết?
- Không nói thì các ngươi sẽ gặp nạn đó.
- Yêu nữ ngươi nói như là nếu bọn ta nói thì sẽ không bị ngươi hại vậy!
- Thì đúng vậy mà. Nếu các ngươi chịu nói thì sẽ không sao cả.
Lúc này mọi người mới chần chừ không biết có nên nói không thì một cái bóng màu trắng xông vào người Nhàn Vũ.
Nhàn Vũ bắt được suýt ném đi thì nhận ra được cái bóng đó là Lạc Anh. Cô bé giờ cũng đã lớn, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp cùng tu vi Nguyên Anh rồi.
Cô bé vừa khóc vừa kể những gì xảy ra với mình từ lần cuối gặp cô đến giờ.
- Vũ tỷ tỷ ơi. Bọn họ....hức...hức...bắt nạt...hức hức... muội. Bọn họ...hức... sau khi không nghe tin...hức....hức... tỷ nữa liền đến....hức... phá phòng muội. Sư phụ...hức... cũng không có...hức... ở đây.
- Vậy sao?
Hai từ cô nói ra mang đầy âm u. Cô nhìn đám người đang run rẩy đứng xung quanh mình hỏi tiếp:
- Ai trong số các ngươi bắt nạt Anh Anh thì đứng ra đây. Không thì đi chết hết đi. À mang cả Ngưng Thủy ra nữa. Ngươi đừng trốn nữa ta thấy được khí tức của ngươi đó.
Ngưng Thủy trong đám ngươi nghe cô nhắc thì mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra. Cô nắm chặt tay, quyết tâm trốn chạy thì bị băng của Nhàn Vũ đóng chặt chân, mất thăng bằng liền ngã rầm xuống.
Tất cả những người đó nghe tiếng động sau lưng liền vô thức tránh ra thành một đường từ Nhàn Vũ đến thẳng Ngưng Thủy.
Đến khi Nhàn Vũ đi đến bên cạnh Ngưng Thủy thì bọn họ mới nhận ra rằng mình bị thực lực của cô áp chế quá nhiều. Lần trước ở đợt lấy Băng Hỏa liên cô đã đến Phân Thần hậu kì rồi vậy bây giờ là...Đại Thừa sao?
- Quà tân thủ của ta có thể dùng làm kĩ năng không?
- Có ạ.
- Vậy cho ta dùng nó để soi hào quang nhân vật chính được không?
- Được ạ.
- Vậy cho ta sử dụng đi.
[ Kí chủ chắc chắn muốn chuyển quà tân thủ thành kĩ năng soi hào quang nhân vật chính không?]
[ Yes]/[No]
" Yes"
[Bắt đầu sử dụng quà tân thủ....]
...
[ Hoàn thành]
[ Bắt đầu sử dụng]
Mắt của Nhàn Vũ thấy có chút nhức, cô nhắm chặt lại, Dạ Ảnh thấy khác thường liền bám vào vai cô lắc nhẹ gọi:
- Tiểu Vũ à. Em sao vậy?
- Không sao.
Nhàn Vũ dụi dụi mắt, nhíu mày mở ra thì thấy quanh Dạ Ảnh là một màu vàng rực rỡ. Đìu, rõ ràng anh ta đi sai đường mà sao hào quang vẫn nhiều vậy?
- Vì anh ấy cùng cô cũng coi như giúp cốt truyện về vai nhân vật, cùng giải quyết vấn đề sau này của nguyên tác.
- Vấn đề gì?
- Những người cô đã cứu giúp kia sau này sẽ tạo thành một trận chiến đau đầu lên tận thiên giới đó. Những người đó dù không được cô giúp cũng sẽ tạo ra một tà giáo chống lại tu sĩ.
- Ồ, vậy sao?
Hóa ra là vậy, nhìn vào Thanh Ngọc môn, cô thấy một ánh sáng nhàn nhạt cùng mấy đốm đen, không ngờ hào quang nữ chính lại bị bào mòn đến thế nha. Tò mò, cô hỏi Bạch Miên:
- Sao tự dưng ta lại thấy thêm cái vệt đen này. Mấy đốm đen đó là gì? Sao có kích cỡ khác nhau vậy?
- Thứ cô đang thấy là những người phản diện. Đó gọi là bóng đêm phản diện. Kích cỡ là tùy thuộc vào độ quan trọng của nhân vật đó trong tiểu thuyết.
- Vậy còn số liệu to nhỏ?
- Đây ạ.
Một cái bảng hiện ra trước mắt cô. Chia làm hai phần: Ánh sáng và bóng đêm.
Ánh sáng có hai cái tên đầu ai cũng biết rồi lần lượt đi xuống, còn bóng đêm thì to nhất và là đứng đầu lại không phải Nhàn Vũ mà một cái tên khác.
Đầy đủ là Nguyệt Phá thần tiên.
- Vậy trùm cuối là tên này sao?
- Đúng vậy.
Nhìn tới nhìn lui chẳng thấy tên mình trong cột Bóng đêm, kì lạ, cô hỏi Bạch Miên:
- Bạch Miên, tên ta có ở đây không?
- Có ạ. Bất kì ai ở thế giới tiểu thuyết được nhắc đến tên đều sẽ có trong cái bảng xếp hạng này.
- Thế tên của ta đâu?
- Nó bên cột Ánh Sáng ạ.
- Sao tên ta lại ở bên Ánh Sáng?
Cô có thể thề rằng mình hại nữ chính rất nhiều nha. Vậy thế quái nào lại sang bên bảng người tốt.
- Vì lí do cô đang ở bên nam chính nên được hưởng hào quang cùng. Rồi vì cô kiếm được bảo vật, giúp người...
Bạch Miên liệt kê kha khá lí do đến nỗi Nhàn Vũ chán chẳng buồn nghe. Cô hỏi tiếp:
- Vậy nó có định vị được không?
- Có ạ.
- Vậy là ok rồi.
- Tiểu Vũ à. Em thực sự không sao chứ.
Nhìn cô suy tư mãi thế kia, Dạ Ảnh lại lo lắng hỏi. Giờ Nhàn Vũ mới nhận ra cô nói chuyện với Bạch.Miên được một lúc đến tận bình minh rồi.
Ánh sáng bình minh bắt đầu chiếu rọi xuống mặt đất, chiếu lên hình bóng của hai người. Nhàn Vũ đánh một chưởng xuống gần Thanh Ngọc môn.
Bùm.
Một đợt gió tỏa ra từ cuộc va chạm mang theo cát bụi. Các đệ tử đang ngon giấc liền tỉnh dậy. Họ nhanh chóng mặc áo bào gọn gàng ra ngoài.
Ở bên ngoài Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh đang đứng chờ đến có chút nhàm chán. Đợi tất cả ra thì hai người cũng đang phát cẩu lương rồi.
Nhàn Vũ chán quá liền dựa cả ngươi Dạ Ảnh, anh mặt hiền lành, ấm áp lấy hoa quả đút cho cô.
Từ những đệ tử trẻ đến các trưởng lão đều thấy đau mắt với cảnh tình cảm này. Dù sao cũng là đánh nhau mà, tôn trọng cẩu độc thân được không???
Thấy ra hết, Nhàn Vũ mới đứng dậy, vươn vai phủi bụi. Những người kia phòng như phòng đại dịch, đứng xung quanh mà cũng phải cách đến một mét, Nhàn Vũ lạnh nhạt hỏi chứ đâu còn mặt dựa dẫm vào người khác kia.
- Ngưng Thủy đâu?
- Tại sao bọn ta phải nói cho ngươi biết?
- Không nói thì các ngươi sẽ gặp nạn đó.
- Yêu nữ ngươi nói như là nếu bọn ta nói thì sẽ không bị ngươi hại vậy!
- Thì đúng vậy mà. Nếu các ngươi chịu nói thì sẽ không sao cả.
Lúc này mọi người mới chần chừ không biết có nên nói không thì một cái bóng màu trắng xông vào người Nhàn Vũ.
Nhàn Vũ bắt được suýt ném đi thì nhận ra được cái bóng đó là Lạc Anh. Cô bé giờ cũng đã lớn, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp cùng tu vi Nguyên Anh rồi.
Cô bé vừa khóc vừa kể những gì xảy ra với mình từ lần cuối gặp cô đến giờ.
- Vũ tỷ tỷ ơi. Bọn họ....hức...hức...bắt nạt...hức hức... muội. Bọn họ...hức... sau khi không nghe tin...hức....hức... tỷ nữa liền đến....hức... phá phòng muội. Sư phụ...hức... cũng không có...hức... ở đây.
- Vậy sao?
Hai từ cô nói ra mang đầy âm u. Cô nhìn đám người đang run rẩy đứng xung quanh mình hỏi tiếp:
- Ai trong số các ngươi bắt nạt Anh Anh thì đứng ra đây. Không thì đi chết hết đi. À mang cả Ngưng Thủy ra nữa. Ngươi đừng trốn nữa ta thấy được khí tức của ngươi đó.
Ngưng Thủy trong đám ngươi nghe cô nhắc thì mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra. Cô nắm chặt tay, quyết tâm trốn chạy thì bị băng của Nhàn Vũ đóng chặt chân, mất thăng bằng liền ngã rầm xuống.
Tất cả những người đó nghe tiếng động sau lưng liền vô thức tránh ra thành một đường từ Nhàn Vũ đến thẳng Ngưng Thủy.
Đến khi Nhàn Vũ đi đến bên cạnh Ngưng Thủy thì bọn họ mới nhận ra rằng mình bị thực lực của cô áp chế quá nhiều. Lần trước ở đợt lấy Băng Hỏa liên cô đã đến Phân Thần hậu kì rồi vậy bây giờ là...Đại Thừa sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook