“Hi Tửu, trước đó cô gả cho anh Tạ Tứ, chúng ta đều không nghe nói nhiều về cô, không bằng hôm nay cô tự giới thiệu qua một chút đi?”

“Đúng vậy, đặc biệt à Hi gia nhà cô đang kinh doanh lĩnh vực gì đó.

Hai cô gái trẻ tuổi kẻ xướng người họa ngồi bên cạnh mẹ kế của Tạ Tứ là Trình Hồng, tươi cười không có ý tốt.

Trình Hồng ưu nhã bưng tách trà, chậm rãi uống xuống, phảng phất như không thấy được sự ác ý của đám người này với Hi Tửu.

Hi Tửu sao mà biết Hi gia làm gì.

Phần giới thiệu lý lịch của nữ phụ trong nguyên tác rất ít, lúc đó Hi Tửu cũng không đọc kỹ.

Cô đã lên mạng kiểm tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin cụ thể nào về Hi gia, chỉ biết rằng nhà họ Hi thời gian trước mới dọn từ trên núi lớn xuống nơi đây.

Bởi vì không biết, cho nên không có biện pháp trả lời.

Hi Tửu tiếp tục cúi đầu không nói lời nào.

Bộ dáng này rơi vào trong mắt người khác chính là vì quá xấu hổ nên không có cách nào có thể trả lời.

Hai cô gái kia càng thêm đắc ý, che miệng cười khẽ: “Sao cô không nói? Nghe nói nhà họ Hi của cô làm ăn phát đạt bằng nghề nhặt phế liệu. Có thể đổi từ đứa con gái của nhà nhặt ve chai thành con dâu Tạ gia, nhất định có rất nhiều chuyện xưa.”

Hi Tửu kinh ngạc, Hi gia làm giàu bằng nghề nhặt phế liệu?

Cô thật không thể nghề, trong tiểu thuyết Mary Sue, hình thức làm giàu này thật vô cùng mới mẻ độc đáo.

Nhưng những cô gái này sao cứ nhất định phải bôi đen như vậy?

Tại sao phải dùng nước bọt cho những việc có thể giải quyết bằng tiền?

Lát nữa Tạ Tứ đến thì làm sao bây giờ?

Đêm đêm nguyên ô mấy người này xử lý làm sao cho vẹn toàn đây?

Cô thật lo lắng cho mấy người này.

Trình Hồng liếc nhìn biểu tình ngày càng ngưng trọng của Hi Tửu, nhếch lên đôi môi đỏ mọng cực kỳ lộng lẫy.

A.

Đúng là vô cùng xấu hổ?

Như vậy là được rồi.

Trình Hồng đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Hi Tửu, bọn họ không có ác ý, mà là muốn cô nhìn vào thực tế. Cô và A Tứ không môn đăng hộ đối. A Tứ bây giờ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió của Tạ gia, hắn cần phải có có một nữ nhân đủ sức trợ lực. “

Nói xong, Trình Hồng quay đầu lại hỏi người phụ nữ trẻ bên cạnh: “Nghe nói Tạ Quân và đại tiểu thư nhà họ Ngụy trong khoảng thời gian này đã qua lại rất thân thiết?”

Người phụ nữ bên cạnh lập tức gật đầu, liếc mắt nhìn Hi Tửu: “Đúng vậy, nhà họ Ngụy làm bất động sản, nếu kết hôn với Tạ Quân, thực lực của Tạ Quân sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, địa vị của Tạ Tứ sẽ không còn ổn định nữa.”

Trình Hồng thở dài chấp nhận: “Hi Tửu, cô cũng không muốn kéo chân sau của A Tứ phải không?”

Hi Tửu cầm khăn giấy lau khóe mắt: “Con hi vọng A Tứ tốt hơn bất cứ ai.”

Tới rồi?

Trình Hồng gật đầu: “Vậy cô đã rõ mình nên làm như thế nào.”

Đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận lấy ra chiếc ví trong túi hộp nạm kim cương, chọn ra một tấm ngân phiếu đưa cho Hi Tửu, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Đây là hai ngàn vạn, đối với cô mà nói hẳn là một số tiền rất lớn, cầm đi.”

Hi Tửu kinh ngạc nhìn tấm thẻ trong tay.

Trình Hồng trao đổi vẻ mặt đắc thắng với những người khác.

Hi Tửu một con bé nhà quê, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy trước đây, bị dọa cho sợ rồi.

Nhưng mà Hi Tửu lại khóc đến càng thương tâm: “Hóa ra trong mắt mẹ, A Tứ rẻ mạt như vậy sao? Tình yêu trong sáng, sâu sắc và quyết liệt của con dành cho A Tứ chỉ đáng giá vỏn vẹn hai mươi ngàn vạn này?”

Hi Tửu lắc đầu thất vọng nhìn Trình Hồng: “Mẹ, mẹ khác xa với những gì con tưởng tượng.”

Lúc này đến phiên nhóm người của Trình Hồng hoảng loạn.

Đặc biệt là Trình Hồng, bị ánh mắt “con rất thất vọng về mẹ” của Hi Tửu khiến bà ta cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng Trình Hồng không chỉ lấy của chính mình, còn moi hết toàn bộ túi của các vị thiên kim, nhìn Hi Tửu đang nức nở mà thu hồi ánh mắt, mới nhẹ nhõm thở một hơi

“Cái này đủ chưa?” Trình Hồng thấp thỏm hỏi.

“Đủ rồi.” Hi Tửu mỉm cười lau khô nước mắt.

Trình Hồng ưỡn ngực, lấy ra uy nghiêm của trưởng bối ra: “Vậy cô nên rời khỏi A Tứ càng sớm càng tốt.”

Động tác cầm chi phiếu của Hi Tửu dừng lại, ánh mắt trở nên đau thương: “Chỉ cần mẹ thuyết phục A Tứ, con nguyên ý…” Nắm chặt ngực áo, thống khổ cau mày: “Đem A Tứ nhường lại cho những cô gái tốt hơn.”

Trình Hồng nóng nảy, vì cái gì mà bà ta phải tìm Hi Tửu trong lúc Tạ Tứ không có ở đây?

Chính bởi vì bà ta không dám nói với Tạ Tứ chuyện ly hôn.

Bà ta vừa định mở miệng thì sau lưng vang giọng nói: “Em đang nói cái gì vậy?” (kể từ lúc này thì xưng hô của Tạ Tứ với Hi Tửu sẽ thay đổi.)

Tất cả mọi người trong vườn, bao gồm cả Hi Tửu, đều sửng sốt, nhìn về phía Tạ Tứ đang dựa vào cổng hoa viên.

Da trắng lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo, đứng vườn hoa nhưng vẫn không kém phần nổi bật.

Mặc áo sơ mi tối màu, đường viền cổ áo hơi mở ra, xương quai xanh đẹp như điêu khắc.

Trước mặt mọi người, anh chậm rãi dời tầm mắt về phía Hi Tửu: ” Tại sao bà lại làm vợ của tôi khóc rồi?”

Hai người nhìn nhau, trong mắt nhau đều là thứ tình yêu đặc sệt sự giả dối.



Hi Tửu trên mặt kinh hỉ lại thâm tình mà nhìn Tạ Tứ.

Trong lòng nói thầm, mẹ kế của Tạ Tứ thật là một pháo hôi cấp thấp.

Cô cho rằng mẹ kế này dám nhờ nhiều người chặn đường như vậy, bởi vì Tạ Tứ sẽ không ra mặt sớm như vậy.

Quá không chuyên nghiệp.

Hi Tửu liếc nhìn những người phụ nữ đang hoảng sợ trước sự xuất hiện đột ngột của Tạ Tứ.

Cô phải ngăn cơn sóng dữ này lại.

Hi Tửu lau nước mắt, nở một nụ cười với Tạ Tứ: “Chồng, em không sao, em cảm động quá. Mẹ nhỏ và bạn của bà đã tặng cho em rất nhiều quà. Em nói không, nhưng họ muốn đưa nó cho em. Họ thật sự quá nhiệt tình. “

Nhóm thiên kim được Trình Hồng tìm tới để nhục nhã Hi Tửu, mặt ai cũng tái nhợt.

Bọn họ tuổi còn trẻ, cùng thế hệ với Tạ Tứ và Hi Tửu, như thế nào lại thành khuê mật của Trình Hồng rồi?

Trình Hồng cảm thấy Hi Tửu phản ứng thật nhanh, so với bộ dáng rựt rè trước đây thì nhanh nhạy hơn nhiều, gật đầu đồng ý với Hi Tửu: “Đúng, đúng, gặp được Hi Tửu mấy lần, lại quên chuẩn bị lễ gặp mặt cho con bé, hôm nay muốn đền bù toàn bộ cho cô ấy.”

“Như vậy à.” Tạ Tứ gật gật đầu, vươn bàn tay hướng về phía Hi Tửu, “Lại đây, ông nội gọi chúng ta.”

Hi Tửu ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo Tạ Tứ ra hoa viên.

Trên đường đi, trong đầu Hi Tửu đều là những khoản tiền kia.

Đỉnh đầu Tạ Tứ rải đầy không phải mua hoa, mà là mưa tiền.

Tiểu Hi Tửu lẩm bẩm đi trong mưa: “Tôi đang kiếm tiền, kiếm tiền, tôi biết cách tiêu tiền, tay trái một tiểu thịt tươi, tay phải một tiểu chó săn…”

Con mẹ nó còn đúng chuẩn giọng Thiên Tân.

Tạ Tứ nhấp môi, vươn tay ra: “Quà của mẹ kế đâu, đưa cho tôi.”

Nhịp phách đột nhiên ngừng lại.

Hai cái Hi Tửu một lớn một nhỏ đều khó có thể tin được mà nhìn anh: “Sao cơ?”

Tạ Tứ cong môi: “Tịch thu.”

Hi Tửu cắn răng, kiềm chế không để chân mình hôn lên mặt Tạ Tứ.

Số tiền ít ỏi mà cô vừa có được.

Cô nhẫn nhục chịu đựng mới có thể nhận về số tiền này!

Cô thậm chí còn phản bội tình yêu của mình vì nó.

“Luyến tiếc?” Tạ Sí nhìn thấy Hi Tửu sắp nổ tung, tâm tình tốt hơn nhiều.

Cúi xuống nhìn vào mắt cô: “Thế nào? Số tiền này không bằng tình yêu trong sáng, sâu đậm và mãnh liệt của em dành cho tôi sao?”

Ngữ điệu thật bình tĩnh.

Thanh âm thật nhẹ nhàng.

Lại mang theo một biên độ sóng rất nhỏ, khiến bên tai lỗ tai Hi Tửu ngứa ngáy.

Nắm tay cũng ngứa.

Hi Tửu nỗ lực an ủi chính mình rằng tiền này đã không thể nào tiếp tục giữ lại, trao chiến lợi phẩm trong túi cho Tạ Tứ.

Tạ Tứ nghe Tiểu Hi Tửu xướng một bài vè, một khúc hát cây cải nhỏ, lúa ngoài đồng, gả cho con chồn

Lão gia tử vừa mới tỉnh dậy, ngồi trong phòng uống canh.

Đây là thói quen bao năm qua ông cụ đã hình thành, sau khi ngủ trưa dậy là phải uống một chén canh nóng.

Ông lão Tạ nhìn Hi Tử và Tạ Tứ đến đây, gật gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Cho nhóm quản gia và giúp việc đi ra ngoài.

Sau hai hớp canh mới ngẩng đầu lên.

“Cuộc sống vợ chồng trẻ thế nào? Có cãi nhau không?”

Hi Tửu tính toán đem câu trả lời này quăng cho Tạ Tứ, còn mình im lặng.

Tuy nhiên, ông cụ đã vươn tay: “Ta đếm một, hai, ba, hai người cùng nhau trả lời.”

?

Yêu cầu kỳ lạ gì vậy?

Hi Tửu liếc nhìn Tạ Tứ, trên gương mặt anh chẳng hiện lên vẻ gì mang đến giá trị tin tức cho cô.

Hi Tửu lại nhìn ông lão Tạ.

Tạ lão gia tử trông rất phong độ, hồi còn trẻ hẳn là một anh chàng đẹp trai với gu thẩm mỹ tiêu chuẩn của thế hệ cũ.

Đến khi lớn tuổi, khí tràng lắng lại, liền có phong thái không giận tự uy, khiến người khác ở trước mặt ông cũng không dám hó hé.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Hi Tửu về ông lão Tạ khi lần đầu tiên bước vào đây.

Mà hiện tại.

Cái mặt hớn hở xoa tay của lão ngoan đồng này là ai vậy?

Không chờ Hi Tửu rõ ràng ông lão Tạ đang muốn chơi trò gì, ông đã bắt đầu đếm: “1! 2! 3——”



Hi Tửu: “Không cãi nhau.”

Tạ Tứ: “Cãi nhau.”

Ông lão Tạ vui vẻ mà vỗ tay: “A ha, đáp án không giống nhau! Cho các ngươi một phút thảo luận!”

Hi Tửu càng cảm thấy ông già này đang chơi đùa với cháu trai và con dâu.

Hi Tửu nhìn về phía Tạ Tứ.

Có một sự trách móc mơ hồ trong ánh mắt.

Kiên nhẫn mở miệng:

“Chồng à, chúng ta lúc nào thì cãi nhau vậy? Hơn nữa cho dù có cãi nhau đi nữa thì ở trước mặt lão nhân gia cũng không thể nói thế được.”

“Như vậy ông nội mới cảm thấy được chúng ta ân ái, sẽ không lo lắng cho chúng ta.”

Vì cấp cho Tạ Tứ bậc thang leo xuống: “Anh cũng thường xuyên đi công tác, không hiểu biết nhiều về những khía cạnh khiến người già vui vẻ, nên là như vậy.”

Tạ Tứ nhìn Tiểu Hi Tửu cách đó không xa, gương mặt trắng bệch, hốc mắt biến thành màu đen, thân thể cứng đờ, quần áo tả tơi, không khác gì cương thi trong phim.

Lảo đảo lắc lư đi tới: “Não, ta đói bụng, ta muốn ăn não…”

Loay hoay trên đầu Tạ Tứ một hồi, rồi lạithất vọng tột độ rời đi: “Không có – không có -” (ý nói Tạ Tứ không có não.)

Tạ Tứ:……

Một phút sau, Tạ lão gia tử đã trở vào, lại đếm một lần 123, Tạ Tứ mặt vô cảm cùng Hi Tửu nói ra đáp án thống nhất: “Không cãi nhau.”

Hi Tửu bằng mắt thường cũng có thể thấy ánh sáng trên gương mặt ông lão Tạ trở nên mỏng manh, cuối cùng tử khí trầm trầm: “Hai người thế mà không cãi nhau? Vợ chồng quan hệ tốt làm sao có thể không cãi nhau? Nếu không cãi nhau, chứng tỏ rằng hai đứa chưa cởi mở giao tiếp … “

Hi Tửu sợ ngây người.

Lão nhân gia vậy mà trông mong con cháu cãi nhau?

Bởi vì không hài lòng với đáp án này, ông lão Tạ vung tay lên, đem Tạ Tứ và Hi Tửu đến thư phòng, giảng cho bọn họ một bài về chuyện xửa của ông và Tạ lão phu nhân hồi còn sống ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, một tháng còn muốn phân phòng, cự tuyệt ân ái.

Cho đến khi Hi Tửu cùng Tạ Tứ được thả ra, đã là ba tiếng sau.

Thể xác và tinh thần Hi Tửu đều mệt mỏi, còn bị lao gia tử dày vò, yêu cầu cô cùng Tạ Tứ mỗi tháng phải viết một bài văn miêu tả cảnh cãi nhau tâm đắc.

Hi Tửu muốn khóc.

“Nhìn xem bây giờ là ai không có đầu óc?” Tạ Tứ nhướng mày, vẻ mặt lười biếng bỗng trở nên hung ác hơn.

Anh cầm sách lên, vỗ đầu Hi Tửu một cái: “Ngu ngốc.”

Hi Tửu cảm thấy cổ không còn nữa.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhăn nhó theo sau Tạ Tứ.

Ngay cả khi rời đi, Hi Tửu cũng không thấy cha của Tạ Tứ.

Nghe nói khi cô bị nhóm của Trình Hồng chặn trong vườn, cha của Xie đã gọi Tạ Tứ đã gọi Tạ Tứ qua, mục đích là hưng sư vấn tội, vì trước đó một khoảng thời gian, Tạ Tứ đã đoạt đi tám hạng mục trong tay ông ta.

Cha Tạ đã chuẩn bị rất kỹ muốn đánh Tạ Tứ ba trăm hiệp, nhưng thực tế rất tàn khốc, Tạ Tứ chỉ hai ba câu nói liền knock out.

Mấy câu nói trải qua sự đúc rút của Hi Tửu trở thành: ai giỏi thì người đó lên, còn không thì đừng chỉ biết quang quác cái mồm

Cha Tạ tức đến phát khóc, còn chạy qua phòng của ông lão Tạ mà bán thảm, kết quả nghe được lời nói của Hi Tửu sau khi tinh luyện, trực tiếp khóc luôn.

Còn khóc đến mức cơm chiều không thèm ăn.

Cũng không thấy chị của Tạ Tứ và Tạ Quân.

Thời điểm rời đi, Trình Hồng còn cố ý ra tiễn bọn họ, chính xác là tới tiễn cô.

Nhiều lần còn muốn kéo Hi Tửu lại để nói chuyện một mình, giải thích rõ ràng rằng số tiền bà ta đưa cho Hi Tửu không chỉ bao gồm việc để Hi Tửu rời bỏ Tạ Tứ, mà cô còn phải chủ động đòi ly hôn với anh.

Hi Tửu sao mà không biết Trình Hồng muốn gì, né trái tránh phải, chính là không muốn đi cùng với Trình Hồng.

Cuối cùng súy chút nữa rơi vào tay Trình Hồng, đã bị tạ Tứ xách trở về.

Tạ Tứ bắt tay đáp ở Hi Tửu trên vai, không chút để ý mà vòng nàng thoát ly Trình Hồng ma trảo, cười đến cũng lười biếng:

Tạ Tứ đặt tay lên vai Hi Tửu, thản nhiên vòng cô thoát ra khỏi ma trảo của Trình Hồng, cười uể oải:

“Mẹ nhỏ à, thời gian không còn sớm, tôi còn có nhiều việc phải làm với Tửu Tử. Về an ủi ba tôi đi, nếu không lại khóc cả đêm thì sao.”

Trình Hồng nghĩ đến chuyện Tạ Tứ nói muốn làm với Hi Tửu, sắc mặt méo xệch.

Hi Tửu nếu có em bé với Tạ Tứ, kế hoạch của bà ta tất nhiên là không thành.

Tạ Tứ không phải con ruột của bà ta, Tạ Quân càng không, nếu phải chọn một trong hai, bà ta thà rằng chọn Tạ Tứ

Hi Tửu lòng tràn đầy vết thương mà trở về, không chỉ không kiếm được tiền, còn con mẹ nó gánh thêm một nhiệm vụ mỗi tháng cãi nhau một lần.

Không live stream nữa, trực tiếp đi ngủ, ngày hôm sau, cô chuẩn bị biến đau buồn thành sức mạnh tiêu tiền, sáng sớm đã vội vàng chạy ra ngoài.

Cô biết, nếu cô có thể ngày càng kiếm được nhiều tiền, tương lai cô mua sắm cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Một hai món còn có thể trộm mang về cất, nhưng nhiều quá thì giấu không được.

Cho nên.

Hi Tửu quyết định mua một căn hộ, làm phòng chưa quần áo và đồ linh tinh ở thế giới này.

Nói mua liền mua.

Hi Tửu lập tức tới trung tâm môi giới kim bài (hạng vàng) mà tối qua đã tra trên mạng, sau một hồi chọn lựa cẩn thận, cô chọn một căn nhà có gác lửng trị giá 1200 vạn nhân dân tệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương