Nữ Phụ Công Lược Truyện
-
Chương 43: Đại Náo Tu Chân Giới (7)
Bọn họ đều nhìn nhau chốc lát rồi gật đầu ra hiệu: Lên. Thế là một đám người tự cho mình là giỏi xông lên. Đệ tử Thanh Ngọc môn có chút cốt khí nên cũng thủ thế ra bảo vệ Nhàn Vũ. Dù sao cô hiện tại cũng là bảo bối của tông môn. Có một đệ tử khuyên cô:
- Sư tỷ mau đi đi. Chúng ta ở đây cản bọn chúng.
Cô như không nghe thấy cũng chẳng nói gì, đi qua các đệ tử. Những đệ tử đứng đó biết mình không cản được cô nên đành chiến đấu cùng. Cô vờ như lấy từ trong túi trữ vật mà tông môn một cái roi.
Cây roi dài, màu xanh lam tỏa ra sự sắc lạnh. Cô vung một cái qua đám người, tất cả đều ngã xuống hộc máu. Có người còn như đã bất tỉnh. Cả nhóm đệ tử Thanh Ngọc môn đứng như tượng đá chứng kiến tất cả. Ánh mắt bọn họ nhìn cô như đám người hâm mộ thấy thần tượng của mình.
Cô vẫn lạnh lùng, rồi lại cười mỉa mai nhìn đám người trên mặt đất nói:
- Phế vật.
Cả đám đệ tử kia nhìn Nhàn Vũ mà nghĩ: " Từ khi nào mà sư tỷ của họ lại ngầu như vậy a"
Cả đám người trên đất bực mình nhưng lại không làm gì được cô liền ghi hận trong lòng.
Cô nhìn Ngưng Thủy vẫn đang bất động kia rồi lại bảo một đệ tử nữ lên giúp.Lại đưa cả đám đi một đoạn nữa. Sau dặn dò cả đám chăm sóc Ngưng Thủy cẩn thận rồi đi một mình. Tuy họ không muốn sư tỷ đi nhưng không cản được nàng. Nhìn bóng dáng Nhàn Vũ đi khuất, cả đám lại bắt đầu nói về cô:
- Sư tỷ thật tài giỏi nha.
- Đúng vậy, nàng chỉ ra tay một cái là cả đám kia đều ngã.
- Sư tỷ lúc đấy đúng là ngầu thật.
- Nếu tỷ ấy là đàn ông thì chắc ta chết ngất mất.
- Đâu chỉ người....
Bọn họ nói rất sôi nổi nhưng không ai nói đến cây roi kia cả. Vì họ đều nghĩ rằng đó là vật cô tìm được trên đường. Đến khi Ngưng Thủy tỉnh lại, họ mới không nói nữa mà tiến lên hỏi thăm. Ngưng Thủy dậy liền hỏi:
- Cô ta đâu?
- Ai cơ?
Một đệ tử hỏi lại. Ngưng Thủy tiếp tục nói:
- Quý Nhàn Vũ...
- Sư tỷ đi rồi... Mà sao tỷ lại gọi sư tỷ như vậy?
- Cô ta hại ta... Cô ta hại ta...
Ngưng Thủy không ngừng lẩm bẩm nói. Đệ tử kia nghi hoặc nói:
- Sao tỷ ấy lại hại tỷ được? Sư tỷ còn bảo bọn ta chăm sóc cho tỷ mà.
Ngưng Thủy có chút sững sờ, cô tỉnh táo lại thì thấy mình vừa tỉnh dậy. Hóa ra là chuyện kiếp trước. Phù, cô ta lại nhìn những người xung quanh rồi xin lỗi nói:
- Xin lỗi. Là do ta thấy ác mộng đó.
Đám người kia đơn thuần cũng không suy nghĩ nhiều. Họ chỉ hơi lạnh nhạt với Ngưng Thủy một chút.
Còn Nhàn Vũ lúc đó đã đi được một đoạn dài. Phía trước cô là một dòng sông nhỏ. Trên sông có những con cá bơi lội. Nhìn cảnh vô cùng bình yên nhưng cô lại ngửi thấy mùi máu tươi. Cô nhìn kĩ dưới đáy sông thì thấy gì đó. Cô trích một giọt máu của con thú xuống thì...
Phốc, một cái cây ngoi lên từ dưới đáy. Hóa ra là Huyết Quỳ. Loài cây này chuyên gia hút máu. Mỗi khi có máu tươi trong không khí nó liền nhô lên bắt thứ chảy máu. Còn ở dưới nước đó chính là cá răng đao. Một loài cá ăn thịt. Bọn chúng cộng sinh với nhau để bắt con mồi.
Tuy hai loài đều ăn thịt nhưng để dễ dàng săn con mồi thì chúng không tàn sát lẫn nhau. Chúng tuy không thông minh như người nhưng có trí thức để cộng sinh với nhau.
Chúng vì ăn thịt nên cũng có chỗ tốt đó. Nhàn Vũ lấy cây roi quất vào thân cây rồi kéo nó lên bờ. Vì là thủy sinh nên chúng không thể rời nước. Một khi lên bờ là rất yếu. Cá răng đao thì cô cũng hất lên bờ. Nhàn Vũ lấy thanh kiếm kia ra rồi cắt chúng ra.
Bên trong Huyết Quỳ có hạch tâm rất tốt cho tu luyện, thân thể. Còn răng cá răng đao rất sắc nên dùng làm ám khí cũng được.
Cô thu xếp mọi thứ xong thì nhớ lại có linh hỏa ở ngọn núi kia nha. Lấy về cho Dạ Ảnh thì cũng tốt cho hắn nha.
Đi đến đó, Nhàn Vũ thấy vô cùng nóng. Cô dùng thể chất của mình tạo một lớp băng mỏng bao quanh mình rồi vào sâu hơn. Đến sâu trong đó, Nhàn Vũ thấy một quả cầu lửa đang lơ lửng. Cô tiến đến bắt thì nó bỏ chạy. Cô cho băng bao quanh ngọn núi. Cô bắt đầu nói:
- Một là ngươi theo ta hai là biến mất.
Cô còn tạo ra uy áp khiến nó run rẩy. Linh hỏa hu hu đồng ý. Nó còn muốn sống nha.
Nó run rẩy đi theo cô. Nhàn Vũ thấy nó không phản kháng thì cũng lộ ra nụ cười trấn an:
- Ngươi theo ta rồi thì không sao. Biết điều như vậy là tốt.
- Vậy ngài đặt tên cho tôi được không?
- Vậy gọi là tiểu hỏa đi.
- Sao lại vậy a. Chẳng có tí mạnh mẽ nào cả.
Linh hỏa lên tiếng bất mãn. Nhàn Vũ thấy vậy thì cười nói tiếp:
- Vậy thì tiểu thủy, chỉ có hai cái tên ngươi chọn cái nào thì chọn.
Nó là linh hỏa thì sao gọi là tiểu thủy được chứ. Chủ nhân xấu.
- Sư tỷ mau đi đi. Chúng ta ở đây cản bọn chúng.
Cô như không nghe thấy cũng chẳng nói gì, đi qua các đệ tử. Những đệ tử đứng đó biết mình không cản được cô nên đành chiến đấu cùng. Cô vờ như lấy từ trong túi trữ vật mà tông môn một cái roi.
Cây roi dài, màu xanh lam tỏa ra sự sắc lạnh. Cô vung một cái qua đám người, tất cả đều ngã xuống hộc máu. Có người còn như đã bất tỉnh. Cả nhóm đệ tử Thanh Ngọc môn đứng như tượng đá chứng kiến tất cả. Ánh mắt bọn họ nhìn cô như đám người hâm mộ thấy thần tượng của mình.
Cô vẫn lạnh lùng, rồi lại cười mỉa mai nhìn đám người trên mặt đất nói:
- Phế vật.
Cả đám đệ tử kia nhìn Nhàn Vũ mà nghĩ: " Từ khi nào mà sư tỷ của họ lại ngầu như vậy a"
Cả đám người trên đất bực mình nhưng lại không làm gì được cô liền ghi hận trong lòng.
Cô nhìn Ngưng Thủy vẫn đang bất động kia rồi lại bảo một đệ tử nữ lên giúp.Lại đưa cả đám đi một đoạn nữa. Sau dặn dò cả đám chăm sóc Ngưng Thủy cẩn thận rồi đi một mình. Tuy họ không muốn sư tỷ đi nhưng không cản được nàng. Nhìn bóng dáng Nhàn Vũ đi khuất, cả đám lại bắt đầu nói về cô:
- Sư tỷ thật tài giỏi nha.
- Đúng vậy, nàng chỉ ra tay một cái là cả đám kia đều ngã.
- Sư tỷ lúc đấy đúng là ngầu thật.
- Nếu tỷ ấy là đàn ông thì chắc ta chết ngất mất.
- Đâu chỉ người....
Bọn họ nói rất sôi nổi nhưng không ai nói đến cây roi kia cả. Vì họ đều nghĩ rằng đó là vật cô tìm được trên đường. Đến khi Ngưng Thủy tỉnh lại, họ mới không nói nữa mà tiến lên hỏi thăm. Ngưng Thủy dậy liền hỏi:
- Cô ta đâu?
- Ai cơ?
Một đệ tử hỏi lại. Ngưng Thủy tiếp tục nói:
- Quý Nhàn Vũ...
- Sư tỷ đi rồi... Mà sao tỷ lại gọi sư tỷ như vậy?
- Cô ta hại ta... Cô ta hại ta...
Ngưng Thủy không ngừng lẩm bẩm nói. Đệ tử kia nghi hoặc nói:
- Sao tỷ ấy lại hại tỷ được? Sư tỷ còn bảo bọn ta chăm sóc cho tỷ mà.
Ngưng Thủy có chút sững sờ, cô tỉnh táo lại thì thấy mình vừa tỉnh dậy. Hóa ra là chuyện kiếp trước. Phù, cô ta lại nhìn những người xung quanh rồi xin lỗi nói:
- Xin lỗi. Là do ta thấy ác mộng đó.
Đám người kia đơn thuần cũng không suy nghĩ nhiều. Họ chỉ hơi lạnh nhạt với Ngưng Thủy một chút.
Còn Nhàn Vũ lúc đó đã đi được một đoạn dài. Phía trước cô là một dòng sông nhỏ. Trên sông có những con cá bơi lội. Nhìn cảnh vô cùng bình yên nhưng cô lại ngửi thấy mùi máu tươi. Cô nhìn kĩ dưới đáy sông thì thấy gì đó. Cô trích một giọt máu của con thú xuống thì...
Phốc, một cái cây ngoi lên từ dưới đáy. Hóa ra là Huyết Quỳ. Loài cây này chuyên gia hút máu. Mỗi khi có máu tươi trong không khí nó liền nhô lên bắt thứ chảy máu. Còn ở dưới nước đó chính là cá răng đao. Một loài cá ăn thịt. Bọn chúng cộng sinh với nhau để bắt con mồi.
Tuy hai loài đều ăn thịt nhưng để dễ dàng săn con mồi thì chúng không tàn sát lẫn nhau. Chúng tuy không thông minh như người nhưng có trí thức để cộng sinh với nhau.
Chúng vì ăn thịt nên cũng có chỗ tốt đó. Nhàn Vũ lấy cây roi quất vào thân cây rồi kéo nó lên bờ. Vì là thủy sinh nên chúng không thể rời nước. Một khi lên bờ là rất yếu. Cá răng đao thì cô cũng hất lên bờ. Nhàn Vũ lấy thanh kiếm kia ra rồi cắt chúng ra.
Bên trong Huyết Quỳ có hạch tâm rất tốt cho tu luyện, thân thể. Còn răng cá răng đao rất sắc nên dùng làm ám khí cũng được.
Cô thu xếp mọi thứ xong thì nhớ lại có linh hỏa ở ngọn núi kia nha. Lấy về cho Dạ Ảnh thì cũng tốt cho hắn nha.
Đi đến đó, Nhàn Vũ thấy vô cùng nóng. Cô dùng thể chất của mình tạo một lớp băng mỏng bao quanh mình rồi vào sâu hơn. Đến sâu trong đó, Nhàn Vũ thấy một quả cầu lửa đang lơ lửng. Cô tiến đến bắt thì nó bỏ chạy. Cô cho băng bao quanh ngọn núi. Cô bắt đầu nói:
- Một là ngươi theo ta hai là biến mất.
Cô còn tạo ra uy áp khiến nó run rẩy. Linh hỏa hu hu đồng ý. Nó còn muốn sống nha.
Nó run rẩy đi theo cô. Nhàn Vũ thấy nó không phản kháng thì cũng lộ ra nụ cười trấn an:
- Ngươi theo ta rồi thì không sao. Biết điều như vậy là tốt.
- Vậy ngài đặt tên cho tôi được không?
- Vậy gọi là tiểu hỏa đi.
- Sao lại vậy a. Chẳng có tí mạnh mẽ nào cả.
Linh hỏa lên tiếng bất mãn. Nhàn Vũ thấy vậy thì cười nói tiếp:
- Vậy thì tiểu thủy, chỉ có hai cái tên ngươi chọn cái nào thì chọn.
Nó là linh hỏa thì sao gọi là tiểu thủy được chứ. Chủ nhân xấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook