Nữ Phụ Công Lược Truyện
-
Chương 48: Đại Náo Tu Chân Giới (12)
Khi Dạ Ảnh bôi thuốc cho Nhàn Vũ thì cô thấy rất thoải mái vừa vì tác dụng của thuốc cùng vì sự nhẹ nhàng của anh. Trong khi đó, Bạch Miên đang bị "hành hạ" bởi tâm trí của Nhàn Vũ:
- Ngươi cho ta xem cảnh đánh nhau của Dạ Ảnh mau lên.
- Kí chủ à, cô không nên xem đâu.
- Không nói nhiều, mau lên.
- Cô thực sự sẽ không thích nó đâu.
Nói thế nào Nhàn Vũ cũng không chịu nghe. Bạch Miên khóc ròng mở lên cho Nhàn Vũ xem lại.
....
Quả nhiên sau khi xem xong, Nhàn Vũ đen xì mặt dọa Bạch Miên một trận. Cậu run run trốn đi, đẩy tinh thần của Nhàn Vũ về thân xác.
Nhàn Vũ tỉnh lại, ngoài trời cũng đã đến tầm chiều, thấy toàn người có chút đau nhức nhưng không đến nỗi quá. Thấy một giọng nói vui mừng kêu lên:
- Tiểu Vũ em tỉnh rồi.
Dạ Ảnh nhìn cô dịu hiền như không có gì. Nhưng cô biết vết thương trên người anh. Cô kéo cánh tay anh ra.
Dạ Ảnh luống cuống giấu vết thương đi. Nhàn Vũ kéo mạnh hơn, trầm giọng:
- Đưa cánh tay của anh cho em xem.
- Không...anh không sao đâu.
- Thật không?
- Thật...thật mà.
- Dạ Ảnh. Khi anh nói dối thường không nhìn thẳng vào mắt em. Chứ đừng nói chúng ta có khế ước đồng sinh. Mau đưa ra đây.
Dạ Ảnh nghĩ đến đó. Lại nghĩ đến sự đau đớn khi cô bị thương. Nhìn mặt cô tái nhợt, sau khi nói lại ho khụ khụ thì anh không đành lòng nhìn.
Dạ Ảnh giơ tay ra. Vết thương chỉ được buộc lại sơ sài. Cô điều lại khí trong cơ thể, ổn định lại vết thương.
- Đưa lọ kim sang dược mà em đưa cho anh đây.
Dạ Ảnh ngoan ngoãn lấy nó ra đưa cho cô. Chiếc lọ dùng tầm khoảng một phần năm. Tuy cô dùng có chút tiết kiệm nhưng Dạ Ảnh lo cho cô nên dùng cũng hơi nhiều.
Thở dài, cô lấy một phần ra bôi lên vết thương của anh. Vết thương trông hơi sâu nên có chút đáng sợ. Dạ Ảnh lúc đầu động vào có chút đau nên toát ra mồ hôi lạnh.
Nhàn Vũ thấy thế lại nhẹ nhàng hơn một tí ( hai anh chị giống nhau nhỉ). Sau thấy sự mát lạnh từ chỗ thuốc làm dịu vết thương.
Sau khi bôi xong thuốc, Nhàn Vũ thấy mình sắp hết cả khí lực. Cô cất lại thuốc vào không gian của mình rồi tu luyện để hồi phục.
Dạ Ảnh thấy có chút nhàm chán nên cũng tu luyện hồi phục.
Hai người phải đến tầm tối đêm mới dừng lại. Nhàn Vũ mở mắt ra nhìn Dạ Ảnh. Trong lòng vẫn còn dư chút nóng nảy muốn đánh ngươi.
Dạ Ảnh thấy ánh nhìn chằm chằm của Nhàn Vũ thì chậm rãi tỉnh lại. Đối diện là ánh mắt có chút giá rét của cô. Nhàn Vũ thở dài nói:
- Lần sau không được giấu em nữa nghe chưa?
- Tại anh không muốn em lo lắng thôi mà.
Dạ Ảnh như đứa trẻ mắc lỗi nhận sai. Cô quả thật cũng không quá tức giận nhưng cô vẫn phải làm vậy. Cô không muốn anh gặp nguy hiểm mà dấu diếm.
Cô ôm lấy anh nói tiếp:
- Anh là của em không được tổn thương chính mình.
Tuy là đang "mắng" nhưng vẫn khiến Dạ Ảnh đều thấy ấm áp, hạnh phúc. Điều đó có nghĩ là cô quan tâm anh.
____________________________________________________________________________________________
Cuộc sống ở bên ngoài của Nhàn Vũ chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: Loạn!!!!
Hàng ngày cô đi từ nơi này đến nơi khác. Rồi cuối cùng định cư tại một làng nhỏ đặt phòng vệ tại đó. Cô cũng giúp kha khá người đa số là trẻ con bị bỏ rơi. Vì lúc đầu không có ai nên phải tự tay chăm sóc cho chúng.
Bọn chúng đối với cô như đứa con dựa vào mẹ nên luôn có cuộc chiến xảy ra giữa Dạ Ảnh cùng lũ nhỏ khiến Nhàn Vũ chỉ đành lắc đầu ngao ngán.
Cô thực sự không hiểu tương lai của mình ở thế giới này sẽ ra sao nữa. Cứ đến tối khi đi nghỉ, cô luôn phải dỗ dành anh. Dạ Ảnh đối với cô còn khó dỗ hơn mấy đứa trẻ đó.
Dỗ mãi anh mới chịu ngủ nếu không sẽ đòi ra ngoài. Đối với bọn nhỏ cô còn có thể đánh vài cái rồi dỗ nhưng cô không nỡ đánh anh thì chỉ còn nước dỗ thôi. Mệt thật.
Sau chỉ vài tháng, có người đến giúp vì thấy cô cùng Dạ Ảnh một mình nuôi một đám trẻ rõ ràng không tốt lắm.
Người đến đa số hiền lành hoặc người già mà họ quen thuộc. Nhàn Vũ cũng bớt nhiều thời gian với bọn chúng hơn nếu không Dạ Ảnh lại giận nữa thì lại mệt.
Chỉ sau đó mấy năm, hai người vẫn trẻ mãi như vậy nhưng Nhàn Vũ làm cho mình trưởng thành hơn khiến nhiều lần Dạ Ảnh có phản ứng nhưng lại chưa ăn được. Rất đau khổ đó...
Hai người vẫn chăm lũ trẻ kia. Đến lúc thì dạy cho bọn chúng về nguyên khí. Trong cả đám trẻ gần trăm đứa thì tất nhiên sẽ ít nhất vài đứa có thiên phú dị bẩm. Những đứa đó thì sẽ được Nhàn Vũ dạy cho công pháp còn Dạ Ảnh dạy tâm pháp.
Còn những đứa còn lại thì dĩ nhiên cũng không bỏ bê. Nhàn Vũ lại càng dạy nhiều hơn để tránh ganh tỵ nhau quá đà. Cô muốn dạy dỗ nên một đội quân nề nếp.
Dần dần, lũ trẻ đó càng lớn hơn, nhận thức được rằng ai đã cứu chúng, giúp chúng có ngày hôm nay nên chúng lại càng trung thành với hai người hơn.
- Ngươi cho ta xem cảnh đánh nhau của Dạ Ảnh mau lên.
- Kí chủ à, cô không nên xem đâu.
- Không nói nhiều, mau lên.
- Cô thực sự sẽ không thích nó đâu.
Nói thế nào Nhàn Vũ cũng không chịu nghe. Bạch Miên khóc ròng mở lên cho Nhàn Vũ xem lại.
....
Quả nhiên sau khi xem xong, Nhàn Vũ đen xì mặt dọa Bạch Miên một trận. Cậu run run trốn đi, đẩy tinh thần của Nhàn Vũ về thân xác.
Nhàn Vũ tỉnh lại, ngoài trời cũng đã đến tầm chiều, thấy toàn người có chút đau nhức nhưng không đến nỗi quá. Thấy một giọng nói vui mừng kêu lên:
- Tiểu Vũ em tỉnh rồi.
Dạ Ảnh nhìn cô dịu hiền như không có gì. Nhưng cô biết vết thương trên người anh. Cô kéo cánh tay anh ra.
Dạ Ảnh luống cuống giấu vết thương đi. Nhàn Vũ kéo mạnh hơn, trầm giọng:
- Đưa cánh tay của anh cho em xem.
- Không...anh không sao đâu.
- Thật không?
- Thật...thật mà.
- Dạ Ảnh. Khi anh nói dối thường không nhìn thẳng vào mắt em. Chứ đừng nói chúng ta có khế ước đồng sinh. Mau đưa ra đây.
Dạ Ảnh nghĩ đến đó. Lại nghĩ đến sự đau đớn khi cô bị thương. Nhìn mặt cô tái nhợt, sau khi nói lại ho khụ khụ thì anh không đành lòng nhìn.
Dạ Ảnh giơ tay ra. Vết thương chỉ được buộc lại sơ sài. Cô điều lại khí trong cơ thể, ổn định lại vết thương.
- Đưa lọ kim sang dược mà em đưa cho anh đây.
Dạ Ảnh ngoan ngoãn lấy nó ra đưa cho cô. Chiếc lọ dùng tầm khoảng một phần năm. Tuy cô dùng có chút tiết kiệm nhưng Dạ Ảnh lo cho cô nên dùng cũng hơi nhiều.
Thở dài, cô lấy một phần ra bôi lên vết thương của anh. Vết thương trông hơi sâu nên có chút đáng sợ. Dạ Ảnh lúc đầu động vào có chút đau nên toát ra mồ hôi lạnh.
Nhàn Vũ thấy thế lại nhẹ nhàng hơn một tí ( hai anh chị giống nhau nhỉ). Sau thấy sự mát lạnh từ chỗ thuốc làm dịu vết thương.
Sau khi bôi xong thuốc, Nhàn Vũ thấy mình sắp hết cả khí lực. Cô cất lại thuốc vào không gian của mình rồi tu luyện để hồi phục.
Dạ Ảnh thấy có chút nhàm chán nên cũng tu luyện hồi phục.
Hai người phải đến tầm tối đêm mới dừng lại. Nhàn Vũ mở mắt ra nhìn Dạ Ảnh. Trong lòng vẫn còn dư chút nóng nảy muốn đánh ngươi.
Dạ Ảnh thấy ánh nhìn chằm chằm của Nhàn Vũ thì chậm rãi tỉnh lại. Đối diện là ánh mắt có chút giá rét của cô. Nhàn Vũ thở dài nói:
- Lần sau không được giấu em nữa nghe chưa?
- Tại anh không muốn em lo lắng thôi mà.
Dạ Ảnh như đứa trẻ mắc lỗi nhận sai. Cô quả thật cũng không quá tức giận nhưng cô vẫn phải làm vậy. Cô không muốn anh gặp nguy hiểm mà dấu diếm.
Cô ôm lấy anh nói tiếp:
- Anh là của em không được tổn thương chính mình.
Tuy là đang "mắng" nhưng vẫn khiến Dạ Ảnh đều thấy ấm áp, hạnh phúc. Điều đó có nghĩ là cô quan tâm anh.
____________________________________________________________________________________________
Cuộc sống ở bên ngoài của Nhàn Vũ chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: Loạn!!!!
Hàng ngày cô đi từ nơi này đến nơi khác. Rồi cuối cùng định cư tại một làng nhỏ đặt phòng vệ tại đó. Cô cũng giúp kha khá người đa số là trẻ con bị bỏ rơi. Vì lúc đầu không có ai nên phải tự tay chăm sóc cho chúng.
Bọn chúng đối với cô như đứa con dựa vào mẹ nên luôn có cuộc chiến xảy ra giữa Dạ Ảnh cùng lũ nhỏ khiến Nhàn Vũ chỉ đành lắc đầu ngao ngán.
Cô thực sự không hiểu tương lai của mình ở thế giới này sẽ ra sao nữa. Cứ đến tối khi đi nghỉ, cô luôn phải dỗ dành anh. Dạ Ảnh đối với cô còn khó dỗ hơn mấy đứa trẻ đó.
Dỗ mãi anh mới chịu ngủ nếu không sẽ đòi ra ngoài. Đối với bọn nhỏ cô còn có thể đánh vài cái rồi dỗ nhưng cô không nỡ đánh anh thì chỉ còn nước dỗ thôi. Mệt thật.
Sau chỉ vài tháng, có người đến giúp vì thấy cô cùng Dạ Ảnh một mình nuôi một đám trẻ rõ ràng không tốt lắm.
Người đến đa số hiền lành hoặc người già mà họ quen thuộc. Nhàn Vũ cũng bớt nhiều thời gian với bọn chúng hơn nếu không Dạ Ảnh lại giận nữa thì lại mệt.
Chỉ sau đó mấy năm, hai người vẫn trẻ mãi như vậy nhưng Nhàn Vũ làm cho mình trưởng thành hơn khiến nhiều lần Dạ Ảnh có phản ứng nhưng lại chưa ăn được. Rất đau khổ đó...
Hai người vẫn chăm lũ trẻ kia. Đến lúc thì dạy cho bọn chúng về nguyên khí. Trong cả đám trẻ gần trăm đứa thì tất nhiên sẽ ít nhất vài đứa có thiên phú dị bẩm. Những đứa đó thì sẽ được Nhàn Vũ dạy cho công pháp còn Dạ Ảnh dạy tâm pháp.
Còn những đứa còn lại thì dĩ nhiên cũng không bỏ bê. Nhàn Vũ lại càng dạy nhiều hơn để tránh ganh tỵ nhau quá đà. Cô muốn dạy dỗ nên một đội quân nề nếp.
Dần dần, lũ trẻ đó càng lớn hơn, nhận thức được rằng ai đã cứu chúng, giúp chúng có ngày hôm nay nên chúng lại càng trung thành với hai người hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook