"Đúng là con gái ruột! Diệp Tiếu lần này coi như bay lên cành cao rồi!"
"Xinh đẹp thì có ích gì? Diệp Băng Đồng mới là thiên tài piano!"
"Nhà họ Diệp không coi trọng Diệp Tiếu? Sao tôi thấy không giống như vậy?"
Dù có nhiều lời bàn tán, nhưng so với việc tất cả mọi người đều mỉa mai Diệp Tiếu, thì đã khác biệt hoàn toàn.
Diệp Tiếu không quan tâm đến những điều này.
Đến đây là để làm nữ phụ độc ác, cần gì danh tiếng tốt? Miễn sao bản thân vui vẻ là được!
Trong lớp học, Diệp Băng Đồng cố tình ngồi cạnh Diệp Tiếu, giả vờ tỏ ra quan tâm:
"Tiếu Tiếu, anh trai bảo chúng ta phải hòa thuận.
Dù sao cũng là chị em, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với chị."
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn ý chê bai thành tích của Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu cười khẩy:
"Tốt quá, tôi đang cần cô giúp."
"Chị cứ nói." Diệp Băng Đồng vội vàng đáp.
Cơ hội đến rồi! Cô ta sẽ giúp Diệp Tiếu giải đáp mọi thắc mắc, cho mọi người thấy ai mới là đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn.
"Tôi khát nước, đi rót cho tôi ly nước." Diệp Tiếu thản nhiên đưa bình giữ nhiệt.
Diệp Băng Đồng đứng hình, lắp bắp: "Ý của em không phải..."
"Chuyện nhỏ nhặt thế này còn không giúp, tôi còn nhờ vả được gì?" Diệp Tiếu hừ lạnh.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật tung, một chàng trai tóc vàng hoe, vẻ mặt kiêu ngạo bước vào.
Nam chính Bùi Việt, chính thức ra sân!
Vừa nhìn thấy Bùi Việt, hai mắt Diệp Băng Đồng sáng rực, gương mặt ửng hồng, e thẹn cúi đầu.
Bùi Việt dùng ánh mắt đầy chiếm hữu nhìn Diệp Băng Đồng, sau đó sải bước đến trước mặt Diệp Tiếu, khẽ nhếch mép cười:
"Nghe nói cô là đại tiểu thư nhà họ Diệp vừa được tìm về? Tính tình thú vị đấy.
Tối nay đi chơi với tôi?"
Lời nói đầy ẩn ý của Bùi Việt khiến mọi người chú ý.
Diệp Băng Đồng ngẩng đầu, sắc mặt hơi tái đi.
Cô ta biết Bùi Việt đang cố tình làm nhục Diệp Tiếu, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn khó chịu.
Anh ấy...!thật sự thích tính cách của Diệp Tiếu?
Bùi Việt nhìn Diệp Tiếu bằng ánh mắt mang theo khiêu khích: "Hay là...!chúng ta bắt đầu luôn bây giờ?"
Chát!
Diệp Tiếu giáng một cái tát trời giáng vào mặt Bùi Việt.
"Tiện nhân! Cô dám đánh tôi?" Bùi Việt tức giận gầm lên.
Diệp Băng Đồng hoảng hốt, vội vàng chạy đến, cẩn thận sờ mặt Bùi Việt, mắt ngấn lệ: "Tiếu Tiếu, sao chị lại đánh bạn học?"
"Đánh bạn học?" Diệp Tiếu cười khẩy.
"Ai mà không biết Bùi Việt đánh nhau, bắt nạt bạn học, ngay cả bạn gái cũ của cậu ta còn bị nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng.
Loại rác rưởi như vậy, tôi không đánh cho biết lễ độ thì để cậu ta lên đầu ngồi à?"
"Tiếu Tiếu!" Diệp Băng Đồng tức giận.
"Không được nói Bùi Việt như vậy! Anh ấy là người tốt!"
Nụ cười của Diệp Tiếu càng thêm rực rỡ.
Đúng là nam chính, dù có làm gì cũng là người tốt!
Cô đứng phắt dậy, giáng cho Diệp Băng Đồng một cái tát nữa.
"Bốp!"
Diệp Băng Đồng choáng váng.
Bùi Việt tức giận lao đến, nắm tay giơ lên định đánh Diệp Tiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook