Nữ Phụ Cô Ấy Ngày Càng Phá Của
-
Chương 8:
Âm thanh xé rách vải vóc vang lên, Hi Tửu hoa mắt một cái, tiếp theo vung cánh tay lên muốn cho tên biến thái cẩu nam nhân này một cái tát.
OOC gì đó đều không quan trọng, Tạ cẩu dám xét tất chân của cô, không đánh anh ta đến mức gọi cha gọi mẹ, cô không phải họ Hi!
Tạ Tứ nhìn thấy làn da trắng hồng của Hi Tửu, ánh mắt khẽ động, vén chăn bên cạnh đắp cho cô, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, lột chiếc tất chân còn lại để lộ bàn chân trắng trẻo, sạch sẽ với đường cong duyên dáng.
Dưới ánh sáng, đôi bàn chân ấy như trong suốt như pha lê.
Quả nhiên.
“Cô …” đáy mắt Tạ Tứ nhàn nhạt dâng ý tứ hưng sư vấn tội, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hi Tửu, thấy cô tát một cái về phía mình.
Hi Tửu đột nhiên phản ứng lại việc Tạ Tứ xé rách tất của cô chỉ để xem cô có nói dối hay không, Như Lai Thần Chưởng tức khắc hóa thành nhẹ nhàng mà vuốt ve, rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tứ: “Đáng ghét ~ xé rách tất chân của người ta, đắt lắm đó ~ “
Tạ Tứ im lặng nhìn cô diễn kịch.
Hi Tửu lặng lẽ định rút chân lại, nhưng Tạ Tứ lại nhẹ nhàng nắm chặt, vừa vuốt ve xương cốt của cô, vừa uy hiếp nói: “Giải thích đi, tại sao lại nói dối tôi.” Anh nhéo cằm cô lắc nhẹ, “Giải thích không tốt, thì về nhà chịu gia pháp.”
Hi Tửu cụp mắt xuống, trông rất có lệ.
Nhưng mà Tạ Tứ lại nhìn thấy Tiểu Hi Tửu nhảy lên vai anh ba lần hai cái, điên cuồng nắm tóc anh kéo ra, như con ác long giận dữ trong mưa rít gào: “Đồ chó, còn dám lôi gia pháp ra đối phó với người yếu đuối đáng thương như tôi, a a a, bứt cho anh hói mẹ đầu luôn!!! “
Tạ Tứ lạnh cả da đầu: Cô thì yếu đuối đáng thương chỗ nào chứ?
“Chồng, em xin lỗi, em đã nói dối anh.” Hi Tử ngước mắt lên, nỗi buồn trong mắt tương phản rõ rệt với hình ảnh bạo lực trong trí tưởng tượng của cô. “Em muốn đi ra ngoài kỳ thật không phải mua thuốc trị nấm chân, mà là muốn bí mật chuẩn bị một món quà bất ngờ cho anh. “
“Món quà bất ngờ?” Tạ Tứ nghe cô nói vậy, dang rộng đôi tay xinh đẹp, “Đưa cho tôi.”
Hi Tửu tình thâm ý thiết: “Trung tâm mua sắm lần trước em đi không có gì xứng với anh, hôm nay em định đổi sang trung tâm mua sắm khác nhìn một chút.”
Tạ Tứ nhìn Hi Tửu một hồi rồi mới buông cô ra: “Vậy thì cô đi đi, tôi rất mong chờ điều bất ngờ mà cô dành cho tôi.”
Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng Hi Tửu cũng được ra đến cửa, đi thẳng đến trung tâm mua sắm lớn, việc đầu tiên là làm móng, các mẫu móng đều do cô tự thiết kế.
Sau khi làm móng xong, Hi Tửu chính thức bắt đầu quét hàng, thẩm mỹ của nguyên chủ quá khác so với của cô, cô phải mua lại một bộ đồ cho mình, dù là quần áo, giày dép hay mỹ phẩm, những thứ này đều phải đổi mới lại hết. Chỉ là tài chính trong tay cô có chút eo hẹp.
Trước khi xuyên thư Hi Tửu chưa gặp qua cha mẹ cô ấy, hoặc nói đúng ra là cô hoàn toàn không có ấn tượng về họ.
Cha mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn khi cô mới 5 tuổi, cô cũng bị thương trong vụ tai nạn đó, mặc dù cô sống sót nhưng không còn ký ức gì nữa.
Phần tài sản thừa kế khổng lồ do cha mẹ để lại được giao cho các tổ chức chuyên nghiệp cơ cấu xử lý, tiền lãi chia hàng tháng cũng đủ để cô tùy tiện tiêu xài.
Tình huống chỉ có mười mấy vạn trong tay chưa bao giờ xảy ra với cô.
Hi Tửu siết tay, nhìn về phía cửa hàng xa xỉ ở đằng xa mà cảm thấy gánh nặng trên vai, hôm nay cô phải tính toán thật tỉ mỉ!
Mỗi một phân tiền chi ra trên đó đều là một lưỡi dao.
Đầu tiên mua mười cây son ống nhỏ màu vàng, lúc chọn số màu, Hi Tửu vẻ mặt trang nghiêm, trong lòng đang khóc, đường đường là Hi đại tiểu thư, từ khi nào mua son còn phải chọn màu chứ, trước đây cô đều mua full set.
Bởi vì nguyên thân còn thừa lại khá nhiều mỹ phẩm dưỡng da, Hi Tửu quyết định tiết kiệm một chút phần tiền này, chỉ mua một hộp 1000 cái mặt nạ Dayang để xài ở nhà.
Sau khi mỹ phẩm √ đã mua xong , Hi Tửu lại đi chọn quần áo, cầm trên tay tấm thẻ còn lại chưa tới mười vạn tệ, Hi Tửu lại muốn rơi nước mắt.
Mười vạn tệ, muốn mua một bộ quần áo, cũng quá khó khăn!
Nhìn nhãn hiệu trong cửa tiệm quần áo, Hi Tửu cảm thấy bộ nào cũng giống con của mình đều muốn mang về nhà.
Hi Tửu vô cùng thống khổ loại bỏ từng kiện quần áo kia, chỉ giữ lại ba bộ sáng giá nhất.
Khi cô đang chống cằm để đưa ra lựa chọn cuối cùng, thì có người phía sau đột nhiên gọi tên cô: “Hi Tửu, sao lúc ra ngoài đi mua sắm không gọi tớ chứ?”
Hi Tửu buồn bã quay đầu lại, một cô gái mặc váy sáng màu đang đi tới. Ký ức của nguyên thân không hoàn chỉnh, Hi Tửu không biết cô ta là ai, nhưng có vẻ như cô gái đó rất thân thiết với nguyên chủ.
Hi Tửu dựa theo nội dung trong sách, thử kêu ra một cái tên: “Tô Lan?”
Cô chuẩn bị tốt, vạn nhất nếu nhận sai người thì sẽ dùng cơn ho kịch liệt để che giấu, nhưng đối phương không hề có phản ứng bất ngờ nào, chứng tỏ cô không nhận sai người.
Đứng trước mặt cô chính xác là tình yêu chân thành sâu sắc của nam chủ tiểu thuyết Jack Sue này, Tô Lan
Cô ta là bạn học chung với nguyên thân ở cao trung, nhưng lúc đó Tô Lan đeo kính gọng to, gia cảnh không tốt, thiếu thốn đủ thứ, là đối tượng bị bài trừ và cô lập trong lớp.
Tính cách của nguyên thân khá tốt, sau hai lần giúp đỡ Tô Lan, hai người đã quen biết nhau.
Sau khi làm quen thân, nguyên chủ đưa quần áo của mình cho Tô Lan, tặng mỹ phẩm cho cô ta, thành công biên cô ta từ một chú vịt con xấu xí thành thiên nga nhỏ lấp lánh.
Nơi tương ngộ của nữ chính và nam chính đều rất xa hoa, với thân phận của nữ chính chắc chắn không thể vào được, lúc này mới cần đến nguyên thân là pháo hôi nữ phụ làm công cụ dẫn dắt.
Hội sở cao cấp? Sợ rằng chỉ cần cắt đứt mắt xích là nguyên chủ, nữ chính sẽ hiên ngang lẫm liệt rời đi cùng nam chính.
Tiệc rượu của người nổi tiếng? Sợ nguyên thân cô đơn không dám đi một mình, nữ chủ đã tự mình động thủ đi đến.
Trong thời gian này, trang phục, trang điểm, và đưa đón bằng xe hơi sang trọng đều là do nguyên thân cung cấp cho cô ta.
emmmm…… Hi Tửu nhăn mũi, dường như ngửi thấy mùi của trà xanh đâu đây.
Nguyên thân chính mình thì lâm vào cảnh khó khăn, dư có 500 tệ nhưng lại rộng lượng với nữ chính, sau khi Hi Tửu hồi tưởng lại cốt truyện, nghi ngờ tiền của nguyên thân đều là do nữ chính trà xanh này rút hết.
OOC gì đó đều không quan trọng, Tạ cẩu dám xét tất chân của cô, không đánh anh ta đến mức gọi cha gọi mẹ, cô không phải họ Hi!
Tạ Tứ nhìn thấy làn da trắng hồng của Hi Tửu, ánh mắt khẽ động, vén chăn bên cạnh đắp cho cô, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, lột chiếc tất chân còn lại để lộ bàn chân trắng trẻo, sạch sẽ với đường cong duyên dáng.
Dưới ánh sáng, đôi bàn chân ấy như trong suốt như pha lê.
Quả nhiên.
“Cô …” đáy mắt Tạ Tứ nhàn nhạt dâng ý tứ hưng sư vấn tội, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hi Tửu, thấy cô tát một cái về phía mình.
Hi Tửu đột nhiên phản ứng lại việc Tạ Tứ xé rách tất của cô chỉ để xem cô có nói dối hay không, Như Lai Thần Chưởng tức khắc hóa thành nhẹ nhàng mà vuốt ve, rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tứ: “Đáng ghét ~ xé rách tất chân của người ta, đắt lắm đó ~ “
Tạ Tứ im lặng nhìn cô diễn kịch.
Hi Tửu lặng lẽ định rút chân lại, nhưng Tạ Tứ lại nhẹ nhàng nắm chặt, vừa vuốt ve xương cốt của cô, vừa uy hiếp nói: “Giải thích đi, tại sao lại nói dối tôi.” Anh nhéo cằm cô lắc nhẹ, “Giải thích không tốt, thì về nhà chịu gia pháp.”
Hi Tửu cụp mắt xuống, trông rất có lệ.
Nhưng mà Tạ Tứ lại nhìn thấy Tiểu Hi Tửu nhảy lên vai anh ba lần hai cái, điên cuồng nắm tóc anh kéo ra, như con ác long giận dữ trong mưa rít gào: “Đồ chó, còn dám lôi gia pháp ra đối phó với người yếu đuối đáng thương như tôi, a a a, bứt cho anh hói mẹ đầu luôn!!! “
Tạ Tứ lạnh cả da đầu: Cô thì yếu đuối đáng thương chỗ nào chứ?
“Chồng, em xin lỗi, em đã nói dối anh.” Hi Tử ngước mắt lên, nỗi buồn trong mắt tương phản rõ rệt với hình ảnh bạo lực trong trí tưởng tượng của cô. “Em muốn đi ra ngoài kỳ thật không phải mua thuốc trị nấm chân, mà là muốn bí mật chuẩn bị một món quà bất ngờ cho anh. “
“Món quà bất ngờ?” Tạ Tứ nghe cô nói vậy, dang rộng đôi tay xinh đẹp, “Đưa cho tôi.”
Hi Tửu tình thâm ý thiết: “Trung tâm mua sắm lần trước em đi không có gì xứng với anh, hôm nay em định đổi sang trung tâm mua sắm khác nhìn một chút.”
Tạ Tứ nhìn Hi Tửu một hồi rồi mới buông cô ra: “Vậy thì cô đi đi, tôi rất mong chờ điều bất ngờ mà cô dành cho tôi.”
Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng Hi Tửu cũng được ra đến cửa, đi thẳng đến trung tâm mua sắm lớn, việc đầu tiên là làm móng, các mẫu móng đều do cô tự thiết kế.
Sau khi làm móng xong, Hi Tửu chính thức bắt đầu quét hàng, thẩm mỹ của nguyên chủ quá khác so với của cô, cô phải mua lại một bộ đồ cho mình, dù là quần áo, giày dép hay mỹ phẩm, những thứ này đều phải đổi mới lại hết. Chỉ là tài chính trong tay cô có chút eo hẹp.
Trước khi xuyên thư Hi Tửu chưa gặp qua cha mẹ cô ấy, hoặc nói đúng ra là cô hoàn toàn không có ấn tượng về họ.
Cha mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn khi cô mới 5 tuổi, cô cũng bị thương trong vụ tai nạn đó, mặc dù cô sống sót nhưng không còn ký ức gì nữa.
Phần tài sản thừa kế khổng lồ do cha mẹ để lại được giao cho các tổ chức chuyên nghiệp cơ cấu xử lý, tiền lãi chia hàng tháng cũng đủ để cô tùy tiện tiêu xài.
Tình huống chỉ có mười mấy vạn trong tay chưa bao giờ xảy ra với cô.
Hi Tửu siết tay, nhìn về phía cửa hàng xa xỉ ở đằng xa mà cảm thấy gánh nặng trên vai, hôm nay cô phải tính toán thật tỉ mỉ!
Mỗi một phân tiền chi ra trên đó đều là một lưỡi dao.
Đầu tiên mua mười cây son ống nhỏ màu vàng, lúc chọn số màu, Hi Tửu vẻ mặt trang nghiêm, trong lòng đang khóc, đường đường là Hi đại tiểu thư, từ khi nào mua son còn phải chọn màu chứ, trước đây cô đều mua full set.
Bởi vì nguyên thân còn thừa lại khá nhiều mỹ phẩm dưỡng da, Hi Tửu quyết định tiết kiệm một chút phần tiền này, chỉ mua một hộp 1000 cái mặt nạ Dayang để xài ở nhà.
Sau khi mỹ phẩm √ đã mua xong , Hi Tửu lại đi chọn quần áo, cầm trên tay tấm thẻ còn lại chưa tới mười vạn tệ, Hi Tửu lại muốn rơi nước mắt.
Mười vạn tệ, muốn mua một bộ quần áo, cũng quá khó khăn!
Nhìn nhãn hiệu trong cửa tiệm quần áo, Hi Tửu cảm thấy bộ nào cũng giống con của mình đều muốn mang về nhà.
Hi Tửu vô cùng thống khổ loại bỏ từng kiện quần áo kia, chỉ giữ lại ba bộ sáng giá nhất.
Khi cô đang chống cằm để đưa ra lựa chọn cuối cùng, thì có người phía sau đột nhiên gọi tên cô: “Hi Tửu, sao lúc ra ngoài đi mua sắm không gọi tớ chứ?”
Hi Tửu buồn bã quay đầu lại, một cô gái mặc váy sáng màu đang đi tới. Ký ức của nguyên thân không hoàn chỉnh, Hi Tửu không biết cô ta là ai, nhưng có vẻ như cô gái đó rất thân thiết với nguyên chủ.
Hi Tửu dựa theo nội dung trong sách, thử kêu ra một cái tên: “Tô Lan?”
Cô chuẩn bị tốt, vạn nhất nếu nhận sai người thì sẽ dùng cơn ho kịch liệt để che giấu, nhưng đối phương không hề có phản ứng bất ngờ nào, chứng tỏ cô không nhận sai người.
Đứng trước mặt cô chính xác là tình yêu chân thành sâu sắc của nam chủ tiểu thuyết Jack Sue này, Tô Lan
Cô ta là bạn học chung với nguyên thân ở cao trung, nhưng lúc đó Tô Lan đeo kính gọng to, gia cảnh không tốt, thiếu thốn đủ thứ, là đối tượng bị bài trừ và cô lập trong lớp.
Tính cách của nguyên thân khá tốt, sau hai lần giúp đỡ Tô Lan, hai người đã quen biết nhau.
Sau khi làm quen thân, nguyên chủ đưa quần áo của mình cho Tô Lan, tặng mỹ phẩm cho cô ta, thành công biên cô ta từ một chú vịt con xấu xí thành thiên nga nhỏ lấp lánh.
Nơi tương ngộ của nữ chính và nam chính đều rất xa hoa, với thân phận của nữ chính chắc chắn không thể vào được, lúc này mới cần đến nguyên thân là pháo hôi nữ phụ làm công cụ dẫn dắt.
Hội sở cao cấp? Sợ rằng chỉ cần cắt đứt mắt xích là nguyên chủ, nữ chính sẽ hiên ngang lẫm liệt rời đi cùng nam chính.
Tiệc rượu của người nổi tiếng? Sợ nguyên thân cô đơn không dám đi một mình, nữ chủ đã tự mình động thủ đi đến.
Trong thời gian này, trang phục, trang điểm, và đưa đón bằng xe hơi sang trọng đều là do nguyên thân cung cấp cho cô ta.
emmmm…… Hi Tửu nhăn mũi, dường như ngửi thấy mùi của trà xanh đâu đây.
Nguyên thân chính mình thì lâm vào cảnh khó khăn, dư có 500 tệ nhưng lại rộng lượng với nữ chính, sau khi Hi Tửu hồi tưởng lại cốt truyện, nghi ngờ tiền của nguyên thân đều là do nữ chính trà xanh này rút hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook