Nữ Phụ Cô Ấy Ngày Càng Phá Của
-
Chương 3:
Tạ Tứ gồi trên ghế lẳng lặng nhìn Hi Tửu.
Tính ra đêm qua, anh đã lần thứ ba nhìn thấy chuyện lạ, hai trong số đó có liên quan đến người phụ nữ nhỏ bé này, dư lại một lần kia cũng là xuất hiện khi cô ở bên cạnh anh.
Có lẽ những gì anh nhìn thấy không phải là ảo ảnh.
Đôi mắt hoa đào bỗng chống âm trầm nheo lại, hỏi Hi Tửu: “Sinh nhật tôi là khi nào?”
Trái tim nhỏ bé của Hi Tửu run lên, cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy sự khác thường của Tạ Tứ bị phóng đại lên một cách đáng sợ trong sách, bản thân Tạ Tứ cũng chỉ là một công tử quý tộc lười biếng.
Nhưng khi anh liếc mắt nhìn cô, cô liền cảm giác được sự áp bách tỏa ra từ trên người anh, như dã thú đang dõi theo con mồi.
Hi Tửu nuốt nước miếng, nước mắt còn đọng trong hốc mắt rơi xuống như hạt chậu: “Em…em không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?”
Tạ Tứ nhướng mày, lông mi rất dài, mày kiếm sắc bén nghiêm nghị, vươn tay nhéo nhéo cái cằm nhỏ nhắn của Hi Tửu, ép cô nghiêng người về phía mình.
Giọng anh rất nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng lại nguy hiểm.
“Hi Tửu, cô là thông qua khảo hạch mới có thể trở thành con dâu của Tạ gia, vậy mà lại không nhớ được sinh nhật của chồng mình. Cô là muốn bị đưa về nhà cũ chịu gia pháp.”
Gia pháp?
Hi Tửu có chút sợ hãi.
Cô đã từng xem qua gia pháp của Tạ gia trong tiểu thuyết. Nam chính từng thiết kế Tạ Tứ để bị phạt, đại vai ác Tạ Tứ da dày thịt béo vậy mà chịu xong gia pháp cũng phải nằm trên giường dưỡng thương đến mấy ngày.
Cơ thể nhỏ bé của cô làm sao có thể chịu được?
Không có biện pháp!
Hi Tửu nghĩ nghĩ, kiên định lắc đầu: “Em không biết.”
Lúc này ánh mắt của Tạ Tứ đã tối sầm, Hi Tửu nhẹ nhàng bắt tay anh, hai mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ, thật đáng thương, nhưng vẫn vắt hết can đảm làm cho giọng điệu cứng rắn: “Em không biết sinh nhật của anh, cũng không biết mật khẩu của thẻ này, vì vậy anh thu hồi đi!”
Vừa nói, vừa chớp mắt gạt đi những giọt nước mắt trong veo, nhỏ giọt trên miệng cọp của Tạ Tứ.
Tuy rằng tiền rất quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc duy trì hình tượng thâm tình, coi tiền tài là cặn bã.
Oa oa oa, 500 vạn mỗi tháng của cô.
Nghĩ đến món tiền kia, Hi Tửu lại rơi nước mắt.
Tạ Tứ cảm thấy làn da bị nước mắt của cô ướp lạnh, ngứa ngáy.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay anh, đầu ngón tay mềm mại, hơi mát lạnh, khẽ run lên, tựa hồ là bị anh làm cho khiếp sợ.
Nhưng dù vậy, cô vẫn ngoan cố không biết ngày sinh của anh.
Xem ra cô thật sự rất thích hắn.
Vì cự tuyệt tiền của anh, cả gia pháp cũng không sợ.
Là anh suy nghĩ nhiều.
Làm sao một người phụ nữ cố chấp đơn thuần như cái đầu ngỗng lại có thể đối với mình tay đấm chân đá chứ?
Tạ Tứ nhìn Hi Tửu khóc đến thương tâm, liền kéo hai chiếc khăn giấy trên bàn lên lau mặt cho cô, bởi vì đây là lần đầu tiên giúp phụ nữ làm chuyện này, động tác của anh có chút không nặng không nhẹ, lúc bỏ khăn giấy ra, lại thấy Hi Tửu càng khóc lớn hơn, nhướng mày: “Sao vậy?”
“Đây đều là nước mắt cảm động!”
Hi Tửu rưng rưng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.
Trong lòng lại âm thầm mắng to: Tên hỗn đản này trước đó đã rửa tay chưa vậy?
Mặt cô bị anh xoa xoa!
Không được, nhất định phải rời đi, lập tức rời đi, cô một phút cũng không chịu được!
Hi Tửu hít mũi, nhìn Tạ Tứ bằng ánh mắt ngưỡng mộ “Em yêu anh đến giây phút cuối cùng”, dùng ngón tay xoắn lấy góc khăn trải bàn, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi, nhìn thấy anh lau nước mắt cho người ta, thật ôn nhu.” Vừa nói, thân thể vừa đổ về phía Tạ Tứ như cần gạt nước trên kính xe.
Tạ Tứ hừ lạnh một tiếng, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hi Tửu suýt nữa ngã xuống đất.
Hi Tửu ổn định thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, vẻ mặt buồn bực lo lắng anh tức giận.
Trong lòng rít gào:
Nói đê!
Nói anh muốn ly hôn đê!
Come on!
Hi Tửu nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tạ Tứ, chờ anh nói lời ly hôn với cô.
Hi Tửu hoa si bộ dáng đích xác ghê tởm đến Tạ Tứ, hắn cũng đích xác nghĩ đến muốn cùng nàng ly hôn.
Bất quá, anh vừa nghĩ đến, anh đã phái người đi điều tra Hi gia, phát hiện Hi gia đối với việc liên hôn lần này cực kỳ coi trọng, nếu Hi Tửu vừa mới vào cửa đã bị trả về, chỉ sợ rất khó ở lại Hi gia.
Thật ra anh có thể cho cô một khoản tiền cấp dưỡng hào phóng, nhưng nhìn bộ dáng nhu nhược mỗi lúc động là rơi nước mắt của cô, khẳng định không thể giữ nổi.
Không quan tâm.
Tạ Tứ ưu nhã cầm khăn ướt vừa mới chạm qua Hi Tửu cẩn thận lau khô ngón tay mình.
Để cô lưu lại nơi này, cũng không đáng ngại.
Hi Tửu háo hức nhìn, hận không thể moi ra từ miệng của Tạ Tứ hai từ ly hôn.
Kết quả, Tạ Tứ phủi tay, xoay người rời đi.
Cô nhanh chóng ngăn anh lại: “Anh đi đâu vậy?”
Tạ Tứ lời ít mà ý nhiều: “Đi công tác.”
Hi Tửu hai mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Anh mới về một đêm, đã sớm rời đi như vậy?” Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp nhìn Tạ Tứ, “Anh định đi bao, phải đi mấy ngày?”
“Khoảng một tháng.” Nếu không phải muốn ứng phí với nhà cũ bên kia, Tạ Tứ một ngày cũng không muốn trở lại.
Hi Tửu mặt mày lập tức nhăn lại, buồn bực rên rỉ: “Hả? Phải đi lâu như vậy, người ta sẽ nhớ anh lắm!”
Ngay khi Tạ Tứ định nói gì đó để cắt đứt dòng suy nghĩ vô nghĩa của cô về anh ta, dư quang đột nhiên thấy một bóng người lắc lư, thoạt đầu tưởng là người giúp việc nhà, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên quay đầu lại nhìn.
Liền thấy một loại trang bị truyền tin khổng lồ trong phòng khách, lần lượt những tiểu thịt tươi chân dài gương mặt vô hồn đi ra, mà chính giữa đám tiểu thịt tươi chính là Hi Tửu một thân lẽ phục màu đỏ rượu. Hi Tửu, cầm một đống lớn những chiếc mũ dệt kim màu xanh lá cây trên tay, chia đều chó mấy tiểu thịt tươi, còn vui vẻ đếm: 38, 39…
Giữa phòng khách còn có một biểu ngữ rất lớn: Xin nhiệt liệt chúc mừng, lão chồng plastic của bà Hi Tửu không có ở nhà! Let’green!
Trong lòng Tạ Tứ như có một vạn con thảo nê mã chạy qua, nhìn chằm chằm vào biểu ngữ màu xanh lá cây một lúc, đột nhiên nói: “Không đi công tác nữa.”
“Hả?” Hi Tửu vẫn còn đang lang thang sự tưởng tượng sung sướng khi nghĩ đến việc Tạ Tứ chuẩn bị cút đi, một chút cũng không kịp phản ứng lại.
Tạ Tứ quay đầu nhìn Hi Tửu với vẻ mặt như thường lệ, nhạy bén bắt được tia kinh ngạc trong đáy mắt cô, trong mắt xẹt qua ý cười: “Cô nói đúng. Chúng ta mới kết hôn, xác thân dành nhiều thời gian cho nhau.”
Ánh mắt đảo qua phòng khách.
A, có ý tứ.
Một đoàn tiểu thịt tươi đang mang nón xanh ở phòng khách đều hướng anh lắc đầu.
Khuôn mặt cực kỳ ai oán.
Còn mẹ nó dùng khẩu hình thả chậm ra: Không cần mà~
Hi Tửu nhịn xuống trái tim tan vỡ, cố nặn ra một nụ cười: “Nếu anh thực sự có công việc, vậy thì công việc quan trọng hơn. Kỳ thực đối với em không thành vấn đề, em…”
“Không.” Tạ Tứ nắm lấy cằm cô, cắt ngang lời đang nói, cúi đầu, trong ánh mắt kinh hãi của cô mà ngừng lại ở một vị trí cực kỳ ái muội, câu môi, cười dụ hoặc, “Em, quan trọng nhất.”
Tính ra đêm qua, anh đã lần thứ ba nhìn thấy chuyện lạ, hai trong số đó có liên quan đến người phụ nữ nhỏ bé này, dư lại một lần kia cũng là xuất hiện khi cô ở bên cạnh anh.
Có lẽ những gì anh nhìn thấy không phải là ảo ảnh.
Đôi mắt hoa đào bỗng chống âm trầm nheo lại, hỏi Hi Tửu: “Sinh nhật tôi là khi nào?”
Trái tim nhỏ bé của Hi Tửu run lên, cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy sự khác thường của Tạ Tứ bị phóng đại lên một cách đáng sợ trong sách, bản thân Tạ Tứ cũng chỉ là một công tử quý tộc lười biếng.
Nhưng khi anh liếc mắt nhìn cô, cô liền cảm giác được sự áp bách tỏa ra từ trên người anh, như dã thú đang dõi theo con mồi.
Hi Tửu nuốt nước miếng, nước mắt còn đọng trong hốc mắt rơi xuống như hạt chậu: “Em…em không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?”
Tạ Tứ nhướng mày, lông mi rất dài, mày kiếm sắc bén nghiêm nghị, vươn tay nhéo nhéo cái cằm nhỏ nhắn của Hi Tửu, ép cô nghiêng người về phía mình.
Giọng anh rất nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng lại nguy hiểm.
“Hi Tửu, cô là thông qua khảo hạch mới có thể trở thành con dâu của Tạ gia, vậy mà lại không nhớ được sinh nhật của chồng mình. Cô là muốn bị đưa về nhà cũ chịu gia pháp.”
Gia pháp?
Hi Tửu có chút sợ hãi.
Cô đã từng xem qua gia pháp của Tạ gia trong tiểu thuyết. Nam chính từng thiết kế Tạ Tứ để bị phạt, đại vai ác Tạ Tứ da dày thịt béo vậy mà chịu xong gia pháp cũng phải nằm trên giường dưỡng thương đến mấy ngày.
Cơ thể nhỏ bé của cô làm sao có thể chịu được?
Không có biện pháp!
Hi Tửu nghĩ nghĩ, kiên định lắc đầu: “Em không biết.”
Lúc này ánh mắt của Tạ Tứ đã tối sầm, Hi Tửu nhẹ nhàng bắt tay anh, hai mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ, thật đáng thương, nhưng vẫn vắt hết can đảm làm cho giọng điệu cứng rắn: “Em không biết sinh nhật của anh, cũng không biết mật khẩu của thẻ này, vì vậy anh thu hồi đi!”
Vừa nói, vừa chớp mắt gạt đi những giọt nước mắt trong veo, nhỏ giọt trên miệng cọp của Tạ Tứ.
Tuy rằng tiền rất quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc duy trì hình tượng thâm tình, coi tiền tài là cặn bã.
Oa oa oa, 500 vạn mỗi tháng của cô.
Nghĩ đến món tiền kia, Hi Tửu lại rơi nước mắt.
Tạ Tứ cảm thấy làn da bị nước mắt của cô ướp lạnh, ngứa ngáy.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay anh, đầu ngón tay mềm mại, hơi mát lạnh, khẽ run lên, tựa hồ là bị anh làm cho khiếp sợ.
Nhưng dù vậy, cô vẫn ngoan cố không biết ngày sinh của anh.
Xem ra cô thật sự rất thích hắn.
Vì cự tuyệt tiền của anh, cả gia pháp cũng không sợ.
Là anh suy nghĩ nhiều.
Làm sao một người phụ nữ cố chấp đơn thuần như cái đầu ngỗng lại có thể đối với mình tay đấm chân đá chứ?
Tạ Tứ nhìn Hi Tửu khóc đến thương tâm, liền kéo hai chiếc khăn giấy trên bàn lên lau mặt cho cô, bởi vì đây là lần đầu tiên giúp phụ nữ làm chuyện này, động tác của anh có chút không nặng không nhẹ, lúc bỏ khăn giấy ra, lại thấy Hi Tửu càng khóc lớn hơn, nhướng mày: “Sao vậy?”
“Đây đều là nước mắt cảm động!”
Hi Tửu rưng rưng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.
Trong lòng lại âm thầm mắng to: Tên hỗn đản này trước đó đã rửa tay chưa vậy?
Mặt cô bị anh xoa xoa!
Không được, nhất định phải rời đi, lập tức rời đi, cô một phút cũng không chịu được!
Hi Tửu hít mũi, nhìn Tạ Tứ bằng ánh mắt ngưỡng mộ “Em yêu anh đến giây phút cuối cùng”, dùng ngón tay xoắn lấy góc khăn trải bàn, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi, nhìn thấy anh lau nước mắt cho người ta, thật ôn nhu.” Vừa nói, thân thể vừa đổ về phía Tạ Tứ như cần gạt nước trên kính xe.
Tạ Tứ hừ lạnh một tiếng, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hi Tửu suýt nữa ngã xuống đất.
Hi Tửu ổn định thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, vẻ mặt buồn bực lo lắng anh tức giận.
Trong lòng rít gào:
Nói đê!
Nói anh muốn ly hôn đê!
Come on!
Hi Tửu nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tạ Tứ, chờ anh nói lời ly hôn với cô.
Hi Tửu hoa si bộ dáng đích xác ghê tởm đến Tạ Tứ, hắn cũng đích xác nghĩ đến muốn cùng nàng ly hôn.
Bất quá, anh vừa nghĩ đến, anh đã phái người đi điều tra Hi gia, phát hiện Hi gia đối với việc liên hôn lần này cực kỳ coi trọng, nếu Hi Tửu vừa mới vào cửa đã bị trả về, chỉ sợ rất khó ở lại Hi gia.
Thật ra anh có thể cho cô một khoản tiền cấp dưỡng hào phóng, nhưng nhìn bộ dáng nhu nhược mỗi lúc động là rơi nước mắt của cô, khẳng định không thể giữ nổi.
Không quan tâm.
Tạ Tứ ưu nhã cầm khăn ướt vừa mới chạm qua Hi Tửu cẩn thận lau khô ngón tay mình.
Để cô lưu lại nơi này, cũng không đáng ngại.
Hi Tửu háo hức nhìn, hận không thể moi ra từ miệng của Tạ Tứ hai từ ly hôn.
Kết quả, Tạ Tứ phủi tay, xoay người rời đi.
Cô nhanh chóng ngăn anh lại: “Anh đi đâu vậy?”
Tạ Tứ lời ít mà ý nhiều: “Đi công tác.”
Hi Tửu hai mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Anh mới về một đêm, đã sớm rời đi như vậy?” Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp nhìn Tạ Tứ, “Anh định đi bao, phải đi mấy ngày?”
“Khoảng một tháng.” Nếu không phải muốn ứng phí với nhà cũ bên kia, Tạ Tứ một ngày cũng không muốn trở lại.
Hi Tửu mặt mày lập tức nhăn lại, buồn bực rên rỉ: “Hả? Phải đi lâu như vậy, người ta sẽ nhớ anh lắm!”
Ngay khi Tạ Tứ định nói gì đó để cắt đứt dòng suy nghĩ vô nghĩa của cô về anh ta, dư quang đột nhiên thấy một bóng người lắc lư, thoạt đầu tưởng là người giúp việc nhà, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên quay đầu lại nhìn.
Liền thấy một loại trang bị truyền tin khổng lồ trong phòng khách, lần lượt những tiểu thịt tươi chân dài gương mặt vô hồn đi ra, mà chính giữa đám tiểu thịt tươi chính là Hi Tửu một thân lẽ phục màu đỏ rượu. Hi Tửu, cầm một đống lớn những chiếc mũ dệt kim màu xanh lá cây trên tay, chia đều chó mấy tiểu thịt tươi, còn vui vẻ đếm: 38, 39…
Giữa phòng khách còn có một biểu ngữ rất lớn: Xin nhiệt liệt chúc mừng, lão chồng plastic của bà Hi Tửu không có ở nhà! Let’green!
Trong lòng Tạ Tứ như có một vạn con thảo nê mã chạy qua, nhìn chằm chằm vào biểu ngữ màu xanh lá cây một lúc, đột nhiên nói: “Không đi công tác nữa.”
“Hả?” Hi Tửu vẫn còn đang lang thang sự tưởng tượng sung sướng khi nghĩ đến việc Tạ Tứ chuẩn bị cút đi, một chút cũng không kịp phản ứng lại.
Tạ Tứ quay đầu nhìn Hi Tửu với vẻ mặt như thường lệ, nhạy bén bắt được tia kinh ngạc trong đáy mắt cô, trong mắt xẹt qua ý cười: “Cô nói đúng. Chúng ta mới kết hôn, xác thân dành nhiều thời gian cho nhau.”
Ánh mắt đảo qua phòng khách.
A, có ý tứ.
Một đoàn tiểu thịt tươi đang mang nón xanh ở phòng khách đều hướng anh lắc đầu.
Khuôn mặt cực kỳ ai oán.
Còn mẹ nó dùng khẩu hình thả chậm ra: Không cần mà~
Hi Tửu nhịn xuống trái tim tan vỡ, cố nặn ra một nụ cười: “Nếu anh thực sự có công việc, vậy thì công việc quan trọng hơn. Kỳ thực đối với em không thành vấn đề, em…”
“Không.” Tạ Tứ nắm lấy cằm cô, cắt ngang lời đang nói, cúi đầu, trong ánh mắt kinh hãi của cô mà ngừng lại ở một vị trí cực kỳ ái muội, câu môi, cười dụ hoặc, “Em, quan trọng nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook